Chương 16: Phó bản thứ hai 4
Khinh Vân Đạm
15/07/2021
Nghe được toàn bộ mọi chuyện từ miệng Hổ Nữu xong, Người Mù lập tức phản ứng: "Hắn ta cố ý! Hắn ta... Hắn ta..."
Nói nửa ngày Người Mù mới phát hiện mình còn chưa biết tên đối phương. Mới đầu hắn ỷ vào đội mình nhiều người hơn, không để hai người kia vào mắt, cho rằng mình có thể đối xử tùy ý. Giờ ngẫm lại, có lẽ đối phương cũng nhìn hắn ta như thế nên mới lười nói tên.
Trào phúng hơn là hắn đối với người ta như thế nào, người ta đã trả về đủ thế ấy. Từng bị đá ra một góc ăn không ngồi rồi, vừa thật sự ra tay cũng đá luôn Người Mù vào góc ăn không ngồi rồi. Từng bị mọi người xa lánh, vừa đắc thế đã cho Người Mù thử cảm giác bị xa lánh ngay. Người như thế, nói thật, Hổ Nữu thực sự không muốn đắc tội.
Cô thở dài đề nghị: "Phó bản lần này chúng ta đành chịu đi, qua ải tinh anh xong tính tiếp." Suy nghĩ rất nhiều cách đòi bao hết ải, cuối cùng bầy dơi hầu như chết trong tay Phụ Trợ, kế hoạch đặt ra đã sớm thất bại rồi.
Thực lực hai bên cách nhau quá xa, dựa vào trí thông minh cũng không bù nổi chênh lệch. Mà nói thật ra nếu chỉ đua trí thông minh, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.
Sắc mặt Người Mù hết sức âm u, bỗng nhiên hắn ta chửi ầm lên: "Không phải cô bảo từng gặp Phụ Trợ rồi sao? Còn bảo cô ta nhờ vận khí tốt mới may mắn qua ải sao?!"
Hổ Nữu: "..."
Giờ nhìn lại lúc đó, đương nhiên cô biết lần đầu gặp mặt đối phương có ý muốn giấu diếm, cố tình lừa cô. Nhưng lúc đó làm sao cô phân biệt được thật giả? Pháp bào cô ấy mặc trên người cô còn tưởng là kiểu váy đặc biệt, hoàn toàn không đoán được đấy là trang bị. Thêm nữa, từ trước đến nay cô còn chưa bao giờ thấy trang bị thật sự nó như thế nào đâu, làm sao mà nhận ra được?
Hổ Nữu có ý muốn giải thích, nhưng Người Mù lại chỉ biết chửi ầm lên, đem nguyên nhân thất bại của mình đổ hết lên đầu Hổ Nữu. Hắn ta nhất định cho rằng nếu không phải Hổ Nữu nói sai, hắn sẽ không bị biểu hiện giả dối của Phụ trợ che dấu, không có tâm lý phòng bị. Vì tin lời Hổ Nữu nên hắn mới nghĩ Phụ trợ vô hại.
Hổ Nữu: "..." Tâm tình của cô lúc này là, đậu má! Người Mù nói cứ như hắn có tâm phòng bị là có thể đánh thắng người ta ấy.
Không thèm để ý Người Mù cố tình gây chuyện nữa, Hổ Nữu đi đến trước mặt Tô Thần, cứng rắn nói: "Hỗ trợ cũng được, nhưng quái tinh anh do ai đánh chết thì dựa vào bản lĩnh của mọi người đi."
Tô Thần nhếch khóe miệng, đồng ý: "Không thành vấn đề."
Từ khi bắt đầu thuộc tính của anh đã vượt trên tiêu chuẩn mọi người, phó bản tân thủ vớt thêm tổng cộng 10 điểm thuộc tính tự do nữa, thêm cả kĩ năng, trang bị, anh tự tin mình đủ mạnh mẽ. Nếu đến vậy rồi mà còn không đoạt được quái khỏi tay Hùng Ca Hổ Nữu, Tô Thần cảm thấy mình khỏi cần nghĩ đến chuyện sống lại nữa, trực tiếp tìm miếng đậu hũ đập đầu chết cho rồi.
Nhận được lời đồng ý của anh, Hổ Nữu hơi nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi tiếp: "Tôi có thể gọi hai người thế nào đây?"
Vân Nhàn suy ngẫm thật lâu, cuối cùng nói có lệ: "Cứ gọi tôi là Phụ Trợ." Cô vẫn không muốn nói tên thật. Quỷ biết trò chơi này về sau có xuất hiện đạo cụ cao cấp, biết tên là có thể trở thành chúa tể nắm giữ sinh mệnh người chơi khác không.
Tô Thần nhướng mi trêu ghẹo: "Cô có thể gọi tôi là Mục Sư."
Pháp sư tự xưng là phụ trợ? Main tank tự xưng là mục sư? Vì sao chỉ đặt tên thôi mà cũng có cảm giác couple?! Hổ Nữu tự cảm thấy mình đã hiểu rõ gì đó, biết điều cáo lui.
"Nói chuyện với Người Mù thế nào rồi?" Hùng Ca chủ động thò qua hỏi han.
Hổ Nữu bĩu môi khinh thường: "Tất cả đều do tôi sai, nếu không phải tại tôi kéo chân thì lão nhân gia người tuyệt đối có thể đại phát thần uy, nghiền áp hai người kia. Chuyện đến nước này tôi phải cảm thấy hổ thẹn từ tận đáy lòng, tốt nhất là tự sát tạ tội luôn."
"Quả nhiên là phong cách của hắn." Thật ra Hùng Ca đã bất mãn với Người Mù lâu rồi.
"Nếu hắn đã nói thế thì sau này mọi người đường ai nấy đi vậy." Hổ Nữu có chút bực tức: "Hắn coi chúng ta như đàn em, chúng ta coi hắn như đùi vàng, là quan hệ lợi dụng lẫn nhau. Trừ thiên phú ra thì hắn có gì để khoe khoang chứ? Hơi tôn trọng hắn một tí, hắn lại coi mình như người quan trọng nhất. Phó bản tân thủ chỉ mang chúng ta qua hai ải, bản lĩnh thật bình thường."
Hùng Ca gật đầu, âm thầm chấp nhận: "Tôi cũng cảm thấy vậy."
Sau khi kết thúc phó bản tân thủ, Hùng Ca từng dạo quanh tiệm cơm hỏi thăm tiến độ phó bản của người khác. So sánh với những gì mình trải qua, Hùng Ca phát hiện có người chơi có thiên phú làm đồng đội họ cũng chẳng hơn gì, ngược lại mọi thứ đều bị quản lý gắt gao, không có tự do.
Nghĩ nghĩ, Hùng Ca lại hỏi: "Hai người bên kia nói sao?"
"Mọi người đoạt quái bằng bản lĩnh, trên trời không được động vào." Nói xong, Hổ Nữu cố tình hạ giọng thật thấp: "Tôi đoán hai người kia là một đôi. Anh không biết đâu, tôi hỏi nên gọi bọn họ là gì, người ta trực tiếp lấy tên cặp. Cô gái kia nói gọi cô ấy Phụ Trợ là được, xong người đàn ông lập tức bảo gọi mình là Mục Sư." Phản ứng cực nhanh, như người ta thường gọi là phụ xướng phu tùy.
"Đậu!" Hùng Ca mắng thầm. Phần lớn người chơi đều ra sức chiến đấu sinh tồn, vậy mà còn có người phát điên muốn tú ân tú ái...
"Hai ta hợp tác đi." Hổ Nữu đột nhiên đề nghị: "Bất kể quái tinh anh rơi ra cái gì, cuối cùng chúng ta chia đều."
Hơi suy nghĩ một chút, Hùng Ca đồng ý: "Được." Đối thủ quá mạnh, kết hợp lại mới có đường sống.
- ------------------------------------------
Mười lăm phút nghỉ ngơi nhanh chóng lướt qua. Rất nhanh, mười con sói tinh anh xuất hiện trước mắt mọi người.
Tô Thần rõ ràng đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, anh "Ầm" một quyền nện trên người sói hoang, trực tiếp đấm bay nó luôn. Lúc này, bên cạnh có một con sói vụt ra há mồm muốn cắn cổ, Tô Thần như có dự cảm trước, nghiêng đầu né tránh, thân thủ nhanh nhẹn, so với trước đây chỉ biết đứng im bị đánh cứ như hai người khác nhau.
Hổ Nữu canh đúng lúc ném khói độc, Hùng Ca đứng cạnh Tô Thần, hỗ trợ đánh bay sói hoang bất ngờ lao tới.
Đúng lúc này Vân Nhàn giơ cao băng trượng.
Ngoài dự kiến của mọi người, cô không thêm khiên cho Tô Thần mà thả ba tia sét liên tiếp, đánh Người Mù thành trọng thương.
Biến cố bất thình lình khiến Hùng Ca Hổ Nữu đờ đẫn ba giây. Một lát sau họ mới giật mình tỉnh lại, luống cuống tay chân tấn công bầy sói, nhưng thần sắc trên mặt vẫn kinh ngạc chưa bình tĩnh nổi.
Vân Nhàn vui tươi cười nói, thân thiết dặn dò: "Anh vẫn nên đứng ngốc ở đấy, thành thành thật thật dưỡng thương đi thôi."
Trong mắt Người Mù hiện lên tia ghen ghét, xanh mặt, nghiến chặt răng.
Hổ Nữu lén lút chọc chọc Hùng Ca, nhỏ giọng nói thầm: "Người Mù nói là hắn thua vì không đề phòng."
"Nhưng lúc hắn chuẩn bị tỉ mỉ muốn đánh lén lại bị người ta nháy mắt chém gục." Hùng Ca thuận miệng nói tiếp.
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng run run.
Bầy sói bị tiêu diệt rất nhanh. Tô Thần được khiên bảo hộ, trên người thỉnh thoảng chớp lóe ánh sáng trắng, từng cử động đều lộ ra sự nhàn nhã. Hùng Ca đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu để mình lên kháng quái, nhất định không thể nhẹ nhàng thoải mái như vậy. Chẳng qua... hắn ta âm thầm nhếch khóe miệng lộ ra một nụ cười trào phúng. Kháng quái giỏi thì sao? Cuối cùng cũng chỉ là may áo cưới cho người ta thôi!
Có mấy lần hắn tận mắt nhìn thấy quái tinh anh ngã xuống biến thành tia sáng trắng, mà người tự xưng là mục sư kia còn đang vội vàng đối phó với con quái khác. Không phải hắn giết, không phải Mục Sư giết, vậy chắc chắn quái tinh anh chết dưới khói độc của Hổ Nữu.
Trong lúc còn đang cân nhắc, lại thêm một con quái gục xuống. Trong lòng Hùng Ca mừng thầm không thôi. Loại cảm giác việc nặng để người khác làm, hắn ta chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng thật là tốt quá đi! Nghĩ đến lúc hai người chia đồ, nhất định sẽ có thu hoạch cực lớn.
Cảm thấy ngượng ấy à? Hoàn toàn không. Ai bảo Mục Sư là đồ ngu, không biết nhờ đồng bọn của mình giúp đỡ chứ?
Đang lúc Hùng Ca đếm trong lòng xem mình gom được bao nhiêu đồ, khuôn mặt nhỏ của Hổ Nữu lại trắng bệch, cô cảm thấy mình gặp phải chuyện quái dị. Quái tiếp xúc khói độc sẽ lập tức rớt máu, sau đó sẽ dính kèm trạng thái thương tổn vì độc tố thêm mười giây nữa. Mục Sư không chạm vào quái, Hùng Ca cũng không, theo lý thuyết thì quái chết vì độc tố của cô mới đúng. Nhưng đánh mãi đến bây giờ, mười con quái tinh anh chỉ còn ba, cô lại chưa lấy được một món vật phẩm nào! Một! Món! Cũng! Không! Có!
Chẳng lẽ ở phó bản thứ hai này tỉ lệ rơi đồ của quái tinh anh không phải trăm phần trăm? Hổ Nữu mờ mịt, không nhịn được bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Tô Thần thu tất cả vào trong mắt, ẩn ẩn có tia khoái ý thoáng qua. Hai kẻ ngốc, quái đều bị anh đoạt hết còn không biết là chuyện gì xảy ra. Dùng Thánh Giới đoạt quái chính là khiêm tốn nhưng hiệu suất vẫn cao!
- ----------------------------------------------
Cùng lúc đó, trên không truyền đến tiếng vang "Phành phạch" quen thuộc, Vân Nhàn biết đã đến lượt cô.
Dơi tinh anh so với dơi bình thường lớn hơn một cỡ, may là tốc độ bay vẫn giữ nguyên. Vân Nhàn cố tình không dùng thuật Lôi Điện cố định mục tiêu mà cô dùng đạn băng tấn công, mục đích để rèn luyện khả năng nhắm chuẩn của bản thân.
Đánh được một chút Vân Nhàn đã đo lường được đại khái, HP của dơi tinh anh ở vào khoảng trên dưới 80. Bắn ra hai đến ba quả đạn băng là đủ để giết một con quái tinh anh.
Mọi thứ tiến triển hết sức thuận lợi.
Cùng lúc đó, dưới sự dẫn dắt của Tô Thần, bầy sói bị tiêu diệt sạch sẽ. Hùng Ca và Hổ Nữu kiên nhân chờ đợi, không hế có ý muốn đoạt quái với Vân Nhàn.
Đúng lúc này, biến cố xảy ra.
Trên trời đột nhiên xuất hiện một cửa động đen ngòm, cắn nuốt bảy con dơi tinh anh còn lại. Giây tiếp theo bảy con dơi đã xuất hiện ở chỗ hai phần ba con đường, cách Truyền Tống Trận vô cùng gần!
Người Mù! Đã hết năm phút cưỡng chế giam cầm!
"Dám coi khinh tao, không thể tha được! Không phải chúng mày khinh thường tao sao? Vậy thì cùng chết đi! Ha ha ha ha!" Tiếng cười điên khùng của Người Mù quanh quẩn trong phó bản.
"Nhanh hỗ trợ!!!" Hổ Nữu lòng nóng như lửa đốt, không do dự vứt khói độc cản đường, tung ra ở đoạn đường bầy dơi nhất định phải qua. Cô không có 200 điểm tích phân để trừ đâu! Không hoàn thành nhiệm vụ chính, tất cả mọi người sẽ cùng nhau xong đời!
Hùng Ca nôn nóng rống to: "Không kịp rồi! Trong đội không đủ người tấn công tầm xa!"
Chỉ có Tô Thần vẫn trấn định như thường, vừa phủi tay áo vừa chậm rãi bước về phía Người Mù.
Người Mù đang đắc ý cười ha hả: "Thiên phú của tao chỉ có thể đưa quái đi hết hai phần ba quãng đường, không thể trực tiếp đưa đến điểm cuối, đáng tiếc thật đấy! Nhưng không sao, chúng mày chết chắc rồi! Ha ha ha ha ha!"
Nhưng ngay sau đó từ trên trời bổ xuống 21 lần sấm sét, đàn dơi tinh anh nháy mắt đã bị diệt gọn.
"Không thể trực tiếp đưa quái đến điểm cuối, đáng tiếc thật." Vân Nhàn khí định thần nhàn, vô cùng tán thưởng: "Trong trò chơi Vô Hạn Tháp Phòng, kĩ năng không có thời gian làm lạnh (cool down), thật sự là tốt quá đi."
Tiếng cười của Người Mù im bặt, giống như đột nhiên bị người ta bóp cổ vậy.
Hổ Nữu không dám tin, nhịn không được kêu lên: "Nhìn thanh MP của Phụ Trợ kìa!"
Trong mắt Hổ Nữu, dùng kĩ năng nhiều lần như vậy MP của Phụ Trợ nhất định sẽ về không, nhưng vừa nhìn lại đã thấy thanh MP của Phụ Trợ vẫn còn lại hai phần ba!
Hùng Ca cười chua xót: "Đừng dùng tiêu chuẩn của nhân loại đánh giá cầm thú..."
Nói nửa ngày Người Mù mới phát hiện mình còn chưa biết tên đối phương. Mới đầu hắn ỷ vào đội mình nhiều người hơn, không để hai người kia vào mắt, cho rằng mình có thể đối xử tùy ý. Giờ ngẫm lại, có lẽ đối phương cũng nhìn hắn ta như thế nên mới lười nói tên.
Trào phúng hơn là hắn đối với người ta như thế nào, người ta đã trả về đủ thế ấy. Từng bị đá ra một góc ăn không ngồi rồi, vừa thật sự ra tay cũng đá luôn Người Mù vào góc ăn không ngồi rồi. Từng bị mọi người xa lánh, vừa đắc thế đã cho Người Mù thử cảm giác bị xa lánh ngay. Người như thế, nói thật, Hổ Nữu thực sự không muốn đắc tội.
Cô thở dài đề nghị: "Phó bản lần này chúng ta đành chịu đi, qua ải tinh anh xong tính tiếp." Suy nghĩ rất nhiều cách đòi bao hết ải, cuối cùng bầy dơi hầu như chết trong tay Phụ Trợ, kế hoạch đặt ra đã sớm thất bại rồi.
Thực lực hai bên cách nhau quá xa, dựa vào trí thông minh cũng không bù nổi chênh lệch. Mà nói thật ra nếu chỉ đua trí thông minh, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.
Sắc mặt Người Mù hết sức âm u, bỗng nhiên hắn ta chửi ầm lên: "Không phải cô bảo từng gặp Phụ Trợ rồi sao? Còn bảo cô ta nhờ vận khí tốt mới may mắn qua ải sao?!"
Hổ Nữu: "..."
Giờ nhìn lại lúc đó, đương nhiên cô biết lần đầu gặp mặt đối phương có ý muốn giấu diếm, cố tình lừa cô. Nhưng lúc đó làm sao cô phân biệt được thật giả? Pháp bào cô ấy mặc trên người cô còn tưởng là kiểu váy đặc biệt, hoàn toàn không đoán được đấy là trang bị. Thêm nữa, từ trước đến nay cô còn chưa bao giờ thấy trang bị thật sự nó như thế nào đâu, làm sao mà nhận ra được?
Hổ Nữu có ý muốn giải thích, nhưng Người Mù lại chỉ biết chửi ầm lên, đem nguyên nhân thất bại của mình đổ hết lên đầu Hổ Nữu. Hắn ta nhất định cho rằng nếu không phải Hổ Nữu nói sai, hắn sẽ không bị biểu hiện giả dối của Phụ trợ che dấu, không có tâm lý phòng bị. Vì tin lời Hổ Nữu nên hắn mới nghĩ Phụ trợ vô hại.
Hổ Nữu: "..." Tâm tình của cô lúc này là, đậu má! Người Mù nói cứ như hắn có tâm phòng bị là có thể đánh thắng người ta ấy.
Không thèm để ý Người Mù cố tình gây chuyện nữa, Hổ Nữu đi đến trước mặt Tô Thần, cứng rắn nói: "Hỗ trợ cũng được, nhưng quái tinh anh do ai đánh chết thì dựa vào bản lĩnh của mọi người đi."
Tô Thần nhếch khóe miệng, đồng ý: "Không thành vấn đề."
Từ khi bắt đầu thuộc tính của anh đã vượt trên tiêu chuẩn mọi người, phó bản tân thủ vớt thêm tổng cộng 10 điểm thuộc tính tự do nữa, thêm cả kĩ năng, trang bị, anh tự tin mình đủ mạnh mẽ. Nếu đến vậy rồi mà còn không đoạt được quái khỏi tay Hùng Ca Hổ Nữu, Tô Thần cảm thấy mình khỏi cần nghĩ đến chuyện sống lại nữa, trực tiếp tìm miếng đậu hũ đập đầu chết cho rồi.
Nhận được lời đồng ý của anh, Hổ Nữu hơi nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi tiếp: "Tôi có thể gọi hai người thế nào đây?"
Vân Nhàn suy ngẫm thật lâu, cuối cùng nói có lệ: "Cứ gọi tôi là Phụ Trợ." Cô vẫn không muốn nói tên thật. Quỷ biết trò chơi này về sau có xuất hiện đạo cụ cao cấp, biết tên là có thể trở thành chúa tể nắm giữ sinh mệnh người chơi khác không.
Tô Thần nhướng mi trêu ghẹo: "Cô có thể gọi tôi là Mục Sư."
Pháp sư tự xưng là phụ trợ? Main tank tự xưng là mục sư? Vì sao chỉ đặt tên thôi mà cũng có cảm giác couple?! Hổ Nữu tự cảm thấy mình đã hiểu rõ gì đó, biết điều cáo lui.
"Nói chuyện với Người Mù thế nào rồi?" Hùng Ca chủ động thò qua hỏi han.
Hổ Nữu bĩu môi khinh thường: "Tất cả đều do tôi sai, nếu không phải tại tôi kéo chân thì lão nhân gia người tuyệt đối có thể đại phát thần uy, nghiền áp hai người kia. Chuyện đến nước này tôi phải cảm thấy hổ thẹn từ tận đáy lòng, tốt nhất là tự sát tạ tội luôn."
"Quả nhiên là phong cách của hắn." Thật ra Hùng Ca đã bất mãn với Người Mù lâu rồi.
"Nếu hắn đã nói thế thì sau này mọi người đường ai nấy đi vậy." Hổ Nữu có chút bực tức: "Hắn coi chúng ta như đàn em, chúng ta coi hắn như đùi vàng, là quan hệ lợi dụng lẫn nhau. Trừ thiên phú ra thì hắn có gì để khoe khoang chứ? Hơi tôn trọng hắn một tí, hắn lại coi mình như người quan trọng nhất. Phó bản tân thủ chỉ mang chúng ta qua hai ải, bản lĩnh thật bình thường."
Hùng Ca gật đầu, âm thầm chấp nhận: "Tôi cũng cảm thấy vậy."
Sau khi kết thúc phó bản tân thủ, Hùng Ca từng dạo quanh tiệm cơm hỏi thăm tiến độ phó bản của người khác. So sánh với những gì mình trải qua, Hùng Ca phát hiện có người chơi có thiên phú làm đồng đội họ cũng chẳng hơn gì, ngược lại mọi thứ đều bị quản lý gắt gao, không có tự do.
Nghĩ nghĩ, Hùng Ca lại hỏi: "Hai người bên kia nói sao?"
"Mọi người đoạt quái bằng bản lĩnh, trên trời không được động vào." Nói xong, Hổ Nữu cố tình hạ giọng thật thấp: "Tôi đoán hai người kia là một đôi. Anh không biết đâu, tôi hỏi nên gọi bọn họ là gì, người ta trực tiếp lấy tên cặp. Cô gái kia nói gọi cô ấy Phụ Trợ là được, xong người đàn ông lập tức bảo gọi mình là Mục Sư." Phản ứng cực nhanh, như người ta thường gọi là phụ xướng phu tùy.
"Đậu!" Hùng Ca mắng thầm. Phần lớn người chơi đều ra sức chiến đấu sinh tồn, vậy mà còn có người phát điên muốn tú ân tú ái...
"Hai ta hợp tác đi." Hổ Nữu đột nhiên đề nghị: "Bất kể quái tinh anh rơi ra cái gì, cuối cùng chúng ta chia đều."
Hơi suy nghĩ một chút, Hùng Ca đồng ý: "Được." Đối thủ quá mạnh, kết hợp lại mới có đường sống.
- ------------------------------------------
Mười lăm phút nghỉ ngơi nhanh chóng lướt qua. Rất nhanh, mười con sói tinh anh xuất hiện trước mắt mọi người.
Tô Thần rõ ràng đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, anh "Ầm" một quyền nện trên người sói hoang, trực tiếp đấm bay nó luôn. Lúc này, bên cạnh có một con sói vụt ra há mồm muốn cắn cổ, Tô Thần như có dự cảm trước, nghiêng đầu né tránh, thân thủ nhanh nhẹn, so với trước đây chỉ biết đứng im bị đánh cứ như hai người khác nhau.
Hổ Nữu canh đúng lúc ném khói độc, Hùng Ca đứng cạnh Tô Thần, hỗ trợ đánh bay sói hoang bất ngờ lao tới.
Đúng lúc này Vân Nhàn giơ cao băng trượng.
Ngoài dự kiến của mọi người, cô không thêm khiên cho Tô Thần mà thả ba tia sét liên tiếp, đánh Người Mù thành trọng thương.
Biến cố bất thình lình khiến Hùng Ca Hổ Nữu đờ đẫn ba giây. Một lát sau họ mới giật mình tỉnh lại, luống cuống tay chân tấn công bầy sói, nhưng thần sắc trên mặt vẫn kinh ngạc chưa bình tĩnh nổi.
Vân Nhàn vui tươi cười nói, thân thiết dặn dò: "Anh vẫn nên đứng ngốc ở đấy, thành thành thật thật dưỡng thương đi thôi."
Trong mắt Người Mù hiện lên tia ghen ghét, xanh mặt, nghiến chặt răng.
Hổ Nữu lén lút chọc chọc Hùng Ca, nhỏ giọng nói thầm: "Người Mù nói là hắn thua vì không đề phòng."
"Nhưng lúc hắn chuẩn bị tỉ mỉ muốn đánh lén lại bị người ta nháy mắt chém gục." Hùng Ca thuận miệng nói tiếp.
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng run run.
Bầy sói bị tiêu diệt rất nhanh. Tô Thần được khiên bảo hộ, trên người thỉnh thoảng chớp lóe ánh sáng trắng, từng cử động đều lộ ra sự nhàn nhã. Hùng Ca đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu để mình lên kháng quái, nhất định không thể nhẹ nhàng thoải mái như vậy. Chẳng qua... hắn ta âm thầm nhếch khóe miệng lộ ra một nụ cười trào phúng. Kháng quái giỏi thì sao? Cuối cùng cũng chỉ là may áo cưới cho người ta thôi!
Có mấy lần hắn tận mắt nhìn thấy quái tinh anh ngã xuống biến thành tia sáng trắng, mà người tự xưng là mục sư kia còn đang vội vàng đối phó với con quái khác. Không phải hắn giết, không phải Mục Sư giết, vậy chắc chắn quái tinh anh chết dưới khói độc của Hổ Nữu.
Trong lúc còn đang cân nhắc, lại thêm một con quái gục xuống. Trong lòng Hùng Ca mừng thầm không thôi. Loại cảm giác việc nặng để người khác làm, hắn ta chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng thật là tốt quá đi! Nghĩ đến lúc hai người chia đồ, nhất định sẽ có thu hoạch cực lớn.
Cảm thấy ngượng ấy à? Hoàn toàn không. Ai bảo Mục Sư là đồ ngu, không biết nhờ đồng bọn của mình giúp đỡ chứ?
Đang lúc Hùng Ca đếm trong lòng xem mình gom được bao nhiêu đồ, khuôn mặt nhỏ của Hổ Nữu lại trắng bệch, cô cảm thấy mình gặp phải chuyện quái dị. Quái tiếp xúc khói độc sẽ lập tức rớt máu, sau đó sẽ dính kèm trạng thái thương tổn vì độc tố thêm mười giây nữa. Mục Sư không chạm vào quái, Hùng Ca cũng không, theo lý thuyết thì quái chết vì độc tố của cô mới đúng. Nhưng đánh mãi đến bây giờ, mười con quái tinh anh chỉ còn ba, cô lại chưa lấy được một món vật phẩm nào! Một! Món! Cũng! Không! Có!
Chẳng lẽ ở phó bản thứ hai này tỉ lệ rơi đồ của quái tinh anh không phải trăm phần trăm? Hổ Nữu mờ mịt, không nhịn được bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Tô Thần thu tất cả vào trong mắt, ẩn ẩn có tia khoái ý thoáng qua. Hai kẻ ngốc, quái đều bị anh đoạt hết còn không biết là chuyện gì xảy ra. Dùng Thánh Giới đoạt quái chính là khiêm tốn nhưng hiệu suất vẫn cao!
- ----------------------------------------------
Cùng lúc đó, trên không truyền đến tiếng vang "Phành phạch" quen thuộc, Vân Nhàn biết đã đến lượt cô.
Dơi tinh anh so với dơi bình thường lớn hơn một cỡ, may là tốc độ bay vẫn giữ nguyên. Vân Nhàn cố tình không dùng thuật Lôi Điện cố định mục tiêu mà cô dùng đạn băng tấn công, mục đích để rèn luyện khả năng nhắm chuẩn của bản thân.
Đánh được một chút Vân Nhàn đã đo lường được đại khái, HP của dơi tinh anh ở vào khoảng trên dưới 80. Bắn ra hai đến ba quả đạn băng là đủ để giết một con quái tinh anh.
Mọi thứ tiến triển hết sức thuận lợi.
Cùng lúc đó, dưới sự dẫn dắt của Tô Thần, bầy sói bị tiêu diệt sạch sẽ. Hùng Ca và Hổ Nữu kiên nhân chờ đợi, không hế có ý muốn đoạt quái với Vân Nhàn.
Đúng lúc này, biến cố xảy ra.
Trên trời đột nhiên xuất hiện một cửa động đen ngòm, cắn nuốt bảy con dơi tinh anh còn lại. Giây tiếp theo bảy con dơi đã xuất hiện ở chỗ hai phần ba con đường, cách Truyền Tống Trận vô cùng gần!
Người Mù! Đã hết năm phút cưỡng chế giam cầm!
"Dám coi khinh tao, không thể tha được! Không phải chúng mày khinh thường tao sao? Vậy thì cùng chết đi! Ha ha ha ha!" Tiếng cười điên khùng của Người Mù quanh quẩn trong phó bản.
"Nhanh hỗ trợ!!!" Hổ Nữu lòng nóng như lửa đốt, không do dự vứt khói độc cản đường, tung ra ở đoạn đường bầy dơi nhất định phải qua. Cô không có 200 điểm tích phân để trừ đâu! Không hoàn thành nhiệm vụ chính, tất cả mọi người sẽ cùng nhau xong đời!
Hùng Ca nôn nóng rống to: "Không kịp rồi! Trong đội không đủ người tấn công tầm xa!"
Chỉ có Tô Thần vẫn trấn định như thường, vừa phủi tay áo vừa chậm rãi bước về phía Người Mù.
Người Mù đang đắc ý cười ha hả: "Thiên phú của tao chỉ có thể đưa quái đi hết hai phần ba quãng đường, không thể trực tiếp đưa đến điểm cuối, đáng tiếc thật đấy! Nhưng không sao, chúng mày chết chắc rồi! Ha ha ha ha ha!"
Nhưng ngay sau đó từ trên trời bổ xuống 21 lần sấm sét, đàn dơi tinh anh nháy mắt đã bị diệt gọn.
"Không thể trực tiếp đưa quái đến điểm cuối, đáng tiếc thật." Vân Nhàn khí định thần nhàn, vô cùng tán thưởng: "Trong trò chơi Vô Hạn Tháp Phòng, kĩ năng không có thời gian làm lạnh (cool down), thật sự là tốt quá đi."
Tiếng cười của Người Mù im bặt, giống như đột nhiên bị người ta bóp cổ vậy.
Hổ Nữu không dám tin, nhịn không được kêu lên: "Nhìn thanh MP của Phụ Trợ kìa!"
Trong mắt Hổ Nữu, dùng kĩ năng nhiều lần như vậy MP của Phụ Trợ nhất định sẽ về không, nhưng vừa nhìn lại đã thấy thanh MP của Phụ Trợ vẫn còn lại hai phần ba!
Hùng Ca cười chua xót: "Đừng dùng tiêu chuẩn của nhân loại đánh giá cầm thú..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.