Chương 6: Khách Sạn Thế Giới Mới (1)
Khinh Vân Đạm
06/12/2023
‘Sự cố rò rỉ mật đường’ lần đầu tiên xảy ra đã thu hút sự chú ý của xã hội.
Sau khi báo cáo nguyên nhân sự cố ra lò, người gây tai nạn phải bị trừng phạt, độ quan tâm lập tức ít đi một nửa.
Một tháng sau, ngoại trừ người bị hại và người nhà, rất ít người sẽ chủ động nhớ tới thảm án tiết lộ kinh hoàng kia.
Vân Hân gửi sơ yếu lý lịch, rất nhanh tìm được một công việc mới.
*
Khách sạn Thế Giới Mới
Quản lý dặn dò với nhân viên mới tới, "Làm người đưa thức ăn, tâm phải cẩn thận, tay phải vững vàng. Không được đưa nhầm thức ăn, cũng không được run tay rắc nước canh lên người khách hàng.”
Quản lý có lý do để nói như vậy.
Khách sạn có một món đặc sản gọi là ngỗng hầm nồi sắt. Món ăn này hầm mềm nhừ ngon miệng, được đánh giá cao. Chỉ là món này không chỉ ngon, mà còn rất nặng.
Bởi vì đầu bếp lấy nồi sắt lớn làm món ăn này. Ông ấy kiên trì nhân viên đưa thức ăn phải bưng nồi sắt mang thức ăn lên, như vậy mới giữ nguyên nước nguyên vị. Thay sang đồ chứa khác, ít nhiều thiếu chút ý vị.
Thế này khổ cho người đưa thức ăn.
Nồi sắt vốn đã nặng, cầm nồi sắt lớn chứa đầy nước canh, trong quá trình đưa thức ăn lại không thể để nước canh rắc ra, vậy thì càng khó khăn.
Bao nhiêu người làm mấy tháng đã không làm nổi, trong đêm mua vé xe lửa chạy trốn? Thật sự là không chịu nổi tội này.
“Lại đây thử xem." Quản lý nhìn cô gái duy nhất trong tám người, hơi dừng lại, sửa miệng nói, "Cô tên Vân Hân đúng không? Cô tới trước đi.”
Vân Hân gật gật đầu, bưng nồi sắt lên, vững vàng bước đi, sau đó đến bên bếp lò, đặt nồi sắt xuống.
Giám đốc nhìn thẳng mắt. Cho dù là nhân viên cũ làm công việc đưa thức ăn vài năm, động tác cũng không thuần thục như vậy. Thái độ của ông ấy thân thiện hơn vài phần, "Trước kia từng làm công việc tương tự?”
Vân Hân lắc đầu, "Không, chỉ là sức lực lớn.”
Ồ, trời sinh thần lực! Quản lý dùng ánh mắt mừng rỡ nhìn Vân Hân, tự giác phát hiện một mầm non tốt, có hi vọng ở lại khách sạn làm lâu dài.
“Các người cũng thử xem." Ông ấy tràn đầy chờ mong nhìn bảy người còn lại, chờ đợi người mới tài năng xuất hiện.
Người đàn ông đầu tiên ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới, tự tin bưng nồi sắt lên, một giây sau lảo đảo, lưng cong. Anh ta cắn chặt răng, từ kẽ răng nặn ra mấy chữ, "Chiếc nồi này... sao lại nặng như vậy?"
Người quản lý nhìn anh ta một cách bất mãn. Chết tiệt! Nếu không phải quá nặng, những người khác có thể la hét mỏi tay mỗi ngày, chỉ làm một hai tháng đã chạy trốn? Vị trí luôn quanh năm thiếu người? Ông ta cần mỗi tháng phát thông báo tuyển người?
“Không làm được thì đổi người.”
“Không sao, tôi có thể làm được." Người đàn ông kiên quyết không chịu thừa nhận sức lực của mình không bằng con gái.
Chỉ thấy biểu tình anh ta rất dữ tợn, cơ bắp cả người căng thẳng, thoáng cái thẳng lưng. Sau đó hét lớn một tiếng, thả nồi sắt lại bếp lò.
Một giây sau, anh ta nhìn người quản lý, thở hổn hển rồi chân thành nói, "Tôi đã suy nghĩ lại, công việc này chắc là không phù hợp với tôi."
Đó không phải là những lời cậu nói trong buổi phỏng vấn. Ai nói là mình kiên định chịu làm, là người chăm chỉ chứ?
Quản lý lười vạch trần anh ta, khoát tay, "Đi đi.”
Tiếp theo, ông ấy quay đầu nhìn về phía những người khác, "Làm không được nói ra sớm, đừng cố gắng chống đỡ. Việc này không phải chỉ làm ngày một ngày hai, mà là ngày nào cũng phải làm. Sống chết cố đến cùng, tiền lương kiếm được còn chưa đủ tiền thuốc men.”
Sáu người còn lại có hơi do dự.
Lúc này, một người phụ nữ hai mươi tám tuổi hấp tấp đi tới, "Vội ra cửa, cho tôi mượn vài người.”
Vân Hân nhìn lại. Chỉ thấy đối phương mặc đồng phục khách sạn, ngực treo bảng tên, trên đó viết, "Nhân viên thu mua - Đồng Giai.”
“Cô ấy đi." Quản lý tiện tay chỉ, chỉ Vân Hân.
“Sao lại là con gái?" Đồng Giai bất mãn. Cô ấy ra ngoài mua sắm, cần người hỗ trợ vác đồ lên xe. Đó là một công việc cần sức lực, bình thường đều sẽ mượn đàn ông giúp đỡ.
“Cô ấy, đáng tin cậy!" Quản lý nghiêm mặt nói.
Nồi sắt còn bưng ổn như thế, làm chuyện khác sẽ không kém.
Đồng Giai mặc kệ ông ta, "Anh, anh, cô, đi theo tôi.”
Sau khi báo cáo nguyên nhân sự cố ra lò, người gây tai nạn phải bị trừng phạt, độ quan tâm lập tức ít đi một nửa.
Một tháng sau, ngoại trừ người bị hại và người nhà, rất ít người sẽ chủ động nhớ tới thảm án tiết lộ kinh hoàng kia.
Vân Hân gửi sơ yếu lý lịch, rất nhanh tìm được một công việc mới.
*
Khách sạn Thế Giới Mới
Quản lý dặn dò với nhân viên mới tới, "Làm người đưa thức ăn, tâm phải cẩn thận, tay phải vững vàng. Không được đưa nhầm thức ăn, cũng không được run tay rắc nước canh lên người khách hàng.”
Quản lý có lý do để nói như vậy.
Khách sạn có một món đặc sản gọi là ngỗng hầm nồi sắt. Món ăn này hầm mềm nhừ ngon miệng, được đánh giá cao. Chỉ là món này không chỉ ngon, mà còn rất nặng.
Bởi vì đầu bếp lấy nồi sắt lớn làm món ăn này. Ông ấy kiên trì nhân viên đưa thức ăn phải bưng nồi sắt mang thức ăn lên, như vậy mới giữ nguyên nước nguyên vị. Thay sang đồ chứa khác, ít nhiều thiếu chút ý vị.
Thế này khổ cho người đưa thức ăn.
Nồi sắt vốn đã nặng, cầm nồi sắt lớn chứa đầy nước canh, trong quá trình đưa thức ăn lại không thể để nước canh rắc ra, vậy thì càng khó khăn.
Bao nhiêu người làm mấy tháng đã không làm nổi, trong đêm mua vé xe lửa chạy trốn? Thật sự là không chịu nổi tội này.
“Lại đây thử xem." Quản lý nhìn cô gái duy nhất trong tám người, hơi dừng lại, sửa miệng nói, "Cô tên Vân Hân đúng không? Cô tới trước đi.”
Vân Hân gật gật đầu, bưng nồi sắt lên, vững vàng bước đi, sau đó đến bên bếp lò, đặt nồi sắt xuống.
Giám đốc nhìn thẳng mắt. Cho dù là nhân viên cũ làm công việc đưa thức ăn vài năm, động tác cũng không thuần thục như vậy. Thái độ của ông ấy thân thiện hơn vài phần, "Trước kia từng làm công việc tương tự?”
Vân Hân lắc đầu, "Không, chỉ là sức lực lớn.”
Ồ, trời sinh thần lực! Quản lý dùng ánh mắt mừng rỡ nhìn Vân Hân, tự giác phát hiện một mầm non tốt, có hi vọng ở lại khách sạn làm lâu dài.
“Các người cũng thử xem." Ông ấy tràn đầy chờ mong nhìn bảy người còn lại, chờ đợi người mới tài năng xuất hiện.
Người đàn ông đầu tiên ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới, tự tin bưng nồi sắt lên, một giây sau lảo đảo, lưng cong. Anh ta cắn chặt răng, từ kẽ răng nặn ra mấy chữ, "Chiếc nồi này... sao lại nặng như vậy?"
Người quản lý nhìn anh ta một cách bất mãn. Chết tiệt! Nếu không phải quá nặng, những người khác có thể la hét mỏi tay mỗi ngày, chỉ làm một hai tháng đã chạy trốn? Vị trí luôn quanh năm thiếu người? Ông ta cần mỗi tháng phát thông báo tuyển người?
“Không làm được thì đổi người.”
“Không sao, tôi có thể làm được." Người đàn ông kiên quyết không chịu thừa nhận sức lực của mình không bằng con gái.
Chỉ thấy biểu tình anh ta rất dữ tợn, cơ bắp cả người căng thẳng, thoáng cái thẳng lưng. Sau đó hét lớn một tiếng, thả nồi sắt lại bếp lò.
Một giây sau, anh ta nhìn người quản lý, thở hổn hển rồi chân thành nói, "Tôi đã suy nghĩ lại, công việc này chắc là không phù hợp với tôi."
Đó không phải là những lời cậu nói trong buổi phỏng vấn. Ai nói là mình kiên định chịu làm, là người chăm chỉ chứ?
Quản lý lười vạch trần anh ta, khoát tay, "Đi đi.”
Tiếp theo, ông ấy quay đầu nhìn về phía những người khác, "Làm không được nói ra sớm, đừng cố gắng chống đỡ. Việc này không phải chỉ làm ngày một ngày hai, mà là ngày nào cũng phải làm. Sống chết cố đến cùng, tiền lương kiếm được còn chưa đủ tiền thuốc men.”
Sáu người còn lại có hơi do dự.
Lúc này, một người phụ nữ hai mươi tám tuổi hấp tấp đi tới, "Vội ra cửa, cho tôi mượn vài người.”
Vân Hân nhìn lại. Chỉ thấy đối phương mặc đồng phục khách sạn, ngực treo bảng tên, trên đó viết, "Nhân viên thu mua - Đồng Giai.”
“Cô ấy đi." Quản lý tiện tay chỉ, chỉ Vân Hân.
“Sao lại là con gái?" Đồng Giai bất mãn. Cô ấy ra ngoài mua sắm, cần người hỗ trợ vác đồ lên xe. Đó là một công việc cần sức lực, bình thường đều sẽ mượn đàn ông giúp đỡ.
“Cô ấy, đáng tin cậy!" Quản lý nghiêm mặt nói.
Nồi sắt còn bưng ổn như thế, làm chuyện khác sẽ không kém.
Đồng Giai mặc kệ ông ta, "Anh, anh, cô, đi theo tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.