Quyển 5 - Chương 17: Lần đầu tiếp xúc
Zzhty
03/05/2015
Trải qua tai nạn u linh lần này, những người may mắn sống sót chỉ còn khoảng 1/20, nghe thì có vẻ rất thảm nhưng thực ra vẫn khá nhiều. Chẳng hạn như cái thành phố mà nhóm Sở Hạo trốn ra, người may mắn thoát được cũng phải lên tới 100k. Thế nhưng khu doanh địa này chỉ tiếp nhận được một phần mười, vậy số còn lại đã đi đâu.
Rất đơn giản, khu trại như chỗ Sở Hạo đâu phải là cái duy nhất, ngoài ra còn có vùng nông thôn, hơn nữa chính phủ cũng sẽ cử người đưa bọn họ tới nơi tị nạn chính thức. Hẳn đa số đều thuộc diện ấy. Dù sao thì đất đai mất đi còn có thể thu hồi lại được, người mà chết sạch vậy văn minh cũng biến mất luôn.
Sở Hạo tận tâm tận lực phát triển khu doanh địa chính là vì muốn thiết lập liên hệ với chính phủ, dùng năng lực đối kháng được với u linh của mình làm lợi thế nhằm thu lấy tín nhiệm cùng ủng hộ của bọn họ. Đây đều là vốn liếng giúp nhóm Sở Hạo chiến đấu cùng kẻ xâm nhập.
Sau khi kết thúc Pulse 1, chính phủ nhân loại vẫn còn đủ lực lượng để duy trì trật tự, rất nhiều khu tị nạn được thiết lập. Nhóm Sở Hạo được chủ thần đưa tới đúng vào thời điểm ấy.
Đến Pulse 3, lực lược chính phủ cực kỳ suy yếu, quân đội và các trại tị nạn đều đã biến mất, chỉ còn một nhóm nhỏ là vẫn cố kiên trì. Như vậy giữa hai thời điểm ấy rốt cục xảy ra chuyện gì?
Cá nhân Sở Hạo cho rằng rất có thể bọn họ bị u linh tập kích.
Đa số u linh trong Pulse đều không có ý thức tự chủ và hành động dựa vào bản năng, ngoài ra còn xuất hiện một số trường hợp biến dị như Hợp thể u linh, u linh còn bảo tồn trí năng, thậm chí có con không cần dựa vào tín hiệu điện từ cũng di chuyển được.
Những u linh biến dị ấy tác động được lên cả vật thật. Ở phần cuối pulse 1, chúng từng đánh vỡ cửa kính ô tô khi truy sát nữ chính.
Hợp thể u linh là do rất nhiều linh hồn nhân loại dung hợp với nhau, bọn Sở Hạo không chỉ từng thấy trên phim mà còn bị nó cản đường lúc mới đến Pulse. Về phần đám u linh có thể đi lại tại khu vực không có điện từ trong thời gian ngắn thì phần hai và ba đều có.
Ngoài mấy loại ấy ra thì y theo kinh nghiệm trước đây, hẳn thế giới này vẫn còn những thứ đáng sợ hơn. Dù sao cũng là một thế giới nguyên vẹn, chuyện gì cũng có thể xuất hiện. Hơn nữa các căn cứ quân sự và khu tị nạn rất nhiều, sao có thể bị hủy nhanh như vậy, nhất là sau khi con người biết được một số biện pháp phòng tránh. Rất có thể đã có thêm một lực lượng khủng bố nào khác gia nhập nên mới đẩy nhân loại tới bên bờ diệt vong.
Thế nhưng Sở Hạo lại cảm thấy đây chính là cơ hội cho nhóm mình đột phá. Có câu một vật khắc một vật! Nhân loại sở dĩ bị u linh đẩy ra ngoài thành phố là vì bọn họ không thể gây sát thương cho chúng. Ngoài dùng băng dính đỏ để cách ly ra thì khi đối mặt với u linh, con người chỉ có thể chạy trốn. Song, thành viên tiểu đội luân hồi muốn tiêu diệt linh thể lại quá dễ dàng.
Lúc Sở Hạo dẫn người ra ngoài, trong đầu hắn tự động rà soát lại mọi chuyện một lượt. Đội ngũ đi tiếp viện gồm các thành viên Bắc Băng châu đội cùng hơn năm mươi gã dân quân, ai cũng được trang bị súng ống cùng vài viên đạn linh loại. Khi tới ngoài sơn cốc, bọn họ rốt cuộc trông thấy ở phương xa xuất hiện mấy chục chiếc ô tô các loại cùng rất nhiều quân nhân đang chạy xung quanh. Những binh sĩ này vừa di chuyển vừa không ngừng xạ kích về phía sau. Đuổi theo họ là khoảng ba mươi con u linh, hơn nữa trong đó còn tồn tại hai Hợp thể to lớn, nhìn tưởng vụng về nhưng thực ra rất nhanh.
Mọi người thấy cảnh ấy liền nhấn ga tăng tốc. Riêng Sở Hạo lại chú ý tới những viên đạn do đám binh sĩ kia bắn ra, mỗi lần đánh lên người u linh đều khiến thân thể chúng phát sinh rung động, thậm chí một số lỗ đạn phải rất lâu sau mới biến mất. Loại đạn này chỉ sợ không phải mặt hàng bình thường?
Lúc đoàn người Sở Hạo tiếp cận, tài xế chiếc xe chạy nạn đi đầu tuy rằng vội nhưng vẫn không quên hướng bọn họ hét: “Chạy mau, u linh tới nhiều lắm! Khu tị nạn của bọn tôi bị hủy rồi, các vị cũng chạy đi!”
Sở Hạo tất nhiên không chạy, chưa nói tới thành viên Bắc Băng châu đội, ngay cả mấy gã dân binh sau một tháng ma luyện vừa rồi, giờ cũng được coi là thân kinh bách chiến. Tất cả đều tin tưởng vào viên đạn linh loại trên tay. Mỗi lần bắn ra, bọn họ đều nhặt vỏ về để chế tạo đạn mới, hơn nữa lực sát thương đối với u linh không hề yếu đi chút nào. Trong lòng đã nắm chắc, sao có thể rút lui.
Cứ như vậy, đoàn xe ngược dòng tiến lên, rất nhanh đã tới chỗ mấy gã quân nhân đoạn hậu. Ngay sau đó, dưới sự dẫn dắt của Sở Hạo, đám người trên xe nhất loạt nhảy xuống đứng bên cạnh mấy gã chiến sĩ này.
Chúng quân nhân giật mình kinh ngạc, viên thượng úy chỉ huy lập tức gầm lên: “Quay lại xe! Các ngươi muốn chết à? Nhanh lên, đạn điện từ của bọn này không còn nhiều, chẳng kiên trì được lâu đâu. Thứ này chỉ ngăn cản được một lát chứ không thể tiêu diệt được u linh. Các ngươi mau chạy đi!”
“Dàn trận!”
Sở Hạo căn bản không để ý tới gã thượng úy, vừa hô một tiếng, những dân binh đằng sau lập tức rống lên đáp ứng. Mấy chục khẩu súng, có súng săn, súng ngắn, súng trường, súng tiểu liên, tất cả đều được giơ lên nhắm thẳng vào u linh. Trận hình của bọn họ cũng rất đặc biệt, sắp xếp giống y hệt quân đội mấy trăm năm trước, chia làm hai hàng, đằng trước bắn xong thì phía sau tiến lên thay thế.
Chúng quân binh ngây ngốc tập hai, thậm chí rất nhiều xe trong đoàn chạy nạn cũng dừng lại không tiến, muốn nhìn một chút xem phía sau rốt cục xảy ra chuyện gì.
Gã thượng úy mặt đỏ bừng bừng, rống lớn: “Điên à! Đạn thường không gây ảnh hưởng cho u linh được đâu. Đạn điện từ cùng lắm cũng chỉ khiến bọn chúng chậm lại mà thôi! Các ngươi muốn tự tử tập thể à?”
Sở Hạo hướng Ares nhẹ gật đầu, sau đó quay về phía viên thượng úy nói: “Xin chào ngài thượng úy, tôi là trấn trưởng của doanh địa trong sơn cốc đằng kia. Nếu các anh không thể làm gì được bọn chúng vậy hãy giao lại cho bọn tôi, ngài thấy thế nào?”
Viên thượng úy tức giận đến mức nói không nên lời, nhưng đúng lúc này, Ali phát lệnh tấn công, hàng đầu tiên liền đồng loạt khai hỏa. Bên phía u linh, những con đi đầu, trừ loại hợp thể ra thì đều nát bấy, tiêu tán trong không trung. Hợp thể u linh tuy rằng vẫn sống nhưng ăn phải nhiều kẹo linh loại như thế cũng đau đớn gào thét ầm ĩ. Uy lực của lượt bắn này khác xa đống đạn điện từ vừa rồi, hoàn toàn tiêu diệt được kẻ địch chứ không phải chỉ là quấy rối!
Trong khi đám quân nhân vẫn còn sợ ngây người, giữa hai hàng lông mày Ares tối sầm lại, một bộ khô lâu hình người cao tới 5m đột nhiên xuất hiện giữa bầy u linh. Cốt đao trên tay vung nhoang nhoáng, tất cả nạn nhân liền một chia thành hai, tiêu tán trong tiếng rú thảm. Tiếng xạ kích tiếp tục vang lên… Ngắn ngủi chỉ một phút đồng hồ, bầy u linh vừa rồi còn lùa mấy trăm nhân loại như lùa vịt, ấy vậy mà bây giờ đã bị đồ sát sạch sẽ.
Gã thượng úy cùng chúng binh sĩ vẫn còn chìm trong choáng váng, thậm chí rất nhiều người còn làm rơi súng của mình. Những gì vừa xảy ra thật giống như một giấc mộng! Loại đạn kia không ngờ lại có thể giết được u linh, cả bộ khô lâu to lớn kia nữa? Khu trú địa trước mặt thật quá thần bí….
Tóm lại là trong lòng bọn họ bây giờ ngập tràn dấu hỏi. Không riêng gì chúng binh sĩ, những người trên xe cũng đều trợn mắt há mồm. Một số người nhiều tuổi thân vận âu phục, hẳn là nhân viên quản lý gì đó, ánh mắt bọn họ tỏa sáng bừng bừng nhìn về phía đoàn người Sở Hạo.
“Hoan nghênh các vị tới đây, chỗ này là một trấn nhỏ do những người may mắn sống sót thành lập, rất an toàn.”
Rất đơn giản, khu trại như chỗ Sở Hạo đâu phải là cái duy nhất, ngoài ra còn có vùng nông thôn, hơn nữa chính phủ cũng sẽ cử người đưa bọn họ tới nơi tị nạn chính thức. Hẳn đa số đều thuộc diện ấy. Dù sao thì đất đai mất đi còn có thể thu hồi lại được, người mà chết sạch vậy văn minh cũng biến mất luôn.
Sở Hạo tận tâm tận lực phát triển khu doanh địa chính là vì muốn thiết lập liên hệ với chính phủ, dùng năng lực đối kháng được với u linh của mình làm lợi thế nhằm thu lấy tín nhiệm cùng ủng hộ của bọn họ. Đây đều là vốn liếng giúp nhóm Sở Hạo chiến đấu cùng kẻ xâm nhập.
Sau khi kết thúc Pulse 1, chính phủ nhân loại vẫn còn đủ lực lượng để duy trì trật tự, rất nhiều khu tị nạn được thiết lập. Nhóm Sở Hạo được chủ thần đưa tới đúng vào thời điểm ấy.
Đến Pulse 3, lực lược chính phủ cực kỳ suy yếu, quân đội và các trại tị nạn đều đã biến mất, chỉ còn một nhóm nhỏ là vẫn cố kiên trì. Như vậy giữa hai thời điểm ấy rốt cục xảy ra chuyện gì?
Cá nhân Sở Hạo cho rằng rất có thể bọn họ bị u linh tập kích.
Đa số u linh trong Pulse đều không có ý thức tự chủ và hành động dựa vào bản năng, ngoài ra còn xuất hiện một số trường hợp biến dị như Hợp thể u linh, u linh còn bảo tồn trí năng, thậm chí có con không cần dựa vào tín hiệu điện từ cũng di chuyển được.
Những u linh biến dị ấy tác động được lên cả vật thật. Ở phần cuối pulse 1, chúng từng đánh vỡ cửa kính ô tô khi truy sát nữ chính.
Hợp thể u linh là do rất nhiều linh hồn nhân loại dung hợp với nhau, bọn Sở Hạo không chỉ từng thấy trên phim mà còn bị nó cản đường lúc mới đến Pulse. Về phần đám u linh có thể đi lại tại khu vực không có điện từ trong thời gian ngắn thì phần hai và ba đều có.
Ngoài mấy loại ấy ra thì y theo kinh nghiệm trước đây, hẳn thế giới này vẫn còn những thứ đáng sợ hơn. Dù sao cũng là một thế giới nguyên vẹn, chuyện gì cũng có thể xuất hiện. Hơn nữa các căn cứ quân sự và khu tị nạn rất nhiều, sao có thể bị hủy nhanh như vậy, nhất là sau khi con người biết được một số biện pháp phòng tránh. Rất có thể đã có thêm một lực lượng khủng bố nào khác gia nhập nên mới đẩy nhân loại tới bên bờ diệt vong.
Thế nhưng Sở Hạo lại cảm thấy đây chính là cơ hội cho nhóm mình đột phá. Có câu một vật khắc một vật! Nhân loại sở dĩ bị u linh đẩy ra ngoài thành phố là vì bọn họ không thể gây sát thương cho chúng. Ngoài dùng băng dính đỏ để cách ly ra thì khi đối mặt với u linh, con người chỉ có thể chạy trốn. Song, thành viên tiểu đội luân hồi muốn tiêu diệt linh thể lại quá dễ dàng.
Lúc Sở Hạo dẫn người ra ngoài, trong đầu hắn tự động rà soát lại mọi chuyện một lượt. Đội ngũ đi tiếp viện gồm các thành viên Bắc Băng châu đội cùng hơn năm mươi gã dân quân, ai cũng được trang bị súng ống cùng vài viên đạn linh loại. Khi tới ngoài sơn cốc, bọn họ rốt cuộc trông thấy ở phương xa xuất hiện mấy chục chiếc ô tô các loại cùng rất nhiều quân nhân đang chạy xung quanh. Những binh sĩ này vừa di chuyển vừa không ngừng xạ kích về phía sau. Đuổi theo họ là khoảng ba mươi con u linh, hơn nữa trong đó còn tồn tại hai Hợp thể to lớn, nhìn tưởng vụng về nhưng thực ra rất nhanh.
Mọi người thấy cảnh ấy liền nhấn ga tăng tốc. Riêng Sở Hạo lại chú ý tới những viên đạn do đám binh sĩ kia bắn ra, mỗi lần đánh lên người u linh đều khiến thân thể chúng phát sinh rung động, thậm chí một số lỗ đạn phải rất lâu sau mới biến mất. Loại đạn này chỉ sợ không phải mặt hàng bình thường?
Lúc đoàn người Sở Hạo tiếp cận, tài xế chiếc xe chạy nạn đi đầu tuy rằng vội nhưng vẫn không quên hướng bọn họ hét: “Chạy mau, u linh tới nhiều lắm! Khu tị nạn của bọn tôi bị hủy rồi, các vị cũng chạy đi!”
Sở Hạo tất nhiên không chạy, chưa nói tới thành viên Bắc Băng châu đội, ngay cả mấy gã dân binh sau một tháng ma luyện vừa rồi, giờ cũng được coi là thân kinh bách chiến. Tất cả đều tin tưởng vào viên đạn linh loại trên tay. Mỗi lần bắn ra, bọn họ đều nhặt vỏ về để chế tạo đạn mới, hơn nữa lực sát thương đối với u linh không hề yếu đi chút nào. Trong lòng đã nắm chắc, sao có thể rút lui.
Cứ như vậy, đoàn xe ngược dòng tiến lên, rất nhanh đã tới chỗ mấy gã quân nhân đoạn hậu. Ngay sau đó, dưới sự dẫn dắt của Sở Hạo, đám người trên xe nhất loạt nhảy xuống đứng bên cạnh mấy gã chiến sĩ này.
Chúng quân nhân giật mình kinh ngạc, viên thượng úy chỉ huy lập tức gầm lên: “Quay lại xe! Các ngươi muốn chết à? Nhanh lên, đạn điện từ của bọn này không còn nhiều, chẳng kiên trì được lâu đâu. Thứ này chỉ ngăn cản được một lát chứ không thể tiêu diệt được u linh. Các ngươi mau chạy đi!”
“Dàn trận!”
Sở Hạo căn bản không để ý tới gã thượng úy, vừa hô một tiếng, những dân binh đằng sau lập tức rống lên đáp ứng. Mấy chục khẩu súng, có súng săn, súng ngắn, súng trường, súng tiểu liên, tất cả đều được giơ lên nhắm thẳng vào u linh. Trận hình của bọn họ cũng rất đặc biệt, sắp xếp giống y hệt quân đội mấy trăm năm trước, chia làm hai hàng, đằng trước bắn xong thì phía sau tiến lên thay thế.
Chúng quân binh ngây ngốc tập hai, thậm chí rất nhiều xe trong đoàn chạy nạn cũng dừng lại không tiến, muốn nhìn một chút xem phía sau rốt cục xảy ra chuyện gì.
Gã thượng úy mặt đỏ bừng bừng, rống lớn: “Điên à! Đạn thường không gây ảnh hưởng cho u linh được đâu. Đạn điện từ cùng lắm cũng chỉ khiến bọn chúng chậm lại mà thôi! Các ngươi muốn tự tử tập thể à?”
Sở Hạo hướng Ares nhẹ gật đầu, sau đó quay về phía viên thượng úy nói: “Xin chào ngài thượng úy, tôi là trấn trưởng của doanh địa trong sơn cốc đằng kia. Nếu các anh không thể làm gì được bọn chúng vậy hãy giao lại cho bọn tôi, ngài thấy thế nào?”
Viên thượng úy tức giận đến mức nói không nên lời, nhưng đúng lúc này, Ali phát lệnh tấn công, hàng đầu tiên liền đồng loạt khai hỏa. Bên phía u linh, những con đi đầu, trừ loại hợp thể ra thì đều nát bấy, tiêu tán trong không trung. Hợp thể u linh tuy rằng vẫn sống nhưng ăn phải nhiều kẹo linh loại như thế cũng đau đớn gào thét ầm ĩ. Uy lực của lượt bắn này khác xa đống đạn điện từ vừa rồi, hoàn toàn tiêu diệt được kẻ địch chứ không phải chỉ là quấy rối!
Trong khi đám quân nhân vẫn còn sợ ngây người, giữa hai hàng lông mày Ares tối sầm lại, một bộ khô lâu hình người cao tới 5m đột nhiên xuất hiện giữa bầy u linh. Cốt đao trên tay vung nhoang nhoáng, tất cả nạn nhân liền một chia thành hai, tiêu tán trong tiếng rú thảm. Tiếng xạ kích tiếp tục vang lên… Ngắn ngủi chỉ một phút đồng hồ, bầy u linh vừa rồi còn lùa mấy trăm nhân loại như lùa vịt, ấy vậy mà bây giờ đã bị đồ sát sạch sẽ.
Gã thượng úy cùng chúng binh sĩ vẫn còn chìm trong choáng váng, thậm chí rất nhiều người còn làm rơi súng của mình. Những gì vừa xảy ra thật giống như một giấc mộng! Loại đạn kia không ngờ lại có thể giết được u linh, cả bộ khô lâu to lớn kia nữa? Khu trú địa trước mặt thật quá thần bí….
Tóm lại là trong lòng bọn họ bây giờ ngập tràn dấu hỏi. Không riêng gì chúng binh sĩ, những người trên xe cũng đều trợn mắt há mồm. Một số người nhiều tuổi thân vận âu phục, hẳn là nhân viên quản lý gì đó, ánh mắt bọn họ tỏa sáng bừng bừng nhìn về phía đoàn người Sở Hạo.
“Hoan nghênh các vị tới đây, chỗ này là một trấn nhỏ do những người may mắn sống sót thành lập, rất an toàn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.