Chương 41
Wein
03/05/2024
" Hạ Tư Viễn, ngươi càng lúc càng quá đáng. Ta và ngươi không chỉ ngồi chung thuyền, còn là pháp luật bảo vệ phu phu!!" Hạ Tư Viễn đối với Lâm Tử Ngọc không còn yêu chiều, cưng sủng như trước kia. Hắn trở nên lạnh nhạt, không bao nhiêu câu đã đối với hắn khó chịu, tức giận thậm chí muốn tác động vật lý lên hắn. Hôn lễ ngày cho đến bây giờ không có một ngày nào là hắn hạnh phúc. Hạ Tư Viễn có thể không quan tâm đến cảm xúc của hắn, Hạ Tư Viễn người vẫn có thể liếc mắt đưa tình với những người khác trong khi có hắn ở bên cạnh.
Lâm gia Hoắc gia hợp tác, hai bên song song đều có lợi. Rõ ràng nhất chính là Lâm gia, có được cây đại thụ là
Hoắc gia bảo vệ. Vô số dự án lớn đều rơi vào tay Lâm thị. Nhưng đó không phải là hiển nhiên sao?! Hắn và Hạ Tư Viễn kết hôn, Lâm Hoắc hai nhà cột chặt vào nhau. Có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục!
Hoắc Lan Tuệ không hài lòng người con dâu này là hắn, hắn không để bụng. Nhưng đến ngay cả Hạ Tư Viễn đối với hắn như vậy thờ ơ, làm sao hắn có thể chịu nổi?
Liên tiếp nhiều chuyện động trời làm hắn không thể nào tiếp thu nổi. Lâm Tử Ngọc nội tâm kêu gào lên vì bất an, hoảng sợ. Lời đồn gán lên Hoắc Tinh Tuyền khiến ai nghe đến đều sợ xanh mặt. Những kẻ nào làm hắn tức giận đều không nhận được kết cục tốt. Hoắc Tinh Tuyền có thể không làm gì Hoắc gia, nhưng Lâm gia thì không nói trước được.
"...Ca, ca phu bình phục. Sao ngươi khi nói cho mọi người biết?...." Lâm Tử Ngọc cắn răng gọi điện thoại, chờ sẵn cười nhạo đến từ Lâm Tử Thanh. Hắn làm nhiều đó sự, Lâm Tử Thanh không trực tiếp giết chết hắn đã rất tốt.
Nhưng vì Lâm thị an nguy, hắn chỉ có thể làm như vậy. Cúi đầu lấy lòng Lâm Tử Thanh. Làm hắn trước Hoắc Tinh Tuyền nói tốt cho Lâm gia, làm hắn buông tha Lâm thị!
Lâm Tử Ngọc không hiểu sao lại sợ hãi Hoắc Tinh Tuyền nhiều như vậy. Hoắc Tinh Tuyền đâu còn đứng cao trên đỉnh chủ tịch Hoắc thị?! Nhưng trực giác nói cho hắn biết, Hoắc Tinh Tuyền sẽ trả thù hắn, làm hắn khốn khổ. Nổi sợ hãi trực tiếp đánh sâu vào trong tâm trí của hắn. Bằng mọi cách hắn không thể để Lâm thị xảy ra chuyện gì.
"Ngươi đừng gọi ta như vậy. Ta nhận không nổi đâu a. " Lâm Tử Thanh có hơi bất ngờ, Lâm Tử Ngọc lại gọi điện cho hắn? Lâm Tử Ngọc bị hắn lão công doạ sợ rồi?! Thanh niên liếc nhìn chuyên tâm giải quyết sự việc nam nhân.
Gật đầu, lão công khi tức giận lên quả thực rất đáng sợ. Hắn lý giải được Lâm Tử Ngọc tâm tình. Chỉ là, nam nhân chưa từng phát giận với hắn.
" Ca, đều là do ta sai. Ngươi, ngươi không cần tức giận được hay không?! " Lâm Tử Thanh nghe được Lâm Tử Ngọc nghẹn ngào khóc. " Chỉ cần ngươi hết giận, ngươi bảo ta làm gì ta cũng sẽ làm. "
"Ngươi, đi chết đi." Lâm Tử Thanh không chút lưu tình nói. Nghe đầu dây bên người không nói gì, chỉ nghe tiếng kiềm chế tiếng thở dốc. Lâm Tử Thanh khoé môi giương nụ cười mỉa mai. Còn không phải nói có thể làm bất cứ thứ gì sao?!
"Ngươi, đừng có quá đáng!!" Lâm Tử Ngọc hận không thể trực tiếp gặp mặt Lâm Tử Thanh, cho hắn vài cái tát vang dội nhất. Hắn đã nhún nhường đến như vậy, hạ thấp một đầu nói lời xin lỗi. Lâm Tử Thanh hắn được nước lấn tới!! Lâm Tử Ngọc nén giận, không có ném điện thoại đi. " Lâm gia nuôi ngươi bao nhiêu năm qua, ngươi lấy gì báo đáp chúng ta?!! " Không sai, Lâm gia cho Lâm Tử Thanh chỗ ăn, chỗ ở, cho hắn đi học, cho hắn mọi thứ!!
" Lâm Tử Ngọc, ngươi và ta đều biết rõ ràng. Ta chưa từng nợ Lâm gia các ngươi, chính xác hơn là các ngươi nợ ta!
Chắn mọi tai tinh, cho người bình an sống đến bây giờ là ta, chịu mọi lời nói mắng mỏ lăng nhục đánh đập từ các ngươi là ta, thay ngươi gã cho Hoắc gia cũng là ta. Vậy ngươi nói, ngươi trả ơn ta như thế nào đây?! " Hắn không ngần ngại gã cho nam nhân, chỉ vì muốn thoát ly Lâm gia khống chế, thoát khỏi song sắt ngục tù mang tên Lâm gia. Nguyên chủ lương thiện, hắn chưa từng làm gì trái với lương tâm. Trái lại Lâm gia từng người từng người, xem nguyên chủ như con vật. Cần thiết thì gọi về, cho nó khúc xương, nó sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không cần thì vứt bỏ đi không thương tiếc. Nguyên chủ chưa hận chết Lâm gia đã là quá tốt.
Lâm Tử Thanh không nhận được câu trả lời. Lâm Tử Ngọc đã cắt điện cuộc gọi điện. " Lão công, ngươi còn chưa làm gì Lâm gia đã làm Lâm Tử Ngọc sợ chết khiếp. " Thanh niên đảo mắt nhìn nam nhân.
" Hắn có sợ hãi cũng chẳng giải quyết được gì đâu. Không chỉ Lâm gia, mà Hoắc gia cũng là. " Nam nhân ánh mắt chứa hàn ý, khi chuyển đến trên người thanh niên chỉ còn là thâm tình.
" Lão công, ngươi đừng làm việc nữa. Nói chuyện với ta đi. " Thanh niên to gan tháo mắt kính của nam nhân ra.
Lâm Tử Thanh không có việc gì làm chán muốn chết đến nơi. Nam nhân không có để ý đến hắn, hắn thật sự rất không vui!!
" Được, không làm nữa. Tối đến ta mang ngươi đi chơi. " Hoắc Tinh Tuyền sủng nịch cười cười vuốt má thanh niên.
Ái nhân được dưỡng đến cực kỳ tốt, dài ra vài cân thịt, nhìn cực kỳ thích mắt. Ôm vào lòng cũng thực thích.
" Là gặp lão công bằng hữu đúng không?! " Thấy lão công gật đầu, Lâm Tử Thanh vuốt cằm suy nghĩ. " Bọn họ sẽ không không thích ta đi?! "
" Nếu như vậy, bọn họ không cần làm ta bằng hữu. " Hoắc Tinh Tuyền kéo thanh niên ngồi trên đùi hắn, mổ nhẹ lên môi thanh niên.
Lâm gia Hoắc gia hợp tác, hai bên song song đều có lợi. Rõ ràng nhất chính là Lâm gia, có được cây đại thụ là
Hoắc gia bảo vệ. Vô số dự án lớn đều rơi vào tay Lâm thị. Nhưng đó không phải là hiển nhiên sao?! Hắn và Hạ Tư Viễn kết hôn, Lâm Hoắc hai nhà cột chặt vào nhau. Có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục!
Hoắc Lan Tuệ không hài lòng người con dâu này là hắn, hắn không để bụng. Nhưng đến ngay cả Hạ Tư Viễn đối với hắn như vậy thờ ơ, làm sao hắn có thể chịu nổi?
Liên tiếp nhiều chuyện động trời làm hắn không thể nào tiếp thu nổi. Lâm Tử Ngọc nội tâm kêu gào lên vì bất an, hoảng sợ. Lời đồn gán lên Hoắc Tinh Tuyền khiến ai nghe đến đều sợ xanh mặt. Những kẻ nào làm hắn tức giận đều không nhận được kết cục tốt. Hoắc Tinh Tuyền có thể không làm gì Hoắc gia, nhưng Lâm gia thì không nói trước được.
"...Ca, ca phu bình phục. Sao ngươi khi nói cho mọi người biết?...." Lâm Tử Ngọc cắn răng gọi điện thoại, chờ sẵn cười nhạo đến từ Lâm Tử Thanh. Hắn làm nhiều đó sự, Lâm Tử Thanh không trực tiếp giết chết hắn đã rất tốt.
Nhưng vì Lâm thị an nguy, hắn chỉ có thể làm như vậy. Cúi đầu lấy lòng Lâm Tử Thanh. Làm hắn trước Hoắc Tinh Tuyền nói tốt cho Lâm gia, làm hắn buông tha Lâm thị!
Lâm Tử Ngọc không hiểu sao lại sợ hãi Hoắc Tinh Tuyền nhiều như vậy. Hoắc Tinh Tuyền đâu còn đứng cao trên đỉnh chủ tịch Hoắc thị?! Nhưng trực giác nói cho hắn biết, Hoắc Tinh Tuyền sẽ trả thù hắn, làm hắn khốn khổ. Nổi sợ hãi trực tiếp đánh sâu vào trong tâm trí của hắn. Bằng mọi cách hắn không thể để Lâm thị xảy ra chuyện gì.
"Ngươi đừng gọi ta như vậy. Ta nhận không nổi đâu a. " Lâm Tử Thanh có hơi bất ngờ, Lâm Tử Ngọc lại gọi điện cho hắn? Lâm Tử Ngọc bị hắn lão công doạ sợ rồi?! Thanh niên liếc nhìn chuyên tâm giải quyết sự việc nam nhân.
Gật đầu, lão công khi tức giận lên quả thực rất đáng sợ. Hắn lý giải được Lâm Tử Ngọc tâm tình. Chỉ là, nam nhân chưa từng phát giận với hắn.
" Ca, đều là do ta sai. Ngươi, ngươi không cần tức giận được hay không?! " Lâm Tử Thanh nghe được Lâm Tử Ngọc nghẹn ngào khóc. " Chỉ cần ngươi hết giận, ngươi bảo ta làm gì ta cũng sẽ làm. "
"Ngươi, đi chết đi." Lâm Tử Thanh không chút lưu tình nói. Nghe đầu dây bên người không nói gì, chỉ nghe tiếng kiềm chế tiếng thở dốc. Lâm Tử Thanh khoé môi giương nụ cười mỉa mai. Còn không phải nói có thể làm bất cứ thứ gì sao?!
"Ngươi, đừng có quá đáng!!" Lâm Tử Ngọc hận không thể trực tiếp gặp mặt Lâm Tử Thanh, cho hắn vài cái tát vang dội nhất. Hắn đã nhún nhường đến như vậy, hạ thấp một đầu nói lời xin lỗi. Lâm Tử Thanh hắn được nước lấn tới!! Lâm Tử Ngọc nén giận, không có ném điện thoại đi. " Lâm gia nuôi ngươi bao nhiêu năm qua, ngươi lấy gì báo đáp chúng ta?!! " Không sai, Lâm gia cho Lâm Tử Thanh chỗ ăn, chỗ ở, cho hắn đi học, cho hắn mọi thứ!!
" Lâm Tử Ngọc, ngươi và ta đều biết rõ ràng. Ta chưa từng nợ Lâm gia các ngươi, chính xác hơn là các ngươi nợ ta!
Chắn mọi tai tinh, cho người bình an sống đến bây giờ là ta, chịu mọi lời nói mắng mỏ lăng nhục đánh đập từ các ngươi là ta, thay ngươi gã cho Hoắc gia cũng là ta. Vậy ngươi nói, ngươi trả ơn ta như thế nào đây?! " Hắn không ngần ngại gã cho nam nhân, chỉ vì muốn thoát ly Lâm gia khống chế, thoát khỏi song sắt ngục tù mang tên Lâm gia. Nguyên chủ lương thiện, hắn chưa từng làm gì trái với lương tâm. Trái lại Lâm gia từng người từng người, xem nguyên chủ như con vật. Cần thiết thì gọi về, cho nó khúc xương, nó sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không cần thì vứt bỏ đi không thương tiếc. Nguyên chủ chưa hận chết Lâm gia đã là quá tốt.
Lâm Tử Thanh không nhận được câu trả lời. Lâm Tử Ngọc đã cắt điện cuộc gọi điện. " Lão công, ngươi còn chưa làm gì Lâm gia đã làm Lâm Tử Ngọc sợ chết khiếp. " Thanh niên đảo mắt nhìn nam nhân.
" Hắn có sợ hãi cũng chẳng giải quyết được gì đâu. Không chỉ Lâm gia, mà Hoắc gia cũng là. " Nam nhân ánh mắt chứa hàn ý, khi chuyển đến trên người thanh niên chỉ còn là thâm tình.
" Lão công, ngươi đừng làm việc nữa. Nói chuyện với ta đi. " Thanh niên to gan tháo mắt kính của nam nhân ra.
Lâm Tử Thanh không có việc gì làm chán muốn chết đến nơi. Nam nhân không có để ý đến hắn, hắn thật sự rất không vui!!
" Được, không làm nữa. Tối đến ta mang ngươi đi chơi. " Hoắc Tinh Tuyền sủng nịch cười cười vuốt má thanh niên.
Ái nhân được dưỡng đến cực kỳ tốt, dài ra vài cân thịt, nhìn cực kỳ thích mắt. Ôm vào lòng cũng thực thích.
" Là gặp lão công bằng hữu đúng không?! " Thấy lão công gật đầu, Lâm Tử Thanh vuốt cằm suy nghĩ. " Bọn họ sẽ không không thích ta đi?! "
" Nếu như vậy, bọn họ không cần làm ta bằng hữu. " Hoắc Tinh Tuyền kéo thanh niên ngồi trên đùi hắn, mổ nhẹ lên môi thanh niên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.