Chương 33
Wein
03/05/2024
"Tỉnh, lão công. Mau dẫn ta đi chơi!!!" Hoắc Tinh Tuyền đầu óc ong ong, nhìn mái tóc bù xù như ổ quạ của ái nhân, không khỏi buồn cười. Lựa chọn đến nơi này quả thực đúng đắn, tiểu nhân nhi hoạt bát cả ngày ríu rít không hề mệt mỏi, hoàn toàn trái ngược với tinh thần ỉu xùi mệt mỏi khi ở nhà.
" Muốn đi nơi nào?!" Hoắc Tinh Tuyền ngồi dậy, nhìn đã ăn mặc sẵn sàng ái nhân lâm vào trầm mặc. Hắn không ngủ từ nãy đến giờ chỉ chọn được bộ đồ này sao?! Dù nó rất hợp với tiểu nhân nhi, nhưng mà.....Nam nhân ánh mắt trầm xuống. Có phải hay không ăn mặc quá mức mát mẻ?!
"Chính là nơi đó. " Lâm Tử Thanh ánh mắt lung linh muốn phát sáng, hắn lão công bị hắn ánh mắt này loé chói đôi mắt. Hắn phấn khích đến không được, cả người tràn đầy năng lượng. Cũng chẳng mấy để ý nam nhân mặc thêm một cái áo khoác cho hắn.
Hắn lão công càng lúc càng ham ngủ. Không có việc gì làm đều ôm hắn ngủ, hắn muốn một mình đi chơi lại không chịu. Nói phải có hắn bên cạnh mới ngủ ngon. Lâm Tử Thanh méo mặt, thôi thì vì hắn rất yêu lão công. Nên là hắn sẽ bồi lão công ngủ vậy.
"Đi thôi, nắm chặt tay của ta. Không được chạy loạn. " Hoắc Tinh Tuyền nắm chặt tay thanh niên. Tay trong tay cùng ái nhân đi đến nơi hắn muốn đến.
Khu nghỉ dưỡng không chỉ nổi tiếng có bãi biển đẹp đẽ, hải sản tươi ngon mà nó còn có một nơi vô cùng nhộn nhịp. Nơi này là một con phố nhỏ, nơi tụ tập bởi vô số các quán ăn, quán hàng rong, với vô vàn các món ăn độc lạ.
Người đến nơi này thật sự đông đúc, náo nhiệt cực kỳ.
Lâm Tử Thanh nhìn đến được mà hai mắt mê mẩn, cả hai đời hắn lần đầu tiên đến một nơi như vậy. Hắn muốn ăn hết tất cả những món đó vào trong bụng. Ha ha ha.
" Lão công, muốn ăn cái này. " Lâm Tử Thanh kéo nam nhân đến trước mặt sạp hàng nướng. Hít hít mùi hương thơm nông từ những xiên nướng phát ra, rất là thèm ăn. Hắn cố ý tối này ăn ít lại, cũng vì lý do này đây.
" Ăn một ít thôi." Hoắc Tinh Tuyền có chút ghét bỏ. Không biết những loại thịt này có nguồn gốc từ đâu, sạch hay không sạch, có hay không đảm bạo vệ sinh. Nhìn ái nhân thích như vậy, hắn không có nhẫn tâm đi ngăn cản.
" Lại thêm cái này. "
"Được."
"Cái này nữa."
" Tốt. "
" Cái này ăn ngon. "
Lâm Tử Thanh chỉ việc chọn, còn lại đã có hắn lão công trả tiền. Trong tay cầm một xiên thịt nướng, một xiên mực nướng, ăn đến hừng hừng khí thế. Hoắc Tinh Tuyền đi phía sau đôi lông mày giật giật vài lần. Hắn trên tay còn có kẹo hồ lô, nước ngọt, trái cây lắc muối.....Ừm, có cảm giác không nói thành lời.
"Tư Viễn, ngươi nhìn. Đó có phải hay không là Lâm Tử Thanh?!" Hạ Tư Viễn theo ánh mắt của Lâm Tử Ngọc mà nhìn lại. Chỉ là sườn mặt thôi nhưng không thể nhầm lẫn đi đâu được, đó thật sự là Lâm Tử Thanh. Lâm Tử Thanh lấy xuất sắc như vậy một khuôn mặt, hắn ở trong đám người là một con hạc lạc trong bầy gà. Hạ Tư Viễn chắc chắn gật đầu.
" Hắn đi bên cạnh người, là ai?!! " Đây là câu hỏi không chỉ Lâm Tử Ngọc muốn biết, mà Hạ Tư Viễn cũng vậy. Lâm Tử Thanh cùng nam nhân kia cực kỳ thân thiết, cử chỉ vô cùng thân mật. Nam nhân đó còn cúi đầu hôn lên môi của Lâm Tử Thanh!
Lâm Tử Ngọc Hạ Tư Viễn không thể tin nổi ánh mắt nhìn nhau. Lâm Tử Thanh cho Hoắc Tinh Tuyền đội nón xanh?! Phát hiện một tin tức động trời, Lâm Tử Ngọc nở nụ cười xảo quyệt.
Hắn không ngờ, tuần trăng mật lại có thể xem được một chuyện kinh thiên động địa như vậy. Hoắc Tinh Tuyền hắn có biết Lâm Tử Thanh cõng hắn đi ngoại tình hay không?!! Nếu hắn biết, Lâm Tử Thanh sẽ rơi vào kết cục gì?!
Lâm Tử Ngọc rất muốn biết.
Lâm Tử Ngọc và Hạ Tử Viễn không liên tưởng nam nhân kia là Hoắc Tinh Tuyền bởi vì. Hoắc Tinh Tuyền tàn tật, hắn hình ảnh luôn đi cùng với chiếc xe lăn, còn nam nhân kia là một người đi đứng rất bình thường. Hai người cũng sẽ không bao giờ tin, người đó lại chính là Hoắc Tinh Tuyền.
" Buồn ngủ. " Lâm Tử Thanh nằm trên vai nam nhân, lầm bà lầm bầm. Chơi cả một buổi tối, dù tận hứng nhưng mệt muốn chết. Đi cũng không muốn.
"Ngủ đi." Nam nhân giọng nói trầm thấp ôn nhu, như mang theo liều thuốc trấn an. Chưa bao lâu nam nhân nghe được tiếng hít thở đều đều.
Hoắc Tinh Tuyền vững vàng cõng trên lưng của hắn thế giới, chậm rãi tiến về phía trước.
"A, sợ quá!!! Lão công, ôm ta!!!! " Lâm Tử Thanh mặt mày tái mét, điên cuồng hét lớn. Hắn không ngờ loại trò chơi cưỡi nước này nguy hiểm đến như vậy. Hắn hai chân bủn rủn, muốn ngã. Ngủ đủ giấc, ngày hôm sau Lâm Tử Thanh muốn nam nhân dần hắn đi trải nghiệm tất cả mọi thứ.
"Tiểu ngu ngốc. " Hoắc Tinh Tuyền lái cano đến, chuẩn xác tiếp được muốn rơi xuống tiểu nhân nhi. Không bị làn nước đánh úp, thanh niên mở mắt ra cười khà khà nhìn hắn.
Một tháng rất nhanh trôi qua, thời tiết ở nhà cũng không có lạnh lẽo như trước nữa. Hoắc Tinh Tuyền còn có công việc trong người không thể tiếp tục ham chơi. Trở về ngôi nhà thân thương, Lâm Tử Thanh trước tiên chạy đi tìm
Đại Soái. Dù hơi tiếc nuối vì không thể đón năm mới.... Chỉ cần có nam nhân bên cạnh đó chính là tết.
" Muốn đi nơi nào?!" Hoắc Tinh Tuyền ngồi dậy, nhìn đã ăn mặc sẵn sàng ái nhân lâm vào trầm mặc. Hắn không ngủ từ nãy đến giờ chỉ chọn được bộ đồ này sao?! Dù nó rất hợp với tiểu nhân nhi, nhưng mà.....Nam nhân ánh mắt trầm xuống. Có phải hay không ăn mặc quá mức mát mẻ?!
"Chính là nơi đó. " Lâm Tử Thanh ánh mắt lung linh muốn phát sáng, hắn lão công bị hắn ánh mắt này loé chói đôi mắt. Hắn phấn khích đến không được, cả người tràn đầy năng lượng. Cũng chẳng mấy để ý nam nhân mặc thêm một cái áo khoác cho hắn.
Hắn lão công càng lúc càng ham ngủ. Không có việc gì làm đều ôm hắn ngủ, hắn muốn một mình đi chơi lại không chịu. Nói phải có hắn bên cạnh mới ngủ ngon. Lâm Tử Thanh méo mặt, thôi thì vì hắn rất yêu lão công. Nên là hắn sẽ bồi lão công ngủ vậy.
"Đi thôi, nắm chặt tay của ta. Không được chạy loạn. " Hoắc Tinh Tuyền nắm chặt tay thanh niên. Tay trong tay cùng ái nhân đi đến nơi hắn muốn đến.
Khu nghỉ dưỡng không chỉ nổi tiếng có bãi biển đẹp đẽ, hải sản tươi ngon mà nó còn có một nơi vô cùng nhộn nhịp. Nơi này là một con phố nhỏ, nơi tụ tập bởi vô số các quán ăn, quán hàng rong, với vô vàn các món ăn độc lạ.
Người đến nơi này thật sự đông đúc, náo nhiệt cực kỳ.
Lâm Tử Thanh nhìn đến được mà hai mắt mê mẩn, cả hai đời hắn lần đầu tiên đến một nơi như vậy. Hắn muốn ăn hết tất cả những món đó vào trong bụng. Ha ha ha.
" Lão công, muốn ăn cái này. " Lâm Tử Thanh kéo nam nhân đến trước mặt sạp hàng nướng. Hít hít mùi hương thơm nông từ những xiên nướng phát ra, rất là thèm ăn. Hắn cố ý tối này ăn ít lại, cũng vì lý do này đây.
" Ăn một ít thôi." Hoắc Tinh Tuyền có chút ghét bỏ. Không biết những loại thịt này có nguồn gốc từ đâu, sạch hay không sạch, có hay không đảm bạo vệ sinh. Nhìn ái nhân thích như vậy, hắn không có nhẫn tâm đi ngăn cản.
" Lại thêm cái này. "
"Được."
"Cái này nữa."
" Tốt. "
" Cái này ăn ngon. "
Lâm Tử Thanh chỉ việc chọn, còn lại đã có hắn lão công trả tiền. Trong tay cầm một xiên thịt nướng, một xiên mực nướng, ăn đến hừng hừng khí thế. Hoắc Tinh Tuyền đi phía sau đôi lông mày giật giật vài lần. Hắn trên tay còn có kẹo hồ lô, nước ngọt, trái cây lắc muối.....Ừm, có cảm giác không nói thành lời.
"Tư Viễn, ngươi nhìn. Đó có phải hay không là Lâm Tử Thanh?!" Hạ Tư Viễn theo ánh mắt của Lâm Tử Ngọc mà nhìn lại. Chỉ là sườn mặt thôi nhưng không thể nhầm lẫn đi đâu được, đó thật sự là Lâm Tử Thanh. Lâm Tử Thanh lấy xuất sắc như vậy một khuôn mặt, hắn ở trong đám người là một con hạc lạc trong bầy gà. Hạ Tư Viễn chắc chắn gật đầu.
" Hắn đi bên cạnh người, là ai?!! " Đây là câu hỏi không chỉ Lâm Tử Ngọc muốn biết, mà Hạ Tư Viễn cũng vậy. Lâm Tử Thanh cùng nam nhân kia cực kỳ thân thiết, cử chỉ vô cùng thân mật. Nam nhân đó còn cúi đầu hôn lên môi của Lâm Tử Thanh!
Lâm Tử Ngọc Hạ Tư Viễn không thể tin nổi ánh mắt nhìn nhau. Lâm Tử Thanh cho Hoắc Tinh Tuyền đội nón xanh?! Phát hiện một tin tức động trời, Lâm Tử Ngọc nở nụ cười xảo quyệt.
Hắn không ngờ, tuần trăng mật lại có thể xem được một chuyện kinh thiên động địa như vậy. Hoắc Tinh Tuyền hắn có biết Lâm Tử Thanh cõng hắn đi ngoại tình hay không?!! Nếu hắn biết, Lâm Tử Thanh sẽ rơi vào kết cục gì?!
Lâm Tử Ngọc rất muốn biết.
Lâm Tử Ngọc và Hạ Tử Viễn không liên tưởng nam nhân kia là Hoắc Tinh Tuyền bởi vì. Hoắc Tinh Tuyền tàn tật, hắn hình ảnh luôn đi cùng với chiếc xe lăn, còn nam nhân kia là một người đi đứng rất bình thường. Hai người cũng sẽ không bao giờ tin, người đó lại chính là Hoắc Tinh Tuyền.
" Buồn ngủ. " Lâm Tử Thanh nằm trên vai nam nhân, lầm bà lầm bầm. Chơi cả một buổi tối, dù tận hứng nhưng mệt muốn chết. Đi cũng không muốn.
"Ngủ đi." Nam nhân giọng nói trầm thấp ôn nhu, như mang theo liều thuốc trấn an. Chưa bao lâu nam nhân nghe được tiếng hít thở đều đều.
Hoắc Tinh Tuyền vững vàng cõng trên lưng của hắn thế giới, chậm rãi tiến về phía trước.
"A, sợ quá!!! Lão công, ôm ta!!!! " Lâm Tử Thanh mặt mày tái mét, điên cuồng hét lớn. Hắn không ngờ loại trò chơi cưỡi nước này nguy hiểm đến như vậy. Hắn hai chân bủn rủn, muốn ngã. Ngủ đủ giấc, ngày hôm sau Lâm Tử Thanh muốn nam nhân dần hắn đi trải nghiệm tất cả mọi thứ.
"Tiểu ngu ngốc. " Hoắc Tinh Tuyền lái cano đến, chuẩn xác tiếp được muốn rơi xuống tiểu nhân nhi. Không bị làn nước đánh úp, thanh niên mở mắt ra cười khà khà nhìn hắn.
Một tháng rất nhanh trôi qua, thời tiết ở nhà cũng không có lạnh lẽo như trước nữa. Hoắc Tinh Tuyền còn có công việc trong người không thể tiếp tục ham chơi. Trở về ngôi nhà thân thương, Lâm Tử Thanh trước tiên chạy đi tìm
Đại Soái. Dù hơi tiếc nuối vì không thể đón năm mới.... Chỉ cần có nam nhân bên cạnh đó chính là tết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.