Chương 34: Về thành
Hải Để Dật Văn
22/05/2023
Điều đầu tiên Tạ Ký nghĩ đến chính là anh và Giang Tễ Sơ phát hiện thân phận của Ann, muốn mượn tay để nhanh chóng qua cửa.
Nó là tồn tại phía trên áp đảo ải thứ nhất, thông hiểu hết thảy xảy ra với bọn họ, sau khi biết tính toán của bọn họ thì tiến thành ‘xử phạt’.
Nhưng điều này căn bản là nói không thông.
Bọn họ còn chưa làm cái gì cả, theo lý thuyết nó không thể xuống tay với bọn họ trước.
Còn nữa, là Giang Tễ Sơ phát hiện Ann, tại sao Trương Minh lại ra tay với anh, bởi vì là anh đưa ra đề xuất muốn nhanh chóng qua cửa sao?
Huống chi, dù có xuống tay cũng nên tấn công chính xác như cách mượn Trương Minh tiến hành ám sát, mà không phải mở nhà xác, mở rộng ‘xử phạt’ đến tất cả mọi người, thậm chí lan đến Ann, boss của trạm kiểm soát này.
Nói là nhằm vào anh, lại thả đám thi thể ra lan đến mọi người.
Nói là nhằm vào mọi người, rồi lại mượn thi thể của Trương Minh giết anh.
Nếu mục tiêu của nó vẫn luôn là anh thì việc phá hủy trạm kiểm soát nói không chừng chỉ là một phương thức nhằm vào anh.
Nó không có bất cứ thiện tâm hay cảm tình tích cực gì, không thèm để ý đến cái chết của những người khác.
Nhưng anh mới vào Tế Đàn, làm sao có thể trêu chọc vật như vậy?
Chẳng lẽ là sau khi Ngưu Khố Ngân chết tiến hóa, canh cánh trong lòng chuyện với anh, cho nên cùng lại đây?
Tạ Ký lắc đầu, trước hết anh phải biết rõ cơ chế của Tế Đàn, hỏi Giang Tễ Sơ sau khi cậu tỉnh lại hẵng nghĩ tiếp.
Sau khi xử lý xong thi thể phụ cận nhà ăn, Tạ Ký tạm biệt bốn người, tính trở về ký túc xá xem Giang Tễ Sơ.
Đèn trong phòng bật sáng, Giang Tễ Sơ tắm rửa sạch sẽ từ sớm, nằm trong ổ chăn nhắm hai mắt ngủ.
Tạ Ký đang tự hỏi nên ở lại ký túc xá, hay là đi ra ngoài hỗ trợ tăng tốc độ rời khỏi, thì nghe thấy giọng nói khàn khàn của Giang Tễ Sơ.
Giang Tễ Sơ đang kêu lạnh.
Tạ Ký bước nhanh đi đến mép giường, máu trên mặt Giang Tễ Sơ đã lau khô, tóc cũng được gội sạch làm khô, có hơi chút xõa tung, chỉ là hai má đỏ bừng, môi cũng khô đến nứt.
Anh duỗi tay kiểm tra nhiệt độ cơ thể của Giang Tễ Sơ.
Sốt cao.
Tuy rằng chống được đến khi ải này kết thúc, ở chủ thành Tế Đàn có thể nhanh chóng khôi phục thương thế, nhưng đừng lại sốt ra mệnh hệ gì, sốt đến đầu óc choáng váng.
Căn cứ theo lý niệm cứu người một mạng còn hơn xây bảy tòa tháp, cộng thêm Giang Tễ Sơ đã thay mình chịu đao, Tạ Ký lấy thuốc hạ sốt cho Giang Tễ Sơ uống, lại vào ký túc xá bên cạnh ôm chăn giày đắp cho Giang Tễ Sơ.
Anh chịu thương chịu khó mà dùng cồn hạ nhiệt độ giúp Giang Tễ Sơ, còn tìm ly giấy dùng một lần, dùng tăm bông chấm ướt rồi bôi lên môi Giang Tễ Sơ.
Sau khi anh làm xong hết thảy, khi dịch góc chăn giúp Giang Tễ Sơ, Giang Tễ Sơ đột nhiên bắt lấy cổ tay anh.
Giang Tễ Sơ: “Anh…”
Đây là sốt tới mơ hồ.
Mọi người thường có xu hướng nghĩ đến người gần gũi nhất khi họ yếu ớt nhất.
Tạ Ký vừa định cảm khái trong lòng rằng tình cảm giữa Giang Tễ Sơ với người anh này, liền nghe Giang Tễ Sơ hàm hồ nói: “Anh… Anh không thể em…”
Tạ Ký: “?”
Giang Tễ Sơ liên tục lảm nhảm lời vô nghĩa, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng, cả người thoạt nhìn phi thường bất an, không ngừng lăn lộn trong ổ chăn.
“Anh… Em rất nhớ anh.”
Định giết cậu mà cậu còn nhớ ổng?!
Tạ Ký nhất thời chết máy trước quan hệ anh em phức tạp của Giang Tễ Sơ.
Nghe bí mật của người ta khi người ta bị ốm không phải việc quân tử làm, nhưng Giang Tễ Sơ sốt cao như vậy, anh cũng không thể rời đi.
Trong lúc rối rắm, anh nghe thấy Giang Tễ Sơ gọi tên của mình.
“Tạ Ký, chạy mau!”
“Anh!”
“Em không có đâu anh…”
“Dựa vào cái gì!”
“Tạ Ký, tránh ra!”
“Anh không thể giết em…”
Tạ Ký nghe Giang Tễ Sơ hồ ngôn loạn ngữ, yên lặng dùng cồn để hạ nhiệt độ, vẫn luôn bận rộn đến hơn nửa đêm, theo nhiệt độ cơ thể hạ xuống, Giang Tễ Sơ cũng dần dần bình tĩnh, chỉ là vẫn không thể ngủ an bình.
Anh thở dài, tùy ý Giang Tễ Sơ nắm cổ tay mình lần nữa.
Bởi vì tối hôm qua không ngủ ngon, hôm nay lại mệt mỏi cả ngày, liền ghé vào mép giường chậm rãi thiếp đi.
·
Giang Tễ Sơ không biết mình đã ngủ bao lâu.
Cậu ở trong một giấc mơ liên tiếp tuần hoàn lặp lại, phần lớn không phải mộng đẹp gì, thế cho nên khi mở mắt ra nhìn thấy Tạ Ký bị mình nắm cổ tay nằm bên mép giường, còn tưởng rằng cuối cùng cũng tìm thấy một góc đặt chân trong cơn ác mộng, theo bản năng nhắm mắt lại lần nữa.
Nhưng cả người cậu suy nhược, cổ họng khô khàn, đặc biệt là phía sau lưng vô cùng đau đớn.
Cậu thử giật giật, miệng vết thương bị ảnh hưởng khiến cậu nhịn không được kêu rên ra tiếng.
Tạ Ký bừng tỉnh, xoa mắt nói: “Cậu tỉnh rồi?”
Giang Tễ Sơ rốt cuộc hoàn hồn, vội vàng buông Tạ Ký ra.
Cậu nhìn cổ tay Tạ Ký bị mình nắm ra vết hằn, khàn khàn giọng nói: “Cảm ơn… Xin lỗi.”
Tạ Ký bị lời cảm ơn rồi xin lỗi vừa tỉnh ngủ của Giang Tễ Sơ chọc cười, anh lắc lắc cánh tay đã tê rần, dùng tay còn lại kiểm tra thân nhiệt của Giang Tễ Sơ.
May mắn thay, khôi phục bình thường.
Tố chất thân thể của người trẻ tuổi luôn rất tốt.
Tạ Ký: “Cảm thấy thế nào? Còn có nơi nào không thoải mái không?”
Giang Tễ Sơ: “Có hơi mất sức, còn lại không sao.”
Tạ Ký: “Vậy cậu nằm xuống đi, lát nữa tôi mang bữa sáng lại đây. Chẳng qua nhà ăn banh rồi, chỉ có mì trong phòng bếp của Ann là ăn được.”
Giang Tễ Sơ: “Bên ngoài thế nào?”
Tạ Ký: “Tối hôm qua trước khi tôi về hết thảy còn thuận lợi, cho tới bây giờ cũng không ai tới tìm tôi, nói cách khác kế hoạch cũng đang tiến hành thuận lợi.”
“Tôi đi xem.” Giang Tễ Sơ nói rồi liền định xốc chăn xuống giường.
Tạ Ký dùng tay ấn người trở về, lại thêm nước nóng vào ly: “Giọng nói đã khàn thành cái gì rồi còn nhọc lòng, nhiệm vụ hiện tại của cậu chính là dưỡng thương, để bốn người kia năng nổ là đủ.”
Anh liếc nhìn thời gian trên đồng: “Hẳn là sắp xong rồi… Không được, cậu vẫn phải đi một chuyến, đi chôn Zen ở bên cạnh Ann với tôi, kiếm điểm. Nếu không tôi cõng cậu?”
Giang Tễ Sơ lắc đầu: “Tôi có thể tự đi.”
Tạ Ký: “Được, tôi đi ra ngoài nhìn xem, lát nữa ăn cơm xong chúng ta cùng đến nhà xác.”
Anh đứng lên muốn đi rửa mặt, cổ tay bỗng nhiên lại bị Giang Tễ Sơ nắm lấy.
Như đã nắm rất nhiều lần, nắm thành thói quen, năm ngón tay kia kín kẽ phủ lên những vết hằn tay tối qua nắm ra.
Giang Tễ Sơ: “Gượm đã…”
Tạ Ký: “Chuyện gì?”
Giang Tễ Sơ do dự mở miệng: “Tôi tối hôm qua, có nói cái gì không…”
Tạ Ký gần như không có tạm dừng, tự nhiên mà cười nói: “Không có, cậu sốt nghiêm trọng đến như vậy, còn hơi sức đâu mà nói chuyện.”
·
Sau khi được Tạ Ký phân tích lợi và hại, bốn người Lý Lan quyết định vực dậy tinh thần hoàn thành tốt công việc còn lại, sớm rời đi sớm an tâm.
Lúc đầu còn cảm thấy sợ hãi khi hỏa táng thi thể, nhưng thi thể đều đã nổ tan tác rơi rớt, hơn nữa số lần hỏa táng ngày một nhiều thành ra liền chết lặng.
Chờ Tạ Ký đến, hơn năm mươi cổ thi thể tập kích nhà ăn đã hỏa táng xong, thậm chí không ít phần mộ trong nghĩa trang đã được đào thông, với tốc độ này, không mất bao lâu là có thể kết thúc trạm kiểm soát.
Tạ Ký mời mọi người cùng nhau ăn cơm sáng, ăn no mới có sức lực làm việc.
Bốn người cả đêm không ngủ, tinh thần lại rất tốt, nhà Lý Lan là một nhà hàng, chủ động xin ra trận phụ trách bữa sáng, lại còn nói cái gì mà không cho Tạ Ký vào phòng bếp, chỉ cần anh phụ trách động não chỉ huy là được.
Nhưng mà trong ký túc xá của Ann chỉ có mì, kế hoạch muốn dựa vào tay nghề xoát độ hảo cảm trước mặt đại thần ban đầu của Lý Lan ngâm nước nóng, chỉ phải nấu sáu bát mì canh suông.
Trạng thái của Giang Tễ Sơ quá kém, người trẻ tuổi sĩ diện hảo, không ăn cùng mọi người, cũng không để Tạ Ký chăm, một mình dí ở ký túc xá ăn.
Sợi mì nóng hầm hập xuống bụng, cuối cùng cậu cũng tích cóp được chút sức lực, cùng Tạ Ký đến nhà xác.
Bọn họ lục lọi từng ô đựng đồ, một bên tìm bình tro cốt của Zen, bên khác lấy của thi thể tương ứng trong quan hệ cá nhân của những người còn lại.
Lục được một nửa, Tạ Ký phát hiện một cái bình rõ ràng tinh xảo hơn những cái bình tro cốt còn lại.
Cái bình không được ký tên, trong lúc chuyển cái bình ra, Tạ Ký nghe được âm thanh của kim loại bên trong va chạm với vách bình.
Anh mở nắp bình, phát hiện tấm thẻ kim loại nằm phía trên đống tro cốt.
Mặt trước tấm thẻ kim loại, khắc chữ “Zen”.
Giọng nói của Giang Tễ Sơ hãy còn rất khàn: “Đây là… Thẻ tên chó?”
Tạ Ký khép cái nắp lại: “Đúng. Zen là một chú chó cưng Ann nuôi.”
Về giống loài của Zen, anh sớm đã có suy đoán.
Đầu tiên nhật ký của Ann không trực tiếp đề cập đến Zen là người, vả lại nhà tang lễ căn bản không có ký túc xá của Zen.
Trước khi chết Ann nói, sau khi cô chết Zen đã không ăn không uống dẫn đến đói chết.
Thời buổi này, động vật luôn tình cảm hơn con người.
Bọn họ lại lục một vài ô vuông, gom đủ tất cả bình tro cốt, còn tìm được trường đao của Giang Tễ Sơ.
Đối với Giang Tễ Sơ hiện tại mà nói, có lẽ trường đao có hơi nặng, nhưng cậu vẫn như cũ muốn nắm ở trong tay, dường như chỉ có vũ khí mới có thể khiến cậu cảm thấy an toàn.
Khi chôn Zen, Tạ Ký không có kiêng dè những người khác, mà những người khác cũng chưa nói gì.
Nếu không có Tạ Ký, bọn họ đã sớm bị đám thi thể gặm không còn mảnh vụn, hiện tại có thể vượt ải có thể hoàn thành nhiệm vụ, còn muốn xe đạp cái gì?
*Muốn xe đạp gì: không thỏa mãn với thứ trước mắt, muốn nhiều hơn tốt hơn, tỏ vẻ không biết đủ.
Số lượng thi thể trong nhà ăn đông đảo, dù có bị nổ banh, tập hợp tro cốt lại cũng không vừa một cái bình tro cốt.
Tạ Ký dứt khoát dỡ xuống một số ô đựng đồ từ nhà xác, lại tìm mấy tấm ván gỗ lớn, chắp vá chúng nhét hết vào.
Là một bệnh nhân trọng thương, Giang Tễ Sơ không làm nhiều việc nặng, chỉ cùng mọi người đặt ô đựng đồ vào mộ hố xâu chuỗi, lại cắm bia mộ của Ngụy Hôn vào bên cạnh.
Tro cốt ngổn ngang, mồ mả nối tiếp.
Nghĩa trang công cộng tập thể · đúng nghĩa.
Lúc mọi người đắp đất lấp hố đều không biết nên bày ra vẻ mặt gì.
Giang Tễ Sơ lau mồ hôi trên trán: “Hy vọng phương thức giải quyết ải tiếp theo không phải… Tục tằng như vậy.”
Màn hình LCD trong phòng họp thiếu chút nữa bị đập.
Trần nhà xác chơi một lỗ to.
Nhà ăn trực tiếp bị thổi bay.
Thi thể vốn nên lặng yên chờ đợi hỏa táng nhón chân với nhảy cả đêm không nói, ngày hôm sau bị nổ không lành một mảnh, khó khăn lắm mới có một bộ phận được đi xuống mồ, còn phải chen chúc với người khác.
Ải chính thức đầu tiên cũng gặt hái được rất nhiều.
Tạ Ký buông tay: “Tôi chỉ là một người làm ăn thành thật, nếu không phải tình thế bức bách, ai lại muốn sử dụng bạo lực chứ?”
Khi tấm bia mộ cuối cùng được đặt ngay ngắn, cảnh tượng trong nháy mắt hóa thành hư vô, lại một lần nữa tản mát bạch quang sau khi sụp đổ đến cực điểm.
Bọn họ về tới chủ thành Tế Đàn.
Tạ Ký gọi sổ sinh tử.
Chủ sở hữu: Tạ Ký
Tên trạm kiểm soát: Nhà tang lễ
Cấp bậc trạm kiểm soát: Tầng thứ nhất
Giá trị điểm trạm kiểm soát: 1000-5000
Nhân số tham gia: Mười người
Điểm đạt được: 5000
Điểm còn lại: 5500
Chủ sở hữu: Giang Tễ Sơ
Tên trạm kiểm soát: Nhà tang lễ
Cấp bậc trạm kiểm soát: Tầng thứ nhất
Giá trị điểm trạm kiểm soát: 1000-5000
Nhân số tham gia: Mười người
Điểm đạt được: 5000
Điểm còn lại: 5400
Nó là tồn tại phía trên áp đảo ải thứ nhất, thông hiểu hết thảy xảy ra với bọn họ, sau khi biết tính toán của bọn họ thì tiến thành ‘xử phạt’.
Nhưng điều này căn bản là nói không thông.
Bọn họ còn chưa làm cái gì cả, theo lý thuyết nó không thể xuống tay với bọn họ trước.
Còn nữa, là Giang Tễ Sơ phát hiện Ann, tại sao Trương Minh lại ra tay với anh, bởi vì là anh đưa ra đề xuất muốn nhanh chóng qua cửa sao?
Huống chi, dù có xuống tay cũng nên tấn công chính xác như cách mượn Trương Minh tiến hành ám sát, mà không phải mở nhà xác, mở rộng ‘xử phạt’ đến tất cả mọi người, thậm chí lan đến Ann, boss của trạm kiểm soát này.
Nói là nhằm vào anh, lại thả đám thi thể ra lan đến mọi người.
Nói là nhằm vào mọi người, rồi lại mượn thi thể của Trương Minh giết anh.
Nếu mục tiêu của nó vẫn luôn là anh thì việc phá hủy trạm kiểm soát nói không chừng chỉ là một phương thức nhằm vào anh.
Nó không có bất cứ thiện tâm hay cảm tình tích cực gì, không thèm để ý đến cái chết của những người khác.
Nhưng anh mới vào Tế Đàn, làm sao có thể trêu chọc vật như vậy?
Chẳng lẽ là sau khi Ngưu Khố Ngân chết tiến hóa, canh cánh trong lòng chuyện với anh, cho nên cùng lại đây?
Tạ Ký lắc đầu, trước hết anh phải biết rõ cơ chế của Tế Đàn, hỏi Giang Tễ Sơ sau khi cậu tỉnh lại hẵng nghĩ tiếp.
Sau khi xử lý xong thi thể phụ cận nhà ăn, Tạ Ký tạm biệt bốn người, tính trở về ký túc xá xem Giang Tễ Sơ.
Đèn trong phòng bật sáng, Giang Tễ Sơ tắm rửa sạch sẽ từ sớm, nằm trong ổ chăn nhắm hai mắt ngủ.
Tạ Ký đang tự hỏi nên ở lại ký túc xá, hay là đi ra ngoài hỗ trợ tăng tốc độ rời khỏi, thì nghe thấy giọng nói khàn khàn của Giang Tễ Sơ.
Giang Tễ Sơ đang kêu lạnh.
Tạ Ký bước nhanh đi đến mép giường, máu trên mặt Giang Tễ Sơ đã lau khô, tóc cũng được gội sạch làm khô, có hơi chút xõa tung, chỉ là hai má đỏ bừng, môi cũng khô đến nứt.
Anh duỗi tay kiểm tra nhiệt độ cơ thể của Giang Tễ Sơ.
Sốt cao.
Tuy rằng chống được đến khi ải này kết thúc, ở chủ thành Tế Đàn có thể nhanh chóng khôi phục thương thế, nhưng đừng lại sốt ra mệnh hệ gì, sốt đến đầu óc choáng váng.
Căn cứ theo lý niệm cứu người một mạng còn hơn xây bảy tòa tháp, cộng thêm Giang Tễ Sơ đã thay mình chịu đao, Tạ Ký lấy thuốc hạ sốt cho Giang Tễ Sơ uống, lại vào ký túc xá bên cạnh ôm chăn giày đắp cho Giang Tễ Sơ.
Anh chịu thương chịu khó mà dùng cồn hạ nhiệt độ giúp Giang Tễ Sơ, còn tìm ly giấy dùng một lần, dùng tăm bông chấm ướt rồi bôi lên môi Giang Tễ Sơ.
Sau khi anh làm xong hết thảy, khi dịch góc chăn giúp Giang Tễ Sơ, Giang Tễ Sơ đột nhiên bắt lấy cổ tay anh.
Giang Tễ Sơ: “Anh…”
Đây là sốt tới mơ hồ.
Mọi người thường có xu hướng nghĩ đến người gần gũi nhất khi họ yếu ớt nhất.
Tạ Ký vừa định cảm khái trong lòng rằng tình cảm giữa Giang Tễ Sơ với người anh này, liền nghe Giang Tễ Sơ hàm hồ nói: “Anh… Anh không thể em…”
Tạ Ký: “?”
Giang Tễ Sơ liên tục lảm nhảm lời vô nghĩa, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng, cả người thoạt nhìn phi thường bất an, không ngừng lăn lộn trong ổ chăn.
“Anh… Em rất nhớ anh.”
Định giết cậu mà cậu còn nhớ ổng?!
Tạ Ký nhất thời chết máy trước quan hệ anh em phức tạp của Giang Tễ Sơ.
Nghe bí mật của người ta khi người ta bị ốm không phải việc quân tử làm, nhưng Giang Tễ Sơ sốt cao như vậy, anh cũng không thể rời đi.
Trong lúc rối rắm, anh nghe thấy Giang Tễ Sơ gọi tên của mình.
“Tạ Ký, chạy mau!”
“Anh!”
“Em không có đâu anh…”
“Dựa vào cái gì!”
“Tạ Ký, tránh ra!”
“Anh không thể giết em…”
Tạ Ký nghe Giang Tễ Sơ hồ ngôn loạn ngữ, yên lặng dùng cồn để hạ nhiệt độ, vẫn luôn bận rộn đến hơn nửa đêm, theo nhiệt độ cơ thể hạ xuống, Giang Tễ Sơ cũng dần dần bình tĩnh, chỉ là vẫn không thể ngủ an bình.
Anh thở dài, tùy ý Giang Tễ Sơ nắm cổ tay mình lần nữa.
Bởi vì tối hôm qua không ngủ ngon, hôm nay lại mệt mỏi cả ngày, liền ghé vào mép giường chậm rãi thiếp đi.
·
Giang Tễ Sơ không biết mình đã ngủ bao lâu.
Cậu ở trong một giấc mơ liên tiếp tuần hoàn lặp lại, phần lớn không phải mộng đẹp gì, thế cho nên khi mở mắt ra nhìn thấy Tạ Ký bị mình nắm cổ tay nằm bên mép giường, còn tưởng rằng cuối cùng cũng tìm thấy một góc đặt chân trong cơn ác mộng, theo bản năng nhắm mắt lại lần nữa.
Nhưng cả người cậu suy nhược, cổ họng khô khàn, đặc biệt là phía sau lưng vô cùng đau đớn.
Cậu thử giật giật, miệng vết thương bị ảnh hưởng khiến cậu nhịn không được kêu rên ra tiếng.
Tạ Ký bừng tỉnh, xoa mắt nói: “Cậu tỉnh rồi?”
Giang Tễ Sơ rốt cuộc hoàn hồn, vội vàng buông Tạ Ký ra.
Cậu nhìn cổ tay Tạ Ký bị mình nắm ra vết hằn, khàn khàn giọng nói: “Cảm ơn… Xin lỗi.”
Tạ Ký bị lời cảm ơn rồi xin lỗi vừa tỉnh ngủ của Giang Tễ Sơ chọc cười, anh lắc lắc cánh tay đã tê rần, dùng tay còn lại kiểm tra thân nhiệt của Giang Tễ Sơ.
May mắn thay, khôi phục bình thường.
Tố chất thân thể của người trẻ tuổi luôn rất tốt.
Tạ Ký: “Cảm thấy thế nào? Còn có nơi nào không thoải mái không?”
Giang Tễ Sơ: “Có hơi mất sức, còn lại không sao.”
Tạ Ký: “Vậy cậu nằm xuống đi, lát nữa tôi mang bữa sáng lại đây. Chẳng qua nhà ăn banh rồi, chỉ có mì trong phòng bếp của Ann là ăn được.”
Giang Tễ Sơ: “Bên ngoài thế nào?”
Tạ Ký: “Tối hôm qua trước khi tôi về hết thảy còn thuận lợi, cho tới bây giờ cũng không ai tới tìm tôi, nói cách khác kế hoạch cũng đang tiến hành thuận lợi.”
“Tôi đi xem.” Giang Tễ Sơ nói rồi liền định xốc chăn xuống giường.
Tạ Ký dùng tay ấn người trở về, lại thêm nước nóng vào ly: “Giọng nói đã khàn thành cái gì rồi còn nhọc lòng, nhiệm vụ hiện tại của cậu chính là dưỡng thương, để bốn người kia năng nổ là đủ.”
Anh liếc nhìn thời gian trên đồng: “Hẳn là sắp xong rồi… Không được, cậu vẫn phải đi một chuyến, đi chôn Zen ở bên cạnh Ann với tôi, kiếm điểm. Nếu không tôi cõng cậu?”
Giang Tễ Sơ lắc đầu: “Tôi có thể tự đi.”
Tạ Ký: “Được, tôi đi ra ngoài nhìn xem, lát nữa ăn cơm xong chúng ta cùng đến nhà xác.”
Anh đứng lên muốn đi rửa mặt, cổ tay bỗng nhiên lại bị Giang Tễ Sơ nắm lấy.
Như đã nắm rất nhiều lần, nắm thành thói quen, năm ngón tay kia kín kẽ phủ lên những vết hằn tay tối qua nắm ra.
Giang Tễ Sơ: “Gượm đã…”
Tạ Ký: “Chuyện gì?”
Giang Tễ Sơ do dự mở miệng: “Tôi tối hôm qua, có nói cái gì không…”
Tạ Ký gần như không có tạm dừng, tự nhiên mà cười nói: “Không có, cậu sốt nghiêm trọng đến như vậy, còn hơi sức đâu mà nói chuyện.”
·
Sau khi được Tạ Ký phân tích lợi và hại, bốn người Lý Lan quyết định vực dậy tinh thần hoàn thành tốt công việc còn lại, sớm rời đi sớm an tâm.
Lúc đầu còn cảm thấy sợ hãi khi hỏa táng thi thể, nhưng thi thể đều đã nổ tan tác rơi rớt, hơn nữa số lần hỏa táng ngày một nhiều thành ra liền chết lặng.
Chờ Tạ Ký đến, hơn năm mươi cổ thi thể tập kích nhà ăn đã hỏa táng xong, thậm chí không ít phần mộ trong nghĩa trang đã được đào thông, với tốc độ này, không mất bao lâu là có thể kết thúc trạm kiểm soát.
Tạ Ký mời mọi người cùng nhau ăn cơm sáng, ăn no mới có sức lực làm việc.
Bốn người cả đêm không ngủ, tinh thần lại rất tốt, nhà Lý Lan là một nhà hàng, chủ động xin ra trận phụ trách bữa sáng, lại còn nói cái gì mà không cho Tạ Ký vào phòng bếp, chỉ cần anh phụ trách động não chỉ huy là được.
Nhưng mà trong ký túc xá của Ann chỉ có mì, kế hoạch muốn dựa vào tay nghề xoát độ hảo cảm trước mặt đại thần ban đầu của Lý Lan ngâm nước nóng, chỉ phải nấu sáu bát mì canh suông.
Trạng thái của Giang Tễ Sơ quá kém, người trẻ tuổi sĩ diện hảo, không ăn cùng mọi người, cũng không để Tạ Ký chăm, một mình dí ở ký túc xá ăn.
Sợi mì nóng hầm hập xuống bụng, cuối cùng cậu cũng tích cóp được chút sức lực, cùng Tạ Ký đến nhà xác.
Bọn họ lục lọi từng ô đựng đồ, một bên tìm bình tro cốt của Zen, bên khác lấy của thi thể tương ứng trong quan hệ cá nhân của những người còn lại.
Lục được một nửa, Tạ Ký phát hiện một cái bình rõ ràng tinh xảo hơn những cái bình tro cốt còn lại.
Cái bình không được ký tên, trong lúc chuyển cái bình ra, Tạ Ký nghe được âm thanh của kim loại bên trong va chạm với vách bình.
Anh mở nắp bình, phát hiện tấm thẻ kim loại nằm phía trên đống tro cốt.
Mặt trước tấm thẻ kim loại, khắc chữ “Zen”.
Giọng nói của Giang Tễ Sơ hãy còn rất khàn: “Đây là… Thẻ tên chó?”
Tạ Ký khép cái nắp lại: “Đúng. Zen là một chú chó cưng Ann nuôi.”
Về giống loài của Zen, anh sớm đã có suy đoán.
Đầu tiên nhật ký của Ann không trực tiếp đề cập đến Zen là người, vả lại nhà tang lễ căn bản không có ký túc xá của Zen.
Trước khi chết Ann nói, sau khi cô chết Zen đã không ăn không uống dẫn đến đói chết.
Thời buổi này, động vật luôn tình cảm hơn con người.
Bọn họ lại lục một vài ô vuông, gom đủ tất cả bình tro cốt, còn tìm được trường đao của Giang Tễ Sơ.
Đối với Giang Tễ Sơ hiện tại mà nói, có lẽ trường đao có hơi nặng, nhưng cậu vẫn như cũ muốn nắm ở trong tay, dường như chỉ có vũ khí mới có thể khiến cậu cảm thấy an toàn.
Khi chôn Zen, Tạ Ký không có kiêng dè những người khác, mà những người khác cũng chưa nói gì.
Nếu không có Tạ Ký, bọn họ đã sớm bị đám thi thể gặm không còn mảnh vụn, hiện tại có thể vượt ải có thể hoàn thành nhiệm vụ, còn muốn xe đạp cái gì?
*Muốn xe đạp gì: không thỏa mãn với thứ trước mắt, muốn nhiều hơn tốt hơn, tỏ vẻ không biết đủ.
Số lượng thi thể trong nhà ăn đông đảo, dù có bị nổ banh, tập hợp tro cốt lại cũng không vừa một cái bình tro cốt.
Tạ Ký dứt khoát dỡ xuống một số ô đựng đồ từ nhà xác, lại tìm mấy tấm ván gỗ lớn, chắp vá chúng nhét hết vào.
Là một bệnh nhân trọng thương, Giang Tễ Sơ không làm nhiều việc nặng, chỉ cùng mọi người đặt ô đựng đồ vào mộ hố xâu chuỗi, lại cắm bia mộ của Ngụy Hôn vào bên cạnh.
Tro cốt ngổn ngang, mồ mả nối tiếp.
Nghĩa trang công cộng tập thể · đúng nghĩa.
Lúc mọi người đắp đất lấp hố đều không biết nên bày ra vẻ mặt gì.
Giang Tễ Sơ lau mồ hôi trên trán: “Hy vọng phương thức giải quyết ải tiếp theo không phải… Tục tằng như vậy.”
Màn hình LCD trong phòng họp thiếu chút nữa bị đập.
Trần nhà xác chơi một lỗ to.
Nhà ăn trực tiếp bị thổi bay.
Thi thể vốn nên lặng yên chờ đợi hỏa táng nhón chân với nhảy cả đêm không nói, ngày hôm sau bị nổ không lành một mảnh, khó khăn lắm mới có một bộ phận được đi xuống mồ, còn phải chen chúc với người khác.
Ải chính thức đầu tiên cũng gặt hái được rất nhiều.
Tạ Ký buông tay: “Tôi chỉ là một người làm ăn thành thật, nếu không phải tình thế bức bách, ai lại muốn sử dụng bạo lực chứ?”
Khi tấm bia mộ cuối cùng được đặt ngay ngắn, cảnh tượng trong nháy mắt hóa thành hư vô, lại một lần nữa tản mát bạch quang sau khi sụp đổ đến cực điểm.
Bọn họ về tới chủ thành Tế Đàn.
Tạ Ký gọi sổ sinh tử.
Chủ sở hữu: Tạ Ký
Tên trạm kiểm soát: Nhà tang lễ
Cấp bậc trạm kiểm soát: Tầng thứ nhất
Giá trị điểm trạm kiểm soát: 1000-5000
Nhân số tham gia: Mười người
Điểm đạt được: 5000
Điểm còn lại: 5500
Chủ sở hữu: Giang Tễ Sơ
Tên trạm kiểm soát: Nhà tang lễ
Cấp bậc trạm kiểm soát: Tầng thứ nhất
Giá trị điểm trạm kiểm soát: 1000-5000
Nhân số tham gia: Mười người
Điểm đạt được: 5000
Điểm còn lại: 5400
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.