Vô Hạn Thự Quang

Quyển 13 - Chương 54: Trốn chạy

Zzhty

12/08/2018

Trịnh Xá sau trận chiến cuối cùng với clone của mình đã phải trải qua rất nhiều chuyện. Trong suốt quá trình đó hắn cũng gặp được những đối thủ mạnh, giao chiến qua với cường giả cấp thánh nhân, mặc dù giết không được sinh vật cấp thánh nhân nhỏ yếu nhưng đập gần chết thì không thành vấn đề. Đương nhiên quãng thời gian này hắn cũng đối đầu với một kẻ địch hoàn toàn không thể dùng sức để đối phó, đó là chuyện phát sinh khi không gian chủ thần xảy ra biến đổi, dẫn đến việc toàn bộ các tiểu đội Luân Hồi đều bị ném trở về thế giới thực.

Vì một lý do không rõ, địa ngục đã xuất hiện kẽ hở, những dị tộc bị các bậc vĩ đại của Nhân tộc thời tiền cổ trấn áp cũng tận dụng thời cơ mà thăm dò vào sâu trong địa ngục. Nơi bị sục sạo chính là gian Vị Diện nhỏ bên trong rừng.

Đó là một mối nguy hiểm lớn cực kỳ đáng sợ, thậm chí trực tiếp uy hiếp đến bản thân chủ thần, vì vậy chủ thần phải ném các thành viên của tiểu đội Luân Hồi ra khỏi không gian chủ thần, rồi dùng một năng lực nào đó mà Trịnh Xá không cách nào lý giải được phục sinh những chiến lực chủ thần cho là cần thiết trong một khoảng thời gian ngắn, để đối phó với việc địa ngục có kẽ hở này. Trong những thành viên được phục sinh, có cả những người bạn đội Trung Châu đã chết trận của hắn.

Trận chiến đó, hắn thậm chí còn phối hợp với clone của mình, kết hợp sức mạnh của cả hai, cộng thêm những nhân tài của tiểu đội Luân Hồi đời thứ nhất và đời thứ hai, tập hợp thành một lực lượng lên đến trăm người. Mà đối thủ của họ ngoài những dị tộc bình thường ra, kẻ đáng sợ thực sự, gần như đã đập chết hắn, cũng chính là kẻ không thể dùng sức để đối phó kia.

Tổ tiên người khổng lồ, được cho là vị tổ tiên sớm nhất của tộc người khổng lồ, vang danh ngay cả trong thần thoại của loài người. Tên tuổi của hắn thậm chí được lưu truyền trong mọi hệ văn minh trên khắp đa nguyên vũ trụ, là thánh nhân cao cấp, danh xưng thì rất nhiều, nhưng tất cả đều chỉ một mình hắn. Ví dụ như Cronos trong thần thoại Hy Lạp, khổng lồ sáng thế Ymir trong thần thoại Bắc Âu, ác quỷ Atula trong thần thoại Ấn Độ hay Azathoth, kẻ đứng đầu ma thần trong thần thoại Cthulhu… Nhưng hắn lại tự gọi mình chỉ bằng một chữ duy nhất, Ro.

Hắn quả thực là một tồn tại đáng sợ đến cực điểm. Đó cũng là lần đầu tiên Trịnh Xá biết được ngoài sinh vật cấp thánh nhân, bên trên vẫn còn cấp siêu thoát càng lớn mạnh hơn, cảm giác như đã ngang bằng với vị thần tối cao nhất trong các truyền thuyết thần thoại, cũng chính là thánh nhân cao cấp. Lần đầu Trịnh Xá gặp được thánh nhân, hắn đã sửng sốt không thôi, cũng dần dần hiểu rõ được bước đường trong tương lai của mình. Tuy nhiên vì là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất cho tới hiện tại, hắn căn bản không thể tưởng tượng ra được thực lực và trình độ đó đang ở mức nào.

Do phong ấn của địa ngục, sức mạnh của Ro mà họ phải đối mặt khi ấy chỉ là một phần nhỏ mà thôi. Hơn nữa không rõ vì sao, Ro lại luôn nương tay với Trịnh Xá và clone của hắn, nhưng dù là vậy đi nữa, Trịnh Xá vẫn bị thương vô cùng nghiêm trọng. Kể cả bản clone, tổng cộng có hơn mười người chết, đám bạn của hắn ngoài ba người Sở Hiên, Lâm Tuấn Thiên, Lưu Úc, số còn lại đến cuối cùng lại phải chết thêm một lần nữa trong trận chiến đó. Hắn chẳng qua chỉ may mắn sống sót từ trong thế như chỉ mành treo chuông mà thôi.

Tuy nhiên cũng nhờ chính trận chiến này, về sau sức mạnh của hắn lại được gia tăng trên phạm vi rộng, một mạch tiến lên cho đến hiện tại. Nói thật, ngay cả hắn còn cảm thấy khiếp sợ chính sức mạnh của mình, đây còn là thứ sinh vật có thể có được hay sao? Cho dù hắn đã từng bước đi lên từ vạch xuất phát, cường hóa huyết thống, cường hóa nội lực, dần dần trở thành như ngày hôm nay nhưng mỗi khi cẩn thận ngẫm lại về thực lực của mình, hắn vẫn không thể tránh khỏi tự thán phục... Sinh vật, thật sự có thể đạt đến trình độ này hay sao? Vậy, có giới hạn cuối cùng cho sức mạnh của một sinh vật không?

Hắn không biết...

Hơn nữa hắn không rõ bản thân mình rốt cuộc mạnh đến mức nào, lại không thể gặp được những kẻ vĩ đại như Ro hay có cơ hội để bộc phát toàn bộ chiến lực nữa. Cũng bởi một khi tác động đến toàn thế giới, hoặc tất cả sinh vật của thế giới đó bị hủy diệt, hoặc càng đáng sợ hơn là Vị Diện bị sụp đổ, như vậy nghiệt tạo ra quá lớn, hắn không muốn, cũng không dám.

Nói thẳng ra thì là, nếu hắn giận ra mặt, đến bản thân cũng còn sợ.

Mà lúc này hắn lại thực sự rất tức giận rồi!

Chính bởi nếu chư thần Olympus ngay từ khi bắt đầu đã phủ nhận việc bắt cóc bạn của hắn, vậy hắn cũng sẽ hỏi cho rõ ràng. Tuy nhiên họ lại thừa nhận việc này, hơn nữa còn trả Sở Hạo về, lại biết được cả tên gọi của tiểu đội Luân Hồi. Như vậy còn chưa đủ rõ ràng hay sao?

Vì vậy hắn thực sự đã bùng nổ rồi. Mang theo món nợ đã lỡ hại bạn bè cùng nỗi lo lắng cho an nguy của họ, thêm vào đó là sự hoảng hốt trước tình huống khẩn cấp hiện tại, hắn bất chấp luôn cả vấn đề có nên ra đòn tử hay không, giơ quyền tung một chiêu toàn lực hướng thẳng đến núi Olympus, sau đó... Không có sau đó nữa...



Khi bản thân Trịnh Xá phục hồi lại tinh thần, đỉnh Olympus đã rạn nứt bắt đầu từ nơi bị hắn đánh vào, một nguồn sức mạnh khổng lồ tràn ra. Ở khu vực này hình thành gió xoáy do không gian vỡ nát, phàm vật rơi vào bên trong chớp mắt đều bị xé vụn. Tuy nhiên vẫn tốt, cơn bão này mặc dù lớn, nhưng phạm vi ảnh hưởng lại không rộng, bởi bản thân không gian của Vị Diện có thể tự phục hồi, do đó phạm vi bao phủ của gió xoáy không gian... chỉ có mỗi ngọn núi Olympus mà thôi... Trịnh Xá cũng cạn lời, hắn vốn không định phá hủy hoàn toàn nơi này, kết quả lại không được như mong muốn. Chính vì thế hắn chỉ có thể bảo vệ cho Sở Hạo, sau đó đứng nhìn cảnh tượng trước mắt cứ thế bùng nổ. Toàn bộ cơn bão hình thành do không gian vỡ nát quét qua đỉnh Olympus, không chỉ đơn giản là gãy đứt, địa vực của ngọn núi bắt đầu xuất hiện đủ loại bóp méo, co dãn, rút ngắn và gấp khúc. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, sự liên kết của đỉnh Olympus với thế giới này đã bị chặt đứt, nơi tiếp nối sâu nhất với khối đại lục cũng hoàn toàn tan vỡ. Theo đó, trước vẻ mặt vô tội của Trịnh Xá và Sở Hạo, toàn bộ núi Olympus đổ sụp xuống mặt đất...

"A...A...A..."

Một tiếng gầm phẫn nộ truyền đến từ trên đỉnh của ngọn núi, hai người cùng ngẩng đầu nhìn, liền thấy nơi đó là một trận sấm chớp lập lòe.

Lần này Zeus đã thực sự giận đến phát điên. Có lẽ lúc trước, hắn chỉ là theo bản năng cảm nhận được sự thư thái và cảm giác an toàn từ đỉnh Olympus, vì vậy mà lựa chọn nơi này làm chỗ đặt Thần quốc của Thần hệ. Thế nhưng kể từ sau khi có được những ký ức và kiến thức kia, hắn mới thực sự hiểu được tầm quan trọng của đỉnh Olympus đối với bản thân mình. Nói một cách đơn giản, đỉnh Olympus chính là nền tảng cho con đường đắc đạo của hắn, là trợ lực lớn nhất giúp hắn thoát ra khỏi giới hạn của Vị Diện này, trở thành thần của các vị thần trong tương lai. Nay chỉ trong nháy mắt đã bị chặt mất rễ, trừ phi về sau hắn có được kỳ duyên, nếu không đây cũng chính là chặt mất đường siêu thoát của hắn. Phải biết rằng ngăn người thành đạo, thù nặng hơn giết cha, Zeus hiện giờ cái gì cũng không quan tâm nữa rồi, hai gã thành viên đội Luân Hồi này, hắn không giết không được.

Trận sấm này đại biểu cho con đường của hắn. Hắn chính là vị thần cai quản sấm sét và trừng phạt thần chức, cũng là chủ thần của Olympus. Thần lực của hắn đủ để trấn áp tất cả các vị thần trong Thần hệ, cộng thêm chuyện vừa rồi khiến sức mạnh của hắn càng vững vàng gia tăng, lúc này đã bộc phát ra toàn bộ, dẫn động sấm sét từ trên trời. Ngay lập tức, trong phạm vi trăm dặm xung quanh mây đen dày đặc, sấm chớp trên trời lập lòe, từng tia chớp một tựa ngàn vạn con rắn màu bạc lao xuống. Uy lực này chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người thường phải quỳ xuống cầu xin tha thứ.

Nhưng đáng tiếc, người Zeus phải đối mặt lại là Trịnh Xá, những ngọn sấm đầy trời còn chưa kịp giáng xuống, Trịnh Xá đã giơ quyền đánh lên. Một đòn thẳng vào không trung vừa phát ra, phía trước nắm đấm của Trịnh Xá lại là một đợt không gian bị bóp méo. Trong chớp mắt, mọi năng lượng trong khoảng không bị nắm đấm của Trịnh Xá đánh trúng đều vỡ nát, từ chỗ rách nhất thời tuôn ra phong thủy hỏa thổ, trộn thành một mớ hỗn độn như keo dính. Chính sức mạnh của một quyền như thế đã trực tiếp thổi bay toàn bộ sấm chớp vô tận trên bầu trời. Đây vẫn không tính là gì, bởi sức mạnh quá lớn, sau khi thổi bay mây đen sấm chớp, luồng sức mạnh vĩ đại đó vẫn tiếp tục xông thẳng lên trời, tạo thành một khoảng chân không hình cái phễu úp ngược mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. Khí quyển bị chọc thủng ra tận vũ trụ, sấm chớp mây đen gì đó hoàn toàn biến mất, thay vào đó là bầu khí quyển quang đãng cùng những tia lửa sản sinh do không khí ma sát để lại, còn có những dải ánh sáng như cực quang hình thành từ nơi điện từ va chạm, cộng thêm kỳ cảnh khi đỉnh của chiếc phễu bắt đầu biến đen ở bên ngoài không gian...

Uy lực như vậy, cho dù một quyền này Trịnh Xá đã cố ý tránh đi Zeus và những vị thần khác thì sóng xung kích của nó hầu như vẫn thổi tung cung điện mà bọn họ toàn lực bảo vệ bay ra xa hàng trăm km, thậm chí thiếu chút nữa là vụt ra khỏi tầng khí quyển. Sau một quyền, dù là Zeus đang bừng bừng nổi giận cũng không dám nhúc nhích lấy một chút, các vị thần đều sợ đến mất mật, kể cả người nhìn thấy tất cả như Sở Hạo cũng bị dọa cho mặt mũi trắng bệch. Đòn này của Trịnh Xá không chỉ làm khiếp đảm kẻ địch, đến cả "người của mình" hắn cũng không tha.

Zeus chớp lấy thời cơ, lập tức gào lên: "Chạy! Tách nhau ra mà chạy! Toàn lực chạy đến Minh Giới! Sau khi đến nơi, liền... liền chặt đứt mọi con đường dẫn về nhân gian! Đến lúc đó dù hắn có phi thường đến mấy cũng tuyệt đối không có cách nào vượt qua Minh Hà để đuổi giết chúng ta! Chạy!"

Sắc mặt của chư thần nhất thời đều biến đổi. Thần thái dương Apollo, cũng là người đẹp trai nhất trong các vị thần đang có mặt lập tức nói: "Nhưng thưa cha, nếu như thế chúng ta cũng không có cách nào tiếp nhận được tín ngưỡng của loài người. Cứ như vậy, không sớm thì muộn chúng ta cũng sẽ chết mà!" Lời này vừa phát ra, hầu như tất cả các vị thần đều gật đầu đồng tình. Chạy cũng chết, không chạy cũng chết, chỉ là một cái xảy ra ngay tức khắc, cái còn lại là tương lai gần. Trong lúc nhất thời tất cả đều trở nên lưỡng lự.

Zeus lại lắc lắc đầu, những ký ức và kiến thức vừa có được kia nói cho hắn biết rất nhiều chuyện trước đây hắn không biết. Ví dụ như thần linh cũng được phân thành nhiều loại, không chỉ có kiểu thu nhận tín ngưỡng từ người sống và phàm vật, vẫn còn kiểu thần linh trực tiếp nhận lấy tín ngưỡng từ nguyên lực của vũ trụ, một quy luật hay một vài lĩnh vực nào đó. Có điều rất khó để trở thành kiểu thần linh này, hơn nữa tốc độ hình thành lại chậm đến hết hồn. Trừ phi nhận được sự ưa thích và ủng hộ từ loại quy luật, lĩnh vực hay nguyên lực đó, nếu không thì ước chừng trong vô hạn năm cũng chỉ có thể đảm bảo cho Thần Cách không thoái hóa, chứ nghĩ cũng đừng hòng nghĩ đến bước tiếp theo. Nhưng không thể tin nổi, đây xem ra lại là cách cuối cùng của hắn hiện nay.

Chính vào lúc này, một nguồn sức mạnh khổng lồ khó mà tưởng tượng được trực tiếp ập tới, toàn bộ cung điện của các vị thần trong nháy mắt nát vụn. Zeus chỉ kịp hô lên một tiếng chạy nhanh, sau liền bị một quyền đánh bay mất. Trong chớp mắt, tiếp theo hắn đã bị Trịnh Xá nắm cổ xách lên lơ lửng giữa không trung.

Tuy nhiên lần này Zeus cũng giận lên rồi, không đợi Trịnh Xá hỏi đến, hắn liều mạng giơ một tay lên hô: "Sấm chớp! Xét xử!"

"Thanh mâu xét xử! Longinus!"

Chớp mắt, sấm sét hội tụ, một thanh trường mâu Trịnh Xá thấy có chút quen mắt xuất hiện trong tay Zeus. Mà ngay giây tiếp theo, thanh trường mâu này liền mang theo ngàn cân sấm sét đâm thẳng đến trái tim hắn..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Hạn Thự Quang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook