Vô Hạn Tháp Phòng

Chương 2: Phó bản tân thủ 2

Khinh Vân Đạm

15/07/2021

Xe Tăng cảm thấy được an ủi chút chút. Tuy đồng đội không hiểu gì cả nhưng chịu nghe chỉ huy, vậy cũng khá tốt rồi. Nhưng chờ đến lúc quái thú tập kích, tâm trạng âm thầm may mắn này đã biến mất không còn lại gì.

Chu Huệ bắn ra mũi tên như có mắt, chuyên dí theo cậu ta nhưng lại không thèm liếc quái thú cái nào. Pháp Sư múa may pháp trượng bắn đạn ma pháp thì mười lần có sáu lần thất bại. Còn Mục Sư lúc đầu tưởng không trông cậy được gì lại thêm máu không ngừng tay.

"Đánh chuẩn một chút!!!" Xe Tăng nghiến răng chống đỡ, tiện thể hét lên giận dữ. Cậu ta cảm thấy may mắn, nêu không phải được miễn sát thương gây ra giữa đồng đội với nhau thì có hai ba cái mạng cũng không đủ mà dùng.

Chu Huệ bị dọa nhảy dựng, tay run lên, lại một mũi tên thẳng hướng Xe Tăng tiến lên.

Vân Nhàn thấy nhiều nên không trách, nghiêm túc cân nhắc làm thế nào để đạn ma pháp đánh trúng quái thú. Dù sao Xe Tăng không bị gì, cô cũng không bận tâm.

Quả nhiên giây tiếp theo trên người Xe Tăng lại xuất hiện lưới phòng hộ trong suốt ngăn cản mũi tên bắn tới, nhưng công kích của quái thú vẫn dễ dàng xuyên qua lưới phòng hộ giống như nó không hề tồn tại. Giữa lúc vội vàng Xe Tăng quay lại nhìn Chu Huệ, mặt không biểu tình khinh bỉ: "Cô chắc không phải là gián điệp đối thủ phái tới chứ?"

Chu Huệ lè lưỡi, giả vờ không nghe thấy gì, tiếp tục kéo cung bắn tên.

Đã không thể giúp gì thì thôi đi, cô ta có phải còn cảm thấy mình làm thế rất đáng yêu hay không? Nếu không phải xung quanh đầy quái thú, Xe Tăng rất muốn mắng chửi người.

Quái thú là một bầy sói hoang, tựa như tre già măng mọc, xông tới không cần mạng, cắn xé khắp nơi trên thân thể cậu ta. Cảm giác đó... Xe Tăng đau đớn mi mắt giật giật, không ngừng nghiến răng, nhưng không có cách nào khác ngoài ném từng con từng con sói hoang ra. Một phút đồng hồ trôi qua mà Xe Tăng đã cảm thấy dài như mấy thế kỉ, rốt cuộc cậu ta nhịn không được hét lớn: "Đậu má! Có để tôi sống nữa hay không?"

Lúc bầy sói lao tới cậu ta đã đếm qua, có tổng cộng mười con, tháp tên giết hai con, cậu ta giết một con, vậy mà bây giờ vẫn còn bảy con! Đám người kia căn bản không phải là đồng đội heo, mà là một đám heo!

Chu Huệ bĩu môi oán giận: "Anh căn bản không biết viễn chiến khó. Cận chiến chỉ cần trực tiếp chém lên người sói hoang là được, viễn chiến còn phải nhắm chuẩn, còn phải dự đoán hướng đi của nó. Đám sói này nhảy nhót lung tung như bị tăng động ấy, rất khó đánh trúng."

Chu Huệ chưa dứt lời đã thấy Vân Nhàn dùng đạn ma pháp bắn chết một con sói hoang, tiếp theo Mục Sư cũng bắn chết một con nữa.

Chu Huệ tự giác ngậm miệng luôn, nghiêm túc kéo cung bắn tên. Cô ta là viễn chiến, hai người kia cũng viễn chiến, không lý gì người khác làm được mà cô ta không làm được. Mà cũng chẳng hiểu kiểu gì, cô ta bắn tên liên tục thất bại, không có ngoại lệ, có khi nhắm mắt bắn loạn tỉ lệ trúng còn cao hơn cô ta trợn mắt ngắm bắn ấy chứ. Cũng may chỉ cần kéo căng dây cung là năng lượng sẽ tạo thành mũi tên, chứ với cái mức độ chính xác ấy thì đã sớm dùng hết tên rồi.

"Được rồi, đã tìm được cảm giác." Vân Nhàn tràn đầy tin tưởng.

Xe Tăng cười gượng hai tiếng, một chút cũng không tin.

Lúc này, Vân Nhàn lặng lẽ nhếch lên khóe môi, lộ ra một nụ cười mỉm tự tin. Từ nãy đến giờ cô không những đã thích ứng với hình thức thao tác của game thực tế ảo mà còn thuận tiện làm một loạt thực nghiệm thăm dò cơ bản quy tắc trò chơi. Chỉ có đánh chết sói hoang thì nhiệm vụ chính mới được tính +1, trừ cách đó ra đã không còn biện pháp nào khác. Dù trước đó sát thương gây ra lớn nhất nhưng người ra đòn quyết định là người khác thì cũng không được tính.

Ngoài ra nếu quái thú do tháp bắn tên giết chết, vậy sói hoang không được tính cho bất kì ai cả. Vừa rồi cô cố ý đánh một con sói hoang bị thương nặng để tháp bắn tên giết chết cũng vì để chứng minh phỏng đoán của mình, nếu tháp bắn tên không chiếm phần người chơi thì đáng ra phải tính là cô đánh chết mới đúng.

Nhưng giờ phút này đồng hồ của cô hiển thị: "Nhiệm vụ chính 1: Đánh chết 30 quái thú. Hoàn thành nhiệm vụ đạt được 150 điểm tích phân. (Tiến độ: 1/30)"

Chỉ có cách tung ra đòn cuối cùng dứt điểm sói hoang mới được tính vào tiến độ nhiệm vụ. Biết rõ việc này xong, Vân Nhàn bắt đầu chăm chú bổ đao, hay còn gọi là... đoạt quái. Cô thể hiện năng lực thích ứng mạnh mẽ, đạn ma pháp bắn chuẩn, sức mạnh tung ra không tầm thường.

Mỗi con quái trên đầu đều có thanh máu, lượng máu 50% trở lên màu xanh lục, 20%-50% là màu vàng, dưới 20% biến thành màu đỏ. Màu sắc thanh máu thanh đổi hỗ trợ cho Vân Nhàn tiến hành đoạt quái.

Còn lại năm con sói hoang Vân Nhàn giết ba con, Mục Sư giết một con, tháp bắn tên giết một con. Xe Tăng hoàn toàn không cảm thấy Vân Nhàn đang đoạt quái mà còn cảm thấy cô cố gắng ra sức.



Chu Huệ không giết được con nào nhưng không hề tỏ ra nóng nảy, đứng cạnh trầm trồ khen ngợi mọi người như cổ động viên vậy.

Mục Sư liếc mắt nhìn Vân Nhàn một cái, dáng vẻ suy tư gì đó.

- ----------------------------------------

Chờ xử lý sạch sẽ bầy sói xong, Xe Tăng mệt đến mức nằm úp sấp. HP có thể nhờ Mục Sư thêm cho nhưng thân thể mệt mỏi lại không tẩy đi được, kí ức về cơn đau do bầy sói cắn xé đến giờ vẫn còn như mới, vừa nhớ lại đã nhịn không nổi rùng mình.

"Có lẽ lúc trước lựa chọn làm main tank là một quyết định sai lầm." Xe Tăng lẩm bẩm một mình.

Hiện thực và game võng du cách nhau không phải chỉ tí tẹo thôi đâu. Trong hiện thực main tank là một nhân vật tốn công vô ích, chẳng những phải đứng trước ăn đòn mà ngay cả quái thú cũng không cướp được mấy con. Nhìn tiến độ 1/30 của nhiệm vụ chính, Xe Tăng có chút sầu lo.

Vân Nhàn nghỉ ngơi ở một bên, trong lòng âm thầm tính toán. Nhiệm vụ yêu cầu cô đánh chết 30 quái thú, nhiệm vụ ba người khác hẳn cũng vậy. Mỗi người 30 con, tổng cộng là 120 con, hai đợt đầu quái thú tập kích sẽ có nhiều vậy sao? Thêm tháp bắn tên cũng sẽ chiếm mất phần người chơi nữa, để hoàn thành số lượng nhiệm vụ yêu cầu sẽ nhiều hơn trong tưởng tượng rất nhiều.

Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ trong hai đợt đầu quái thú tập kích sẽ phải tham gia đợt thứ ba, đợt thứ tư. Vân Nhàn có lý do tin tưởng rằng càng về sau sẽ càng khó hơn, cho nên phải sớm hoàn thành nhiệm vụ mới có thể nắm quyền chủ động trong tay.

Trong lúc cô đang cân nhắc thì Chu Huệ lại cảm thấy nhàm chán, chạy tới nói chuyện với Mục Sư: "Này, sao anh lại chọn kĩ năng thêm máu vậy? Người bình thường đều sẽ chọn kĩ năng tấn công chứ?"

"Bởi vì tôi xui xẻo." Mục Sư nhàn nhạt nói: "Ba kĩ năng để lựa chọn là khiên, thêm máu, khống chế, không có kĩ năng công kích."

Thì ra là vậy! Xe Tăng bừng tỉnh đại ngộ. Cậu ta đã nói mà, Mục Sư luẩn quẩn cái gì trong lòng mà lại đi chọn kĩ năng phụ trợ, hóa ra là bị ép chứ không được chọn.

Chu Huệ nhìn Mục Sư đồng tình: "Nói như vậy lúc đó lựa chọn của tôi là mục sư, cung tiễn thủ, chú sư cũng chỉ có một loại là chức nghiệp tấn công, suýt chút nữa cũng bị bắt chọn chức nghiệp phụ trợ rồi."

Xe Tăng âm thầm suy nghĩ, cô còn nói, có khi chọn chức nghiệp phụ trợ còn hữu dụng hơn, dù sao cũng chỉ đứng làm trang trí!

Chu Huệ nhiều chuyện xong chỗ Mục Sư rồi thì quay ra nhiều chuyện với Xe Tăng: "Đúng rồi, anh chọn kĩ năng gì vậy?" Vừa nãy nhìn thử, một chút cũng không đoán được.

"Để tỏ rõ thành ý thì cô nên nói kĩ năng của mình ra trước chứ." Xe Tăng không chịu thiệt.

"Kĩ năng của tôi là thêm một tầng sương lạnh trên mũi tên, tăng 5 điểm sát thương và làm chậm lại 40% tốc độ của mục tiêu." Chu Huệ thoải mái nói ra.

"Vì sao tôi không hề nhận ra quái thú bị nhiễm sương lạnh?" Xe Tăng vô cùng buồn bực. Bầy sói ở ngay cạnh cậu ta, nếu có trạng thái đặc biệt gì xảy ra thì cậu ta phải phát hiện được mới đúng.

"Bởi vì từ đầu đến giờ tên của tôi đều không hề bắn trúng mục tiêu, cho nên kĩ năng không có hiệu quả." Chu Huệ trả lời mà vẻ mặt hết sức trấn định.

Xe Tăng: "..."

Cậu ta không biết Chu Huệ là không có tâm cơ hay là thiếu tâm nhãn nữa. Nhưng suy nghĩ một lát, Xe Tăng vẫn tự giới thiệu kĩ năng của mình: "Kĩ năng đón đỡ, giảm 20% sát thương nhận vào."



"Cho nên anh mới chọn làm main tank nha!" Chu Huệ lập tức phản ứng.

"Đương nhiên rồi. Không chọn kĩ năng giảm sát thương nhận vào mà bị đánh như bao cát chẳng phải là muốn tìm chết sao!" Xe Tăng tức giận nói, trong lòng lại có chút ảo não. Nếu sớm biết rằng có nhiệm vụ đánh quái, cậu ta nên chọn kĩ năng tấn công mới đúng.

Vân Nhàn ngồi nghe bên cạnh, bỗng dưng phát hiện ánh mắt ba người còn lại tập trung trên người cô, vì thế cô sờ sờ mũi thẳng thắn khai báo: "Kĩ năng Lôi Điện, có thể gây sát thương với mục tiêu đơn thể. Nhưng tôi chưa dùng thử, vừa nãy tôi cố ý luyện tập nhắm trúng mục tiêu."

"Pháp sư bắn đạn ma pháp, mục sư bắn đạn ánh sáng, cung tiễn thủ bắn tên đều không tiêu hao MP đúng không?" Xe Tăng nghiêm túc hỏi.

"Đúng vậy." Vân Nhàn gật gật đầu, hai người khác cũng gật đầu theo cô.

Lúc này Xe Tăng mới nói tiếp: "Mặc kệ là game gì, nhân vật lúc mới bắt đầu chơi đều không đủ điểm MP mà dùng, cho nên mọi người cố hết sức tiết kiệm MP vì không biết khi nào sẽ xuất hiện tình huống khẩn cấp nữa."

Không khí trong nháy mắt trở nên nghiêm túc mà tĩnh mịch, nhưng rất nhanh không khí trang nghiêm đã bị Chu Huệ đánh vỡ.

"Đúng rồi, đã biết về vũ khí và kĩ năng, tiếp theo chúng ta nói về tấm thẻ đi? Để tôi nói trước, thẻ của tôi thuộc loại khống chế, tên là Đầm Lầy, có thể làm giảm tốc độ di chuyển của mục tiêu trên diện rộng." Nhận được giáo huấn lúc trước nên bây giờ Chu Huệ dẫn đầu tự giới thiệu luôn, bắt đầu một vòng nhiều chuyện mới.

Vân Nhàn không tự chủ được nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, cô gái này sao không có chút tâm lý đề phòng nào vậy? Tự nhiên lại mở ra con át chủ bài của chính mình.

Cô đang muốn bất động thanh sắc tìm lý do thích hợp từ chối, lại thấy gương mặt Xe Tăng trở nên căng thẳng, lăn long lóc bò dậy trầm giọng phun ra hai chữ: "Đợt hai."

- ------------------------------------------

Lúc bọn họ còn đang nói chuyện đã có thêm mười con sói hoang chạy như bay đến. Xe Tăng hít sâu, nhanh chóng nói: "Ban nãy tôi có tính giờ, khoảng cách giữa lần trước với lần này vừa đúng mười phút. Nói cách khác mỗi mười phút có một đợt tập kích, trong khoảng thời gian này chúng ta cần phải giải quyết hết một đợt. Giải quyết càng nhanh, thời gian nghỉ ngơi càng dài, nếu chậm trễ đợt tiếp theo sẽ dồn lại, đến lúc đó quái càng ngày càng nhiều, chúng ta cũng cách thất bại càng ngày càng gần."

Vân Nhàn không nói gì, tiên phong bắn ra một quả đạn ma pháp coi như chào hỏi bầy sói. Quả đạn ma pháp lớn bằng nắm tay thuận lợi bay trúng người sói hoang rồi nổ tung. Con sói kêu rên một tiếng, động tác chạy cũng chậm nửa nhịp, có lẽ bị thương không nhẹ, đồng thời Vân Nhàn đứng cách đó không xa cũng hơi hơi ngửi được một trận mùi khét.

Giây tiếp theo, Mục Sư cầm giá chữ thập bắn ra một quả đạn ánh sáng màu trắng, nện trúng ngay cổ sói.

Sau đó là Xe Tăng đứng chắn giữa đường, bộc lộ một loại khí thế không biết sợ, sắc mặt trầm ổn.

Chu Huệ kéo cung bắn tên, mũi tên xẹt qua không trung, chào hỏi bầy sói sau đó chạy về phương xa.

Chu Huệ: "..." Lau lau mồ hôi, không nói gì tiếp tục bắn tên.

Vân Nhàn lại hơi suy nghĩ, thử dử dụng kĩ năng Lôi Điện. Từ trên không nháy mắt xuất hiện tia sấm sét đánh thẳng xuống đầu sói hoang, con sói đang bị thương nghoẹo đầu một cái lập tức hi sinh.

Động tác của Vân Nhàn hơi hơi khựng lại. Cô bỗng nhiên phát hiện, sử dụng Lôi Điện khóa trực tiếp mục tiêu, không cần phải nhắm trước...

- --------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Cốt truyện là chủ yếu, số liệu gì gì đó sẽ cố gắng đơn giản hóa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Hạn Tháp Phòng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook