Vô Hạn Thự Quang

Quyển 12 - Chương 38: Quyết đoán

Zzhty

21/05/2017

"Thật ra đơn giản là chúng ta dùng vật tư và nhân lực để thực hiện nghiền ép thôi."

Yếu tố quan trọng nhất trong chiến tranh hiện đại là gì?

Có người nói là khoa học công nghệ, có người nói là đại thế, người hiểu biết nhiều hơn thì nói là tiền! Đúng vậy, chính là tiền!

Chỉ nguyên việc di chuyển trong chiến tranh hiện đại đã tốn đến vài tỷ đến mấy chục tỷ USD, ngươi cho rằng tiền là mớ giấy vụn a? Với ngần đó tiền có thể làm được bao nhiêu chuyện?

Làm một phép tính đơn giản, một người bình thường ở thành phố hạng hai, hạng ba của Trung Quốc có lương tháng bình quân khoảng hai nghìn đến ba nghìn nhân dân tệ. Khoản tiền này đã đủ cho chi phí sinh hoạt thường ngày của một người như tiền thuê trọ, ăn uống, các loại chi phí khác như điện nước, ngoài ra còn có thể giữ lại được một phần năm đến một phần tám tiền lương nếu biết tiết kiệm. Khoản tiền này nếu quy đổi ra đô la Mỹ ước chừng khoảng ba trăm đô la. Kể cả thành phố hạng một hoặc các thành phố sầm uất nhất thì chi phí tối đa cho một người chỉ rơi vào khoảng sáu trăm bảy trăm đô la.

Đương nhiên chi phí này chỉ tính cho tầng lớp làm công ăn lương chứ không áp dụng cho đám người giàu có tiền. Nghĩ cũng đủ hiểu, một người ăn uống ngủ nghỉ ở thành phố, chỉ cần không phải người ăn tiêu vô độ thì chi phí không thể vượt quá sáu bảy trăm đô la. Khoản tiền này đã bao gồm toàn bộ các chi phí cần thiết rồi!

Còn chi phí cho chiến tranh thì chỉ riêng việc điều động quân đội đã ngốn tới hàng tỷ đô la. Đây mới chỉ là chi phí di chuyển mà chưa tính đến các loại tiêu hao về vũ khí, nhiên liệu hay công tác hậu cần. Sau khi kết thúc chiến tranh còn phải tính đến chi phí cho quân nhân hy sinh cùng với chi phí tu bổ hoặc xây dựng lại các công trình bị hư hại hoặc phá hủy.

Vậy nên yếu tố quyết định chiến tranh thời hiện đại chính là tiền tài!

Không nói đến chuyện khác thì việc Mỹ là quốc gia mạnh nhất trên thế giới vào thời điểm đầu thế kỷ 21 là vấn đề không cần phải bàn cãi. Đồng thời đây cũng là quốc gia đứng đầu về tiềm lực chiến tranh hay nói cách khác thì Mỹ là quốc gia có tiền nhất trong liên minh mười nước lần này.

Trong lần triển khai liên minh quân đội này, ngoại trừ Nga, Z thì nước Mỹ đã trang bị vũ khí đầy đủ cho toàn bộ quân đội của những quốc gia đồng minh chiến lược mặc dù các nước này cũng có hệ thống công nghiệp quân sự của riêng mình. Thậm chí kể cả với đối thủ của mình là Nga, nước Mỹ cũng gần như có yêu cầu là lập tức đáp ứng, không hề tỏ ra keo kiệt. Tình huống lần này thật sự rất nghiêm trọng, nếu như những sinh vật bên trong sương mù tiến hành xâm lược thì Mỹ sẽ là quốc gia đầu tiên bị tấn công. Nước Mỹ mong muốn một lần hành động sẽ giải quyết toàn bộ nguy cơ, thế nên về phương diện trang bị quân sự thì quân đội được vũ trang từ đầu đến chân. Các loại vũ khí chỉ cần ngươi có thể mang theo thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Nếu không do sức người có hạn thì quân đội cấp cao còn yêu cầu mỗi binh sĩ cầm theo hơn mười loại vũ khí hạng nặng ra chiến trường.



Sau khi xác nhận phương thức đột kích của bầy quái thú trong sương mù, Sở Hạo nghĩ ra vài phương pháp đối phó. Một trong số đó là sử dụng Phong hậu bát trận đồ, nhưng việc này có nhiều hạn chế. Điều đầu tiên là người chỉ huy phải gần như hoàn toàn nắm giữ quân đội, hơn nữa là binh sĩ phải tín nhiệm gần như tuyệt đối với bản thân. Một khi đã tham gia chiến trường thì cho dù chết cũng phải hoàn thành việc di chuyển và chiến đấu còn lúc đối mặt với kẻ địch nhất định phải tấn công mạnh mẽ. Sở Hạo căn bản là không có quyền khống chế quân đội, mà việc đó tướng lĩnh cấp cao của các quốc gia chắc chắn cũng sẽ không đồng ý.

Hạn chế thứ hai là người chỉ huy phải cực kỳ nhạy cảm và nắm chắc tình thế trên chiến trường. Điều kiện hiện tại không thể đáp ứng được yêu cầu này vì chiến đấu hoàn toàn diễn ra bên trong màn sương mù.

Chính vì vậy Sở Hạo không hề có ý định sử dụng Phong hầu bát trận đồ trong bố cục lần này. Hắn chỉ cần tham mưu cho quân đội là hoàn thành trách nhiệm. Thực ra điểm quan trọng nhất là kẻ địch hiện tại chỉ là tiểu đội tiên phong nên số người và vật tư chiến tranh rất hạn chế. Việc duy nhất bọn chúng có thể làm là lợi dụng bầy quái thú tấn công quân đội để kéo dài thời gian. Chỗ dựa của Sở Hạo lại là toàn bộ thế giới nhân loại! Nếu không tại sao hắn phải bố trí kế hoạch điên cuồng là tấn công thủ đô các quốc gia bằng vũ khí hạt nhân đây? Nếu không tại sao hắn lựa chọn hy sinh vô số người bình thường để làm gì? Chính là để lúc này có thể thực hiện nghiền ép kẻ xâm nhập.

Đáp án đơn giản chính là bãi bom mìn tự động phát nổ khi có tiếp xúc!

Đúng vậy! Thực tế là quân đội bốn nước không tiến lên theo phương hướng nhất định một cách đơn giản như vậy. Các quốc gia thống nhất sắp xếp các đơn vị hỏa lực tầm xa sẽ được bố trí ở trung tâm của lực lượng quân đội. Như vậy dù chiến đấu xảy ra ở bất kỳ hướng nào ở phía trước thì theo con đường mở ra khi quân đội tiên phong tấn công, các đơn vị tấn công tầm xa có thể nhanh chóng thu hẹp khoảng cách để tiến hành hỗ trợ.

Kẻ địch không thể phát hiện tình hình chiến đấu trong màn sương mù mà chỉ dựa vào vị trí bầy quái thú bị tiêu diệt để dự đoán khu vực quân đội tập trung và khu vực an toàn. Trong trường hợp phát hiện vị trí liên minh quân đội có ưu thế về số lượng và hỏa lực thì chắc chắn đối phương sẽ tiến hành đột kích các đơn vị có hỏa lực tầm xa ở phía sau.

Tuy nhiên đây cũng là một cái bẫy chết người!

Đúng vậy! Nhờ vào quân đội hậu cần vận chuyển và không quân tiếp viện, quân đội bốn nước đã bố trí rất nhiều bãi bom mìn tự động phát nổ sau khi tiến lên. Các bãi mìn này được quân đội chuẩn bị sẵn sàng mà không cần quan tâm tới chi phí và số lượng.

Khi bầy quái thú đột kích và phá hủy vũ khí của các đơn vị có hỏa lực tầm xa thì chúng cũng rơi vào cái bẫy đã được bố trí này. Cho dù chúng có rút lui từ hướng nào đi nữa thì cũng là chết chắc. Nếu rút lui theo hướng bãi bom mìn thì kết quả khỏi cần nói, còn nếu rút lui theo con đường mở ra khi liên quân tiến lên thì sẽ trực tiếp đụng độ quân đội của bốn quốc gia đang quay lại. Trong tình hình không thể giám sát chiến trường mà chỉ dựa theo số lượng quái vật chết đi để phân tích chỗ yếu của quân đội, đối phương sẽ trở thành người mù khi phát hiện quái thú bị tiêu diệt ở mọi phương hướng. Kẻ địch sẽ cảm thấy cái gọi là thập diện mai phục!

Khi Sở Hạo nhận được tin tức từ nhân viên tình báo thì bầy quái thú coi như đã hoàn toàn tiến vào cạm bẫy. Đám nhân viên tham mưu vui mừng vỗ tay hoan hô khi biết kết quả, còn vẻ mặt Sở Hạo không thể hiện chút cảm xúc nào, hắn chỉ khẽ đẩy gọng kính rồi lẩm bẩm nói: "Bố cục của ta đã hoàn thành, hiện tại... tới lượt ngươi."

Cùng lúc đó ở trong khu vực sương mù, toàn thân người thanh niên điềm tĩnh đang đứng trong trận pháp đã toát mồ hôi, ngón tay của hắn liên tục chỉ lên không trung đồng thời miệng lẩm bẩm tự nói một mình. Đến lúc mồ hôi chảy ra làm ướt nhẹp toàn thân thì bỗng nhiên người thanh niên cất tiếng cười càng lúc càng lớn khiến những người còn lại đều quay sang nhìn hắn.



"...Thì ra là thế, ta đã nói quân đội sao có thể đủ số lượng để tiến hành bao vây như vậy? Tính thế nào cũng không đúng, thì ra là thế... Bọn chúng tận dụng vật tư hậu cần được cung cấp liên tục không ngừng để nghiền ép tiểu đội tiên phong như chúng ta sao? Biện pháp tốt, chiến lược hay! Phương pháp này thật sự đánh vào điểm yếu nhất của chúng ta!"

"Đám người bản địa kia! Các ngươi đừng vội mừng, tuy chúng ta tạm thời không có địa lợi, không có vật tư bổ sung và quân tiếp viện nhưng cấp độ văn minh cũng như khoa học công nghệ đã vượt xa các ngươi!"

Tiếng cười của thanh niên điềm tĩnh dần ngừng lại, hiện tại bầy quái thú đang xông lên mạnh mẽ ra bốn phía để tìm đường rút lui. Sau khi nhắm mắt lại, hắn lập tức khống chế bầy quái thú tấn công thẳng về chỗ bị tấn công mãnh liệt nhất. Chỉ một lát sau, bầy quái thú đã đụng độ với quân đội đang quay lại tiếp viện các đơn vị có hỏa lực tầm xa. Tiếp đó dưới hỏa lực của vũ khí hạng nặng cộng với thuốc nổ, số lượng quái thú bị tiêu diệt lên đến hai ba chục nghìn chỉ trong vòng mấy phút đồng hồ.

Hiện tại người thanh niên lại không khống chế bầy quái thú lui lại mà hắn sử dụng tất cả quyền hạn do những người còn lại chuyển cho để khống chế Hồng Hoang vạn thú trận. Mục đích của hắn là ép buộc tất cả quái thú tấn công mạnh mẽ quân đội nhân loại trong trạng thái cuồng bạo hóa. Đây chính là kỹ năng thiêu đốt sinh mệnh quái thú để đổi lấy sức mạnh trong thời gian ngắn. Quyết định sử dụng kỹ năng này thì về cơ bản là hắn dùng mạng bầy quái thú đánh bạc một lần trước khi chết.

Cứ như vậy, cuối cùng toàn bộ bầy quái thú từ nhỏ đến lớn đã đụng độ trực tiếp với liên minh quân đội. Một cuộc chiến ác liệt sắp bắt đầu...

Sau hơn hai mươi phút, toàn bộ bầy quái thú đã bị tiêu diệt, nhưng thiệt hại của liên quân cũng rất nghiêm trọng. Trong đó quân đội của Pháp và Australia cơ bản bị đánh bại hoàn toàn, toàn bộ cơ cấu tổ chức quân đội gần như tan vỡ. Chiến đấu tiếp theo không thể dựa vào bọn họ, thế nên tất cả thống nhất để bọn họ mang theo thương binh của hai nước khác rút lui khỏi khu vực sương mù.

Tình hình của nước Nga và Z cũng không tốt. Thương vong của quân đội hai nước rất nghiêm trọng cộng với vũ khí đạn dược bị tiêu hao quá lớn, vậy nên bọn họ bắt buộc phải dừng lại chờ quân đội Mỹ để bổ sung khí tài.

Hơn mười phút sau, mấy người Sở Hạo ở bộ tổng chỉ huy mới biết tin tức về lần chiến đấu này. Sau khi nhận được báo cáo, đa số sỹ quan tham mưu đều im lặng không nói...

Quyết định thật ác độc...

Đây là đánh giá duy nhất của bọn họ về kẻ xâm nhập, còn Sở Hạo lại nhận ra càng nhiều tin tức nhưng... dường như đều là tin xấu...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Hạn Thự Quang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook