Chương 2
Wein
27/04/2024
" Cảm ơn ba ba. " Lâm Tử Thanh thừ kế ký ức của nguyên chủ, mật khẩu ngân hàng và các loại mật mã thiết lập khác hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Nhìn số dư trong điện thoại, cười không dứt miệng, thật chân thành nói tiếng cảm ơn. Lâm phụ thật sự nhả được tiền. Thật làm hắn mở rộng tầm mắt.
" Nhớ rõ, đến Hoắc gia rồi nhiều liên hệ về nhà. Sau này, đối với ngươi cũng có lợi. " Đối với Lâm gia cũng là. Lâm phụ không muốn nói nhiều, sợ Lâm Tử Thanh nghi ngờ không chịu gả qua Hoắc gia. Chỉ cần Lâm Tử Thanh nỗ lực lấy lòng Hoắc gia vị kia một chút. 100 vạn kia không sớm thì muộn cũng kiếm về được, có thể còn nhiều hơn nữa. Lâm thị sau này chính là tiền đồ vô hạn lượng, quang mang vô hạn.
" Tất nhiên là phải như vậy rồi. " Lâm Tử Thanh kéo theo không nhiều lắm hành lý rời đi Lâm gia. Sống ở Lâm gia hai mươi năm. Đồ đặc của nguyên chủ là những bộ đồ tẩy đến bạc màu, còn không chính là đồ cũ của Lâm Tử Ngọc để lại. Thật sự một món giá trị cũng không có. Lâm gia người cũng không nhớ nhớ, là ai vì con trai của bọn họ bỏ mạng không ít lần.
Lâm Tử Ngọc tinh thần phấn khởi Lâm Tử Thanh ánh mắt ám ám, bồi thêm một câu. " Ca ca, ngươi nhất định phải bảo trọng đó, phải sống lâu thật lâu để trở về thăm ba mẹ. " Người từ bên ngoài nhìn vào mười phần mười sẽ nghĩ Lâm Tử Ngọc rất quan tâm đến ca ca Lâm Tử Thanh. Hận không thể nước mắt lưng tròng ôm nhau quến luyến mà tiễn người đi. Người qua đường cảm khái, tình cảm anh em Lâm gia thật tốt.
" Ngươi cũng Tư Viễn cũng hảo hảo ở bên nhau a. Ta chúc các ngươi trăm năm hạnh phúc. " Lâm Tử Ngọc giật mình nhìn Lâm Tử Thanh biến mất ở trong tầm mắt. Hắn làm sao biết quan hệ giữa hắn và Tư Viễn ca ca?!! Lâm Tử Thanh hắn đã phát hiện từ khi nào?! Lâm Tử Ngọc cảm xúc bồn chồn, cắn răng nghĩ. Lâm Tử Thanh đã gả qua Hoắc gia, Tư Viễn ca ca sẽ chỉ thuộc về riêng hắn mà thôi. Hắn yên tâm mà nghĩ.
Lâm Tử Thanh hắn còn nghe không ra được Lâm Tử Ngọc muốn nói gì sao?!! Hắn ở Hoắc gia không may chết đi rồi, không cần liên lụy bọn họ. Hoắc gia phái người đến đón hắn, Lâm Tử Thanh an tĩnh ngồi một chỗ, tựa đầu ra sau ghế nhắm mắt dưỡng thần. Hạ Tư Viễn là thanh mai trúc mã với nguyên chủ, mười năm quen nhau cũng tính không ít đi. Nhưng mà chính là, mười năm đối với Hạ Tư Viễn chỉ là một hồi tính toán. Hắn trước mặt quan tâm nguyên chủ, sau lưng âm thầm quan hệ với Lâm Tử Ngọc.
Hạ Tư Viễn không hề yêu thích nguyên chủ mà là Lâm Tử Ngọc hắn đệ đệ, không cũng không hề thích đệ đệ yêu dấu của hắn mới đúng. Hai người bọn họ từ lâu đã âm mưu tính kế nguyên chủ. Theo như nguyên văn, Hạ Tư Viễn lợi dụng tình cảm của nguyên chủ đối với hắn, xúi dục nguyên chủ vì hắn làm không ít chuyện, trộm đi thông tin cơ mật của Hoắc thị chẳng hạn. Liên hôn lần này, chủ ý cũng là do hắn đề ra. Lâm Tử Thanh kết luận một câu. Bại hoại gia hoả Hạ Tư Viễn!!
Lâm gia người lá mặt lá trái với nguyên chủ, thật ra là có nguyên nhân. Nguyên chủ không phải thân sinh của Lâm phụ mà Lâm mẫu.
Lâm mẫu cực kỳ mê tín, lúc sinh Lâm Tử Ngọc đi coi bói. Thầy bối xem hắn mệnh yểu không thể sống đến năm mười lăm tuổi. Nàng nghe lời thầy bói, tìm về một cô nhi vì hài tử của nàng chắn tai tinh. Chính Lâm Tử Ngọc được đưa ra bên ngoài dưỡng. Lâm Tử Ngọc mười lăm tuổi sau mới đưa trở về Lâm gia.
Nguyên chủ thật sự nghi hoặc, cố ý hỏi Lâm mẫu chuyện này. Lâm mẫu ậm ừ tìm lấy cái cớ cho qua chuyện. Đệ đệ không khỏe phải đưa ra nước ngoài điều trị, mấy năm nay bệnh tình ổn định mới trở về nhà. Nguyên chủ cũng không nghĩ ngợi nhiều, tin đó là thật. Đối với đệ đệ càng thêm thương tiếc. Lý do thoái thác nhiều chỗ hỏng như vậy nguyên chủ cũng không nghi ngờ. Ai bảo Lâm Tử Ngọc chính là vai chính đâu. Nguyên chủ không tin thì đã thế nào?!
Nguyên chủ lấy mác danh Lâm gia đại thiếu gia đãi ngộ lại chẳng bằng người giúp việc. Hắn ăn hắn ở hắn chi phí học hành phải cầm kiệm hết mức, xin Lâm mẫu cho tiền nàng không cho. Lâm phụ càng không để ý đến. Nguyên chủ cắn răng, vừa đi học vừa làm thêm.
Lâm gia đối xử với nguyên chủ người ngoài còn thấy nghi ngờ, nguyên chủ một mực tin tưởng rằng hắn chưa đủ tốt nên làm cha mẹ thất vọng. Hắn nỗ lực học tập, nỗ lực lấy lòng Lâm gia người. Cuối cùng, là bị gả đi lấy lòng người khác.
" Thiếu gia, đã đến nơi rồi. " Một tiếng thiếu gia này nghe không ra được nữa điểm cung kính, toàn bộ chính là khinh thường. Nguyên chủ chính là mỗi ngày sống trong sự khinh miệt của những người khác. Tài xế là Hoắc gia người, nhưng xem thân phận Lâm Tử Thanh cũng chẳng ra gì. Đến Hoắc gia cũng chỉ là hữu danh vô thực một cái danh phận. Hoắc gia chủ phu nhân?!! Mơ tưởng!
" Ừm. " Lâm Tử Thanh liếc mắt tài xế, xuống xe lấy hành lý. Tài xế đón nhận ánh mắt của hắn, không khỏi rùng mình. Sau lưng dồn dập mồ hôi lạnh, lạnh toát.
Lâm Tử Thanh nhìn toà biệt thự trước mắt, ung dung tiến vào. Hoắc gia vẫn là Hoắc gia, trang viên cũng xinh đẹp như vậy.
Đón tiếp hắn là một vị lão nhân, mái tóc đã điểm bạc nhưng khuôn mặt hồng hào, lộ ra nét nghiêm nghị. Vị này là quản gia của Hoắc gia đi. Lâm Tử Thanh đoán.
" Lâm thiếu gia mời vào, thiếu gia của chúng ta đợi ngài đã lâu. " Hoắc quản gia đánh giá hắn một chút, mỉm cười ôn hoà nói. Thanh niên mặt mày tinh sảo, ánh mắt đạm nhiên, một thân trang phục dù cũ kỹ, nhưng che lấp không được lười biếng, cao ngạo phong phạm. Hoắc quản gia vừa lòng.
" Được. " Lâm Tử Thanh đi theo Hoắc quản gia, xuyên qua hoa viên rộng lớn, cuối cùng dừng chân ở đại sảnh, nơi dùng để tiếp đón khách nhân. Lâm gia cũng coi là nhà giàu, nhưng so với Hoắc gia chính là một con kiến so với một con voi. Nội thất bên trong, sang mỹ mà tinh tế. Hoắc quản gia còn có công việc, rời đi trước. Ở Hoắc gia, không cần một kẻ không tôn kính chủ nhân.
" Ngồi đi. " Lâm Tử Thanh bước chân chợt khựng. Giọng nói này cũng quá mức mê người rồi đi. Lạnh lẽo, trầm tính còn có mệt mỏi và chán nản. Hắn, Lâm Tử Thanh mãn cấp thanh khống có được hay không!!!! Cái bệnh này của hắn đột nhiên phát tác phải làm sao bây giờ?!
Lâm Tử Thanh nhanh nhanh bước chân, không e ngại ngồi đối diện chủ nhân của giọng nói. Hắn nội tâm trợn mắt há mồm. Nam nhân này…Lông mày, lông mi, đôi mắt, cái mũi, cái miệng tất cả hắn đều thích. Nam nhân góc cạnh khuôn mặt, đẹp đẽ như một vị thần châu Âu vậy, cao quý lãnh đảm khí chất.
Lâm Tử Thanh kiếp trước chưa từng nói qua luyến ái. Bởi vì không ai nhập vào được mắt của hắn. Nhưng nam nhân này là một ngoại lệ. Hắn tuyên bố, nam nhân này là của hắn chắc rồi. Mua ha ha ha!! Còn có, hắn cũng là nhan khống. Hắn thật sự không thể cưỡng lại nổi sắc đẹp này.
Hoắc Tinh Tuyền khó chịu trước ánh mắt tìm tòi của thanh niên. Không ai giám dùng ánh mắt đó nhìn hắn. Nếu có đã sớm đi gặp diêm vương. Lâm Tử Thanh không để ý nhiệt độ trong phòng khách đang giảm xuống. Mỉm cười có chút lưu manh nhìn nam nhân.
" Thu lại ánh mắt của ngươi, nếu không ta không ngại móc nó ra dùm ngươi. " A, thật là tàn độc ngữ khí, thật là đáng sợ ánh mắt. Lâm Tử Thanh nhận ra bản thân thất thố, thu hồi tâm tư không chính đáng, cực kỳ ngoan ngoãn ngồi yên. Trang thành một con cực nghe lời tiểu miêu nhi.
" Nhớ rõ, đến Hoắc gia rồi nhiều liên hệ về nhà. Sau này, đối với ngươi cũng có lợi. " Đối với Lâm gia cũng là. Lâm phụ không muốn nói nhiều, sợ Lâm Tử Thanh nghi ngờ không chịu gả qua Hoắc gia. Chỉ cần Lâm Tử Thanh nỗ lực lấy lòng Hoắc gia vị kia một chút. 100 vạn kia không sớm thì muộn cũng kiếm về được, có thể còn nhiều hơn nữa. Lâm thị sau này chính là tiền đồ vô hạn lượng, quang mang vô hạn.
" Tất nhiên là phải như vậy rồi. " Lâm Tử Thanh kéo theo không nhiều lắm hành lý rời đi Lâm gia. Sống ở Lâm gia hai mươi năm. Đồ đặc của nguyên chủ là những bộ đồ tẩy đến bạc màu, còn không chính là đồ cũ của Lâm Tử Ngọc để lại. Thật sự một món giá trị cũng không có. Lâm gia người cũng không nhớ nhớ, là ai vì con trai của bọn họ bỏ mạng không ít lần.
Lâm Tử Ngọc tinh thần phấn khởi Lâm Tử Thanh ánh mắt ám ám, bồi thêm một câu. " Ca ca, ngươi nhất định phải bảo trọng đó, phải sống lâu thật lâu để trở về thăm ba mẹ. " Người từ bên ngoài nhìn vào mười phần mười sẽ nghĩ Lâm Tử Ngọc rất quan tâm đến ca ca Lâm Tử Thanh. Hận không thể nước mắt lưng tròng ôm nhau quến luyến mà tiễn người đi. Người qua đường cảm khái, tình cảm anh em Lâm gia thật tốt.
" Ngươi cũng Tư Viễn cũng hảo hảo ở bên nhau a. Ta chúc các ngươi trăm năm hạnh phúc. " Lâm Tử Ngọc giật mình nhìn Lâm Tử Thanh biến mất ở trong tầm mắt. Hắn làm sao biết quan hệ giữa hắn và Tư Viễn ca ca?!! Lâm Tử Thanh hắn đã phát hiện từ khi nào?! Lâm Tử Ngọc cảm xúc bồn chồn, cắn răng nghĩ. Lâm Tử Thanh đã gả qua Hoắc gia, Tư Viễn ca ca sẽ chỉ thuộc về riêng hắn mà thôi. Hắn yên tâm mà nghĩ.
Lâm Tử Thanh hắn còn nghe không ra được Lâm Tử Ngọc muốn nói gì sao?!! Hắn ở Hoắc gia không may chết đi rồi, không cần liên lụy bọn họ. Hoắc gia phái người đến đón hắn, Lâm Tử Thanh an tĩnh ngồi một chỗ, tựa đầu ra sau ghế nhắm mắt dưỡng thần. Hạ Tư Viễn là thanh mai trúc mã với nguyên chủ, mười năm quen nhau cũng tính không ít đi. Nhưng mà chính là, mười năm đối với Hạ Tư Viễn chỉ là một hồi tính toán. Hắn trước mặt quan tâm nguyên chủ, sau lưng âm thầm quan hệ với Lâm Tử Ngọc.
Hạ Tư Viễn không hề yêu thích nguyên chủ mà là Lâm Tử Ngọc hắn đệ đệ, không cũng không hề thích đệ đệ yêu dấu của hắn mới đúng. Hai người bọn họ từ lâu đã âm mưu tính kế nguyên chủ. Theo như nguyên văn, Hạ Tư Viễn lợi dụng tình cảm của nguyên chủ đối với hắn, xúi dục nguyên chủ vì hắn làm không ít chuyện, trộm đi thông tin cơ mật của Hoắc thị chẳng hạn. Liên hôn lần này, chủ ý cũng là do hắn đề ra. Lâm Tử Thanh kết luận một câu. Bại hoại gia hoả Hạ Tư Viễn!!
Lâm gia người lá mặt lá trái với nguyên chủ, thật ra là có nguyên nhân. Nguyên chủ không phải thân sinh của Lâm phụ mà Lâm mẫu.
Lâm mẫu cực kỳ mê tín, lúc sinh Lâm Tử Ngọc đi coi bói. Thầy bối xem hắn mệnh yểu không thể sống đến năm mười lăm tuổi. Nàng nghe lời thầy bói, tìm về một cô nhi vì hài tử của nàng chắn tai tinh. Chính Lâm Tử Ngọc được đưa ra bên ngoài dưỡng. Lâm Tử Ngọc mười lăm tuổi sau mới đưa trở về Lâm gia.
Nguyên chủ thật sự nghi hoặc, cố ý hỏi Lâm mẫu chuyện này. Lâm mẫu ậm ừ tìm lấy cái cớ cho qua chuyện. Đệ đệ không khỏe phải đưa ra nước ngoài điều trị, mấy năm nay bệnh tình ổn định mới trở về nhà. Nguyên chủ cũng không nghĩ ngợi nhiều, tin đó là thật. Đối với đệ đệ càng thêm thương tiếc. Lý do thoái thác nhiều chỗ hỏng như vậy nguyên chủ cũng không nghi ngờ. Ai bảo Lâm Tử Ngọc chính là vai chính đâu. Nguyên chủ không tin thì đã thế nào?!
Nguyên chủ lấy mác danh Lâm gia đại thiếu gia đãi ngộ lại chẳng bằng người giúp việc. Hắn ăn hắn ở hắn chi phí học hành phải cầm kiệm hết mức, xin Lâm mẫu cho tiền nàng không cho. Lâm phụ càng không để ý đến. Nguyên chủ cắn răng, vừa đi học vừa làm thêm.
Lâm gia đối xử với nguyên chủ người ngoài còn thấy nghi ngờ, nguyên chủ một mực tin tưởng rằng hắn chưa đủ tốt nên làm cha mẹ thất vọng. Hắn nỗ lực học tập, nỗ lực lấy lòng Lâm gia người. Cuối cùng, là bị gả đi lấy lòng người khác.
" Thiếu gia, đã đến nơi rồi. " Một tiếng thiếu gia này nghe không ra được nữa điểm cung kính, toàn bộ chính là khinh thường. Nguyên chủ chính là mỗi ngày sống trong sự khinh miệt của những người khác. Tài xế là Hoắc gia người, nhưng xem thân phận Lâm Tử Thanh cũng chẳng ra gì. Đến Hoắc gia cũng chỉ là hữu danh vô thực một cái danh phận. Hoắc gia chủ phu nhân?!! Mơ tưởng!
" Ừm. " Lâm Tử Thanh liếc mắt tài xế, xuống xe lấy hành lý. Tài xế đón nhận ánh mắt của hắn, không khỏi rùng mình. Sau lưng dồn dập mồ hôi lạnh, lạnh toát.
Lâm Tử Thanh nhìn toà biệt thự trước mắt, ung dung tiến vào. Hoắc gia vẫn là Hoắc gia, trang viên cũng xinh đẹp như vậy.
Đón tiếp hắn là một vị lão nhân, mái tóc đã điểm bạc nhưng khuôn mặt hồng hào, lộ ra nét nghiêm nghị. Vị này là quản gia của Hoắc gia đi. Lâm Tử Thanh đoán.
" Lâm thiếu gia mời vào, thiếu gia của chúng ta đợi ngài đã lâu. " Hoắc quản gia đánh giá hắn một chút, mỉm cười ôn hoà nói. Thanh niên mặt mày tinh sảo, ánh mắt đạm nhiên, một thân trang phục dù cũ kỹ, nhưng che lấp không được lười biếng, cao ngạo phong phạm. Hoắc quản gia vừa lòng.
" Được. " Lâm Tử Thanh đi theo Hoắc quản gia, xuyên qua hoa viên rộng lớn, cuối cùng dừng chân ở đại sảnh, nơi dùng để tiếp đón khách nhân. Lâm gia cũng coi là nhà giàu, nhưng so với Hoắc gia chính là một con kiến so với một con voi. Nội thất bên trong, sang mỹ mà tinh tế. Hoắc quản gia còn có công việc, rời đi trước. Ở Hoắc gia, không cần một kẻ không tôn kính chủ nhân.
" Ngồi đi. " Lâm Tử Thanh bước chân chợt khựng. Giọng nói này cũng quá mức mê người rồi đi. Lạnh lẽo, trầm tính còn có mệt mỏi và chán nản. Hắn, Lâm Tử Thanh mãn cấp thanh khống có được hay không!!!! Cái bệnh này của hắn đột nhiên phát tác phải làm sao bây giờ?!
Lâm Tử Thanh nhanh nhanh bước chân, không e ngại ngồi đối diện chủ nhân của giọng nói. Hắn nội tâm trợn mắt há mồm. Nam nhân này…Lông mày, lông mi, đôi mắt, cái mũi, cái miệng tất cả hắn đều thích. Nam nhân góc cạnh khuôn mặt, đẹp đẽ như một vị thần châu Âu vậy, cao quý lãnh đảm khí chất.
Lâm Tử Thanh kiếp trước chưa từng nói qua luyến ái. Bởi vì không ai nhập vào được mắt của hắn. Nhưng nam nhân này là một ngoại lệ. Hắn tuyên bố, nam nhân này là của hắn chắc rồi. Mua ha ha ha!! Còn có, hắn cũng là nhan khống. Hắn thật sự không thể cưỡng lại nổi sắc đẹp này.
Hoắc Tinh Tuyền khó chịu trước ánh mắt tìm tòi của thanh niên. Không ai giám dùng ánh mắt đó nhìn hắn. Nếu có đã sớm đi gặp diêm vương. Lâm Tử Thanh không để ý nhiệt độ trong phòng khách đang giảm xuống. Mỉm cười có chút lưu manh nhìn nam nhân.
" Thu lại ánh mắt của ngươi, nếu không ta không ngại móc nó ra dùm ngươi. " A, thật là tàn độc ngữ khí, thật là đáng sợ ánh mắt. Lâm Tử Thanh nhận ra bản thân thất thố, thu hồi tâm tư không chính đáng, cực kỳ ngoan ngoãn ngồi yên. Trang thành một con cực nghe lời tiểu miêu nhi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.