Chương 36: Viện Dưỡng Lão Khôi Phục Sức Khỏe (13)
Khinh Vân Đạm
03/01/2024
Vốn chuyện gì cũng không có, sau khi báo về sự tồn tại cho tiến hóa trò chơi, luôn sẽ xảy ra sơ suất như vậy như vậy.
Khó lòng phòng bị.
“Sự kiện nấm độc xem như đã giải quyết xong, Ngô Bằng còn nói, đêm nay trên chung cư sẽ xảy ra chuyện. Nhưng anh ta không biết thời gian cụ thể, cũng không biết rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì.” Vệ sĩ tiếp tục báo cáo.
"Trước cứ phái người tra thu vật phẩm nguy hiểm, buổi tối tăng thêm nhân thủ tuần tra, cần phải bảo vệ cụ già an toàn." Bạch Vi dặn dò.
*
Khi một thùng canh nấm lớn được xử lý xong, Vân Hân nhận được tin tức.
[Chúc mừng người chơi đã thành công trong việc sống sót sau vụ ngộ độc thực phẩm "Súp nấm độc" số 113888.]
[Bởi vì ngài chỉ ra tai nạn ngọn nguồn, kịp thời tiêu hủy, ngăn cản nguy hiểm tiến thêm khuếch tán, tránh cho càng nhiều nhân loại bị thương, qua cửa đánh giá là "A", khen thưởng thuộc tính điểm: sức lực+0.2, độ nhạy cảm +0.2, cơ thể+0.2, tinh thần+0.2.]
Trong nháy mắt, cô cảm giác thế giới đã khác.
Lúc này nhìn lại bốn phía, Vân Hân phát giác, ngoại trừ tử khí quấn thân, có vài cụ già trên người còn có thêm một hàng văn tự.
"Dự kiến sẽ chết trong 4 giờ 17 phút và 23 giây nữa."
"Dự kiến sẽ chết trong 4 giờ 12 phút và 49 giây nữa."
"Dự kiến sẽ chết trong 4 giờ 26 phút và 11 giây nữa."
Số lượng không ngừng giảm xuống, cực kỳ giống như đếm ngược sinh mệnh.
*
"Cậu suy nghĩ kỹ lại đi, ngoại trừ ngày là 'hôm nay', địa điểm là 'khu nhà lầu', còn có tin tức mấu chốt gì nữa?" Các đồng nghiệp tuần tra qua lại, lại chưa phát hiện vấn đề gì. Vệ sĩ hết sức lo lắng, chỉ có thể bắt Ngô Bằng không ngừng hỏi.
Ngô Bằng sắp điên rồi.
Vốn dĩ, giác quan thứ sáu giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, thình lình ném tờ giấy nhỏ về phía anh ấy, trên tờ giấy viết luôn là cụm từ vụn vặt, không thành câu.
Anh ấy cũng muốn biết rốt cuộc có tình huống gì!
Nhưng dù cố gắng suy nghĩ, giác quan thứ sáu cũng không để ý tới anh ấy, anh ấy có thể làm sao bây giờ?
Ngô Bằng hận không thể làm mình ngất xỉu, như vậy có thể không cần đối mặt với truy vấn của vệ sĩ.
Một lát sau lại trôi qua.
Ngô Bằng bị truy hỏi quá nhiều lần, rốt cục nhịn không được, “Câm miệng! Hỏi lại tôi sẽ tự sát!”
Anh trai vệ sĩ: "......”
“Phòng 406, 9 giờ tối, phái người qua xem.” Vân Hân nói.
Vệ sĩ đầu tiên là ngẩn ra, kịp phản ứng lập tức an bài người kiểm tra phòng.
Ăn cơm tối xong, lão Lưu đun một bình nước nhỏ như thường ngày, sau đó đến giường nằm sớm.
Kế hoạch của ông ấy rất tốt - - trước khi ngủ đọc sách giúp ngủ một lát, trước khi ngủ nước đun sôi trong ấm đun nước cũng nóng, buổi tối lúc đi ngủ có thể uống.
Ai ngờ nhìn nhìn, mí mắt càng ngày càng nặng. Nương theo tiếng nước sôi, ông ấy chậm rãi ngủ thiếp đi.
Nếu là ấm đun nước điện kiểu mới, vấn đề cũng sẽ không lớn. Ấm đun nước điện kiểu mới đều có bảo vệ an toàn, đợi đến khi nước sôi, sẽ tự động ngắt kết nối.
Nhưng lão Lưu là một người thích đồ cũ, quen dùng ấm đun nước kiểu cũ. Loại đồ cũ này phải có người tắt nguồn điện, ấm đun nước điện mới ngừng hoạt động.
Càng không xong chính là, có một số ấm đun nước điện sôi trào sẽ phát ra tiếng kêu, đồ lão Lưu dùng như bị câm, kêu cũng không kêu.
Thế là hơi nước bốc hơi, nước cháy khô, bình nước cháy xuyên qua. Mắt thấy nổi lửa, thế lửa dần dần lan tràn về phía đồ dùng xung quanh, trùng hợp hai nhân viên tuần tra ban đêm vào phòng, thấy thế nhanh chóng cởi áo khoác, dập tắt ngọn lửa.
Đợi đến khi tắt lửa, một người trong đó mới sợ hãi nói, “Trời ạ, thiếu chút nữa thành hỏa hoạn.”
Một vị khác dùng sức hít hít cái mũi, không xác định nói, “Là tôi ngửi sai sao? Trong phòng thế nào lại có mùi rượu?”
“Có sao? Sao tôi không ngửi thấy?” Đồng nghiệp dùng sức ngửi, nhưng gì cũng không ngửi ra.
“Có, mùi rượu rất nhạt, anh chờ tôi tìm xem.” Nhân viên tuần tra dựa vào khứu giác nhạy bén của mình, lấy ra hai chai rượu trắng từ tầng trong cùng tủ quần áo.
Nhân viên tuần tra tưởng tượng, lông tơ dựng thẳng, “Đầu tiên là ấm đun nước điện khô bị cháy, chờ đốt bàn gỗ, tủ gỗ xong, lại đốt rượu trắng. Đêm nay, nếu không phải chúng ta tới sớm, cuối cùng sẽ đốt thành dạng gì?"
Khó lòng phòng bị.
“Sự kiện nấm độc xem như đã giải quyết xong, Ngô Bằng còn nói, đêm nay trên chung cư sẽ xảy ra chuyện. Nhưng anh ta không biết thời gian cụ thể, cũng không biết rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì.” Vệ sĩ tiếp tục báo cáo.
"Trước cứ phái người tra thu vật phẩm nguy hiểm, buổi tối tăng thêm nhân thủ tuần tra, cần phải bảo vệ cụ già an toàn." Bạch Vi dặn dò.
*
Khi một thùng canh nấm lớn được xử lý xong, Vân Hân nhận được tin tức.
[Chúc mừng người chơi đã thành công trong việc sống sót sau vụ ngộ độc thực phẩm "Súp nấm độc" số 113888.]
[Bởi vì ngài chỉ ra tai nạn ngọn nguồn, kịp thời tiêu hủy, ngăn cản nguy hiểm tiến thêm khuếch tán, tránh cho càng nhiều nhân loại bị thương, qua cửa đánh giá là "A", khen thưởng thuộc tính điểm: sức lực+0.2, độ nhạy cảm +0.2, cơ thể+0.2, tinh thần+0.2.]
Trong nháy mắt, cô cảm giác thế giới đã khác.
Lúc này nhìn lại bốn phía, Vân Hân phát giác, ngoại trừ tử khí quấn thân, có vài cụ già trên người còn có thêm một hàng văn tự.
"Dự kiến sẽ chết trong 4 giờ 17 phút và 23 giây nữa."
"Dự kiến sẽ chết trong 4 giờ 12 phút và 49 giây nữa."
"Dự kiến sẽ chết trong 4 giờ 26 phút và 11 giây nữa."
Số lượng không ngừng giảm xuống, cực kỳ giống như đếm ngược sinh mệnh.
*
"Cậu suy nghĩ kỹ lại đi, ngoại trừ ngày là 'hôm nay', địa điểm là 'khu nhà lầu', còn có tin tức mấu chốt gì nữa?" Các đồng nghiệp tuần tra qua lại, lại chưa phát hiện vấn đề gì. Vệ sĩ hết sức lo lắng, chỉ có thể bắt Ngô Bằng không ngừng hỏi.
Ngô Bằng sắp điên rồi.
Vốn dĩ, giác quan thứ sáu giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, thình lình ném tờ giấy nhỏ về phía anh ấy, trên tờ giấy viết luôn là cụm từ vụn vặt, không thành câu.
Anh ấy cũng muốn biết rốt cuộc có tình huống gì!
Nhưng dù cố gắng suy nghĩ, giác quan thứ sáu cũng không để ý tới anh ấy, anh ấy có thể làm sao bây giờ?
Ngô Bằng hận không thể làm mình ngất xỉu, như vậy có thể không cần đối mặt với truy vấn của vệ sĩ.
Một lát sau lại trôi qua.
Ngô Bằng bị truy hỏi quá nhiều lần, rốt cục nhịn không được, “Câm miệng! Hỏi lại tôi sẽ tự sát!”
Anh trai vệ sĩ: "......”
“Phòng 406, 9 giờ tối, phái người qua xem.” Vân Hân nói.
Vệ sĩ đầu tiên là ngẩn ra, kịp phản ứng lập tức an bài người kiểm tra phòng.
Ăn cơm tối xong, lão Lưu đun một bình nước nhỏ như thường ngày, sau đó đến giường nằm sớm.
Kế hoạch của ông ấy rất tốt - - trước khi ngủ đọc sách giúp ngủ một lát, trước khi ngủ nước đun sôi trong ấm đun nước cũng nóng, buổi tối lúc đi ngủ có thể uống.
Ai ngờ nhìn nhìn, mí mắt càng ngày càng nặng. Nương theo tiếng nước sôi, ông ấy chậm rãi ngủ thiếp đi.
Nếu là ấm đun nước điện kiểu mới, vấn đề cũng sẽ không lớn. Ấm đun nước điện kiểu mới đều có bảo vệ an toàn, đợi đến khi nước sôi, sẽ tự động ngắt kết nối.
Nhưng lão Lưu là một người thích đồ cũ, quen dùng ấm đun nước kiểu cũ. Loại đồ cũ này phải có người tắt nguồn điện, ấm đun nước điện mới ngừng hoạt động.
Càng không xong chính là, có một số ấm đun nước điện sôi trào sẽ phát ra tiếng kêu, đồ lão Lưu dùng như bị câm, kêu cũng không kêu.
Thế là hơi nước bốc hơi, nước cháy khô, bình nước cháy xuyên qua. Mắt thấy nổi lửa, thế lửa dần dần lan tràn về phía đồ dùng xung quanh, trùng hợp hai nhân viên tuần tra ban đêm vào phòng, thấy thế nhanh chóng cởi áo khoác, dập tắt ngọn lửa.
Đợi đến khi tắt lửa, một người trong đó mới sợ hãi nói, “Trời ạ, thiếu chút nữa thành hỏa hoạn.”
Một vị khác dùng sức hít hít cái mũi, không xác định nói, “Là tôi ngửi sai sao? Trong phòng thế nào lại có mùi rượu?”
“Có sao? Sao tôi không ngửi thấy?” Đồng nghiệp dùng sức ngửi, nhưng gì cũng không ngửi ra.
“Có, mùi rượu rất nhạt, anh chờ tôi tìm xem.” Nhân viên tuần tra dựa vào khứu giác nhạy bén của mình, lấy ra hai chai rượu trắng từ tầng trong cùng tủ quần áo.
Nhân viên tuần tra tưởng tượng, lông tơ dựng thẳng, “Đầu tiên là ấm đun nước điện khô bị cháy, chờ đốt bàn gỗ, tủ gỗ xong, lại đốt rượu trắng. Đêm nay, nếu không phải chúng ta tới sớm, cuối cùng sẽ đốt thành dạng gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.