Quyển 14 - Chương 23: Không thể ngăn được
Zzhty
12/08/2018
“Rút lui đến chỗ tị nạn không?”
Chỗ cư trú của bọn Roger cũng nằm trong vùng Neo Tokyo, một khi lệnh di dân đi lánh nạn này đã bắt đầu thì đương nhiên bọn họ cũng sẽ nằm trong số người di dân đó. Nhưng mà mọi người lại có dự định riêng của họ, thế nên trong lúc nhất thời bọn họ cũng không để ý đến lệnh này. Tuy có một số người mới định bụng đi đến nơi tị nạn trước, thế nhưng thiếu niên họ Tiêu chỉ hơi nhắc cho họ nhớ về thế lực của SEELE rộng lớn nhường nào, thế nên chuyện bọn họ đi chung với Roger cũng đã bị theo dõi từ lâu rồi, nếu họ theo chân dòng người tị nạn cùng đi khỏi đây thì e là hậu quả sẽ rất đáng sợ, ngay lập tức liền khiến cho những người đó không dám nhắc lại chuyện lánh nạn nữa mà cũng cùng mọi người chờ đợi trong phòng.
Mọi người cùng nhau đưa mắt nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ, liền trông thấy ngoài kia đang có trên trăm chiếc máy bay trực thăng vận tải đang bay lên. Công nghệ của những chiếc máy bay này cũng cao hơn trong hiện thực, hơn nữa trong thế giới hiện thực, Nhật Bản đâu đã sở hữu được nhiều trang bị trên không thế này chứ? Thế nhưng trong thế giới này, trung tâm của tất cả mọi thứ đều nằm ở Nhật Bản, nhân lực và vật lực trên toàn thế giới đều tập trung về đây, mấy chiếc máy bay trực thăng này chẳng qua cũng chỉ là hàng dân dụng mà thôi, xét về thực lực quân sự chân chính thì Nhật Bản của thế giới này chắc chắn phải nằm trong top ba trên toàn thế giới, thậm chí sau khi có trong tay EVA thì giành được hạng nhất cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì cả.
Thế nhưng, sức mạnh to lớn này chỉ là giả tạo mà thôi, thật ra Nhật Bản cũng chỉ dựa vào một loại sức mạnh to lớn đầy giả tạo do sức mạnh của tổ chức SEELE, sức mạnh của EVA cùng với sức mạnh của ANGEL đem tới mà thôi. Một khi nguy cơ diệt thế biến mất thì toàn thế giới đều sẽ không cho phép Nhật Bản được nắm trong tay giá trị vũ lực to lớn đến nhường này nữa, mà chuyện này thật ra chính là điều mà trước đó A Tinh đã làm, đó là khiến cho ý nghĩ này bộc phát trước thời hạn.
A Tinh nhìn cảnh tượng bên ngoài khung cửa sổ, hắn đang định nói gì đó với Roger thì lại bỗng dưng trông thấy Tiêu cũng đang nhìn ra ngoài cửa sổ ở đằng kia. Suy nghĩ của hắn chợt xoay chuyển, hắn liền nói với Tiêu: “Tiêu, cậu cảm thấy lát nữa Nerv có cho người đến tìm chúng ta không? Rồi chúng ta nên làm thế nào đây?”
Tiêu quay đầu lại cười, cũng không chần chừ mà lập tức cất tiếng: “Đến tìm chúng ta là chuyện đương nhiên thôi. Thế nhưng chắc chắn nguyên nhân đến tìm chúng ta lại là vì muốn chúng ta cùng đi lánh nạn, nói không chừng suốt dọc đường đi còn có vô số người giám sát và trông coi, ngay cả nơi chúng ta lánh nạn chắc chắn cũng sẽ có chỗ khác thường, có lẽ bên cạnh chỗ tị nạn đó có chôn bom hạt nhân. Thế nên bất kể bọn họ có nói gì thì phản ứng của chúng ta cũng đều phải là mặc kệ bọn họ, cho dù có là đến cầu cứu chúng ta thì cũng cứ mặc kệ đi. Có nói gì thì cũng chỉ là để khiến cho bọn họ an tâm rằng chúng ta sẽ không gây rối khi ANGEL đến tấn công thôi, còn về phần có tin hay không thì cứ tùy bọn họ quyết định đi.”
A Tinh nhìn Tiêu với ánh mắt đầy tán thưởng, sau đó hắn nói với Roger: “Là thế đấy, mặc kệ bọn họ có nói gì đi nữa, dù là cầu cứu hay yêu cầu đi lánh nạn hoặc thậm chí là uy hiếp thì chúng ta cũng đều phải mặc kệ hết. Chúng ta cứ đứng yên ở đây, chúng ta muốn làm gì không phải là việc bọn họ có thể quản thúc được và cũng không phải là việc mà bọn họ có thể mơ tới được. Đây chính là câu trả lời của chúng ta.”
Roger à ừ mấy tiếng, sau đó liền tỏ vẻ các cậu nói thế nào thì tôi sẽ làm theo thế đấy. Còn ánh mắt của A Tinh khi nhìn Tiêu thoáng chốc cũng đã nhu hòa đi một chút, chỉ là hắn vẫn không nói lời nào mà chỉ ngồi yên trên ghế sô pha chờ đợi như cũ.
Mà chính ngay lúc đó, Roger bỗng dưng ngẩng đầu nhìn lên trời và nói: “Ánh sáng tâm linh này làm người ta khó chịu thật đấy…”
A Tinh vốn đang thầm suy tính bước tiếp theo của kế hoạch cùng với việc phải đối xử với mấy người mới đám Tiêu ra sao thì liền nghe thấy câu nói này của Roger, suy nghĩ trong đầu hắn chợt xoay chuyển, liền lập tức cất tiếng: “Tôi chỉ hơi cảm thấy bị đè nén mà thôi, đây là ánh sáng tâm linh không có gì phải nghi ngờ cả, chắc chắn không cảm thấy rõ ràng như của anh, câu anh vừa nói có nghĩa là… cái mà ANGEL ở đây sử dụng không phải là ánh sáng tâm linh ư?”
Nhưng Roger lại lắc đầu nói: “Không, đúng là ánh sáng tâm linh. Thế nhưng lại có chỗ không giống, tôi cũng không nói rõ được là khác nhau chỗ nào, thế nhưng vẫn cứ cảm thấy là lạ thế nào ấy, cứ cảm thấy quá trống trải, quá trống rỗng, cảm giác cứ như chỉ là một khoảng không thuần túy vậy… Chắc hẳn cậu cũng hiểu được đôi chút mà hả, cái được gọi là ánh sáng tâm linh chính là ánh sáng ở nơi sâu nhất trong nội tâm một người, là tinh thần, ý chí và linh hồn của một người, và thậm chí nó chính là sản phẩm ngưng kết từ con đường người đó chọn, thế nên cho dù có trăm ngàn ánh sáng tâm linh tồn tại thì cũng tuyệt đối không thể nào có hai ánh sáng tâm linh hoàn toàn giống nhau được. Đây chính là ánh sáng bản chất nhất của một sinh mệnh, thế nhưng… sau khi đến thế giới này, ánh sáng tâm linh tôi cảm nhận được từ EVA cũng như ánh sáng tâm linh từ ANGEL này lại đều vô cùng trống rỗng, thế nhưng chúng không hề đơn thuần như một tờ giấy trắng mà lại hư vô như một vùng đen kịt, như một cái hố rỗng tuếch, như một con rối gỗ… Thế nhưng nếu nói rằng đây không phải là ánh sáng tâm linh ấy hả? Nhưng đây lại thật sự là ánh sáng tâm linh… Kỳ lạ, thật là kỳ lạ.”
A Tinh lặng yên không lên tiếng, Roger thì vẫn cứ không ngừng dán mắt lên trần nhà trên đầu, thoáng chốc mọi người trong phòng đều không nói năng gì nữa.
Cùng lúc đó, bên trong tổng bộ Nerv, Katsuragi Misato và Ritsuko đang uống cà phê trong một căn phòng nhỏ. Vừa uống, Ritsuko vừa nói: “Cậu phái người đi kêu đám người nọ cùng theo chính phủ đi tị nạn, làm thế có thích hợp không?”
Katsuragi Misato lắc lắc đầu rồi lại gật gật đầu, sau đó mới nói: “Tôi cũng không biết làm vậy có thích hợp không nữa, thế nhưng không làm vậy thì còn có thể thế nào đây? Đi xin tên ANGEL kia đánh tên ANGEL này sao? Chuyện này chỉ nên thử nghĩ chút mà thôi, cậu thật sự cảm thấy mình có thể tin tưởng gã ANGEL tên Roger đó ư? Tuy hắn là ANGEL duy nhất có thể giao tiếp mà chúng ta từng gặp được, thế nhưng ANGEL thì vẫn chính là ANGEL, điều khiến tôi lo lắng nhất không phải là việc hắn có giúp đỡ chúng ta hay không, mà là việc hắn sẽ nhân cơ hội chúng ta đang đánh nhau với ANGEL khác mà đến tấn công chúng ta, đến lúc đó chúng ta mới thật sự là hết cách đấy.”
Ritsuko cũng chỉ hỏi thế thôi, chuyện này cô cũng rất rõ, dù sao thì trước nay Nerv cũng chưa từng gặp phải trường hợp bị hai ANGEL tấn công cùng một lúc, mà thật ra phương châm của Nerv ngay từ lúc bắt đầu đã chỉ dùng để đối phó với sự tập kích của một ANGEL mà thôi. Thật ra cô cũng từng nghi ngờ về vấn đề này, vì sao giới cao tầng của Nerv lại chắc chắn rằng mỗi lần sẽ chỉ có một ANGEL đến tấn công như thế? Chỉ có điều cô là một người thông minh, thế nên cô biết có một số việc nên hỏi, nhưng cũng có một số việc phải chôn giấu xuống tận đáy lòng, bằng không cô cũng đã chẳng sống được lâu thế này rồi.
Sau khi dứt lời, Katsuragi Misato chần chừ hồi lâu, rồi vẫn nói tiếp: “Thế nhưng cũng không hẳn là chưa thăm dò ra được ý của tên ANGEL đó và đám con người đi cùng hắn. Suy cho cùng thì hắn cũng là ANGEL duy nhất biết giao tiếp, bất kể ra sao thì đều là một nhân tố cực kỳ quan trọng, chỉ cần đợi đến khi tư lệnh trở về từ mặt trăng là có thể trò chuyện kỹ hơn với Roger được rồi. Nói không chừng tương lai của chúng ta còn nằm trong tay của Roger nữa đấy.”
Ritsuko đã sắp uống xong tách cà phê của mình, cô liền cười nói: “Điều kiện tiên quyết là không đối đầu với tổ chức Nerv của chúng ta phải không?”Katsuragi Misato nghe hỏi nhưng lại không đáp lời, thế nhưng thật ra trong lòng hai người phụ nữ có chỉ số thông mình cao này đều thầm hiểu rõ, mấy câu như là không đối đầu với Nerv đều toàn là lời giả dối cả. Đừng nên tưởng tượng Nerv tốt đẹp như thế, những điều ẩn giấu sau màn của tổ chức này quả thật khó thể tưởng tượng nổi. Cái gì mà EVA, cái gì mà ANGEL, rồi cái gì mà Chấn động lần thứ hai… trong đó có thể cũng có được vài phần chân thật, thế nhưng chắc chắn đa phần đều có bí mật ẩn giấu phía sau. Hai người họ cũng đâu phải là con nít ba tuổi, sao có thể không biết những điều này cơ chứ? Chẳng qua họ chỉ đang bo bo giữ mình mà thôi.
Về phần Roger, tính quan trọng của tên ANGEL này hoàn toàn không cần phải bàn cãi thêm nữa, càng quan trọng hơn là tính quan trọng này không chỉ có đối với Nerv mà thôi, mà hắn còn rất quan trọng với mấy người bọn cô nữa. Phải biết rằng tình trạng hiện tại chính là Nerv một mình nằm quyền lực tối cao, mà những người thông minh như bọn cô sao mà không nhìn ra tình hình và bố cục của thế giới hiện nay cho được? Trước hết cứ tạm gác vấn đề Nerv, hoặc nên nói là hậu phương của nó là SEELE rốt cuộc có mục đích gì sang một bên và cùng bàn về sự tồn tại của EVA trước đã. Bản thân EVA chính là một sự tồn tại đại diện cho giá trị vũ lực cao nhất của thế giới này, chúng gần như chẳng hề e sợ bất kỳ loại vũ khí nào mà loài người hiện có cả, ngoại trừ nhược điểm là lệ thuộc vào năng lượng và người điều khiển ra thì gần như có thể nói rằng chúng là những thể tồn tại vô địch. Một EVA như thế lại nằm gọn trong lòng bàn tay của Nerv, cho dù các quốc gia khác đã chế tạo ra được các phiên bản khác của EVA thế nhưng cũng lại vì nguyên nhân này nọ mà bị hư hại. Chính vì làm quá mức rõ ràng nên dù là các nhân viên trong chính nội bộ Nerv cũng đã nảy sinh nghi hoặc về Nerv, hơn nữa sự nghi hoặc này lại còn đang mỗi lúc một gia tăng…
Lúc đoạn đối thoại này giữa Katsuragi Misato và Ritsuko kết thúc, toàn khu căn cứ chợt vang lên âm thanh của loa phóng thanh. Giọng nói phát ra từ loa phóng thanh chính là mệnh lệnh mà Katsuragi Misato đã đưa ra yêu cầu người dân trong toàn khu vực Neo Tokyo di dời trên diện rộng. Cho đến thời điểm này đã huy động được tám mươi phần trăm lực lượng quân đội trên toàn Nhật Bản, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cư dân trong toàn khu vực Neo Tokyo đại khái đều đã được di dời xong xuôi. Mà chỉ đến lúc này, hội nghị tác chiến thật sự mới được mở ra.
“… Lần tác chiến này, tôi yêu cầu mọi người dùng tay để bắt lấy nó!”
“Hả? Dùng tay để bắt lấy nó?”
Lúc Katsuragi Misato nói ra kế hoạch tác chiến của mình, người đầu tiên kinh ngạc kêu lên chính là Asuka. Cô nàng sửng sốt giơ tay lên, vừa nói vừa dùng động tác bắt lấy để mô tả.
Katsuragi Misato gật gật đầu và nói: “Không sai, bắt lấy ANGEL rơi từ trên trời xuống kia. Việc này yêu cầu mọi người kích hoạt trường lực AT của EVA lên mức cao nhất, trước mắt đây cũng là cách duy nhất có thể nghĩ ra. Bởi vì trường lực AT đạt mục tiêu sẽ bẻ cong tia sáng nên bất kỳ công kích nào đến từ bên ngoài cũng đều không thể đánh trúng một cách chính xác được, mà với tốc độ rơi từ trên trời xuống cộng thêm khối lượng của nó thì bất kỳ ý định cố ngăn cản nào cũng đều chỉ phí công mà thôi. Thế nên… dùng tay bắt lấy nó đi.”
Ba người điều khiển EVA đều không thốt nên lời, trong suốt quá trình thử vận hành EVA và cho người điều khiển tiến vào trong EVA kế đó, Katsuragi Misato vẫn còn đang không ngừng giảng giải chi tiết tác chiến.
“… Do vấn đề điểm rơi của mục tiêu cùng với tốc độ hành động nhanh nhất và phương vị cản đường khả thi nhất của EVA nên lần hành động này yêu cầu cả ba chiếc EVA đồng loạt xuất kích, lần lượt bao trùm một phần ba phương vị trên mặt đất. Lúc ANGEL rơi xuống, ba người các cô cậu phải lập tức đồng loạt điều khiển EVA chạy theo hướng mà mục tiêu rơi xuống, dù rằng máy tính cũng sẽ tự động chỉnh sửa điểm rơi của ANGEL, thế nhưng các cô cậu cũng phải tự phán đoán lấy điểm rơi của nó…”
Mà chính ngay lúc này, bỗng nhiên nhân viên tình báo khoa học chợt cao giọng hét lên: “Máy thăm dò ở mặt trăng vừa gửi số liệu mới nhất đến, đã phát lên màn hình…”
Mọi người vội vã nhìn lên màn hình, liền thấy trên màn hình đã xuất hiện một tổ hợp hình ảnh giả lập. Trong đó, đốm sáng màu xanh lam đại diện cho ANGEL chẳng hiểu sao đã rời khỏi phương vị ban đầu của mình, nó không còn đâm xuống trái đất nữa, mà là đang di chuyển về phía khoảng không giữa trái đất và mặt trăng.
“Đây chính là hình ảnh dự đoán trong hai mươi giờ tiếp theo… hình ảnh dự đoán sau hai mươi bốn giờ nữa… hình ảnh dự đoán sau bốn mươi tám giờ nữa…”
Trên hình ảnh giả lập đó, ANGEL nọ đang bắt đầu xoay quanh giữa trái đất và mặt trăng bằng gia tốc lớn nhất, nó không ngừng tăng tốc dưới tác động của lực hút của Trái Đất và mặt trăng. Kế đó… sau khoảng bốn mươi tám giờ đồng hồ, nó bất chợt rơi xuống trái đất…
“Không… không thể ngăn được…”
Máy tính Tam Vị Nhất Thể trong tổng bộ Nerv gần như chỉ trong nháy mắt đã tính ra được kết quả. Sức mạnh khổng lồ được tạo ra từ gia tốc của ANGEL này, dù cho cả ba chiếc EVA dốc toàn lực kích hoạt trường lực AT… à không, cho dù có là ba mươi chiếc EVA cùng dốc toàn lực kích hoạt trường lực AT thì chắc chắn cũng…
Không thể ngăn được!
Chỗ cư trú của bọn Roger cũng nằm trong vùng Neo Tokyo, một khi lệnh di dân đi lánh nạn này đã bắt đầu thì đương nhiên bọn họ cũng sẽ nằm trong số người di dân đó. Nhưng mà mọi người lại có dự định riêng của họ, thế nên trong lúc nhất thời bọn họ cũng không để ý đến lệnh này. Tuy có một số người mới định bụng đi đến nơi tị nạn trước, thế nhưng thiếu niên họ Tiêu chỉ hơi nhắc cho họ nhớ về thế lực của SEELE rộng lớn nhường nào, thế nên chuyện bọn họ đi chung với Roger cũng đã bị theo dõi từ lâu rồi, nếu họ theo chân dòng người tị nạn cùng đi khỏi đây thì e là hậu quả sẽ rất đáng sợ, ngay lập tức liền khiến cho những người đó không dám nhắc lại chuyện lánh nạn nữa mà cũng cùng mọi người chờ đợi trong phòng.
Mọi người cùng nhau đưa mắt nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ, liền trông thấy ngoài kia đang có trên trăm chiếc máy bay trực thăng vận tải đang bay lên. Công nghệ của những chiếc máy bay này cũng cao hơn trong hiện thực, hơn nữa trong thế giới hiện thực, Nhật Bản đâu đã sở hữu được nhiều trang bị trên không thế này chứ? Thế nhưng trong thế giới này, trung tâm của tất cả mọi thứ đều nằm ở Nhật Bản, nhân lực và vật lực trên toàn thế giới đều tập trung về đây, mấy chiếc máy bay trực thăng này chẳng qua cũng chỉ là hàng dân dụng mà thôi, xét về thực lực quân sự chân chính thì Nhật Bản của thế giới này chắc chắn phải nằm trong top ba trên toàn thế giới, thậm chí sau khi có trong tay EVA thì giành được hạng nhất cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì cả.
Thế nhưng, sức mạnh to lớn này chỉ là giả tạo mà thôi, thật ra Nhật Bản cũng chỉ dựa vào một loại sức mạnh to lớn đầy giả tạo do sức mạnh của tổ chức SEELE, sức mạnh của EVA cùng với sức mạnh của ANGEL đem tới mà thôi. Một khi nguy cơ diệt thế biến mất thì toàn thế giới đều sẽ không cho phép Nhật Bản được nắm trong tay giá trị vũ lực to lớn đến nhường này nữa, mà chuyện này thật ra chính là điều mà trước đó A Tinh đã làm, đó là khiến cho ý nghĩ này bộc phát trước thời hạn.
A Tinh nhìn cảnh tượng bên ngoài khung cửa sổ, hắn đang định nói gì đó với Roger thì lại bỗng dưng trông thấy Tiêu cũng đang nhìn ra ngoài cửa sổ ở đằng kia. Suy nghĩ của hắn chợt xoay chuyển, hắn liền nói với Tiêu: “Tiêu, cậu cảm thấy lát nữa Nerv có cho người đến tìm chúng ta không? Rồi chúng ta nên làm thế nào đây?”
Tiêu quay đầu lại cười, cũng không chần chừ mà lập tức cất tiếng: “Đến tìm chúng ta là chuyện đương nhiên thôi. Thế nhưng chắc chắn nguyên nhân đến tìm chúng ta lại là vì muốn chúng ta cùng đi lánh nạn, nói không chừng suốt dọc đường đi còn có vô số người giám sát và trông coi, ngay cả nơi chúng ta lánh nạn chắc chắn cũng sẽ có chỗ khác thường, có lẽ bên cạnh chỗ tị nạn đó có chôn bom hạt nhân. Thế nên bất kể bọn họ có nói gì thì phản ứng của chúng ta cũng đều phải là mặc kệ bọn họ, cho dù có là đến cầu cứu chúng ta thì cũng cứ mặc kệ đi. Có nói gì thì cũng chỉ là để khiến cho bọn họ an tâm rằng chúng ta sẽ không gây rối khi ANGEL đến tấn công thôi, còn về phần có tin hay không thì cứ tùy bọn họ quyết định đi.”
A Tinh nhìn Tiêu với ánh mắt đầy tán thưởng, sau đó hắn nói với Roger: “Là thế đấy, mặc kệ bọn họ có nói gì đi nữa, dù là cầu cứu hay yêu cầu đi lánh nạn hoặc thậm chí là uy hiếp thì chúng ta cũng đều phải mặc kệ hết. Chúng ta cứ đứng yên ở đây, chúng ta muốn làm gì không phải là việc bọn họ có thể quản thúc được và cũng không phải là việc mà bọn họ có thể mơ tới được. Đây chính là câu trả lời của chúng ta.”
Roger à ừ mấy tiếng, sau đó liền tỏ vẻ các cậu nói thế nào thì tôi sẽ làm theo thế đấy. Còn ánh mắt của A Tinh khi nhìn Tiêu thoáng chốc cũng đã nhu hòa đi một chút, chỉ là hắn vẫn không nói lời nào mà chỉ ngồi yên trên ghế sô pha chờ đợi như cũ.
Mà chính ngay lúc đó, Roger bỗng dưng ngẩng đầu nhìn lên trời và nói: “Ánh sáng tâm linh này làm người ta khó chịu thật đấy…”
A Tinh vốn đang thầm suy tính bước tiếp theo của kế hoạch cùng với việc phải đối xử với mấy người mới đám Tiêu ra sao thì liền nghe thấy câu nói này của Roger, suy nghĩ trong đầu hắn chợt xoay chuyển, liền lập tức cất tiếng: “Tôi chỉ hơi cảm thấy bị đè nén mà thôi, đây là ánh sáng tâm linh không có gì phải nghi ngờ cả, chắc chắn không cảm thấy rõ ràng như của anh, câu anh vừa nói có nghĩa là… cái mà ANGEL ở đây sử dụng không phải là ánh sáng tâm linh ư?”
Nhưng Roger lại lắc đầu nói: “Không, đúng là ánh sáng tâm linh. Thế nhưng lại có chỗ không giống, tôi cũng không nói rõ được là khác nhau chỗ nào, thế nhưng vẫn cứ cảm thấy là lạ thế nào ấy, cứ cảm thấy quá trống trải, quá trống rỗng, cảm giác cứ như chỉ là một khoảng không thuần túy vậy… Chắc hẳn cậu cũng hiểu được đôi chút mà hả, cái được gọi là ánh sáng tâm linh chính là ánh sáng ở nơi sâu nhất trong nội tâm một người, là tinh thần, ý chí và linh hồn của một người, và thậm chí nó chính là sản phẩm ngưng kết từ con đường người đó chọn, thế nên cho dù có trăm ngàn ánh sáng tâm linh tồn tại thì cũng tuyệt đối không thể nào có hai ánh sáng tâm linh hoàn toàn giống nhau được. Đây chính là ánh sáng bản chất nhất của một sinh mệnh, thế nhưng… sau khi đến thế giới này, ánh sáng tâm linh tôi cảm nhận được từ EVA cũng như ánh sáng tâm linh từ ANGEL này lại đều vô cùng trống rỗng, thế nhưng chúng không hề đơn thuần như một tờ giấy trắng mà lại hư vô như một vùng đen kịt, như một cái hố rỗng tuếch, như một con rối gỗ… Thế nhưng nếu nói rằng đây không phải là ánh sáng tâm linh ấy hả? Nhưng đây lại thật sự là ánh sáng tâm linh… Kỳ lạ, thật là kỳ lạ.”
A Tinh lặng yên không lên tiếng, Roger thì vẫn cứ không ngừng dán mắt lên trần nhà trên đầu, thoáng chốc mọi người trong phòng đều không nói năng gì nữa.
Cùng lúc đó, bên trong tổng bộ Nerv, Katsuragi Misato và Ritsuko đang uống cà phê trong một căn phòng nhỏ. Vừa uống, Ritsuko vừa nói: “Cậu phái người đi kêu đám người nọ cùng theo chính phủ đi tị nạn, làm thế có thích hợp không?”
Katsuragi Misato lắc lắc đầu rồi lại gật gật đầu, sau đó mới nói: “Tôi cũng không biết làm vậy có thích hợp không nữa, thế nhưng không làm vậy thì còn có thể thế nào đây? Đi xin tên ANGEL kia đánh tên ANGEL này sao? Chuyện này chỉ nên thử nghĩ chút mà thôi, cậu thật sự cảm thấy mình có thể tin tưởng gã ANGEL tên Roger đó ư? Tuy hắn là ANGEL duy nhất có thể giao tiếp mà chúng ta từng gặp được, thế nhưng ANGEL thì vẫn chính là ANGEL, điều khiến tôi lo lắng nhất không phải là việc hắn có giúp đỡ chúng ta hay không, mà là việc hắn sẽ nhân cơ hội chúng ta đang đánh nhau với ANGEL khác mà đến tấn công chúng ta, đến lúc đó chúng ta mới thật sự là hết cách đấy.”
Ritsuko cũng chỉ hỏi thế thôi, chuyện này cô cũng rất rõ, dù sao thì trước nay Nerv cũng chưa từng gặp phải trường hợp bị hai ANGEL tấn công cùng một lúc, mà thật ra phương châm của Nerv ngay từ lúc bắt đầu đã chỉ dùng để đối phó với sự tập kích của một ANGEL mà thôi. Thật ra cô cũng từng nghi ngờ về vấn đề này, vì sao giới cao tầng của Nerv lại chắc chắn rằng mỗi lần sẽ chỉ có một ANGEL đến tấn công như thế? Chỉ có điều cô là một người thông minh, thế nên cô biết có một số việc nên hỏi, nhưng cũng có một số việc phải chôn giấu xuống tận đáy lòng, bằng không cô cũng đã chẳng sống được lâu thế này rồi.
Sau khi dứt lời, Katsuragi Misato chần chừ hồi lâu, rồi vẫn nói tiếp: “Thế nhưng cũng không hẳn là chưa thăm dò ra được ý của tên ANGEL đó và đám con người đi cùng hắn. Suy cho cùng thì hắn cũng là ANGEL duy nhất biết giao tiếp, bất kể ra sao thì đều là một nhân tố cực kỳ quan trọng, chỉ cần đợi đến khi tư lệnh trở về từ mặt trăng là có thể trò chuyện kỹ hơn với Roger được rồi. Nói không chừng tương lai của chúng ta còn nằm trong tay của Roger nữa đấy.”
Ritsuko đã sắp uống xong tách cà phê của mình, cô liền cười nói: “Điều kiện tiên quyết là không đối đầu với tổ chức Nerv của chúng ta phải không?”Katsuragi Misato nghe hỏi nhưng lại không đáp lời, thế nhưng thật ra trong lòng hai người phụ nữ có chỉ số thông mình cao này đều thầm hiểu rõ, mấy câu như là không đối đầu với Nerv đều toàn là lời giả dối cả. Đừng nên tưởng tượng Nerv tốt đẹp như thế, những điều ẩn giấu sau màn của tổ chức này quả thật khó thể tưởng tượng nổi. Cái gì mà EVA, cái gì mà ANGEL, rồi cái gì mà Chấn động lần thứ hai… trong đó có thể cũng có được vài phần chân thật, thế nhưng chắc chắn đa phần đều có bí mật ẩn giấu phía sau. Hai người họ cũng đâu phải là con nít ba tuổi, sao có thể không biết những điều này cơ chứ? Chẳng qua họ chỉ đang bo bo giữ mình mà thôi.
Về phần Roger, tính quan trọng của tên ANGEL này hoàn toàn không cần phải bàn cãi thêm nữa, càng quan trọng hơn là tính quan trọng này không chỉ có đối với Nerv mà thôi, mà hắn còn rất quan trọng với mấy người bọn cô nữa. Phải biết rằng tình trạng hiện tại chính là Nerv một mình nằm quyền lực tối cao, mà những người thông minh như bọn cô sao mà không nhìn ra tình hình và bố cục của thế giới hiện nay cho được? Trước hết cứ tạm gác vấn đề Nerv, hoặc nên nói là hậu phương của nó là SEELE rốt cuộc có mục đích gì sang một bên và cùng bàn về sự tồn tại của EVA trước đã. Bản thân EVA chính là một sự tồn tại đại diện cho giá trị vũ lực cao nhất của thế giới này, chúng gần như chẳng hề e sợ bất kỳ loại vũ khí nào mà loài người hiện có cả, ngoại trừ nhược điểm là lệ thuộc vào năng lượng và người điều khiển ra thì gần như có thể nói rằng chúng là những thể tồn tại vô địch. Một EVA như thế lại nằm gọn trong lòng bàn tay của Nerv, cho dù các quốc gia khác đã chế tạo ra được các phiên bản khác của EVA thế nhưng cũng lại vì nguyên nhân này nọ mà bị hư hại. Chính vì làm quá mức rõ ràng nên dù là các nhân viên trong chính nội bộ Nerv cũng đã nảy sinh nghi hoặc về Nerv, hơn nữa sự nghi hoặc này lại còn đang mỗi lúc một gia tăng…
Lúc đoạn đối thoại này giữa Katsuragi Misato và Ritsuko kết thúc, toàn khu căn cứ chợt vang lên âm thanh của loa phóng thanh. Giọng nói phát ra từ loa phóng thanh chính là mệnh lệnh mà Katsuragi Misato đã đưa ra yêu cầu người dân trong toàn khu vực Neo Tokyo di dời trên diện rộng. Cho đến thời điểm này đã huy động được tám mươi phần trăm lực lượng quân đội trên toàn Nhật Bản, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cư dân trong toàn khu vực Neo Tokyo đại khái đều đã được di dời xong xuôi. Mà chỉ đến lúc này, hội nghị tác chiến thật sự mới được mở ra.
“… Lần tác chiến này, tôi yêu cầu mọi người dùng tay để bắt lấy nó!”
“Hả? Dùng tay để bắt lấy nó?”
Lúc Katsuragi Misato nói ra kế hoạch tác chiến của mình, người đầu tiên kinh ngạc kêu lên chính là Asuka. Cô nàng sửng sốt giơ tay lên, vừa nói vừa dùng động tác bắt lấy để mô tả.
Katsuragi Misato gật gật đầu và nói: “Không sai, bắt lấy ANGEL rơi từ trên trời xuống kia. Việc này yêu cầu mọi người kích hoạt trường lực AT của EVA lên mức cao nhất, trước mắt đây cũng là cách duy nhất có thể nghĩ ra. Bởi vì trường lực AT đạt mục tiêu sẽ bẻ cong tia sáng nên bất kỳ công kích nào đến từ bên ngoài cũng đều không thể đánh trúng một cách chính xác được, mà với tốc độ rơi từ trên trời xuống cộng thêm khối lượng của nó thì bất kỳ ý định cố ngăn cản nào cũng đều chỉ phí công mà thôi. Thế nên… dùng tay bắt lấy nó đi.”
Ba người điều khiển EVA đều không thốt nên lời, trong suốt quá trình thử vận hành EVA và cho người điều khiển tiến vào trong EVA kế đó, Katsuragi Misato vẫn còn đang không ngừng giảng giải chi tiết tác chiến.
“… Do vấn đề điểm rơi của mục tiêu cùng với tốc độ hành động nhanh nhất và phương vị cản đường khả thi nhất của EVA nên lần hành động này yêu cầu cả ba chiếc EVA đồng loạt xuất kích, lần lượt bao trùm một phần ba phương vị trên mặt đất. Lúc ANGEL rơi xuống, ba người các cô cậu phải lập tức đồng loạt điều khiển EVA chạy theo hướng mà mục tiêu rơi xuống, dù rằng máy tính cũng sẽ tự động chỉnh sửa điểm rơi của ANGEL, thế nhưng các cô cậu cũng phải tự phán đoán lấy điểm rơi của nó…”
Mà chính ngay lúc này, bỗng nhiên nhân viên tình báo khoa học chợt cao giọng hét lên: “Máy thăm dò ở mặt trăng vừa gửi số liệu mới nhất đến, đã phát lên màn hình…”
Mọi người vội vã nhìn lên màn hình, liền thấy trên màn hình đã xuất hiện một tổ hợp hình ảnh giả lập. Trong đó, đốm sáng màu xanh lam đại diện cho ANGEL chẳng hiểu sao đã rời khỏi phương vị ban đầu của mình, nó không còn đâm xuống trái đất nữa, mà là đang di chuyển về phía khoảng không giữa trái đất và mặt trăng.
“Đây chính là hình ảnh dự đoán trong hai mươi giờ tiếp theo… hình ảnh dự đoán sau hai mươi bốn giờ nữa… hình ảnh dự đoán sau bốn mươi tám giờ nữa…”
Trên hình ảnh giả lập đó, ANGEL nọ đang bắt đầu xoay quanh giữa trái đất và mặt trăng bằng gia tốc lớn nhất, nó không ngừng tăng tốc dưới tác động của lực hút của Trái Đất và mặt trăng. Kế đó… sau khoảng bốn mươi tám giờ đồng hồ, nó bất chợt rơi xuống trái đất…
“Không… không thể ngăn được…”
Máy tính Tam Vị Nhất Thể trong tổng bộ Nerv gần như chỉ trong nháy mắt đã tính ra được kết quả. Sức mạnh khổng lồ được tạo ra từ gia tốc của ANGEL này, dù cho cả ba chiếc EVA dốc toàn lực kích hoạt trường lực AT… à không, cho dù có là ba mươi chiếc EVA cùng dốc toàn lực kích hoạt trường lực AT thì chắc chắn cũng…
Không thể ngăn được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.