Chương 4
Wein
27/04/2024
Sáng ngày hôm sau, một chiếc xe tải loại nhỏ tiến vào Hoắc gia. Nhân viên công tác nhẹ nhàng đặt từng chiếc chậu có chứa hoa xuống. Hoắc quản gia đứng ở bên cạnh chỉ đạo. Hoa số lượng cực nhiều, chất lượng cực hảo, mỗi loại được chọn lựa tỉ mỉ, ướt át mỹ lệ cực kỳ xinh đẹp.
Lâm Tử Thanh đầu đội mũ vành, một tay cầm xẻng một tay cầm quốc tiến về hoa viên. Đi theo cạnh hắn còn có hai người làm. Một mình hắn sợ tốn rất nhiều thời gian, hắn chỉ còn cách tìm Hoắc quản gia cho hắn mượn nhờ hai người giúp việc.
Hoa viên cực kỳ rộng lớn, hắn chỉ dùng khoản sân vườn gần với phòng ngủ chính nhất dùng để trồng hoa. Mà phòng ngủ chính, là thuộc về duy nhất chủ nhân của khu biệt thự này.
Ở kiếp trước, do tính chất công việc bận rộn và luôn trong trạng thái căng thẳng, hằng đêm mất ngủ, âu tư mệt mỏi. Cha và ca ca đã nhiều đêm không thể ngủ ngon giấc, tình trạng sức khỏe như vậy mà cứ dần giảm sút.
Lâm Tử Thanh đã học nhiều ít từ ông ngoại, một vị thầy thuốc Đông y lâu đời. Ông ngoại dùng tất cả những tri thức mà ông biết truyền dạy hết cho hắn. Chỉ trách hắn vô năng, không thể phát dương quang đại Đông y làm cho ông ngoại nỡ mày nỡ mặt.
Đi từ đơn giản đến phức tạp nhất. Hắn đã cải tạo lại hoa viên, dùng các loài hoa có chức năng trấn an tinh thần, bài bố chúng theo một quy luật, từ đó các hương hoa sẽ cũng hoà quyện vào với nhau, mùi hương sẽ không vì khác lạ mà khó chịu. Mỗi ngày thức dậy nhìn thấy không chỉ là cảnh đẹp ý vui, tinh thần cũng sảng khoái lên nhiều lần.
Nhớ đến gia đình ở kiếp trước, ánh mắt hắn hiện lên tia buồn bã. Ngắm nhìn chậu hoa hồng trong tay. Đây là loài hoa mà mẫu thân hắn thích nhất. Mỗi năm, cha sẽ tặng 999 bông hồng cho nàng. Khi đó, nàng nụ cười thật hạnh phúc.
Hắn đi rồi, mọi người có buồn bã, thương tâm hay không?! Hắn không giám tưởng tượng đến vẻ mặt tang thương của cha, mẹ, ca ca và tỷ tỷ.
Là hắn bất hiếu, không thể vì cha mẹ chia sẻ ưu phiền, cũng không thể cùng ca ca và tỷ tỷ chia sẻ gánh nặng gia nghiệp. Lại đem thân xác bệnh tật làm họ lo lắng nhiều hơn. Chết đi đối với hắn là sự giải thoát, đối với người thân bọn họ cũng vậy. Cha, mẹ, ca ca, tỷ tỷ, con xin lỗi nhưng mọi người xin hãy yên tâm. Lâm Tử Thanh con sẽ sống thật tốt. Ánh mắt dần lấy về ánh sáng, trở nên kiên định.
" Thiếu.....Thiếu gia. " Hoắc quản gia vội vàng chạy đến quên cả gỏ cửa, khuôn mặt già hốt hoảng đến không được. Không ngừng thở dốc, nói không nên lời.
" Có chuyện gì. " Hoắc Tinh Huyền lạnh giọng nói. Từ cửa sổ nhìn đến người đang bận rộn ở bên dưới sân. Hắn tưởng thanh niên nói đùa, thiếu gia Lâm gia lại có thể làm những được nặng nhọc dơ bẩn như vậy sao?! Hắn đã sai, nhìn thanh niên khí phát dương quang, nụ cười rạng rỡ ở kia. Đúng thật, hắn đã nhìn thanh niên bằng một con mắt khác. Bị kẻ khác làm phiền nhã hứng, hắn không vui.
" Thiếu gia... Đại Soái lại mất tích rồi. " Hoắc quản gia nuốc nước miếng, giọng nói run rẩy cố gắng kiểm soát sợ hãi. Người hầu vừa mới cho Đại Soái ăn, nhưng không thấy nó ở trong chuồng, hoảng sợ chạy đi bẩm báo với quản gia. Quản gia nghe tin, đầu hoa mắt chóng muốn ngất tại chỗ, mặt mày biến sắc chạy nhanh bẩm báo cho nam nhân.
" Mau đi tìm nó đi, đừng để nó tổn thương đến người khác. " Thoáng xuất hiện một tia sững sốt, nam nhân trầm mi. Nếu là trước kia, Hoắc Tinh Tuyền hắn sẽ không quan tâm Đại Soái chạy đi nơi nào, làm loạn chuyện gì, cho dù nó có cắn chết người cũng sẽ không động dung một cái. Nhưng..... Hắn không muốn người nào đó, chết ở trong nhà của hắn. Hắn ngại bẩn mắt.
" Đúng vậy. " Người khác là chỉ thiếu phu nhân đi. Hoắc quản gia hạ lệnh cho bảo vệ tìm khắp biệt thự. Cầu trời cầu phật, mong sao nhanh chóng tìm cho được Đại Soái! Nam nhân sẽ không quản sống chết của Lâm Tử Thanh. Hoắc quản gia ngược lại, hắn cực kỳ lo lắng cho thanh danh của nam nhân. Không thể đen lại còn đen hơn.
" A, chạy mau đi!!! " Lâm Tử Thanh đang mãi mê phân loại hoa, xúc đất, trồng hoa, ham say làm việc, còn ngâm nga giai điệu không tên nào đó, thích ý vô cùng. Cũng không phát giác đang có nguy hiểm đến gần. Một người hầu sợ hãi hét lên, không bận tâm điều gì, chạy trốn.
" Thiếu phu nhân, ngài mau chạy a. " Một người hầu khác nhớ đến Lâm Tử Thanh còn ở đây, vừa sợ vừa vội hô gọi hắn. Lúc này còn đào đất. Mạng sống quan trọng a!
" A..." Lâm Tử Thanh cái gì cũng chưa kịp phản ứng. Một bóng đen khổng lồ từ hắn vọt tới, đè người ở dưới thân. Hắn bị đánh úp, tâm thần run rẩy, mắt trợn to nhìn hăm răng sắc nhọn lập tức sẽ cắn phá mạch máu của hắn, cùng ánh mắt dữ tợn nhìn hắn như một con mồi, hắn chết không thể nghi ngờ.
" Đái Soái, không được làm bậy!! " Hoắc quản gia chạy đến, ánh mắt trợn tròn kêu gào trong vô vọng, mồ hôi đã tuôn trào như mưa. Đại Soái không thích người lạ, một lần có kẻ lạ xâm nhập vào Hoắc gia, bị nó cắn chết tại chỗ, ăn luôn. Tình cảnh đó, máu me hình ảnh, ghê rợn thảm thiết tiếng kêu dư âm còn sót. Không lẽ, nó sẽ lập lại một lần nữa trên người thiếu phu nhân?!! Ôi thần linh ơi, xin người hãy bảo hộ thiếu phu nhân.
" Đại Soái?! " Lâm Tử Thanh trong lòng hô. Hắn nhớ, nam nhân thúi kia có nuôi một con Ngao Tây Tạng Vương trong nhà. Thân hình to lớn hùng dũng, toàn thân là một màu đen nhánh. Nó cực thích ăn thịt sống, tấn công người. Bị nam nhân dưỡng đến tính cách vô phát vô thiên!
Hoắc Tinh Tuyền mười năm trước đi Tây Tạng công tác, nữa đường gặp một con thoi thóp sắp chết chó con, đem nó về nhà nuôi dưỡng. Nguyên chủ chết, chính là do nó cắn chết. Mà nó, gọi là Đại Soái! Hoắc Tinh Tuyền độc ác không sai, mặc nguyên chủ cầu cứu xin tha, hắn cũng không cho Đại Soái dừng lại. Nguyên chủ thương nặng, mất máu chết đi.
Hoắc Tinh Tuyền ánh mắt chợt co rút, tinh thần căng thẳng. Mở phanh cửa sổ ra, gào giọng ra lệnh. " Đái Soái, không được cắn!! " Hắn không biết làm sao thế này?! Cảm giác bất an, lo lắng đến tột đỉnh này là gì?!! Cùng Lâm Tử Thanh tiếp xúc chưa đầy một tuần. Hắn từ đâu có loại cảm xúc này? Hắn không thể nào lý giải nổi. Thanh niên cận kề tử vong, trái tim hắn đau đớn khiến hắn đau đớn hít thở.
Đái Soái không nghe được mệnh lệnh của chủ nhân dường như, há mồm to như bồn máu, một ngụm muốn cắt chết Lâm Tử Thanh. Bảo vệ không giám tiến lên, người hầu hai tay bịt chặt mắt. Tất cả không muốn chứng kiến chuyện tiếp theo sẽ xảy ra.
Hoắc Tinh Tuyền đôi mắt như muốn nứt ra, hắn muốn cứu Lâm Tử Thanh. Nhưng lại vô lực, cuối cùng đến bất lực. Hắn đấm mạnh lên hai chân không chút cảm giác. Vừa mới đây hắn còn mặc kệ thanh niên sống chết. Hoắc quản gia ánh mắt, là chấp nhận tất cả. Không ai thể ngăn cản Đại Soái, tiến lên chỉ có làm mồi cho nó mà thôi.
Thiếu gia kết hôn chưa được bao lâu, thiếu phu nhân đã đoản mệnh mà chết. Thanh niên cho hắn một ấn tượng thật tốt. Hắn ngoan ngoãn, hắn trương dương khí khái......Cứ như vậy mà chết sao?
Lâm Tử Thanh đầu đội mũ vành, một tay cầm xẻng một tay cầm quốc tiến về hoa viên. Đi theo cạnh hắn còn có hai người làm. Một mình hắn sợ tốn rất nhiều thời gian, hắn chỉ còn cách tìm Hoắc quản gia cho hắn mượn nhờ hai người giúp việc.
Hoa viên cực kỳ rộng lớn, hắn chỉ dùng khoản sân vườn gần với phòng ngủ chính nhất dùng để trồng hoa. Mà phòng ngủ chính, là thuộc về duy nhất chủ nhân của khu biệt thự này.
Ở kiếp trước, do tính chất công việc bận rộn và luôn trong trạng thái căng thẳng, hằng đêm mất ngủ, âu tư mệt mỏi. Cha và ca ca đã nhiều đêm không thể ngủ ngon giấc, tình trạng sức khỏe như vậy mà cứ dần giảm sút.
Lâm Tử Thanh đã học nhiều ít từ ông ngoại, một vị thầy thuốc Đông y lâu đời. Ông ngoại dùng tất cả những tri thức mà ông biết truyền dạy hết cho hắn. Chỉ trách hắn vô năng, không thể phát dương quang đại Đông y làm cho ông ngoại nỡ mày nỡ mặt.
Đi từ đơn giản đến phức tạp nhất. Hắn đã cải tạo lại hoa viên, dùng các loài hoa có chức năng trấn an tinh thần, bài bố chúng theo một quy luật, từ đó các hương hoa sẽ cũng hoà quyện vào với nhau, mùi hương sẽ không vì khác lạ mà khó chịu. Mỗi ngày thức dậy nhìn thấy không chỉ là cảnh đẹp ý vui, tinh thần cũng sảng khoái lên nhiều lần.
Nhớ đến gia đình ở kiếp trước, ánh mắt hắn hiện lên tia buồn bã. Ngắm nhìn chậu hoa hồng trong tay. Đây là loài hoa mà mẫu thân hắn thích nhất. Mỗi năm, cha sẽ tặng 999 bông hồng cho nàng. Khi đó, nàng nụ cười thật hạnh phúc.
Hắn đi rồi, mọi người có buồn bã, thương tâm hay không?! Hắn không giám tưởng tượng đến vẻ mặt tang thương của cha, mẹ, ca ca và tỷ tỷ.
Là hắn bất hiếu, không thể vì cha mẹ chia sẻ ưu phiền, cũng không thể cùng ca ca và tỷ tỷ chia sẻ gánh nặng gia nghiệp. Lại đem thân xác bệnh tật làm họ lo lắng nhiều hơn. Chết đi đối với hắn là sự giải thoát, đối với người thân bọn họ cũng vậy. Cha, mẹ, ca ca, tỷ tỷ, con xin lỗi nhưng mọi người xin hãy yên tâm. Lâm Tử Thanh con sẽ sống thật tốt. Ánh mắt dần lấy về ánh sáng, trở nên kiên định.
" Thiếu.....Thiếu gia. " Hoắc quản gia vội vàng chạy đến quên cả gỏ cửa, khuôn mặt già hốt hoảng đến không được. Không ngừng thở dốc, nói không nên lời.
" Có chuyện gì. " Hoắc Tinh Huyền lạnh giọng nói. Từ cửa sổ nhìn đến người đang bận rộn ở bên dưới sân. Hắn tưởng thanh niên nói đùa, thiếu gia Lâm gia lại có thể làm những được nặng nhọc dơ bẩn như vậy sao?! Hắn đã sai, nhìn thanh niên khí phát dương quang, nụ cười rạng rỡ ở kia. Đúng thật, hắn đã nhìn thanh niên bằng một con mắt khác. Bị kẻ khác làm phiền nhã hứng, hắn không vui.
" Thiếu gia... Đại Soái lại mất tích rồi. " Hoắc quản gia nuốc nước miếng, giọng nói run rẩy cố gắng kiểm soát sợ hãi. Người hầu vừa mới cho Đại Soái ăn, nhưng không thấy nó ở trong chuồng, hoảng sợ chạy đi bẩm báo với quản gia. Quản gia nghe tin, đầu hoa mắt chóng muốn ngất tại chỗ, mặt mày biến sắc chạy nhanh bẩm báo cho nam nhân.
" Mau đi tìm nó đi, đừng để nó tổn thương đến người khác. " Thoáng xuất hiện một tia sững sốt, nam nhân trầm mi. Nếu là trước kia, Hoắc Tinh Tuyền hắn sẽ không quan tâm Đại Soái chạy đi nơi nào, làm loạn chuyện gì, cho dù nó có cắn chết người cũng sẽ không động dung một cái. Nhưng..... Hắn không muốn người nào đó, chết ở trong nhà của hắn. Hắn ngại bẩn mắt.
" Đúng vậy. " Người khác là chỉ thiếu phu nhân đi. Hoắc quản gia hạ lệnh cho bảo vệ tìm khắp biệt thự. Cầu trời cầu phật, mong sao nhanh chóng tìm cho được Đại Soái! Nam nhân sẽ không quản sống chết của Lâm Tử Thanh. Hoắc quản gia ngược lại, hắn cực kỳ lo lắng cho thanh danh của nam nhân. Không thể đen lại còn đen hơn.
" A, chạy mau đi!!! " Lâm Tử Thanh đang mãi mê phân loại hoa, xúc đất, trồng hoa, ham say làm việc, còn ngâm nga giai điệu không tên nào đó, thích ý vô cùng. Cũng không phát giác đang có nguy hiểm đến gần. Một người hầu sợ hãi hét lên, không bận tâm điều gì, chạy trốn.
" Thiếu phu nhân, ngài mau chạy a. " Một người hầu khác nhớ đến Lâm Tử Thanh còn ở đây, vừa sợ vừa vội hô gọi hắn. Lúc này còn đào đất. Mạng sống quan trọng a!
" A..." Lâm Tử Thanh cái gì cũng chưa kịp phản ứng. Một bóng đen khổng lồ từ hắn vọt tới, đè người ở dưới thân. Hắn bị đánh úp, tâm thần run rẩy, mắt trợn to nhìn hăm răng sắc nhọn lập tức sẽ cắn phá mạch máu của hắn, cùng ánh mắt dữ tợn nhìn hắn như một con mồi, hắn chết không thể nghi ngờ.
" Đái Soái, không được làm bậy!! " Hoắc quản gia chạy đến, ánh mắt trợn tròn kêu gào trong vô vọng, mồ hôi đã tuôn trào như mưa. Đại Soái không thích người lạ, một lần có kẻ lạ xâm nhập vào Hoắc gia, bị nó cắn chết tại chỗ, ăn luôn. Tình cảnh đó, máu me hình ảnh, ghê rợn thảm thiết tiếng kêu dư âm còn sót. Không lẽ, nó sẽ lập lại một lần nữa trên người thiếu phu nhân?!! Ôi thần linh ơi, xin người hãy bảo hộ thiếu phu nhân.
" Đại Soái?! " Lâm Tử Thanh trong lòng hô. Hắn nhớ, nam nhân thúi kia có nuôi một con Ngao Tây Tạng Vương trong nhà. Thân hình to lớn hùng dũng, toàn thân là một màu đen nhánh. Nó cực thích ăn thịt sống, tấn công người. Bị nam nhân dưỡng đến tính cách vô phát vô thiên!
Hoắc Tinh Tuyền mười năm trước đi Tây Tạng công tác, nữa đường gặp một con thoi thóp sắp chết chó con, đem nó về nhà nuôi dưỡng. Nguyên chủ chết, chính là do nó cắn chết. Mà nó, gọi là Đại Soái! Hoắc Tinh Tuyền độc ác không sai, mặc nguyên chủ cầu cứu xin tha, hắn cũng không cho Đại Soái dừng lại. Nguyên chủ thương nặng, mất máu chết đi.
Hoắc Tinh Tuyền ánh mắt chợt co rút, tinh thần căng thẳng. Mở phanh cửa sổ ra, gào giọng ra lệnh. " Đái Soái, không được cắn!! " Hắn không biết làm sao thế này?! Cảm giác bất an, lo lắng đến tột đỉnh này là gì?!! Cùng Lâm Tử Thanh tiếp xúc chưa đầy một tuần. Hắn từ đâu có loại cảm xúc này? Hắn không thể nào lý giải nổi. Thanh niên cận kề tử vong, trái tim hắn đau đớn khiến hắn đau đớn hít thở.
Đái Soái không nghe được mệnh lệnh của chủ nhân dường như, há mồm to như bồn máu, một ngụm muốn cắt chết Lâm Tử Thanh. Bảo vệ không giám tiến lên, người hầu hai tay bịt chặt mắt. Tất cả không muốn chứng kiến chuyện tiếp theo sẽ xảy ra.
Hoắc Tinh Tuyền đôi mắt như muốn nứt ra, hắn muốn cứu Lâm Tử Thanh. Nhưng lại vô lực, cuối cùng đến bất lực. Hắn đấm mạnh lên hai chân không chút cảm giác. Vừa mới đây hắn còn mặc kệ thanh niên sống chết. Hoắc quản gia ánh mắt, là chấp nhận tất cả. Không ai thể ngăn cản Đại Soái, tiến lên chỉ có làm mồi cho nó mà thôi.
Thiếu gia kết hôn chưa được bao lâu, thiếu phu nhân đã đoản mệnh mà chết. Thanh niên cho hắn một ấn tượng thật tốt. Hắn ngoan ngoãn, hắn trương dương khí khái......Cứ như vậy mà chết sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.