Quyển 13 - Chương 56: Quá khứ
Zzhty
12/08/2018
Trương Hằng cảm thấy hắn vừa mơ, một giấc mơ hoang đường, một giấc mơ lạ lùng mà kỳ diệu...
Trong giấc mơ, hắn là người thời thượng nhất thế giới này, không ai có thể hợp thời hơn hắn, việc này đơn giản khiến hắn hưng phấn đến độ muốn ngửa mặt lên trời mà hét. Đồng thời hắn ở trong mộng quả thực là vô cùng mạnh. Ở nơi đó, hắn gặp được một con chó khổng lồ màu đen rất to, có điều con chó này dường như đã bị bệnh dại, hắn liền bàn bạc với chủ của nó (trong mơ hắn cảm thấy chủ của nó rất đẹp trai, trông rất giống hắn), sau đó thì tiêm thuốc cho con vật. Được rồi, mặc dù không biết vì sao lại dùng một mũi kim to cỡ đó để tiêm nhưng dù gì hắn cũng đã chữa khỏi cho chú chó nhỏ còn gì.
Sau khi chữa khỏi cho con chó đen khổng lồ, Trương Hằng lại mơ một giấc mơ kỳ quái khác. Giấc mơ này tiếp tục ngay sau đó, hình như hắn đã về tới nhà và chuẩn bị đi ngủ nhưng đột nhiên lại nghĩ ra chuyện gì còn chưa làm, tiếp đến mới ngồi lên máy bay của trung đội Dơi Đen bay đến nơi làm việc... Biết rồi, đây là mơ, xin đừng hỏi tính logic hợp lý ở đâu, dù sao thì đây cũng là mơ mà.
Khi hắn ngồi máy bay của trung đội Dơi Đen đến được hiện trường, ở trong mộng hắn lại lập tức tham gia một trận đấu vật. Không sai, việc khiến hắn bỏ cả ngủ để làm lại là thi đấu vật. Trời ơi, mơ thôi có cần phải phi logic, phi thực tế đến vậy hay không? Tại sao ngủ không ngủ lại đáp máy bay chiến đấu chỉ để thi đấu vật? Để tạo nút thắt với tình tiết cốt truyện chắc?
Được rồi, bỏ qua không nói đến mấy cái này, ít nhất trong mơ hắn vẫn rất đẹp trai không phải sao?
Nhưng đây là đấu vật kiểu quái gì chứ? Hắn thật không dễ dàng mới gào thét lên tới võ đài nhưng tay vật của đối phương trực tiếp vung tay tát một phát hắn đã bay vọt ra khỏi tầng khí khuyển. Trò quỷ gì thế này? Con mẹ nó chẳng qua chỉ là một trận đấu vật thôi cũng xuất hiện thiết lập cấp siêu nhân kiểu này sao?
Vì vậy hắn liền biến thành cán bộ kiểm tra chất kích thích ngay lập tức, phải đi kiểm tra cái tên tuyển thủ quái vật có thể tát người ta bay ra khỏi tầng khí quyển kia. Được rồi, đến đây hắn cảm thấy người này ở trong mơ quả thực là đầu óc có vấn đề, nếu trong thực tế có một sinh vật như vậy, con mẹ nó người này còn đi kiểm tra hắn làm cái gì chứ! Vậy là đi tìm chỗ chết đó có hiểu không? Đối phương có thể một tát vả một người đàn ông trai tráng cao hơn hai mét bay thẳng ra khỏi tầng khí quyển, vậy hắn một quyền đấm xuống ước chừng cả hòn đảo nhỏ cũng biến mất tiêu, tương đương tên lửa hạt nhân tự hành đó!
Nhưng nếu là mơ, vậy thì cũng không sao. Mặc dù trong mơ hắn bị tên quái vật này lột da mặt, tiếp theo... hắn lại tỉnh rồi. Khi tỉnh dậy thì hắn hồn vía lên mây, bởi tên quái vật kia đang túm cổ xách hắn lên.
Không đến nỗi kinh khủng như vậy chứ? Đây là mơ trong mơ à?
Trương Hằng đã bị dọa đến chết khiếp. Nói không khách khí thì, cho dù hắn có thể tưởng tượng ra mình là người mạnh nhất nhưng vẫn tuyệt đối chống không nổi một cái tát kia, như vậy đó nhất định là sức mạnh hoang tưởng cấp truyền thuyết trong thần thoại. Đấy là thứ sinh vật có thể chỉ dựa vào xác thịt mà đạt tới được sao!?
Có điều trong lúc sợ hãi, hắn mơ hồ nghe được giọng của Sở Hạo, hơn nữa còn luống cuống mà nói: "Cậu vẫn còn đi lấy chiếc mặt nạ đó ư? Tôi đã sớm biết sẽ có kết quả như vậy mà, tôi sớm nên biết rồi!"
Sở Hạo ở bên cạnh Trịnh Xá quả thực là đang cuống cuồng cả lên, nhất là khi hắn nghĩ tới tình hình ban nãy vẫn còn tốt biết bao. Trịnh Xá đã hoàn toàn đánh bại Zeus rồi, mặc dù hắn vẫn chưa quá chắc chắn về một suy đoán của mình, đó chính là hắn đã quên mất Trịnh Xá, nhưng bất luận thế nào, người mạnh nhất đội Trung Châu này xem ra rất thân thiết với hắn, hơn nữa còn vô cùng tử tế. Trong trường hợp này, một khi bắt được Zeus, nhiệm vụ ở thế giới này cũng coi như thành công được hơn phân nửa, nhưng một cục diện tốt như vậy lại dứt khoát bị cây hài siêu cấp này quấy loạn. Hắn bây giờ quả thực muốn giết Trương Hằng cũng có a...
Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng rũ rượi sắp tắt thở của Trương Hằng lúc này, trong lòng hắn không tự chủ được lại mềm nhũn ra. Nghĩ lại, lúc trước Trương Hằng nhìn thấy hắn bị các vị thần Olympus bắt đi nên mới đào chiếc mặt nạ đó lên, tất cả cũng vì muốn cứu hắn trở về. Nói ra thì, những chuyện này kỳ thực nên trách hắn, kế hoạch bị đảo bung bét không nói, thực lực cũng yếu không chịu được, văn không hay, võ không có, liên lụy đồng đội, chẳng làm nên trò trống gì...
Nghĩ đến đây Sở Hạo quả thực không nói nên lời, sau cùng chỉ có thể để tất cả hóa thành một tiếng thở dài, lúc này mới quay qua Trịnh Xá: "Hắn là bạn của tôi, cũng là người của đội Bắc Băng Châu, chuyện lúc trước... xem ra là có lý do, nhưng việc để Zeus chạy mất là trách nhiệm cũng như lỗi lầm của đội Bắc Băng Châu chúng tôi, chúng tôi sẽ bù đắp, mong anh sẽ..."
Nhưng Sở Hạo lại nhìn thấy dáng vẻ khiếp sợ của Trịnh Xá, hoàn toàn không giống với cơn giận tam bành trong tưởng tượng của hắn. Hắn thấy Trịnh Xá xách Trương Hằng lên nhìn kỹ hồi lâu, sau đó giơ Trương Hằng đến trước mặt mình cẩn thận so sánh, tiếp đến lại nhìn từng người qua hết nửa này. Tất cả những thứ này, thực sự khiến Sở Hạo và Trương Hằng không hiểu ra làm sao cả.
Chỉ là lúc trước Sở Hạo nghe rất rõ, biết được đồng đội của Trịnh Xá dường như đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa chuyện này rất có thể có liên quan đến các vị thần Olympus. Theo lý mà nói, phản ứng lúc này của Trịnh Xá dù có như thế nào cũng không coi là quá đáng, nhưng hắn không làm sao tưởng tượng được đó lại là một biểu cảm "chấn động" thế này.
Cuối cùng, là Trương Hằng không nhịn được trước, cho dù hắn đang yếu gần chết nhưng vẫn cố nói: "Lạy cụ, tôi với Sở Hạo chả giống nhau chút nào. Nhìn kiểu gì thì tôi cũng không thể là anh em ruột thịt gì đó với hắn nha? Đương nhiên anh trai - em gái lại càng không thể, còn chị em gái hả..."
"Im miệng!"
Sở Hạo lập tức lại phát ra cái giọng nói luống cuống đó, đồng thời vội vàng nói với Trịnh Xá: "Anh đừng hiểu lầm, hắn bẩm sinh đã có tính chọc cười như vậy, tuyệt đối không phải cố ý nhằm vào anh. Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ nghĩ hết mọi cách bắt lại Zeus!"Trịnh Xá vẫn duy trì nguyên vẻ mặt "khiếp sợ" kia, mãi đến lúc này hắn mới phát hiện ra bộ dạng sắp chết của Trương Hằng trên tay mình liền chuyển đối phương đến bên người Sở Hạo, sau đó dùng một biểu cảm khó tả nói: "Nói vậy... cậu cũng tên là Trương Hằng à? Cung, Trường - Trương? Bộ tâm đứng - Hằng? Tên của cậu chỉ có hai chữ?" (1)
Trương Hằng đã không còn sức gật đầu rồi, Sở Hạo vừa đỡ hắn vừa nói: "Đúng vậy, chính là hai chữ đó, còn về Zeus thì..."
Trịnh Xá lắc đầu nói: "Hắn chạy về Minh Giới rồi, tôi có thể cảm nhận được Thần Tính tín ngưỡng từ khoảng cách xa thậm chí là nhạt nhòa. Có khi bọn chúng đã hoàn toàn đóng chặt lối đi đến Minh Giới rồi, dùng sức mạnh của Minh Hà... Trong một khoảng thời gian ngắn, tôi cũng không có cách nào đến được đó, bây giờ... trước tiên tìm một chỗ đã, tôi sẽ xem cho hắn, có vẻ tình hình của hắn có chút không ổn, tôi cũng có quá nhiều nghi ngờ và vấn đề muốn hỏi các cậu..."
Sở Hạo và Trương Hằng đương nhiên không có cách nào phản bác lại gì, vì vậy dưới sự dẫn dắt của Trịnh Xá, ba người tùy ý tìm một đỉnh núi hạ xuống. Lúc này Trương Hằng đã hoàn toàn bị choáng, mà Trịnh Xá trực tiếp vung một tát lên trên ngực Trương Hằng, trước ánh mắt kinh hãi của Sở Hạo, hô hấp của Trương Hằng vốn hấp hối gần chết lập tức bình thường trở lại. Một tát uy lực vô hạn của Trịnh Xá, ở chốn này dường như biến thành thần dược cứu mạng.
"...Chỉ là một cách vận dụng khác của chân nguyên lực mà thôi. Nói trắng ra là, con người ăn cơm cũng chỉ vì hấp thu năng lượng, mà cấp độ năng lượng của chân nguyên lực lại vô cùng cao, chỉ cần biết ứng dụng, hoàn toàn có thể cứu sống con người, thay da đổi thịt, chỉ là... vẫn không thể hồi sinh người chết." Trịnh Xá có chút tịch mịch, thêm đôi phần tự giễu mà nói.
Sở Hạo thấy Trương Hằng đã an toàn, trong đầu hắn liền vội vã nghĩ ngợi gì đó, mà Trịnh Xá lại đột nhiên nói: "Cậu... đã mất đi ký ức lúc gặp tôi? Ký ức về lúc cứu thế trong thế giới The Terminator, cậu quên rồi à?"
Sở Hạo sững ra một chút, muốn nói gì đó, nhưng Trịnh Xá vừa cứu Trương Hằng xong, trước đó cũng coi như là ân nhân cứu mạng của hắn, cộng thêm việc hắn thực sự không biết nói láo kiểu gì, cứ như vậy hắn chỉ có thể đáp: "Bởi một số lý do, tôi đã mất đi ký ức về anh cũng như toàn bộ đội Trung Châu, đúng vậy..."
Trịnh Xá gật đầu, chợt nói: "Ra là như vậy, tôi đã nói tại sao vẻ mặt cậu khi nhìn tôi lại như nhìn người lạ... Nhắc tới thì, chẳng lẽ cậu vẫn cho tôi là ác ma giết người luyện hồn à?"
Sở Hạo không nói gì, Trịnh Xá lại biết được đáp án. Hắn cười khổ một tiếng, nói: "Tôi nên bảo cậu cố chấp hay nên nói cậu mắc hội chứng tuổi dậy thì đây? (2) Thế giới này làm gì có nhiều kẻ xấu giết người luyện hồn đến vậy? Nếu trong tiểu đội Luân Hồi có thật đi nữa cũng đã bị tôi dọn sạch từ sớm rồi. Ài, lần này lại phiền đây, vốn tôi muốn mượn sức mạnh của cậu để cứu đồng đội của mình về, bây giờ xem ra cậu vẫn nửa tin nửa ngờ tôi đúng không? Được rồi, vấn đề này tạm thời cứ gác qua một bên... điều tôi muốn hỏi là, Sở Hạo, cậu làm sao quen biết được Trương Hằng vậy? Hắn... trở thành thành viên của tiểu đội Luân Hồi trước, hay cậu thành thành viên tiểu đội Luân Hồi trước?"
Sở Hạo ngẩn ra, trực tiếp nói: "Là tôi trở thành thành viên tiểu đội luân Hồi trước, sau này hắn mới gia nhập."
"... Vậy ư?" Trịnh Xá có hơi ngây người, không rõ đang nghĩ về điều gì, sắc mặt của hắn vô cùng phức tạp, lúc cười lúc xót, phải nửa ngày sau hắn mới nói: "Thế... Trương Hằng này có chỗ nào kỳ quái không? Tôi đang nói tới mấy kiểu vượt qua lẽ thường, ví dụ như sức mạnh, kinh nghiệm từng trải hay ký ức gì đó, có thể nói cho tôi không? Tôi xin cậu đấy."
Sở Hạo lại ngẩn ra, hắn thực sự không nghĩ tới Trịnh Xá sẽ nói như vậy. Lý do để hỏi những chuyện này, dựa vào biểu cảm, hành động, thần thái của Trịnh Xá lúc trước, cùng với câu hỏi của hiện tại, khả năng duy nhất Sở Hạo nghĩ ra được, có lẽ là Trịnh Xá quen biết Trương Hằng... Trương Hằng trước năm mười tám tuổi?
Nghĩ đến đây, Sở Hạo liền nói: "Mọi thứ của hắn đều giống với người thường, điều duy nhất khác biệt chính là vận khí kỳ quái của hắn, không biết nên nói là vận may hay vận xui nữa. Tóm lại, người ở bên cạnh hắn thường sẽ rất xui xẻo, hắn cũng xui theo nhưng vẫn không chết được... Còn có ký ức của hắn nữa, hắn không có ký ức trước năm mình mười tám tuổi, hắn không biết mình đến từ đâu, toàn bộ quá khứ lúc đó hắn đều không nhớ ra. Ngoài ra thì không còn gì khác, nếu không tính tới vụ chọc cười kia."
Trịnh Xá nghe xong liền rơi vào trầm mặc, đợi hết nửa ngày hắn mới nói: "Sở Hạo, bất kể lúc này cậu nhìn nhận tôi thế nào, nhưng tôi, và đội Trung Châu, tuyệt đối không phải một đội tà ác. Chúng tôi cũng có thiện cảm với cậu và cả đội Bắc Băng Châu của cậu, hiện tại có một số chuyện trước đây tôi muốn nói cho cậu, sau đó cậu hãy tự xem xét tính chân thực của nó, thứ tôi muốn nói là... Trương Hằng đồng đội của cậu, rất có thể là đồng đội của tôi, Trương Hằng của đội Trung Châu lúc trước, vì một lý do nào đó, hoặc là đã chuyển thế, hoặc là bị chủ thần xóa kí ức rồi ném vào thế giới thực. Tóm lại... hắn rất có thể đều là cùng một người. Tôi không chỉ nhờ vào tướng mạo của hắn mà còn dựa trên bản chất linh hồn để phán đoán. Tôi có thể cảm nhận được, bản chất linh hồn của hắn quả thực là Trương Hằng đồng đội lúc trước của tôi, mặc dù có một chút không giống nhưng cũng có chỗ giống nhau... Tôi biết nói như vậy chắc chắn sẽ rất khó để cậu tin tưởng, vì vậy tôi sẽ kể cho cậu nghe về toàn bộ quá khứ của tôi, đội Trung Châu, thế giới Luân Hồi lúc trước cũng như sự bắt đầu của thế hệ thứ nhất. Sau đó đúng sai, thật giả, thiện ác sẽ do cậu tự mình đoán định. Sở Hạo... tôi tin là, người có thể hy sinh bản thân để bảo vệ đồng đội, cứu vớt thế giới như cậu, tuyệt đối sẽ là một người tốt..."
"Khởi đầu của tất cả... bắt đầu từ lúc tôi gia nhập thế giới Luân Hồi lần đầu tiên, thế giới phim kinh dị thứ nhất, Resident Evil 1..."
***
(1) Trịnh Xá đang hỏi cách viết tên của Trương Hằng: chữ Trương được tạo bởi hai bộ Cung và Trường; chữ Hằng thì chỉ cần phân biệt bởi bộ thủ đứng phía trước là bộ tâm đứng.
(2) Hội chứng tuổi dậy thì (Trung nhị bệnh): Là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng năm 2 Trung học cơ sở. Trong bài trả lời phỏng vấn tháng 4/2015, tác giả Zhttty thừa nhận hình mẫu nhân vật Sở Hạo là siêu cấp Nhị Trung với ý nghĩa không chịu hưởng thụ cuộc sống yên ổn mà thích đi giải cứu thế giới, nhiệt huyết sôi trào, dám phá vỡ gông xiềng.
Trong giấc mơ, hắn là người thời thượng nhất thế giới này, không ai có thể hợp thời hơn hắn, việc này đơn giản khiến hắn hưng phấn đến độ muốn ngửa mặt lên trời mà hét. Đồng thời hắn ở trong mộng quả thực là vô cùng mạnh. Ở nơi đó, hắn gặp được một con chó khổng lồ màu đen rất to, có điều con chó này dường như đã bị bệnh dại, hắn liền bàn bạc với chủ của nó (trong mơ hắn cảm thấy chủ của nó rất đẹp trai, trông rất giống hắn), sau đó thì tiêm thuốc cho con vật. Được rồi, mặc dù không biết vì sao lại dùng một mũi kim to cỡ đó để tiêm nhưng dù gì hắn cũng đã chữa khỏi cho chú chó nhỏ còn gì.
Sau khi chữa khỏi cho con chó đen khổng lồ, Trương Hằng lại mơ một giấc mơ kỳ quái khác. Giấc mơ này tiếp tục ngay sau đó, hình như hắn đã về tới nhà và chuẩn bị đi ngủ nhưng đột nhiên lại nghĩ ra chuyện gì còn chưa làm, tiếp đến mới ngồi lên máy bay của trung đội Dơi Đen bay đến nơi làm việc... Biết rồi, đây là mơ, xin đừng hỏi tính logic hợp lý ở đâu, dù sao thì đây cũng là mơ mà.
Khi hắn ngồi máy bay của trung đội Dơi Đen đến được hiện trường, ở trong mộng hắn lại lập tức tham gia một trận đấu vật. Không sai, việc khiến hắn bỏ cả ngủ để làm lại là thi đấu vật. Trời ơi, mơ thôi có cần phải phi logic, phi thực tế đến vậy hay không? Tại sao ngủ không ngủ lại đáp máy bay chiến đấu chỉ để thi đấu vật? Để tạo nút thắt với tình tiết cốt truyện chắc?
Được rồi, bỏ qua không nói đến mấy cái này, ít nhất trong mơ hắn vẫn rất đẹp trai không phải sao?
Nhưng đây là đấu vật kiểu quái gì chứ? Hắn thật không dễ dàng mới gào thét lên tới võ đài nhưng tay vật của đối phương trực tiếp vung tay tát một phát hắn đã bay vọt ra khỏi tầng khí khuyển. Trò quỷ gì thế này? Con mẹ nó chẳng qua chỉ là một trận đấu vật thôi cũng xuất hiện thiết lập cấp siêu nhân kiểu này sao?
Vì vậy hắn liền biến thành cán bộ kiểm tra chất kích thích ngay lập tức, phải đi kiểm tra cái tên tuyển thủ quái vật có thể tát người ta bay ra khỏi tầng khí quyển kia. Được rồi, đến đây hắn cảm thấy người này ở trong mơ quả thực là đầu óc có vấn đề, nếu trong thực tế có một sinh vật như vậy, con mẹ nó người này còn đi kiểm tra hắn làm cái gì chứ! Vậy là đi tìm chỗ chết đó có hiểu không? Đối phương có thể một tát vả một người đàn ông trai tráng cao hơn hai mét bay thẳng ra khỏi tầng khí quyển, vậy hắn một quyền đấm xuống ước chừng cả hòn đảo nhỏ cũng biến mất tiêu, tương đương tên lửa hạt nhân tự hành đó!
Nhưng nếu là mơ, vậy thì cũng không sao. Mặc dù trong mơ hắn bị tên quái vật này lột da mặt, tiếp theo... hắn lại tỉnh rồi. Khi tỉnh dậy thì hắn hồn vía lên mây, bởi tên quái vật kia đang túm cổ xách hắn lên.
Không đến nỗi kinh khủng như vậy chứ? Đây là mơ trong mơ à?
Trương Hằng đã bị dọa đến chết khiếp. Nói không khách khí thì, cho dù hắn có thể tưởng tượng ra mình là người mạnh nhất nhưng vẫn tuyệt đối chống không nổi một cái tát kia, như vậy đó nhất định là sức mạnh hoang tưởng cấp truyền thuyết trong thần thoại. Đấy là thứ sinh vật có thể chỉ dựa vào xác thịt mà đạt tới được sao!?
Có điều trong lúc sợ hãi, hắn mơ hồ nghe được giọng của Sở Hạo, hơn nữa còn luống cuống mà nói: "Cậu vẫn còn đi lấy chiếc mặt nạ đó ư? Tôi đã sớm biết sẽ có kết quả như vậy mà, tôi sớm nên biết rồi!"
Sở Hạo ở bên cạnh Trịnh Xá quả thực là đang cuống cuồng cả lên, nhất là khi hắn nghĩ tới tình hình ban nãy vẫn còn tốt biết bao. Trịnh Xá đã hoàn toàn đánh bại Zeus rồi, mặc dù hắn vẫn chưa quá chắc chắn về một suy đoán của mình, đó chính là hắn đã quên mất Trịnh Xá, nhưng bất luận thế nào, người mạnh nhất đội Trung Châu này xem ra rất thân thiết với hắn, hơn nữa còn vô cùng tử tế. Trong trường hợp này, một khi bắt được Zeus, nhiệm vụ ở thế giới này cũng coi như thành công được hơn phân nửa, nhưng một cục diện tốt như vậy lại dứt khoát bị cây hài siêu cấp này quấy loạn. Hắn bây giờ quả thực muốn giết Trương Hằng cũng có a...
Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng rũ rượi sắp tắt thở của Trương Hằng lúc này, trong lòng hắn không tự chủ được lại mềm nhũn ra. Nghĩ lại, lúc trước Trương Hằng nhìn thấy hắn bị các vị thần Olympus bắt đi nên mới đào chiếc mặt nạ đó lên, tất cả cũng vì muốn cứu hắn trở về. Nói ra thì, những chuyện này kỳ thực nên trách hắn, kế hoạch bị đảo bung bét không nói, thực lực cũng yếu không chịu được, văn không hay, võ không có, liên lụy đồng đội, chẳng làm nên trò trống gì...
Nghĩ đến đây Sở Hạo quả thực không nói nên lời, sau cùng chỉ có thể để tất cả hóa thành một tiếng thở dài, lúc này mới quay qua Trịnh Xá: "Hắn là bạn của tôi, cũng là người của đội Bắc Băng Châu, chuyện lúc trước... xem ra là có lý do, nhưng việc để Zeus chạy mất là trách nhiệm cũng như lỗi lầm của đội Bắc Băng Châu chúng tôi, chúng tôi sẽ bù đắp, mong anh sẽ..."
Nhưng Sở Hạo lại nhìn thấy dáng vẻ khiếp sợ của Trịnh Xá, hoàn toàn không giống với cơn giận tam bành trong tưởng tượng của hắn. Hắn thấy Trịnh Xá xách Trương Hằng lên nhìn kỹ hồi lâu, sau đó giơ Trương Hằng đến trước mặt mình cẩn thận so sánh, tiếp đến lại nhìn từng người qua hết nửa này. Tất cả những thứ này, thực sự khiến Sở Hạo và Trương Hằng không hiểu ra làm sao cả.
Chỉ là lúc trước Sở Hạo nghe rất rõ, biết được đồng đội của Trịnh Xá dường như đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa chuyện này rất có thể có liên quan đến các vị thần Olympus. Theo lý mà nói, phản ứng lúc này của Trịnh Xá dù có như thế nào cũng không coi là quá đáng, nhưng hắn không làm sao tưởng tượng được đó lại là một biểu cảm "chấn động" thế này.
Cuối cùng, là Trương Hằng không nhịn được trước, cho dù hắn đang yếu gần chết nhưng vẫn cố nói: "Lạy cụ, tôi với Sở Hạo chả giống nhau chút nào. Nhìn kiểu gì thì tôi cũng không thể là anh em ruột thịt gì đó với hắn nha? Đương nhiên anh trai - em gái lại càng không thể, còn chị em gái hả..."
"Im miệng!"
Sở Hạo lập tức lại phát ra cái giọng nói luống cuống đó, đồng thời vội vàng nói với Trịnh Xá: "Anh đừng hiểu lầm, hắn bẩm sinh đã có tính chọc cười như vậy, tuyệt đối không phải cố ý nhằm vào anh. Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ nghĩ hết mọi cách bắt lại Zeus!"Trịnh Xá vẫn duy trì nguyên vẻ mặt "khiếp sợ" kia, mãi đến lúc này hắn mới phát hiện ra bộ dạng sắp chết của Trương Hằng trên tay mình liền chuyển đối phương đến bên người Sở Hạo, sau đó dùng một biểu cảm khó tả nói: "Nói vậy... cậu cũng tên là Trương Hằng à? Cung, Trường - Trương? Bộ tâm đứng - Hằng? Tên của cậu chỉ có hai chữ?" (1)
Trương Hằng đã không còn sức gật đầu rồi, Sở Hạo vừa đỡ hắn vừa nói: "Đúng vậy, chính là hai chữ đó, còn về Zeus thì..."
Trịnh Xá lắc đầu nói: "Hắn chạy về Minh Giới rồi, tôi có thể cảm nhận được Thần Tính tín ngưỡng từ khoảng cách xa thậm chí là nhạt nhòa. Có khi bọn chúng đã hoàn toàn đóng chặt lối đi đến Minh Giới rồi, dùng sức mạnh của Minh Hà... Trong một khoảng thời gian ngắn, tôi cũng không có cách nào đến được đó, bây giờ... trước tiên tìm một chỗ đã, tôi sẽ xem cho hắn, có vẻ tình hình của hắn có chút không ổn, tôi cũng có quá nhiều nghi ngờ và vấn đề muốn hỏi các cậu..."
Sở Hạo và Trương Hằng đương nhiên không có cách nào phản bác lại gì, vì vậy dưới sự dẫn dắt của Trịnh Xá, ba người tùy ý tìm một đỉnh núi hạ xuống. Lúc này Trương Hằng đã hoàn toàn bị choáng, mà Trịnh Xá trực tiếp vung một tát lên trên ngực Trương Hằng, trước ánh mắt kinh hãi của Sở Hạo, hô hấp của Trương Hằng vốn hấp hối gần chết lập tức bình thường trở lại. Một tát uy lực vô hạn của Trịnh Xá, ở chốn này dường như biến thành thần dược cứu mạng.
"...Chỉ là một cách vận dụng khác của chân nguyên lực mà thôi. Nói trắng ra là, con người ăn cơm cũng chỉ vì hấp thu năng lượng, mà cấp độ năng lượng của chân nguyên lực lại vô cùng cao, chỉ cần biết ứng dụng, hoàn toàn có thể cứu sống con người, thay da đổi thịt, chỉ là... vẫn không thể hồi sinh người chết." Trịnh Xá có chút tịch mịch, thêm đôi phần tự giễu mà nói.
Sở Hạo thấy Trương Hằng đã an toàn, trong đầu hắn liền vội vã nghĩ ngợi gì đó, mà Trịnh Xá lại đột nhiên nói: "Cậu... đã mất đi ký ức lúc gặp tôi? Ký ức về lúc cứu thế trong thế giới The Terminator, cậu quên rồi à?"
Sở Hạo sững ra một chút, muốn nói gì đó, nhưng Trịnh Xá vừa cứu Trương Hằng xong, trước đó cũng coi như là ân nhân cứu mạng của hắn, cộng thêm việc hắn thực sự không biết nói láo kiểu gì, cứ như vậy hắn chỉ có thể đáp: "Bởi một số lý do, tôi đã mất đi ký ức về anh cũng như toàn bộ đội Trung Châu, đúng vậy..."
Trịnh Xá gật đầu, chợt nói: "Ra là như vậy, tôi đã nói tại sao vẻ mặt cậu khi nhìn tôi lại như nhìn người lạ... Nhắc tới thì, chẳng lẽ cậu vẫn cho tôi là ác ma giết người luyện hồn à?"
Sở Hạo không nói gì, Trịnh Xá lại biết được đáp án. Hắn cười khổ một tiếng, nói: "Tôi nên bảo cậu cố chấp hay nên nói cậu mắc hội chứng tuổi dậy thì đây? (2) Thế giới này làm gì có nhiều kẻ xấu giết người luyện hồn đến vậy? Nếu trong tiểu đội Luân Hồi có thật đi nữa cũng đã bị tôi dọn sạch từ sớm rồi. Ài, lần này lại phiền đây, vốn tôi muốn mượn sức mạnh của cậu để cứu đồng đội của mình về, bây giờ xem ra cậu vẫn nửa tin nửa ngờ tôi đúng không? Được rồi, vấn đề này tạm thời cứ gác qua một bên... điều tôi muốn hỏi là, Sở Hạo, cậu làm sao quen biết được Trương Hằng vậy? Hắn... trở thành thành viên của tiểu đội Luân Hồi trước, hay cậu thành thành viên tiểu đội Luân Hồi trước?"
Sở Hạo ngẩn ra, trực tiếp nói: "Là tôi trở thành thành viên tiểu đội luân Hồi trước, sau này hắn mới gia nhập."
"... Vậy ư?" Trịnh Xá có hơi ngây người, không rõ đang nghĩ về điều gì, sắc mặt của hắn vô cùng phức tạp, lúc cười lúc xót, phải nửa ngày sau hắn mới nói: "Thế... Trương Hằng này có chỗ nào kỳ quái không? Tôi đang nói tới mấy kiểu vượt qua lẽ thường, ví dụ như sức mạnh, kinh nghiệm từng trải hay ký ức gì đó, có thể nói cho tôi không? Tôi xin cậu đấy."
Sở Hạo lại ngẩn ra, hắn thực sự không nghĩ tới Trịnh Xá sẽ nói như vậy. Lý do để hỏi những chuyện này, dựa vào biểu cảm, hành động, thần thái của Trịnh Xá lúc trước, cùng với câu hỏi của hiện tại, khả năng duy nhất Sở Hạo nghĩ ra được, có lẽ là Trịnh Xá quen biết Trương Hằng... Trương Hằng trước năm mười tám tuổi?
Nghĩ đến đây, Sở Hạo liền nói: "Mọi thứ của hắn đều giống với người thường, điều duy nhất khác biệt chính là vận khí kỳ quái của hắn, không biết nên nói là vận may hay vận xui nữa. Tóm lại, người ở bên cạnh hắn thường sẽ rất xui xẻo, hắn cũng xui theo nhưng vẫn không chết được... Còn có ký ức của hắn nữa, hắn không có ký ức trước năm mình mười tám tuổi, hắn không biết mình đến từ đâu, toàn bộ quá khứ lúc đó hắn đều không nhớ ra. Ngoài ra thì không còn gì khác, nếu không tính tới vụ chọc cười kia."
Trịnh Xá nghe xong liền rơi vào trầm mặc, đợi hết nửa ngày hắn mới nói: "Sở Hạo, bất kể lúc này cậu nhìn nhận tôi thế nào, nhưng tôi, và đội Trung Châu, tuyệt đối không phải một đội tà ác. Chúng tôi cũng có thiện cảm với cậu và cả đội Bắc Băng Châu của cậu, hiện tại có một số chuyện trước đây tôi muốn nói cho cậu, sau đó cậu hãy tự xem xét tính chân thực của nó, thứ tôi muốn nói là... Trương Hằng đồng đội của cậu, rất có thể là đồng đội của tôi, Trương Hằng của đội Trung Châu lúc trước, vì một lý do nào đó, hoặc là đã chuyển thế, hoặc là bị chủ thần xóa kí ức rồi ném vào thế giới thực. Tóm lại... hắn rất có thể đều là cùng một người. Tôi không chỉ nhờ vào tướng mạo của hắn mà còn dựa trên bản chất linh hồn để phán đoán. Tôi có thể cảm nhận được, bản chất linh hồn của hắn quả thực là Trương Hằng đồng đội lúc trước của tôi, mặc dù có một chút không giống nhưng cũng có chỗ giống nhau... Tôi biết nói như vậy chắc chắn sẽ rất khó để cậu tin tưởng, vì vậy tôi sẽ kể cho cậu nghe về toàn bộ quá khứ của tôi, đội Trung Châu, thế giới Luân Hồi lúc trước cũng như sự bắt đầu của thế hệ thứ nhất. Sau đó đúng sai, thật giả, thiện ác sẽ do cậu tự mình đoán định. Sở Hạo... tôi tin là, người có thể hy sinh bản thân để bảo vệ đồng đội, cứu vớt thế giới như cậu, tuyệt đối sẽ là một người tốt..."
"Khởi đầu của tất cả... bắt đầu từ lúc tôi gia nhập thế giới Luân Hồi lần đầu tiên, thế giới phim kinh dị thứ nhất, Resident Evil 1..."
***
(1) Trịnh Xá đang hỏi cách viết tên của Trương Hằng: chữ Trương được tạo bởi hai bộ Cung và Trường; chữ Hằng thì chỉ cần phân biệt bởi bộ thủ đứng phía trước là bộ tâm đứng.
(2) Hội chứng tuổi dậy thì (Trung nhị bệnh): Là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng năm 2 Trung học cơ sở. Trong bài trả lời phỏng vấn tháng 4/2015, tác giả Zhttty thừa nhận hình mẫu nhân vật Sở Hạo là siêu cấp Nhị Trung với ý nghĩa không chịu hưởng thụ cuộc sống yên ổn mà thích đi giải cứu thế giới, nhiệt huyết sôi trào, dám phá vỡ gông xiềng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.