Chương 56
Wein
03/05/2024
Hằng phu nhân có một vết thương chôn xấu trong trái tim tận mười lăm năm. Nó lúc này như được gỡ bỏ then chốt, cuồn cuộn phát tán khiến nàng nghẹn ngào, khó thở. Nàng hốc mắt đỏ tươi, không theo khống chế của chủ nhân nước mắt thi nhau rơi xuống, ướt đẫm tờ giấy xét nghiệm. Hằng gia chủ không gì ngoài trầm mặc hắn cảm xúc vô cùng rối bời.
Chưa kịp cảm thấy vui sướng khi tìm về được hài tử. Đã phải cảm thấy kinh sợ, khi bọn họ tìm lại nhau trong hoàn cảnh tồi tệ như vậy.
Hằng Vân Hằng Vũ gác lại trong tay công việc còn đang giang dở, lao nhanh như bay tốc độ lái xe đến bệnh viện thủ đô. Hai người không đếm hết được, đã vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ. Hai người trong lòng nóng như lửa đốt, cầu xin đó không phải là một giấc mơ. Đứa em trai bé bỏng đáng thương của họ...
Hằng gia gia nghiệp phát triển ở nước ngoài. Nhưng vị có được tung tích của hài tử, không ngại di giời hơn nữa
Hằng thị về đế đô. Ra sức tìm kiếm, bơi tung mọi ngõ ngách không để mất bất kỳ manh mối nào. Nhưng mười lăm năm, không nhận lại được một manh mối hữu ích.
Ớ mỗi một bệnh viện dù lớn hay nhỏ, Hằng gia người đều sẽ chủ động hiến máu. Lấy AB huyết âm tính số phần trăm ít người có được, Hằng gia đã yêu cầu mỗi bệnh viện, âm thầm làm xét nghiệm huyết thống giữa các bệnh nhân có cùng nhóm máu AB âm huyết. Bọn họ chăm chỉ đến thăm các viện phúc lợi, các cô nhi viện. Chỉ mong ở nơi đó có thể tìm lại hài tử.
Hằng phu nhân khóc không thành tiếng, có thứ gì đó bóp nghẹn nàng cổ họng, đau đớn không nguôi ngoai. Ông trời đã không nhẫn tâm, cướp lấy hài tử của nàng. Cho nàng thêm một cơ hội, nhìn thấy nàng ngày ngày trông mong tiểu nhi tử. Nhưng vì sao?! Vì sao lại thành ra như vậy?! Nàng mong muốn thần linh giúp nàng tìm lại hài tử.
Nhưng nàng càng khẩn cầu, hài tử của nàng khỏe mạnh mà sống. Không phải nằm ở kia, thoi thóp hơi thở chịu dày vò!!
Ngay cả muốn nhìn thấy, muốn đến gần muốn chạm vào đều không thế!! Nàng khao khát muốn được nhìn thấy tiểu nhi tử, muốn ôm nó vào lòng, muốn bù đắp mọi thứ cho nó. Nàng mỗi đêm đều mơ thấy, Tiểu Tinh của nàng khổ sở khóc lớn, nói nàng không cần Tiểu Tinh, nói nàng bỏ rơi nó.
Nàng nữa đêm giật mình tỉnh giấc, gối đều đã ướt. Hài tử do nàng đứt ruột đẻ ra, nàng sao lại không cần?!! Là do nàng thất trách, nàng không xứng đáng làm mẹ. Nhưng từ sâu thằm trong con tim của nàng, nàng khao khát muốn tìm lại hài tử.
" Cầu xin tiên sinh, cho tôi nhìn thấy Tiểu Tinh có được hay không?! Tôi cầu xin cậu. " Đệ nhất quý phu nhân Hằng phu nhân, chỉ có người khác mới phải cầu gối khẩn xin nàng, từ trước đến nay nàng chưa từng phải quỳ gối trước bất cứ ai. Nàng sắp không chịu đựng được nữa rồi. Nếu không được gặp Tiểu Tinh nàng sẽ phát điên lên mất.
Không, mười lăm năm trước nàng đã điên rồi.
" Hắn không phải Tiểu Tinh, hắn gọi Lâm Tử Thanh!! " Hoắc Tinh Tuyền gầm lên. Nữ nhân mất hồn không giữ được bình tĩnh xuất hiện trước mặt, đưa cho hắn một tờ giấy xét nghiệm. Nàng mái tóc rối bời, quần áo bất chỉnh, khuôn mặt chỉ là nước mắt chạy đến cầu xin. Nói thanh niên là hài tử thất lạc của bọn họ?!!
Hằng gia nơi nào tới hài tử thất lạc?!! Hằng thị vừa gia nhập đế đô kinh thương thời gian không lớn. Nhưng lấy thế phát triển vượt bậc làm người người kinh sợ. Hằng thị đối ngoại giới người biết được, chỉ có hai người con ruột và một người con nuôi.
"Tiên sinh, cậu nhìn xem. Tôi và Tiểu Tinh có phải rất giống nhau hay không?! Chúng tôi chính là mẫu tử a. " Nam nhân nhìn Hằng phu nhân khuôn mặt. Có thứ gì đó chớm nở trong lòng của hắn. Trước khi đi đến đăng ký kết hôn, hắn đã từng điều tra quá thanh niên thân phận. Biết được, thanh niên không phải Lâm gia con ruột. Hắn âm thầm tìm kiếm tung tích cha mẹ ruột của thiếu niên, nhưng đến nay không có kết quả.
Thanh niên và Hằng phu nhân như một khuôn đúc ra. Từ đường nét cho đến đôi mắt, cái mũi đều giống nhau như đúc. Không cần đến giấy xét nghiệm, cũng đoán được thanh niên và Hằng phu nhân có quan hệ như thế nào.
Nam nhân nở một nụ cười chế diễu. Hắn lạnh băng ánh mắt, lời nói như có hàng ngàn con dao đâm vào trong lòng Hằng gia người, máu chảy đầm đìa. " Các ngươi có biết. Là ai hại hắn thành ra như vậy không?! Các ngươi có biết hay không?!! "
Thanh niên xảy ra chuyện, nam nhân tâm trí chỉ còn là ái nhân an nguy. Hắn ngày đêm túc trực ở bệnh viện, một tấc cũng không rời. Hắn hận không thể băm thây Hằng Phỉ ngàn mảnh, phải khiến Hằng thị biến mất khỏi đế đô.
Cuối cùng, sự thật khiến người ta không thể ngờ đến. Thanh niên lại chính là hài tử thất lạc mà Hằng thị ngần ấy năm chưa thôi đi tìm kiếm.
"Là Hằng Phỉ, tất cả là Hằng Phỉ!! Các ngươi xem, các ngươi hài tử đã làm ra chuyện tốt gì các ngươi biết sao?! "
Chưa kịp cảm thấy vui sướng khi tìm về được hài tử. Đã phải cảm thấy kinh sợ, khi bọn họ tìm lại nhau trong hoàn cảnh tồi tệ như vậy.
Hằng Vân Hằng Vũ gác lại trong tay công việc còn đang giang dở, lao nhanh như bay tốc độ lái xe đến bệnh viện thủ đô. Hai người không đếm hết được, đã vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ. Hai người trong lòng nóng như lửa đốt, cầu xin đó không phải là một giấc mơ. Đứa em trai bé bỏng đáng thương của họ...
Hằng gia gia nghiệp phát triển ở nước ngoài. Nhưng vị có được tung tích của hài tử, không ngại di giời hơn nữa
Hằng thị về đế đô. Ra sức tìm kiếm, bơi tung mọi ngõ ngách không để mất bất kỳ manh mối nào. Nhưng mười lăm năm, không nhận lại được một manh mối hữu ích.
Ớ mỗi một bệnh viện dù lớn hay nhỏ, Hằng gia người đều sẽ chủ động hiến máu. Lấy AB huyết âm tính số phần trăm ít người có được, Hằng gia đã yêu cầu mỗi bệnh viện, âm thầm làm xét nghiệm huyết thống giữa các bệnh nhân có cùng nhóm máu AB âm huyết. Bọn họ chăm chỉ đến thăm các viện phúc lợi, các cô nhi viện. Chỉ mong ở nơi đó có thể tìm lại hài tử.
Hằng phu nhân khóc không thành tiếng, có thứ gì đó bóp nghẹn nàng cổ họng, đau đớn không nguôi ngoai. Ông trời đã không nhẫn tâm, cướp lấy hài tử của nàng. Cho nàng thêm một cơ hội, nhìn thấy nàng ngày ngày trông mong tiểu nhi tử. Nhưng vì sao?! Vì sao lại thành ra như vậy?! Nàng mong muốn thần linh giúp nàng tìm lại hài tử.
Nhưng nàng càng khẩn cầu, hài tử của nàng khỏe mạnh mà sống. Không phải nằm ở kia, thoi thóp hơi thở chịu dày vò!!
Ngay cả muốn nhìn thấy, muốn đến gần muốn chạm vào đều không thế!! Nàng khao khát muốn được nhìn thấy tiểu nhi tử, muốn ôm nó vào lòng, muốn bù đắp mọi thứ cho nó. Nàng mỗi đêm đều mơ thấy, Tiểu Tinh của nàng khổ sở khóc lớn, nói nàng không cần Tiểu Tinh, nói nàng bỏ rơi nó.
Nàng nữa đêm giật mình tỉnh giấc, gối đều đã ướt. Hài tử do nàng đứt ruột đẻ ra, nàng sao lại không cần?!! Là do nàng thất trách, nàng không xứng đáng làm mẹ. Nhưng từ sâu thằm trong con tim của nàng, nàng khao khát muốn tìm lại hài tử.
" Cầu xin tiên sinh, cho tôi nhìn thấy Tiểu Tinh có được hay không?! Tôi cầu xin cậu. " Đệ nhất quý phu nhân Hằng phu nhân, chỉ có người khác mới phải cầu gối khẩn xin nàng, từ trước đến nay nàng chưa từng phải quỳ gối trước bất cứ ai. Nàng sắp không chịu đựng được nữa rồi. Nếu không được gặp Tiểu Tinh nàng sẽ phát điên lên mất.
Không, mười lăm năm trước nàng đã điên rồi.
" Hắn không phải Tiểu Tinh, hắn gọi Lâm Tử Thanh!! " Hoắc Tinh Tuyền gầm lên. Nữ nhân mất hồn không giữ được bình tĩnh xuất hiện trước mặt, đưa cho hắn một tờ giấy xét nghiệm. Nàng mái tóc rối bời, quần áo bất chỉnh, khuôn mặt chỉ là nước mắt chạy đến cầu xin. Nói thanh niên là hài tử thất lạc của bọn họ?!!
Hằng gia nơi nào tới hài tử thất lạc?!! Hằng thị vừa gia nhập đế đô kinh thương thời gian không lớn. Nhưng lấy thế phát triển vượt bậc làm người người kinh sợ. Hằng thị đối ngoại giới người biết được, chỉ có hai người con ruột và một người con nuôi.
"Tiên sinh, cậu nhìn xem. Tôi và Tiểu Tinh có phải rất giống nhau hay không?! Chúng tôi chính là mẫu tử a. " Nam nhân nhìn Hằng phu nhân khuôn mặt. Có thứ gì đó chớm nở trong lòng của hắn. Trước khi đi đến đăng ký kết hôn, hắn đã từng điều tra quá thanh niên thân phận. Biết được, thanh niên không phải Lâm gia con ruột. Hắn âm thầm tìm kiếm tung tích cha mẹ ruột của thiếu niên, nhưng đến nay không có kết quả.
Thanh niên và Hằng phu nhân như một khuôn đúc ra. Từ đường nét cho đến đôi mắt, cái mũi đều giống nhau như đúc. Không cần đến giấy xét nghiệm, cũng đoán được thanh niên và Hằng phu nhân có quan hệ như thế nào.
Nam nhân nở một nụ cười chế diễu. Hắn lạnh băng ánh mắt, lời nói như có hàng ngàn con dao đâm vào trong lòng Hằng gia người, máu chảy đầm đìa. " Các ngươi có biết. Là ai hại hắn thành ra như vậy không?! Các ngươi có biết hay không?!! "
Thanh niên xảy ra chuyện, nam nhân tâm trí chỉ còn là ái nhân an nguy. Hắn ngày đêm túc trực ở bệnh viện, một tấc cũng không rời. Hắn hận không thể băm thây Hằng Phỉ ngàn mảnh, phải khiến Hằng thị biến mất khỏi đế đô.
Cuối cùng, sự thật khiến người ta không thể ngờ đến. Thanh niên lại chính là hài tử thất lạc mà Hằng thị ngần ấy năm chưa thôi đi tìm kiếm.
"Là Hằng Phỉ, tất cả là Hằng Phỉ!! Các ngươi xem, các ngươi hài tử đã làm ra chuyện tốt gì các ngươi biết sao?! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.