[Vô Hạn Lưu] Xoắn Ốc Hải Đăng

Chương 30: Chung cư số 06 8

Thiên Trạch Thời Nhược

14/05/2023

Cho dù là ở khu hoang vu hay là thành phố F0631, đều có thể sử dụng dung dịch làm sạch tới xử lý cá nhân vệ sinh, nhưng nếu đã vào chung cư, trước mắt không có việc gì sốt ruột cần xử lý, Trình Đình Vũ tính toán xả một trận nước, thuận tiện tỉnh táo tinh thần.

Bên trong phòng rửa mặt.

Hơi nước dày đặc, bốc lên như mây, bất quá ước chừng vì Trình Đình Vũ ở tầng sáu, áp lực nước cũng không lớn.

Trình Đình Vũ xoa sữa tắm vị quýt mà chung cư số 06 cung cấp miễn phí trên tay, xoa thành bọt biển.

Thời gian cô xuyên qua cũng không dài, nhưng đã trải qua không ít sự kiện, sinh hoạt bận rộng tìm việc làm trước khi xuyên, tựa hồ đã rất xa vời.

Trình Đình Vũ một bên tạo bọt biển, một bên hồi tưởng chuyện cũ, cảm thấy liệu có nên đem kiến thức đại học trong đầu ôn tập một chút, chẳng may ngày nào đó bốc trúng đại lễ phản xuyên, trở về liền không qua nổi vòng phỏng vấn xin việc......

"......"

Đang tắm rửa, động tác Trình Đình Vũ bỗng nhiên ngừng lại.

Những ngón tay cô chạm vào phía sau lưng.

Trình Đình Vũ đóng vòi hoa sen, nhìn gương chiếu về bên trái.

Nơi vừa rồi ngón tay cô chạm vào chính là xương bướm, ở đó có một vết sẹo cũ.

Một chút kinh ngạc lóe qua trong chớp mắt, ánh mắt Trình Đình Vũ lộ vẻ suy tư, ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương, ánh mắt người trong gương cũng đường hoàng nhìn lại.

Diện mạo mắt phượng môi mỏng, thoạt nhìn có cảm giác lạnh lẽo như đao, chỉ là đại đa số thời điểm Trình Đình Vũ đều mang ý cười bên môi, dùng biểu cảm nhu hòa ngũ quan vốn mang khí chất không dễ chọc.

Một lát sau, Trình Đình Vũ buông tay, cười với bản thân ở trong gương: "Vậy mà bị mày lừa lâu như vậy."

Ý cười tươi sáng như mọi ngày, ánh mắt lại tối đen như bóng đêm.

Trình Đình Vũ không chút để ý mà nghĩ, nếu vẻ ngoài có phần tương đồng, vậy còn có thể dùng định luật xuyên không để giải thích, nhưng vì lý do gì mà thân thể này lại có vết sẹo hoàn toàn giống cô?

—— trừ phi thân thể này căn bản chính là của mình.

Trình Đình Vũ vuốt cằm, lầm bầm tầng bầu: "25 tuổi......Cho nên kỳ thật đã xuyên tới ba năm phải không?"

Cô không nhanh không chậm mà đổi một bộ quần áo sạch, dùng khăn bông lau khô tóc.

Trình Đình Vũ như suy tư gì: "Thì ra là vậy, cho nên kia quyển sách kia mới không có bất kì ghi chú nào."

Thời điểm vừa xuyên qua, bên cạnh Trình Đình Vũ có một quyển 《 Quá trình phát triển của lịch sử hiện đại 》, quyển sách kia có ba dòng nhắc nhở trên một cái kẹp sách.

Ba hàng chữ kia đều là in ra.

Trình Đình Vũ nghĩ, chữ viết của bản thân hiển nhiên sẽ không thay đổi quá nhiều chỉ vì xuyên qua, nếu những lời nhắc nhở đó được viết bằng tay, cô nhất định sẽ ý thức được, bản thân không phải là vừa mới xuyên qua, mà là xuyên qua đã lâu, chỉ là mất đi ký ức của ba năm trước.

Ngoài ra còn có tấm vé thông hành đi thành phố F0631.

Trình Đình Vũ vô cùng xa lạ với tình huống xung quanh, sự tồn tại của tấm vé xe khiến cô nghe theo nguyên chủ đi đến khu vực thành thị tương đối yên ổn này.

Làm một người vô cùng hiểu rõ bản thân mình, Trình Đình Vũ rõ ràng, nếu lúc ấy cô nhận ra bản thân còn mất đi một đoạn ký ức, nhiều khả năng sẽ chọn ở lại khu hoang vu, tìm kiếm manh mối về quá khứ.

Cho nên trong sách vở mới không thể lưu lại bất luận một chữ viết nào, cô muốn tận khả năng trì hoãn thời gian nhận ra bản thân chỉ là mất trí nhớ, cho đến sau khi đã vào thành phố.

Hơn nữa trước khi xuyên qua, hoạt động giết thời gian của Trình Đình Vũ, đúng là có đọc qua một ít tiểu thuyết xuyên không, khiến cô nhanh chóng nhập vai nhân vật mình tự xây dựng.

Hết thảy mọi chuyện đều được sắp xếp gãi đúng chỗ ngứa, cùng với mảng ký ức bị mất đi, hơn nữa hoàn toàn phù hợp với tính cách bản thân......

Trình Đình Vũ cong khóe môi, nhìn người trong gương: "Là mày làm đúng không?"

Sau đó lại thở dài: "Lúc ấy sao không để lại nhiều tiền một chút?"

Chỉ để lại số tiền vốn không đủ thuê khách sạn, là chuyện có thể làm với bản thân sao?

Trình Đình Vũ trầm tư một lát, sau đó không thể không thừa nhận —— không sai, đây là chuyện cô có thể chính tay làm ra.

Bất quá......



Trình Đình Vũ rũ lông mi.

Tài chính thiếu thốn ngược lại cũng là một manh mối.

Việc cô rời khỏi khu hoang vu đi đến thành phố F0631là vì mục đích nào đó nhất định, hiện tại nghĩ lại, hoặc là vì tránh né điều gì, hoặc là vì tìm kiếm điều gì.

Nếu mục đích là vì tránh né, như vậy bản thân trước khi mất trí nhớ, hẳn là đã an bài sinh hoạt ổn định.

Cho nên tình huống thứ hai càng có khả năng xảy ra.

Nguyên nhân chính là vì tài chính thiếu thốn, mới có thể chủ động xuất kích, không ngừng tiến vào các phó bản.

Trình Đình Vũ bất đắc dĩ, dùng đốt ngón tay gõ xuống mặt kính, cười nói: "Mày thật là có lòng tin với bản thân."

*

Bữa sáng của chung cư vẫn luôn cung cấp đến 9 giờ rưỡi, rất thân thiện với các cư dân có thói quen thức dậy muộn.

Trình Đình Vũ đi xuống tầng hai ăn xong, lại theo thói quen xách theo một túi bánh mỳ lớn và một chai nước trở lại tầng sáu.

Phòng của cô là phòng 606, trước khi đi qua phòng 605, bước chân Trình Đình Vũ ngừng lại.

Vì để tiện việc lau dọn, hành lang chung cư được lát gạch, bình thường cũng không lưu lại vết bẩn quá rõ ràng, bất quá hình như máu của người chơi rất khó tẩy sạch, người chơi mật đồng cũng khá dễ dàng nhìn ra manh mối người bình thường có thể bỏ qua.

Cửa phòng 605 in một dấu giày lưu thật mờ, xem độ lớn nhỏ, hẳn là một người đàn ông trưởng thành.

Trong không khí tràn ngập mùi máu nhàn nhạt.

Trình Đình Vũ lướt qua phòng 605, đi đến 606, dùng chìa khóa mở khóa, sau đó động tác chậm chạp mà nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Một sợi tóc kẹt ở cửa rơi xuống dưới —— đây là cô thuận tay kẹp vào cửa trước khi rời đi.

Đặt đồ ăn xuống dưới, Trình Đình Vũ lại lần nữa đi xuống tầng một, xuyên qua tấm chắn kính, chào hỏi người bên trong.

Đeo thẻ công tác trước ngực, Dư Chí Thủ trên dưới đánh giá người vừa tới một cái: "Có việc gì sao?"

Trình Đình Vũ ngắn gọn nói: "Bên phòng 605 hình như có vấn đề."

Chờ Trình Đình Vũ cùng nhân viên chung cư đi đến tầng 6, mùi máu tươi trong không khí đã nồng nặc bốn phía.

Dư Chí Thủ dùng chìa khóa tổng của chung cư mở cửa, sau đó bật đèn pin.

Ánh sáng từ đèn chiếu rọi thẳng vào bên trong phòng 605, chiếu đến thi thể đã cứng đờ ở bên trong.

Người chết là Trương Trác Vĩ, hai bên thi thể còn có túi thực phẩm.

Dư Chí Thủ nhìn Trình Đình Vũ ở bên cạnh một cái.

Cô là thành viên của đội Thanh tra được phái đến chung cư số 06 để giám sát, trước đây nhờ có thông tin nội bộ, cũng đã có hiểu biết về thân phận Trình Đình Vũ.

Đồng nghiệp đánh giá Trình Đình Vũ tư duy linh hoạt, giỏi về phán đoán.

Dư Chí Thủ kỳ thật có chút hoài nghi, không phải hoài nghi thực lực Trình Đình Vũ, mà là hoài nghi loại hình năng lực của người này.

Rất nhiều người chơi năng lực mật đồng, cũng sẽ chọn cho bản thân một cái nhân thiết như vậy, mục đích là vì che giấu năng lực đặc thù có thể cho bọn họ trực tiếp nhìn ra chân tướng sự việc, muốn phân biệt cũng không khó khăn, bởi vì nhóm người mật đồng khi kết luận sự việc thường thiếu logic suy luận quá trình, càng quen giải thích sự việc theo trực giác.

Cô tính toán dựa vào cơ hội trước mắt thử người khách đến từ khu hoang vu này một phen.

Dư Chí Thủ cố tình dò hỏi: "Cô cảm thấy nơi này đã xảy ra chuyện gì?"

Trình Đình Vũ ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát thi thể Trương Trác Vĩ.

Năng lực của cô đích xác đã phát động, trực tiếp thấy được số liệu kỹ càng tỉ mỉ hơn của Trương Trác Vĩ ——

【 họ tên: Trương Trác Vĩ 】

【 năng lực: không 】

【 giá trị sinh mệnh (tử vong): 0/80】



Trình Đình Vũ trầm ngâm: "Người này......"

Dư Chí Thủ gật đầu, cổ vũ cô tiếp tục nói thêm.

Trình Đình Vũ nghiêm trang nói: "Đã chết."

—— làm một mật đồng trung thực, cô đem tin tức mấu chốt đã giám định ra được thản nhiên trình bày lại cho thành viên đội Thanh tra trước mặt.

Dư Chí Thủ đợi một hồi, không thể không lần lần thứ hai mở miệng dò hỏi: "Sau đó?"

—— Cô hiện tại lại cảm thấy em gái này có lẽ thật sự không phải mật đồng, nếu không ít nhiều cũng phải nhìn ra những manh mối khác.

Trình Đình Vũ: "Chìa khóa phòng 601 của anh ta, có thể sử dụng để mở phòng 605 sao?"

Dư Chí Thủ xác nhận chìa khóa một chút, lắc đầu.

Trình Đình Vũ: "Vậy tôi đề nghị tìm hiểu tình huống của cư dân phòng 604 một chút." Cô nói tiếp: "Phòng 605 nằm giữa 606 và 604, nếu mục đích của Trương Trác Vĩ là đến thăm hàng xóm chứ không phải vào phòng của chính mình, mục tiêu có khả năng nhất là 604 hoặc là 606."

Cô xoay người, nhìn về phía Dư Chí Thủ: "Hôm nay tôi chưa hề tiếp xúc với Trương Trác Vĩ, nhưng cô cũng có thể xác nhận lại thông tin lần nữa."

Dư Chí Thủ: "Vậy cô cảm thấy vì sao anh ta muốn đến gặp người ở phòng 604?"

Trình Đình Vũ nói: "Có lẽ là cảm thấy phòng mình không tốt, cho nên đi sang phòng khác nhìn xem?"

Dư Chí Thủ nhìn chằm chằm cô một hồi, hơi bừng tỉnh: "Cư dân hỗ trợ đội Thanh tra hoàn thành công tác, có thể đạt được tiền thù lao."

Cô chưa nói tới mức thù lao, đây chủ yếu quyết định của bản thân cư dân liệu có muốn giúp hay không.

Trình Đình Vũ cười: "Các vị phụ trách quản lý chung cư, hẳn là có hiểu biết với thói quen sinh hoạt của các cư dân."

Dư Chí Thủ: "Trương Trác Vĩ cơ bản mỗi ngày ra ngoài một lần, đi xuống lấy đồ ăn." Lúc nói chuyện, bản thân cô ấy cũng phát hiện điều gì.

Trình Đình Vũ: "Cũng có nghĩa, việc anh ta đột nhiên lấy thêm một phần đồ ăn vô cùng kỳ quái."

Làm một người không có năng lực, đồ ăn nước uống Trương Trác Vĩ tiêu hao hàng ngày cũng ở phạm vi bình thường.

Trình Đình Vũ: "Cho nên anh ta hẳn là giúp người khác mang đồ ăn."

Dư Chí Thủ lập tức hiểu được ý tứ của Trình Đình Vũ.

Cư dân phòng 606 Trình Đình Vũ sáng nay đến nhà ăn dùng cơm, cư dân phòng 604 vẫn luôn không rời phòng, trong hai người, chỉ có anh ta cho mời người hỗ trợ mang đồ ăn.

Trình Đình Vũ: "Nhưng mà cư dân phòng 604 không một mình tới chung cư, hoàn toàn có thể gọi điện thoại nhờ hai người bạn đồng hành hỗ trợ......"

Cô nói chuyện, vẫn luôn nhìn chăm chú vào phản ứng của Dư Chí Thủ.

Dư Chí Thủ trả lời: "Bên trong chung cư đôi khi cũng có tình huống điện thoại mất tín hiệu."

Trình Đình Vũ hơi hơi mỉm cười, không nói nữa.

Hai người đều rõ ràng, vì tín hiệu điện thoại không tốt mà không thể liên lạc cho hai người bạn đồng hành chỉ là lí do mặt ngoài, không muốn vi phạm quy tắc chung cư càng có khả năng.

Kế Thế Lục chưa rõ ràng việc chủ động đi thăm hàng xóm có thể dẫn đến hậu quả ra sao, cho nên không nhờ vả Kế Thế Tề và Kế Thế Cửu, mà là lựa chọn nhờ Trương Trác Vĩ giúp anh ta mang đồ ăn từ nhà ăn đến.

Trình Đình Vũ vẫn còn đang suy nghĩ.

Kế Thế Lục không muốn đi nhà ăn, cũng đồng nghĩa với việc anh ta cảm thấy đi ra ngoài là một việc rất nguy hiểm.

Tình huống này cơ hồ lập tức khiến cho Trình Đình Vũ liên tưởng đến cảnh tượng ngày đó từ trong mộng tỉnh lại, trên hành lang truyền đến tiếng vang.

—— Mười phần thì có đến tám chín là Kế Thế Lục cũng nghe được âm thanh tối hôm qua.

Dư Chí Thủ vội vàng ghi chép lại tình huống của phòng 605, hướng về phía Trình Đình Vũ gật đầu một cái: "Làm phiền rồi, đến lúc tôi đi trình báo cáo, sẽ ghi chép lại công sức của cô."

Dư Chí Thủ giờ phút này đã yên lòng —— thói quen của "mật đồng" chính là nhảy qua quá trình trực tiếp kết luận, còn cư dân phòng 606 lại có trình tự tư duy rõ ràng, quả nhiên chỉ là một người chơi huyết nhục thông thường.

Dư Chí Thủ nghĩ, kết luận của các đồng nghiệp trong đội Thanh tra vẫn là đáng tin cậy, bản thân có chút đa nghi quá mức...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Vô Hạn Lưu] Xoắn Ốc Hải Đăng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook