Quyển 12 - Chương 28: Chứng minh
Zzhty
01/05/2017
Dịch giả: Diệp Ly
- Sẵn sàng! Chuẩn bị nhảy!
Hai bên giằng co đã qua mấy phút đồng hồ. Trong thời gian này, cả chiếc phi cơ và Niệm Tịch Không đều dùng tốc độ nhanh nhất lao tới phía trước. Hơn nữa dưới sự chỉ huy của Sở Hạo, hai chiếc phi cơ đều đã bốc khói, nhìn như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống. Dưới tình huống "bất đắc dĩ" đó, hai chiếc phi cơ càng ngày càng gần mặt đất, giống như lập tức sẽ đáp xuống bất kì chỗ nhay
Sau mấy phút giao chiến, quả nhiên, thông qua quét hình tinh thần lực, có thể nhìn thấy xa xa phía chân trời, máy bay chiến đấu của nước Mỹ đã xuất hiện. Đây là một chiếc máy bay chiến đấu liên đội, nó mang theo khoảng bốn mươi năm mươi chiếc máy bay khác. Khi chúng vừa xuất hiện, Sở Hạo đã kịp thời phân tích tình hình.
Ngay sau đó, hai bên dùng tâm linh tỏa liên nhanh chóng liên lạc với nhau. Đợi mọi người nhảy khỏi phi cơ, Niệm Tịch Không cũng đồng thời tấn công chúng. Trường kiếm màu đen trảm phá chiếc phi cơ, một ngọn lửa bùng lên dữ dội, Niệm Tịch Không lông tóc vô thương tiếp tục hướng phía mọi người rơi xuống mà truy kích.
Lúc này, Sở Hạo cũng kịp thời bày ra thực lực ma pháp của mình. Một lượng lớn ma pháp tấn công và Mage hand tạo thành tầng tầng ngăn cách, kéo giãn khoảng cách của hai bên. Bên cạnh đó, mũi tên của Trương Hằng cũng có sự uy hiếp mạnh mẽ với Niệm Tịch Không, làm nàng nhất thời không dám tiến lên. Cứ như vậy, Niệm Tịch Không chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi người từ độ cao mười mét trên không trung hạ xuống mặt đất.
Sau khi kéo dài một khoảng thời gian như vậy, những máy bay chiến đấu kia cũng dần tiếp cận nơi này. Tốc độ lao đến của bọn họ cực nhanh, tuyệt đối không kém hơn tốc độ phi kiếm của Niệm Tịch Không. Tuy nhiên, dưới sự chỉ đạo của Sở Hạo, Niệm Tịch Không vẫn tiếp tục cuồng oanh loạn tạc mặt đất. Có bao nhiêu đại chiêu đều ra hết, điên cuồng tấn công, tình cảnh lúc này đúng như một bữa đại tiệc thị giác. Mặt đất xuất hiện từng chỗ từng chỗ đen kịt, mà sau khi phóng những đại chiêu này xong, Niệm Tịch Không cũng không dừng lại mà trực tiếp điều khiển phi kiếm xoay người rời đi. Những máy bay chiến đấu kia cũng theo nàng phóng ra đạn đạo đối không, một mạch theo sau cho đến khi nàng bay vào sương mù mới thôi. Lúc này máy bay chiến đấu mới lần lượt trở về trụ sở của bọn họ.
Trên mặt đất, Sở Hạo đang đau khổ chống đỡ vòng bảo vệ Mage hand, trong lòng hắn lại đang chửi tục không thôi. Nói nhảm, vốn đã bảo cùng nhau diễn hồi hí Song Hoàng, nhưng vài đại chiêu cuối cùng mà Niệm Tịch Không ra kia, thực sự là lực sát thương quá mạnh. Tuy rằng không trực tiếp nhắm ngay mọi người, nhưng ảnh hưởng của chúng lên xung quanh đã không thể coi thường rồi. Sở Hạo điên cuồng vận chuyển mảnh vỡ Thần tính trong đầu tính toán, cuối cùng dùng tầng phòng hộ ma pháp chống lại được đợt tấn công này.
Đợi cho những luồng khí đen kịt kia tán đi, chiến trường trông như vừa bị ủi qua một lần. Khắp nơi trên mặt đất đều là dấu vết kiếm khí cắt qua, chỉ có chỗ Sở Hạo và mọi người là ngoại lệ.
Cho đến lúc này, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, tân nhân George nhìn dưới mặt đất và tình cảnh xung quanh mà ngẩn người. Trương Hằng trực tiếp ngã ngồi trên đất, vừa thở vừa nói: "Ta chửi, so với đánh thực còn mệt hơn. Phải tấn công nàng, nhưng không thể bắn quá mạnh, uy lực cũng không thể quá lớn, càng không được bắn trúng, vậy mẹ nó là muốn làm gì."
Người xung quanh càng cười khổ không thôi, Auchi cũng thở ra mấy hơi mới nói: "Bây giờ chúng ta nên làm gì? Đội trưởng, đạn hạt nhân đã bắn chưa? Thực ra ta rất ngạc nhiên, đội trưởng đã làm gì khiến cho mật mã của nó mất hiệu lực vậy?"
"...Vẫn chưa bắn, có điều cũng sắp rồi." Sở Hạo lặng lẽ lấy hạt châu nhỏ vẫn đặt trong ngực áo kia ra, lần này, hắn không trực tiếp mệnh lệnh gì mà là ngồi chồm hổm xuống, bỏ hạt châu này lên mặt đất, sau đó còn đưa tay chụp xuống nền cát. Hắn bí mật thực hiện động tác này, hơn nữa dùng thân che khuất các góc quay có thể từ trên trời. Nếu như có bị quay lại thì chỉ giống như hắn hư thoát quá độ, ngồi xổm xuống nghỉ ngơi.
Khi Sở Hạo thu tay lại, hạt châu đã biến mất, hắn rõ ràng chôn hạt châu xuống đất. Tất cả mọi người nhìn hắn không hiểu, hắn cũng không giải thích, chỉ mỉm cười nói ra: "Hiện tại chỉ cần đợi nhân viên quân đội của chính phủ tới đón là được."
Cùng lúc đó, khi Sở Hạo vừa chôn hạt châu nhỏ xuống, nó lẳng lặng nằm dưới mặt đất nhưng không biết từ lúc nào, những đường dây kim loại, mạng lưới internet hoặc là một ít kim loại nhân tạo vứt đi, bất kể khoảng cách bao xa, kích cỡ lớn nhỏ khác nhau, trong điều kiện con người không nhìn thấy được, đang lao tới chỗ hạt châu này, giống như bị nam châm hút vậy. Mà thứ đầu tiên tiếp xúc với hạt châu chính là những đường dây kim loại, khi đó chúng như có sinh mệnh, tự động dùng sợi kim loại bao quanh hạt châu. Cùng lúc đó từng luồng tin tức vô danh thông qua tuyến đường kim loại này truyền tới nơi rất xa, chỗ đó, chính là căn cứ thử nghiệm tên lửa đạn đạo....
Sở Hạo không giải thích, người xung quanh cũng không tiện hỏi tiếp, bọn họ đứng đó ước chừng bốn năm phút đồng hồ quả nhiên thấy được trên trời bay đến mấy chiếc phi cơ vũ trang. Đợi đến khi cách mấy người Sở Hạo không bao xa, mấy chiếc phi cơ liền đáp xuống, chỉ thấy từ trên đó chạy ra nhiều đội binh sĩ tinh nhuệ, võ trang đầy đủ. Đám binh sĩ hướng mấy người Sở Hạo chạy tới, đến khi cách chừng năm mươi mét, tất cả đồng loạt dừng lại, nâng vũ khí lên nhắm ngay phía trước, một gã quân nhân cầm đầu lớn tiếng nói:
"Chúng ta là quân nhân của hợp chủng quốc Mỹ, phụng mệnh chỉ huy đến đưa mọi người về khu an toàn lánh nạn, nhưng trước đó để tránh hiểu lầm cho cả hai bên nên trước hết mời các vị buông bỏ tất cả vũ khí, lặp lại một lần..."
- Không cần lập lại.
Sở Hạo từ trong đám người trực tiếp đi ra, hắn một mình một người đi tới trước mặt đám quân nhân này, nói: "Tình huống khẩn cấp, chúng ta không có thời gian lãng phí đợi hai bên xác minh thân phận, hiện tại nói cho ta biết, ngươi là người có chức vụ cao nhất trong đội quân này?"
Gã quân nhân có chút giận dữ, bất quá vẫn trả lời: "Đúng vậy, ta là thiếu tá Berlin, ta chịu trách nhiệm..."
- Vậy tiếp theo nghe cho kĩ, thiếu tá, có thể mấy phút nữa thế giới sẽ bị hủy diệt, có lẽ đối với chúng ta ngươi vẫn còn nhiều nghi vấn nhưng ngươi không có tư cách quyết định tin tưởng hay không. Hiện tại, ta yêu cầu được nói chuyện với chỉ huy của ngươi, tốt nhất là chỉ huy cấp cao nhất, người có quyền điều khiển tất cả đầu đạn hạt nhân. Ta sẽ chứng minh chúng ta là người tới từ tương lai, nghe rõ sao? Thiếu tá!
Nếu bàn về khí thế hay khí chất quân nhân, Sở Hạo tuyệt đối không thua bất kì ai, trường kỳ làm lãnh tụ một tổ chức quốc tế, bản thân hắn đã mang theo khí thế của một người lãnh đạo, điều này làm cho quân binh xung quanh nhất thời trầm mặc. Dù vậy nhưng có thể là do tình huống trước mắt quá khẩn cấp, hoặc có thể là đã nhận được chỉ thị từ trước của lãnh đạo, Berlin lập tức phất phất tay với mấy người quân nhân bên cạnh, rất nhanh, từ trong đám người đã mang ra một chiếc màn hình giống như màn hình TV, chỉ thấy mấy quân nhân điều khiển gì đó, hình ảnh đã hiện lên. Ngồi ở đó là một đám quan quân cấp tướng, mà bên cạnh, một cửa sổ nhỏ trên màn hình cũng xuất hiện hình ảnh của tổng thống Mỹ.
- TIER! Tới đây!
Sở Hạo nhẹ gật đầu với đám quân nhân, hắn cũng không nhìn màn hình, trực tiếp kêu một tiếng với TIER đang đứng ở chỗ xa, TIER liền chạy bộ tới bên cạnh hắn. Khi thân hình cường tráng của TIER đi tới, những quân nhân này lập tức khẩn trương cao độ, thậm chí có người súng trong tay đã ngắm ngay đầu hắn.
- Các vị bình tĩnh, ngoài ra, hình ảnh tiếp theo có thể sẽ khiến các vị cảm thấy không khỏe, nếu không muốn nhìn, hiện tại có thể nhắm mắt lại...TIER, lột da hoạt tính hóa của ngươi ra!
Đối với mệnh lệnh của Sở Hạo, chip máy tính ở trong của TIER vĩnh viễn coi là ưu tiên hàng đầu. Chỉ thấy hắn không do dự rút một thanh đao nhỏ dắt ở bên hông ra, trực tiếp hạ một đao trên ót. Dần dần, theo một đao kia, kéo dài từ đầu vạch đến bụng. Thấy một màn như vậy, chẳng những tất cả mọi người trên màn hình đều ngây dại mà những quân nhân này cũng trắng bệch mặt, tất cả đều trợn to mắt nhìn xem kế tiếp sẽ xuất hiện cái gì.
Tiếp đó, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, bọn họ chỉ thấy TIER xé mạnh hai bên da của mình, máu thịt vỡ nát, trong tràng lập tức có người nôn ọe, trên màn hình cũng có người quay đầu đi nhưng vẫn còn vài người trừng mắt nhìn. Bọn họ thấy rõ ràng, dưới lớp da thịt kia không phải xương cốt và nội tạng, mà là.... Người máy! Đúng vậy, là một người máy được bao phủ một tầng da nhân loại.
- Để đối phó với sinh vật trong sương mù, chúng ta dùng binh khí hình người hoạt tính hóa. Sơ kì của quá trình bắt đầu sau đây bốn mươi tám năm, thế hệ tiếp theo cách sáu mươi năm còn trước mắt là thế hệ model cuối cùng trước khi chúng ta xuyên không. Đây là thân phận thật của TIER.
Thừa dịp tất cả đang bị choáng ngợp, đang vô cùng rung động, Sở Hạo nói với tất cả mọi người trên màn hình trực tiếp: "Mà chúng ta...Đến từ thế giới tận thế, sau khi thế giới bị sương mù xâm lấn, bộ phận nhân loại còn lại bắt đầu phản kích... Chúng ta tới từ tương lai!"
- Sẵn sàng! Chuẩn bị nhảy!
Hai bên giằng co đã qua mấy phút đồng hồ. Trong thời gian này, cả chiếc phi cơ và Niệm Tịch Không đều dùng tốc độ nhanh nhất lao tới phía trước. Hơn nữa dưới sự chỉ huy của Sở Hạo, hai chiếc phi cơ đều đã bốc khói, nhìn như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống. Dưới tình huống "bất đắc dĩ" đó, hai chiếc phi cơ càng ngày càng gần mặt đất, giống như lập tức sẽ đáp xuống bất kì chỗ nhay
Sau mấy phút giao chiến, quả nhiên, thông qua quét hình tinh thần lực, có thể nhìn thấy xa xa phía chân trời, máy bay chiến đấu của nước Mỹ đã xuất hiện. Đây là một chiếc máy bay chiến đấu liên đội, nó mang theo khoảng bốn mươi năm mươi chiếc máy bay khác. Khi chúng vừa xuất hiện, Sở Hạo đã kịp thời phân tích tình hình.
Ngay sau đó, hai bên dùng tâm linh tỏa liên nhanh chóng liên lạc với nhau. Đợi mọi người nhảy khỏi phi cơ, Niệm Tịch Không cũng đồng thời tấn công chúng. Trường kiếm màu đen trảm phá chiếc phi cơ, một ngọn lửa bùng lên dữ dội, Niệm Tịch Không lông tóc vô thương tiếp tục hướng phía mọi người rơi xuống mà truy kích.
Lúc này, Sở Hạo cũng kịp thời bày ra thực lực ma pháp của mình. Một lượng lớn ma pháp tấn công và Mage hand tạo thành tầng tầng ngăn cách, kéo giãn khoảng cách của hai bên. Bên cạnh đó, mũi tên của Trương Hằng cũng có sự uy hiếp mạnh mẽ với Niệm Tịch Không, làm nàng nhất thời không dám tiến lên. Cứ như vậy, Niệm Tịch Không chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi người từ độ cao mười mét trên không trung hạ xuống mặt đất.
Sau khi kéo dài một khoảng thời gian như vậy, những máy bay chiến đấu kia cũng dần tiếp cận nơi này. Tốc độ lao đến của bọn họ cực nhanh, tuyệt đối không kém hơn tốc độ phi kiếm của Niệm Tịch Không. Tuy nhiên, dưới sự chỉ đạo của Sở Hạo, Niệm Tịch Không vẫn tiếp tục cuồng oanh loạn tạc mặt đất. Có bao nhiêu đại chiêu đều ra hết, điên cuồng tấn công, tình cảnh lúc này đúng như một bữa đại tiệc thị giác. Mặt đất xuất hiện từng chỗ từng chỗ đen kịt, mà sau khi phóng những đại chiêu này xong, Niệm Tịch Không cũng không dừng lại mà trực tiếp điều khiển phi kiếm xoay người rời đi. Những máy bay chiến đấu kia cũng theo nàng phóng ra đạn đạo đối không, một mạch theo sau cho đến khi nàng bay vào sương mù mới thôi. Lúc này máy bay chiến đấu mới lần lượt trở về trụ sở của bọn họ.
Trên mặt đất, Sở Hạo đang đau khổ chống đỡ vòng bảo vệ Mage hand, trong lòng hắn lại đang chửi tục không thôi. Nói nhảm, vốn đã bảo cùng nhau diễn hồi hí Song Hoàng, nhưng vài đại chiêu cuối cùng mà Niệm Tịch Không ra kia, thực sự là lực sát thương quá mạnh. Tuy rằng không trực tiếp nhắm ngay mọi người, nhưng ảnh hưởng của chúng lên xung quanh đã không thể coi thường rồi. Sở Hạo điên cuồng vận chuyển mảnh vỡ Thần tính trong đầu tính toán, cuối cùng dùng tầng phòng hộ ma pháp chống lại được đợt tấn công này.
Đợi cho những luồng khí đen kịt kia tán đi, chiến trường trông như vừa bị ủi qua một lần. Khắp nơi trên mặt đất đều là dấu vết kiếm khí cắt qua, chỉ có chỗ Sở Hạo và mọi người là ngoại lệ.
Cho đến lúc này, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, tân nhân George nhìn dưới mặt đất và tình cảnh xung quanh mà ngẩn người. Trương Hằng trực tiếp ngã ngồi trên đất, vừa thở vừa nói: "Ta chửi, so với đánh thực còn mệt hơn. Phải tấn công nàng, nhưng không thể bắn quá mạnh, uy lực cũng không thể quá lớn, càng không được bắn trúng, vậy mẹ nó là muốn làm gì."
Người xung quanh càng cười khổ không thôi, Auchi cũng thở ra mấy hơi mới nói: "Bây giờ chúng ta nên làm gì? Đội trưởng, đạn hạt nhân đã bắn chưa? Thực ra ta rất ngạc nhiên, đội trưởng đã làm gì khiến cho mật mã của nó mất hiệu lực vậy?"
"...Vẫn chưa bắn, có điều cũng sắp rồi." Sở Hạo lặng lẽ lấy hạt châu nhỏ vẫn đặt trong ngực áo kia ra, lần này, hắn không trực tiếp mệnh lệnh gì mà là ngồi chồm hổm xuống, bỏ hạt châu này lên mặt đất, sau đó còn đưa tay chụp xuống nền cát. Hắn bí mật thực hiện động tác này, hơn nữa dùng thân che khuất các góc quay có thể từ trên trời. Nếu như có bị quay lại thì chỉ giống như hắn hư thoát quá độ, ngồi xổm xuống nghỉ ngơi.
Khi Sở Hạo thu tay lại, hạt châu đã biến mất, hắn rõ ràng chôn hạt châu xuống đất. Tất cả mọi người nhìn hắn không hiểu, hắn cũng không giải thích, chỉ mỉm cười nói ra: "Hiện tại chỉ cần đợi nhân viên quân đội của chính phủ tới đón là được."
Cùng lúc đó, khi Sở Hạo vừa chôn hạt châu nhỏ xuống, nó lẳng lặng nằm dưới mặt đất nhưng không biết từ lúc nào, những đường dây kim loại, mạng lưới internet hoặc là một ít kim loại nhân tạo vứt đi, bất kể khoảng cách bao xa, kích cỡ lớn nhỏ khác nhau, trong điều kiện con người không nhìn thấy được, đang lao tới chỗ hạt châu này, giống như bị nam châm hút vậy. Mà thứ đầu tiên tiếp xúc với hạt châu chính là những đường dây kim loại, khi đó chúng như có sinh mệnh, tự động dùng sợi kim loại bao quanh hạt châu. Cùng lúc đó từng luồng tin tức vô danh thông qua tuyến đường kim loại này truyền tới nơi rất xa, chỗ đó, chính là căn cứ thử nghiệm tên lửa đạn đạo....
Sở Hạo không giải thích, người xung quanh cũng không tiện hỏi tiếp, bọn họ đứng đó ước chừng bốn năm phút đồng hồ quả nhiên thấy được trên trời bay đến mấy chiếc phi cơ vũ trang. Đợi đến khi cách mấy người Sở Hạo không bao xa, mấy chiếc phi cơ liền đáp xuống, chỉ thấy từ trên đó chạy ra nhiều đội binh sĩ tinh nhuệ, võ trang đầy đủ. Đám binh sĩ hướng mấy người Sở Hạo chạy tới, đến khi cách chừng năm mươi mét, tất cả đồng loạt dừng lại, nâng vũ khí lên nhắm ngay phía trước, một gã quân nhân cầm đầu lớn tiếng nói:
"Chúng ta là quân nhân của hợp chủng quốc Mỹ, phụng mệnh chỉ huy đến đưa mọi người về khu an toàn lánh nạn, nhưng trước đó để tránh hiểu lầm cho cả hai bên nên trước hết mời các vị buông bỏ tất cả vũ khí, lặp lại một lần..."
- Không cần lập lại.
Sở Hạo từ trong đám người trực tiếp đi ra, hắn một mình một người đi tới trước mặt đám quân nhân này, nói: "Tình huống khẩn cấp, chúng ta không có thời gian lãng phí đợi hai bên xác minh thân phận, hiện tại nói cho ta biết, ngươi là người có chức vụ cao nhất trong đội quân này?"
Gã quân nhân có chút giận dữ, bất quá vẫn trả lời: "Đúng vậy, ta là thiếu tá Berlin, ta chịu trách nhiệm..."
- Vậy tiếp theo nghe cho kĩ, thiếu tá, có thể mấy phút nữa thế giới sẽ bị hủy diệt, có lẽ đối với chúng ta ngươi vẫn còn nhiều nghi vấn nhưng ngươi không có tư cách quyết định tin tưởng hay không. Hiện tại, ta yêu cầu được nói chuyện với chỉ huy của ngươi, tốt nhất là chỉ huy cấp cao nhất, người có quyền điều khiển tất cả đầu đạn hạt nhân. Ta sẽ chứng minh chúng ta là người tới từ tương lai, nghe rõ sao? Thiếu tá!
Nếu bàn về khí thế hay khí chất quân nhân, Sở Hạo tuyệt đối không thua bất kì ai, trường kỳ làm lãnh tụ một tổ chức quốc tế, bản thân hắn đã mang theo khí thế của một người lãnh đạo, điều này làm cho quân binh xung quanh nhất thời trầm mặc. Dù vậy nhưng có thể là do tình huống trước mắt quá khẩn cấp, hoặc có thể là đã nhận được chỉ thị từ trước của lãnh đạo, Berlin lập tức phất phất tay với mấy người quân nhân bên cạnh, rất nhanh, từ trong đám người đã mang ra một chiếc màn hình giống như màn hình TV, chỉ thấy mấy quân nhân điều khiển gì đó, hình ảnh đã hiện lên. Ngồi ở đó là một đám quan quân cấp tướng, mà bên cạnh, một cửa sổ nhỏ trên màn hình cũng xuất hiện hình ảnh của tổng thống Mỹ.
- TIER! Tới đây!
Sở Hạo nhẹ gật đầu với đám quân nhân, hắn cũng không nhìn màn hình, trực tiếp kêu một tiếng với TIER đang đứng ở chỗ xa, TIER liền chạy bộ tới bên cạnh hắn. Khi thân hình cường tráng của TIER đi tới, những quân nhân này lập tức khẩn trương cao độ, thậm chí có người súng trong tay đã ngắm ngay đầu hắn.
- Các vị bình tĩnh, ngoài ra, hình ảnh tiếp theo có thể sẽ khiến các vị cảm thấy không khỏe, nếu không muốn nhìn, hiện tại có thể nhắm mắt lại...TIER, lột da hoạt tính hóa của ngươi ra!
Đối với mệnh lệnh của Sở Hạo, chip máy tính ở trong của TIER vĩnh viễn coi là ưu tiên hàng đầu. Chỉ thấy hắn không do dự rút một thanh đao nhỏ dắt ở bên hông ra, trực tiếp hạ một đao trên ót. Dần dần, theo một đao kia, kéo dài từ đầu vạch đến bụng. Thấy một màn như vậy, chẳng những tất cả mọi người trên màn hình đều ngây dại mà những quân nhân này cũng trắng bệch mặt, tất cả đều trợn to mắt nhìn xem kế tiếp sẽ xuất hiện cái gì.
Tiếp đó, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, bọn họ chỉ thấy TIER xé mạnh hai bên da của mình, máu thịt vỡ nát, trong tràng lập tức có người nôn ọe, trên màn hình cũng có người quay đầu đi nhưng vẫn còn vài người trừng mắt nhìn. Bọn họ thấy rõ ràng, dưới lớp da thịt kia không phải xương cốt và nội tạng, mà là.... Người máy! Đúng vậy, là một người máy được bao phủ một tầng da nhân loại.
- Để đối phó với sinh vật trong sương mù, chúng ta dùng binh khí hình người hoạt tính hóa. Sơ kì của quá trình bắt đầu sau đây bốn mươi tám năm, thế hệ tiếp theo cách sáu mươi năm còn trước mắt là thế hệ model cuối cùng trước khi chúng ta xuyên không. Đây là thân phận thật của TIER.
Thừa dịp tất cả đang bị choáng ngợp, đang vô cùng rung động, Sở Hạo nói với tất cả mọi người trên màn hình trực tiếp: "Mà chúng ta...Đến từ thế giới tận thế, sau khi thế giới bị sương mù xâm lấn, bộ phận nhân loại còn lại bắt đầu phản kích... Chúng ta tới từ tương lai!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.