Chương 22: Khách Sạn Thế Giới Mới (17)
Khinh Vân Đạm
10/12/2023
Vân Hân dừng chân trông về phía xa. Chờ xác nhận các đồ đệ phòng bếp không có việc gì, một người cũng không ít, đều đã trốn thoát, cô thoải mái cười cười, cũng không chào hỏi, xoay người trở về.
Nguyên tắc nhất quán của cô là, sẽ vươn tay với người cần giúp đỡ, đáng giúp đỡ. Về phần có nhận giúp đỡ hay không, đó là lựa chọn của người khác.
Nhưng luôn có một số người, sẽ làm cho cô muốn vươn tay lần thứ hai, lần thứ ba.
Phút thứ tám sau khi báo cảnh sát, Đồng Giai vẫn chưa khôi phục bình tĩnh. Dù sao chuyện báo cảnh sát giả kích thích như vậy, loại thị dân tốt đẹp như cô ta, trước kia chưa từng làm.
Phát hiện Vân Hân trở lại bên người, cô ta sâu kín nói, "Tôi nghĩ, cảm thấy mình có thể đã bị lừa. May mắn sống sót trong tai nạn giao thông, tử vong sát vai mà qua, đạt được giác quan thứ sáu. Vương Trạch bị mèo hoang cắn, nghiệm chứng giác quan thứ sáu chính xác. Tất cả, dường như đều là bước đệm. Chỉ vì dự cảm được khách sạn sắp xảy ra chuyện, buộc tôi đứng ra, không từ thủ đoạn đi ngăn cản.”
Vân Hân nhẹ giọng nói, "Cô vốn có thể không làm như vậy, vậy cô vẫn làm.”
“Đúng vậy, cái lương tâm chết tiệt này.” Đồng Giai tự giễu cười cười, "Trước đó, tôi cũng không biết mình là người có lương tâm như vậy.”
Trong lúc nói chuyện, tiếng còi cảnh sát vang lên.
Chỉ chốc lát sau, xe cảnh sát dừng lại, cảnh sát nhao nhao xuống xe.
Làm cũng làm rồi, không quay đầu lại được.
Đồng Giai hít sâu một hơi, giơ cao hai tay, bi tráng đi tới, chủ động khai báo, "Đồng chí cảnh sát, là tôi báo cảnh sát giả!”
Viên cảnh sát sững sờ.
Lập tức nhanh chóng phản ứng lại, cầm súng nhắm qua, quát, "Đứng lại! Ngồi xổm xuống! Ôm đầu!”
Đồng Giai lập tức làm theo.
Vất vả lắm mới chạy thoát, mọi người đứng ở xa xa đất trống vây xem, nghe được lời tự thú này vẻ mặt mơ hồ mà nhìn qua, "?? Tình huống gì?"
Một nữ cảnh sát xác định trên người Đồng Giai không mang theo vũ khí hay bom, lưu loát còng tay cô ấy lại.
Đội trưởng hỏi, "Chuyện gì vậy?”
Nữ cảnh sát cũng hết sức nghi ngờ, "Cô ấy nói cô ấy chỉ báo cảnh sát giả.”
Nhưng toàn bộ sự việc cho thấy một sự kỳ lạ không thể diễn tả được.
Ví dụ như......
Tại sao người này cố ý báo cảnh sát giả?
Vì sao lấy điện thoại di động của mình gọi điện thoại, không chút che giấu thân phận của mình?
Vì sao thấy cảnh sát không chạy, ngược lại chủ động tiến lên tự thú?
Không đợi bọn họ suy nghĩ cẩn thận, "Oanh" một tiếng vang thật lớn, khách sạn Thế Giới Mới cao sáu tầng bắt đầu sụp đổ.
Đồng Giai bị thanh âm này dọa sợ, có hơi hết hồn hết vía. Hết lần này tới lần khác còn muốn cậy mạnh, oán thầm dưới đáy lòng - - cũng không có gì, nhìn qua không kém nhiều lắm với tòa thành xếp gỗ sụp đổ. Chỉ là quy mô lớn hơn chút, bụi đất nhiều hơn chút, thanh âm vang lên chút......
Đến cuối cùng run rẩy quá lợi hại, lừa không được chính mình, rốt cục thẳng thắn thành khẩn: Có nên nói, quả thật dọa người hay không.
Đồng Giai sớm dự cảm được, ít nhất có chuẩn bị tâm lý, những người khác hoàn toàn không có.
Mọi người khiếp sợ tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình khách sạn sụp đổ, thân thể đồng thời run rẩy, ngữ điệu cũng theo run lên, "Sập rồi, thật sự sụp rồi..."
“Trời ạ!”
"Từ đầu đến cuối, thời gian kéo dài không đến 60 giây, người nếu còn ở trong khách sạn, làm sao trốn thoát được?"
“Trốn không thoát, căn bản trốn không thoát. Chút thời gian này làm gì đủ? Nhảy cửa sổ sao!”
Không cần phải nói tiếp, lúc tòa nhà sập thật sự có người nhảy cửa sổ. Kết quả tốc độ sập của tòa nhà nhanh hơn tốc độ nhảy, cuối cùng vẫn bị chôn, lúc này trong phế tích còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng kêu rên.
“Còn nói cô chỉ báo cảnh sát giả, gì cũng không làm?” Nữ cảnh sát phẫn nộ chất vấn.
Đồng Giai cao giọng kêu oan, "Đó là vì ông chủ vào lúc xây dựng ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu! Tôi là nhân viên công tác ở khách sạn, thấy cột trụ nứt, ông chủ lại không sửa chữa, mới báo giả cảnh sát để khách hàng đi ra trước. Nếu không phải có tôi, hiện tại tất cả mọi người đều bị chôn ở trong phế tích đấy!!"
Nữ cảnh sát và đội trưởng nhìn nhau.
Nguyên tắc nhất quán của cô là, sẽ vươn tay với người cần giúp đỡ, đáng giúp đỡ. Về phần có nhận giúp đỡ hay không, đó là lựa chọn của người khác.
Nhưng luôn có một số người, sẽ làm cho cô muốn vươn tay lần thứ hai, lần thứ ba.
Phút thứ tám sau khi báo cảnh sát, Đồng Giai vẫn chưa khôi phục bình tĩnh. Dù sao chuyện báo cảnh sát giả kích thích như vậy, loại thị dân tốt đẹp như cô ta, trước kia chưa từng làm.
Phát hiện Vân Hân trở lại bên người, cô ta sâu kín nói, "Tôi nghĩ, cảm thấy mình có thể đã bị lừa. May mắn sống sót trong tai nạn giao thông, tử vong sát vai mà qua, đạt được giác quan thứ sáu. Vương Trạch bị mèo hoang cắn, nghiệm chứng giác quan thứ sáu chính xác. Tất cả, dường như đều là bước đệm. Chỉ vì dự cảm được khách sạn sắp xảy ra chuyện, buộc tôi đứng ra, không từ thủ đoạn đi ngăn cản.”
Vân Hân nhẹ giọng nói, "Cô vốn có thể không làm như vậy, vậy cô vẫn làm.”
“Đúng vậy, cái lương tâm chết tiệt này.” Đồng Giai tự giễu cười cười, "Trước đó, tôi cũng không biết mình là người có lương tâm như vậy.”
Trong lúc nói chuyện, tiếng còi cảnh sát vang lên.
Chỉ chốc lát sau, xe cảnh sát dừng lại, cảnh sát nhao nhao xuống xe.
Làm cũng làm rồi, không quay đầu lại được.
Đồng Giai hít sâu một hơi, giơ cao hai tay, bi tráng đi tới, chủ động khai báo, "Đồng chí cảnh sát, là tôi báo cảnh sát giả!”
Viên cảnh sát sững sờ.
Lập tức nhanh chóng phản ứng lại, cầm súng nhắm qua, quát, "Đứng lại! Ngồi xổm xuống! Ôm đầu!”
Đồng Giai lập tức làm theo.
Vất vả lắm mới chạy thoát, mọi người đứng ở xa xa đất trống vây xem, nghe được lời tự thú này vẻ mặt mơ hồ mà nhìn qua, "?? Tình huống gì?"
Một nữ cảnh sát xác định trên người Đồng Giai không mang theo vũ khí hay bom, lưu loát còng tay cô ấy lại.
Đội trưởng hỏi, "Chuyện gì vậy?”
Nữ cảnh sát cũng hết sức nghi ngờ, "Cô ấy nói cô ấy chỉ báo cảnh sát giả.”
Nhưng toàn bộ sự việc cho thấy một sự kỳ lạ không thể diễn tả được.
Ví dụ như......
Tại sao người này cố ý báo cảnh sát giả?
Vì sao lấy điện thoại di động của mình gọi điện thoại, không chút che giấu thân phận của mình?
Vì sao thấy cảnh sát không chạy, ngược lại chủ động tiến lên tự thú?
Không đợi bọn họ suy nghĩ cẩn thận, "Oanh" một tiếng vang thật lớn, khách sạn Thế Giới Mới cao sáu tầng bắt đầu sụp đổ.
Đồng Giai bị thanh âm này dọa sợ, có hơi hết hồn hết vía. Hết lần này tới lần khác còn muốn cậy mạnh, oán thầm dưới đáy lòng - - cũng không có gì, nhìn qua không kém nhiều lắm với tòa thành xếp gỗ sụp đổ. Chỉ là quy mô lớn hơn chút, bụi đất nhiều hơn chút, thanh âm vang lên chút......
Đến cuối cùng run rẩy quá lợi hại, lừa không được chính mình, rốt cục thẳng thắn thành khẩn: Có nên nói, quả thật dọa người hay không.
Đồng Giai sớm dự cảm được, ít nhất có chuẩn bị tâm lý, những người khác hoàn toàn không có.
Mọi người khiếp sợ tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình khách sạn sụp đổ, thân thể đồng thời run rẩy, ngữ điệu cũng theo run lên, "Sập rồi, thật sự sụp rồi..."
“Trời ạ!”
"Từ đầu đến cuối, thời gian kéo dài không đến 60 giây, người nếu còn ở trong khách sạn, làm sao trốn thoát được?"
“Trốn không thoát, căn bản trốn không thoát. Chút thời gian này làm gì đủ? Nhảy cửa sổ sao!”
Không cần phải nói tiếp, lúc tòa nhà sập thật sự có người nhảy cửa sổ. Kết quả tốc độ sập của tòa nhà nhanh hơn tốc độ nhảy, cuối cùng vẫn bị chôn, lúc này trong phế tích còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng kêu rên.
“Còn nói cô chỉ báo cảnh sát giả, gì cũng không làm?” Nữ cảnh sát phẫn nộ chất vấn.
Đồng Giai cao giọng kêu oan, "Đó là vì ông chủ vào lúc xây dựng ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu! Tôi là nhân viên công tác ở khách sạn, thấy cột trụ nứt, ông chủ lại không sửa chữa, mới báo giả cảnh sát để khách hàng đi ra trước. Nếu không phải có tôi, hiện tại tất cả mọi người đều bị chôn ở trong phế tích đấy!!"
Nữ cảnh sát và đội trưởng nhìn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.