Chương 39: Viện Dưỡng Lão Khôi Phục Sức Khỏe (16)
Khinh Vân Đạm
03/01/2024
Trải qua mấy ngày trước, ngoài ý muốn nhỏ ngẫu nhiên sẽ có sơ hở, nhưng sự cố lớn bình thường đều có thể dự đoán được. Lần này không nhận được báo động trước, hiển nhiên có người giấu lời chưa nói.
“Có.” Vân Hân gật đầu, nghiêm túc nói, “Viện trưởng, tôi muốn từ chức.”
Bạch Vi dừng động tác lại, “Nhìn cụ già liên tiếp không ngừng xảy ra chuyện, sợ?"
“Không sợ.” Vân Hân bình tĩnh nói, “Cũng không phải tử thần đuổi giết tôi, chỉ là lên xe phi pháp, tử thần đuổi theo tạo điều kiện bổ sung vé, không có gì phải sợ.”
“Có ý gì?” Bạch Vi nghiêm túc.
"Trong chú thích viết rõ ràng, vượt qua kiểm tra đánh giá đạt được đẳng cấp'A' một lần cùng một lần trở lên (hoặc trở lên đẳng cấp), người chơi mới có thể biết được trò chơi tiến hóa tồn tại." Vân Hân không nhanh không chậm nói, “Như vậy thì không có 'A', lại bị ngoài ý muốn báo cho biết, có phải nên đánh giá bổ sung mới được hay không?"
"Sau khi có suy đoán này, tôi đã chọn một vài người tương đối đáng tin cậy từ những người già, ám chỉ rằng sau đó họ sẽ gặp tai nạn, yêu cầu họ cứu người nếu cần thiết."
"Sau khi hỏa hoạn xảy ra, phần lớn đều chỉ có thể tự mình chạy trốn, không có dư lực cứu vớt những người khác. Cho dù có, cũng chỉ có thể cứu một hai người. May mắn bên trong có một lão quân binh, tố chất thân thể so với cụ già bình thường mạnh hơn nhiều. Từ khi hỏa hoạn bắt đầu bận rộn đến hỏa hoạn dừng lại, không nhiều không ít, vừa vặn cứu được mười người."
"Ông ấy nói với tôi – theo con đường bất thường biết trước sẽ có debuff 'xui xẻo quấn thân'. Nhận được một hay nhiều hơn cấp 'A' (hoặc cao hơn), debuff 'xui xẻo quấn thân' sẽ tự động loại bỏ."
“Biện pháp giải quyết tôi đã nói cho cô biết, còn lại cô xem mà làm đi.”
“Nhiều cụ già như vậy, cô lại trơ mắt nhìn bọn họ đi tìm chết?” Bạch Vi không chịu thả Vân Hân rời đi, “Không có cô báo trước, bọn họ không chống đỡ được bao lâu sẽ chết.”
Vân Hân khe khẽ thở dài, sau đó......
"Có phải tôi đã nói với họ về trò chơi tiến hóa không?"
"Là tôi bắt họ tham gia thí nghiệm sao?"
"Vất vả lắm mới chọn lựa được mấy người tương đối đáng tin cậy, chỉ có lão quân binh có thể được A, những người khác cô bảo tôi cứu làm sao?"
“Là cô đặt các cụ già vào tình cảnh hẳn phải chết trước, hiện tại động mồm động miệng, đã muốn người khác giúp cô cứu người à.”
Vân Hân khẽ a một tiếng, “Trạng thái tinh thần còn bình thường chứ? Cho rằng người khác là thần linh, muốn cứu là có thể cứu?”
Bạch Vi á khẩu không trả lời được.
“Tôi không so đo với cô, cô lại chọn quên đu, tôi là bị cô lừa tới.” Vân Hân nở nụ cười.
Bạch Vi há miệng, muốn nói gì, lại bị cắt đứt.
“Lý tưởng cao thượng của cô, mục tiêu vĩ đại của cô, hoàn cảnh gian nan của cô...... Đi nói với người khác, em không muốn nghe.” Vân Hân quay mặt đi, “Lúc trước cho rằng người già còn có thể cứu, bây giờ biết bọn họ đều là vật hy sinh, căn bản không cứu được, ở lại cũng không có ý nghĩa.”
"Đây là không cách nào tránh khỏi hi sinh,” Bạch Vi lộ vẻ mặt chán nản, ánh mắt kiên nghị, “Tôi làm tất cả, đều là vì chủng tộc nhân loại kéo dài."
“Tóm lại, tôi không muốn trở thành người tham gia cuộc thí nghiệm này, xem như tôi chưa từng tới.” Vân Hân lười tranh luận. Nói xong lời nên nói, cô không chút do dự rời đi.
Bạch Vi không ngăn cản.
***
“Cô phải đi?” Nghe nói Vân Hân định rời đi, Ngô Bằng quá sợ hãi.
“Anh có muốn đi cùng tôi không?” Vân Hân hỏi.
“Hả? Như vậy không tốt lắm...... Lời nguyền của các cụ còn chưa giải được đâu.” Ngô Bằng chần chờ nói.
Suýt nữa quên mất, người này chỉ biết một phần sự thật.
Vân Hân đơn giản miêu tả chuyện này lại một lần, trọng điểm nổi bật "Lời nguyền của người già là do viện trưởng hại", “Vì toàn nhân loại, cô ta lấy người già làm thí nghiệm, người già cũng tự nguyện tham gia", “Lời nguyền đại khái không giải được, ngăn cản sự cố ngoài ý muốn chỉ khiến người già sống thêm vài ngày, hơn nữa quá trình ngăn cản sẽ có thể khiến người già chịu nhiều tội hơn chứ không ít".
Ngô Bằng kinh ngạc, phản ứng đầu tiên thế mà là, “Thật sự sẽ có người tự nguyện tham gia sao?”
“Có.” Vân Hân gật đầu, nghiêm túc nói, “Viện trưởng, tôi muốn từ chức.”
Bạch Vi dừng động tác lại, “Nhìn cụ già liên tiếp không ngừng xảy ra chuyện, sợ?"
“Không sợ.” Vân Hân bình tĩnh nói, “Cũng không phải tử thần đuổi giết tôi, chỉ là lên xe phi pháp, tử thần đuổi theo tạo điều kiện bổ sung vé, không có gì phải sợ.”
“Có ý gì?” Bạch Vi nghiêm túc.
"Trong chú thích viết rõ ràng, vượt qua kiểm tra đánh giá đạt được đẳng cấp'A' một lần cùng một lần trở lên (hoặc trở lên đẳng cấp), người chơi mới có thể biết được trò chơi tiến hóa tồn tại." Vân Hân không nhanh không chậm nói, “Như vậy thì không có 'A', lại bị ngoài ý muốn báo cho biết, có phải nên đánh giá bổ sung mới được hay không?"
"Sau khi có suy đoán này, tôi đã chọn một vài người tương đối đáng tin cậy từ những người già, ám chỉ rằng sau đó họ sẽ gặp tai nạn, yêu cầu họ cứu người nếu cần thiết."
"Sau khi hỏa hoạn xảy ra, phần lớn đều chỉ có thể tự mình chạy trốn, không có dư lực cứu vớt những người khác. Cho dù có, cũng chỉ có thể cứu một hai người. May mắn bên trong có một lão quân binh, tố chất thân thể so với cụ già bình thường mạnh hơn nhiều. Từ khi hỏa hoạn bắt đầu bận rộn đến hỏa hoạn dừng lại, không nhiều không ít, vừa vặn cứu được mười người."
"Ông ấy nói với tôi – theo con đường bất thường biết trước sẽ có debuff 'xui xẻo quấn thân'. Nhận được một hay nhiều hơn cấp 'A' (hoặc cao hơn), debuff 'xui xẻo quấn thân' sẽ tự động loại bỏ."
“Biện pháp giải quyết tôi đã nói cho cô biết, còn lại cô xem mà làm đi.”
“Nhiều cụ già như vậy, cô lại trơ mắt nhìn bọn họ đi tìm chết?” Bạch Vi không chịu thả Vân Hân rời đi, “Không có cô báo trước, bọn họ không chống đỡ được bao lâu sẽ chết.”
Vân Hân khe khẽ thở dài, sau đó......
"Có phải tôi đã nói với họ về trò chơi tiến hóa không?"
"Là tôi bắt họ tham gia thí nghiệm sao?"
"Vất vả lắm mới chọn lựa được mấy người tương đối đáng tin cậy, chỉ có lão quân binh có thể được A, những người khác cô bảo tôi cứu làm sao?"
“Là cô đặt các cụ già vào tình cảnh hẳn phải chết trước, hiện tại động mồm động miệng, đã muốn người khác giúp cô cứu người à.”
Vân Hân khẽ a một tiếng, “Trạng thái tinh thần còn bình thường chứ? Cho rằng người khác là thần linh, muốn cứu là có thể cứu?”
Bạch Vi á khẩu không trả lời được.
“Tôi không so đo với cô, cô lại chọn quên đu, tôi là bị cô lừa tới.” Vân Hân nở nụ cười.
Bạch Vi há miệng, muốn nói gì, lại bị cắt đứt.
“Lý tưởng cao thượng của cô, mục tiêu vĩ đại của cô, hoàn cảnh gian nan của cô...... Đi nói với người khác, em không muốn nghe.” Vân Hân quay mặt đi, “Lúc trước cho rằng người già còn có thể cứu, bây giờ biết bọn họ đều là vật hy sinh, căn bản không cứu được, ở lại cũng không có ý nghĩa.”
"Đây là không cách nào tránh khỏi hi sinh,” Bạch Vi lộ vẻ mặt chán nản, ánh mắt kiên nghị, “Tôi làm tất cả, đều là vì chủng tộc nhân loại kéo dài."
“Tóm lại, tôi không muốn trở thành người tham gia cuộc thí nghiệm này, xem như tôi chưa từng tới.” Vân Hân lười tranh luận. Nói xong lời nên nói, cô không chút do dự rời đi.
Bạch Vi không ngăn cản.
***
“Cô phải đi?” Nghe nói Vân Hân định rời đi, Ngô Bằng quá sợ hãi.
“Anh có muốn đi cùng tôi không?” Vân Hân hỏi.
“Hả? Như vậy không tốt lắm...... Lời nguyền của các cụ còn chưa giải được đâu.” Ngô Bằng chần chờ nói.
Suýt nữa quên mất, người này chỉ biết một phần sự thật.
Vân Hân đơn giản miêu tả chuyện này lại một lần, trọng điểm nổi bật "Lời nguyền của người già là do viện trưởng hại", “Vì toàn nhân loại, cô ta lấy người già làm thí nghiệm, người già cũng tự nguyện tham gia", “Lời nguyền đại khái không giải được, ngăn cản sự cố ngoài ý muốn chỉ khiến người già sống thêm vài ngày, hơn nữa quá trình ngăn cản sẽ có thể khiến người già chịu nhiều tội hơn chứ không ít".
Ngô Bằng kinh ngạc, phản ứng đầu tiên thế mà là, “Thật sự sẽ có người tự nguyện tham gia sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.