Quyển 5 - Chương 1: Trương Hằng
Zhttty
31/08/2015
Trương Hằng...
Ngày 26 tháng 7 năm 1983, tại Trùng Khánh, một đứa bé rất bình thường sinh ra, tên là Trương Hằng...
Khi Trương Hằng bắt đầu có ký ức, ước chừng là khoảng hai ba tuổi, hắn cũng không phải loại thiên tài một tuổi có thể nói, hai tuổi có thể làm thơ, chỉ là một đứa bé rất bình thường, điểm khác biệt duy nhất với những đứa trẻ bằng tuổi chính là, hắn rất thích tưởng tượng, đủ loại tưởng tượng, trời, đất, vũ trụ, quá khứ, tương lai…
Đương nhiên, đối với một đứa bé hai ba tuổi mà nói, không có khả năng tưởng tượng ra vô cùng vô tận những thứ vượt ra khỏi nhận thức cùng tri thức của bản thân, đủ loại tưởng tượng chủ yếu tập trung ở thế giới bên ngoài cửa sổ, thế giới bên ngoài lối đi nhỏ, tóm lại đều là những tượng tượng chỉ trẻ em mới có, tuổi thơ của hắn cứ an tĩnh trôi qua cùng các loại tưởng tượng như vậy.
Năm 1983, đối với Trung Quốc mà nói là một thời điểm vừa mới thoát khỏi sự thống khổ gây bởi cuộc Cách mạng văn hóa, xã hội biến đổi mỗi ngày, ngoại trừ cơ quan nhà nước ra, toàn xã hội không ngừng mọc lên các loại kỳ ngộ, chỉ cần ngươi có đầu óc linh hoạt, dám làm dám chịu, trong thời điểm đó rất dễ dàng trở nên giàu có, cũng tức là cái gọi là đại gia.
Chỉ có điều, Trương Hằng lại được sinh ra trong một gia đình bình thường, cha của hắn, Trương Hòa Bình, là công nhân khoa điện trong một nhà máy, sau khi ông nội của Trương Hằng qua đời, vị trí công tác cũ do Trương Hòa Bình thay thế, hoàn cảnh cứ duy trì như vậy hơn mười năm, mãi cho đến khi Trương Hằng sinh ra mới thôi.
Mà mẹ của Trương Hằng lại không có nghề nghiệp, do ảnh hưởng của những năm tháng thống khổ, hơn nữa mẹ hắn trời sinh không thích đọc sách vở, cho nên ngay cả tiểu học cũng không có tốt nghiệp. Sau này do xí nghiệp của Trương Hòa Bình chiếu cố công nhân viên chức, nhận nàng làm trong bộ phận nhà bếp, lúc ấy công việc như vậy cũng tương đối béo bở, cho nên sinh hoạt của gia đình không đến nỗi nào, ít nhất cũng có thể duy trì ấm no.
Cha của Trương Hằng, Trương Hòa Bình, vốn cũng không phải họ Trương, mà là con trai thứ ba của nhà họ Vương. Bởi vì sinh ra trong một năm nhiều thiên tai bão lũ, nhà họ Vương thật sự là không thể nuôi nấng nổi năm đứa con, ba con trai cùng hai con gái, rơi vào đường cùng chỉ có thể phó thác hai đứa con trai đầu lòng cho họ hàng thân thích ở xa, hai vợ chồng chỉ có thể nuôi được hai đứa con gái vốn không ăn nhiều, còn đứa con trai thứ ba, bị đem cho nhà họ Trương, một gia đình công nhân không có con nối dõi. Lúc đó nhà họ Trương cũng có thể xưng là tầng lớp trung lưu công ăn việc làm ổn định, đoán chừng hai vợ chồng nhà họ Vương cũng là hi vọng tương lai con yêu có thể sống đỡ khổ cực một chút, cho nên tên của Vương Hòa Bình cũng chuyển thành Trương Hòa Bình.
Hai vợ chồng nhà họ Trương xác thực là rất thích ôm ấp đứa con này, coi hắn giống như con đẻ, chỉ tiếc là năm Trương Hòa Bình được sáu tuổi, mẹ nuôi của hắn gặp phải bạo bệnh mà chết. Năm Trương Hòa Bình lên bảy tuổi, cha nuôi của hắn tái hôn với một phụ nữ khác làm cùng nhà máy, nhưng chỉ mới kết hôn được nửa năm, mẹ nuôi mới của Trương Hòa Bình bị ngã từ trên cầu thang xuống biến thành tê liệt, nửa người dưới hoàn toàn không cách nào cử động, chỉ có nửa người trên miễn cưỡng có thể nhúc nhích hai tay, gia đình lập tức rơi vào cảnh thống khổ.
Nhưng mà cha nuôi của Trương Hòa Bình lại vốn là một người tốt bụng lương thiện, không vì vậy mà ghét bỏ người vợ bị tê liệt, vẫn như cũ đi làm kiếm tiền nuôi sống gia đình, chỉ có điều do cha nuôi bận đi làm, cho nên trách nhiệm chăm sóc mẹ nuôi mới lại rơi vào trên người Trương Hòa Bình, cũng là lúc giai đoạn cực khổ của hắn bắt đầu…
Có lẽ là do đột ngột trở nên tê liệt, tính tình của mẹ nuôi Trương Hòa Bình càng lúc càng nóng nảy khó chịu, động một chút là vừa đánh vừa mắng chửi. Toàn bộ mọi việc trong nhà cơ bản cũng đều do Trương Hòa Bình một thân gánh vác, nấu cơm, làm đồ ăn, quét dọn, phục vụ mẹ nuôi, đối với một đứa bé bảy tám tuổi mà nói, những việc này quả thực là rất khó khăn. Mà tính tình của mẹ nuôi hắn vẫn càng ngày càng cay nghiệt, một lần kinh khủng nhất, khi đồ ăn hơi nhạt một chút, mẹ nuôi không vừa ý liền hất bát canh nóng lên người hắn...
Không lâu sau cha nuôi của Trương Hòa Bình cũng phát hiện không đúng, nhưng hắn cũng không có cách nào, đối với người sống trong thời đại đó ly hôn thật sự là một từ vô cùng lạ lẫm, vì vậy chỉ khổ cho Trương Hòa Bình, chỉ có thể lau nước mắt trong lặng lẽ mỗi ngày, chậm rãi vuốt ve vết thương trên người, mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy hơn hai năm, cho đến khi hắn lên mười, rốt cuộc mẹ nuôi bị tê liệt cũng qua đời, Trương Hòa Bình mới xem như được giải thoát…
Sau đó mọi chuyện cũng dần tốt lên, cho đến khi hắn tầm mười hai tuổi, cha nuôi của hắn lại một lần nữa dẫn một phụ nữ khác về nhà, bổn ý kỳ thực cũng là để chăm sóc Trương Hòa Bình trong khi cha nuôi hắn đi làm, người phụ này mang đến ba đứa con một nam hai nữ, lúc này, Trương Hòa Bình lại được thể nghiệm một loại thống khổ khác…
Người phụ nữ này cũng không hành hung hắn như mẹ nuôi lúc trước, mà dùng một loại thủ đoạn khác, mấy chục năm sau Trương Hòa Bình kể lại cho Trương Hằng, chuyện khắc sâu nhất trong trí nhớ hắn là trải nghiệm về bữa cơm... Do cha nuôi của hắn là tổ trưởng khoa điện của nhà máy, lúc ấy đây đã là một chức vụ vô cùng nổi tiếng, cho nên tiền lương mỗi tháng không hề ít, chỉ là từ sau khi người phụ nữ này đến, mỗi ngày khi Trương Hòa Bình tan học về nhà, liền ngay lập tức bưng cho hắn một chén khoai lang, một đĩa dưa muối cùng rau luộc… Một đứa bé có thể nuốt trôi bao nhiêu? Ăn hết một chén khoai lang này trên cơ bản đã hoàn toàn no căng. Sau khi Trương Hòa Bình ăn xong chén khoai, người phụ nữ này mới ăn cơm cùng mấy đứa con của mình, bữa cơm trắng đầy đủ cá thịt…
Đây là một chuyện khắc sâu nhất trong hồi ức của Trương Hòa Bình, những chuyện còn lại như trang phục quần áo, chỉ có mấy đứa con của bà ta được mua đồ mới, còn Trương Hòa Bình thì mặc những bộ quần áo cũ bỏ đi, hơn nữa bà ta còn hót như khướu nói cái gì mà tiết kiệm đồng nào hay đồng đó... Những chuyện như vậy kỳ thực vô cùng nhiều, lúc này những thống khổ Trương Hòa Bình trải qua không còn là trên thân xác, mà là thống khổ trên phương diện tinh thần. Không chỉ vậy, người lớn làm gương cho con trẻ, ba đứa nhỏ một nam hai nữ cũng đều lấy cười nhạo cùng khi dễ Trương Hòa Bình làm trò vui, cho dù không hành hung các loại, nhưng cái gia đình này đã khiến cho Trương Hòa Bình cảm thấy lạ lẫm cùng đau khổ, khi được mười sáu tuổi, hắn mặc kệ ngăn cản của cha nuôi, gia nhập vào Phong trào Tiến về nông thôn, theo chân đám thanh niên cùng nhau xuống nông thôn. Cho đến lúc này, cha nuôi mới từ trong miệng các bạn hàng xóm của hắn biết đến bộ dạng vô đạo đức của người phụ nữ kia...
*Phong trào Tiến về nông thôn kéo dài từ cuối thập kỷ 60 đến đầu thập kỷ 70 đã huy động hàng trăm ngàn trí thức trẻ sống ở các thành phố đi về các vùng nông thôn, lao động và học hỏi kinh nghiệm của những người công nhân và nông dân. Từ "trí thức" lúc đó được dùng với nghĩa rộng nhất là những học sinh mới tốt nghiệp trung học. Cuối những năm 1970, những "trí thức trẻ" này cuối cùng cũng được phép trở về thành phố quê nhà. Xét khía cạnh nào đó thì phong trào này là một cách thức điều chuyển các thành viên Hồng vệ binh từ thành phố về nông thôn, nơi mà họ ít có khả năng gây loạn nhất.*
Thời gian dần trôi, Trương Hòa Bình đã đi đến Vân Nam, ngoại trừ học tập cùng rèn luyện theo tư tưởng Mao Trạch Đông, kỳ thực cũng không có chuyện gì đặc biệt, mãi cho đến khi cha nuôi của hắn được chẩn đoán mắc ung thư dạ dày mới thôi, qua nhiều năm, rốt cuộc hắn liên lạc với gia đình lần đầu tiên.
Cha nuôi Trương Hòa Bình xác thực là thật tâm yêu thương hắn, sau khi biết mình bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, chuyện đầu tiên ông làm là đi mua một con dao, tiếp đó trực tiếp cầm dao đi đến phòng nhân sự, yêu cầu trưởng phòng để Trương Hòa Bình tiếp nhận công việc trong khoa điện. Con cái thay thế vị trí công tác của cha mẹ, chuyện như vậy lúc ấy mà nói vô cùng phổ biến, chỉ là hiện tại bản thân đã ung thư giai đoạn cuối, sẽ chết lúc nào không biết, hơn nữa Trương Hòa Bình vẫn còn đang ở Vân Nam, cho nên cha nuôi hắn mới làm ra một chuyện tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng nổi, một người ngày thường hiền lành tốt bụng, ngay cả một câu lớn tiếng cũng không dám nói, rõ ràng dùng dao cưỡng ép trưởng phòng nhân sự…
- Dù sao lão tử cũng là người sắp chết, các ngươi ký cùng đóng dấu vào tất cả các văn bản tài liệu cho ta, nếu không thì ta chết cũng nhất định sẽ kéo theo vài người...
Mấy chục năm sau, mỗi lần Trương Hòa Bình nhắc về cha nuôi đều là hai mắt đỏ ngầu, câu nói lưu truyền một thời gian dài trong nhà máy này... một mực khắc thật sâu vào tâm linh của hắn, cho đến khi chết cũng không thể nào quên...
Khi Trương Hòa Bình trở về từ Vân Nam, hắn đã không kịp nhìn thấy cha nuôi của mình lần cuối. Sau đó Trương Hòa Bình lại một lần nữa quay lại Trùng Khánh, trải qua huấn luyện của nhà máy, trở thành công nhân khoa điện, rồi gặp gỡ mẹ của Trương Hằng, thời gian cứ chậm rãi trôi qua như vậy.
Mẹ của Trương Hằng tên là Hình Phan Dung, là con gái lớn nhà họ Hình, cha của Hình Phan Dung là người làm công tác địa chất, thời đó chức vụ này còn tốt hơn rất nhiều so với công nhân khoa điện, cho nên dù gặp phải một năm thiên tai bão lũ, nhà họ Hình cũng không ai chết đói, chuyện như vậy lúc ấy đã là rất rất giỏi. Cả nhà tổng cộng tám miệng ăn, ông bà nội ngoại của Hình Phan Dung đã qua đời, cha của nàng quanh năm công tác tại biên giới Tây Tạng Tứ Xuyên, cho nên trong nhà kỳ thực chỉ có mẹ nàng cùng sáu anh chị em, với tư cách con gái lớn thứ hai, ngoại trừ trên đầu có một người anh ra, phần lớn những chuyện trong nhà đều do nàng gánh trên lưng.
Lúc này không thể không đề cập sơ qua về mẹ nàng, cũng tức là bà ngoại Trương Hằng, đây là một... hình dung như thế nào… đây là một nữ nhân cay nghiệt, vô tình, ích kỷ. Đúng vậy, tuy là mẹ, nhưng kỳ thực toàn bộ mọi chuyện trong nhà đều do con cái gánh vác, nghe nói trước kia nàng là người hầu của một gia đình đại địa chủ, tuy không được nuông chiều từ bé giống như tiểu thư, nhưng so với dân chúng bình thường mà nói đã là phúc phận rất lớn rồi, sau đó không biết như thế nào, nàng được gả cho con thứ của nhà họ Hình, một người trẻ tuổi có học vấn, chính là cha của Hình Phan Dung.
Mẹ của Hình Phan Dung chính là một người như vậy, có thể sinh ra không mang dòng dõi cao quý, nhưng lại rất biết hưởng thụ, mọi chuyện trong nhà đều do con cái chịu trách nhiệm, có chuyện gì không hài lòng thuận ý là lại một chầu đánh đập, của ngon vật lạ đều do bản thân hưởng thụ, con cái thường chỉ có thể ăn những thứ còn lại. Tuy nghe rất khó có thể tưởng tượng, nhưng hiện thực lại chính là như vậy, mẹ của Hình Phan Dung quả thực là một nữ nhân tư lợi, cay nghiệt, vô tình, mà cha của Hình Phan Dung lại là một người rất sợ vợ, sợ đến mức không thể tưởng tượng nổi, do đó chỉ dám cho con cái một ít tiền tiêu vặt, còn lại căn bản không dám ra mặt nói gì. Dưới hoàn cảnh như thế, những đứa con trong nhà dần lớn lên, chuyện đầu tiên mỗi người làm sau khi đủ tuổi đều chính là rời khỏi cái gia đình này, từng người từng người ra riêng, bất kể là đi tình nguyện, vào nhà máy làm việc, hay lập gia đình.
Mà sau khi Hình Phan Dung lớn lên không lâu, quen biết Trương Hòa Bình sau đó liền kết hôn, cho đến năm 1983, Trương Hằng sinh ra...
Thời gian trôi qua, Trương Hằng dần lớn lên, tuy gia cảnh không giàu có, nhưng cha mẹ vẫn rất yêu thương hắn, thứ duy nhất khiến cho Trương Hằng không biết phải làm sao, chính phương thức giáo dục của cha mẹ.
Có lẽ do từ nhỏ Trương Hòa Bình cùng Hình Phan Dung đều đã nếm đủ các loại đau khổ, cho nên đối với Trương Hằng rất có một loại cưng chiều, chỉ là hai người lại không hiểu được nên dạy dỗ hắn như thế nào, chỉ theo tiềm thức sử dụng phương pháp giáo dục bản thân tiếp thu lúc nhỏ, mỗi lần Trương Hằng làm sai chuyện gì, lại dùng roi đánh một trận, một đứa bé đang tuổi chơi, tuổi tò mò nghịch ngợm, sao có thể phân định được đúng sai? Vì vậy Trương Hằng bị đánh đến khúm núm, cái gì cũng sợ, cái gì cũng không dám làm, không hề có tự tin, hơn nữa do tính cách của hắn như vậy, nên trong trường học cũng rất không có nhân duyên, bị nhiều người khi dễ. Có thể nói, những tao ngộ của Trương Hằng tại trường cấp một cùng cấp hai, thật sự khiến cho hắn ngay cả ý nghĩ tự sát cũng có. Trong trường học ai cũng dám khi dễ hắn, ai cũng muốn khi dễ hắn, bị mọi người cô lập, mỗi ngày chỉ có thể một thân một mình đến trường...
Có lẽ rất nhiều người đều nói trẻ em không hiểu chuyện, nhưng kỳ thực hầu hết trẻ em học lớp ba trở lên đều đã hiểu chuyện rồi, ngoại trừ phương diện nam nữ còn ngây thơ không rõ, rất nhiều chuyện đều đã hiểu, trong lớp ai có uy tín, ai không thể gây sự, ai là tổ trưởng lớp trưởng các loại, đều đã biết nịnh bợ, mà trong lớp ai nhát gan, ai sợ phiền phức, ai là kẻ bất lực... người như vậy thì có thể chèn ép cùng khi dễ, mà trong lớp học Trương Hằng chính là người như vậy, bởi vì đòn roi thường xuyên, khiến hắn trở thành kẻ bất lực, chỉ cần ai có ý muốn đánh, hắn đã cảm thấy toàn thân run rẩy, đầu đổ mồ hôi, thậm chí ngay cả nước mắt cũng muốn chảy ra, một người như vậy, có ai không khi dễ?
Cho nên Trương Hằng càng trở nên quái gở, tuy đầu óc của hắn rất tốt, thành tích trong lớp học rất không tệ, nhưng do bạn bè đều châm chọc, thậm chí một số người còn trực tiếp khiêu khích, khiến cho hắn chỉ có thể luôn luôn ra vẻ đang ngồi tập trung đọc sách giáo khoa, ngay cả cử động thân thể một chút cũng không dám, cuộc sống cứ diễn ra như vậy từ năm lớp ba cho đến năm lớp năm, mỗi ngày hắn đều cố gắng vượt qua...
Trong trường học, Trương Hằng cũng thầm mến một cô bé học lớp trước, đó là một nữ hài tử thanh tú, đáng yêu, thẹn thùng, thậm chí ngay cả một số vấn đề giáo viên hỏi trong giờ học, nàng cũng chỉ mắc cỡ không ngừng cúi đầu, một cô bé đáng yêu như vậy, chính là hưởng thụ lớn nhất của Trương Hằng mỗi ngày, yên lặng nhìn theo bằng khóe mắt...
Cho đến khi hắn học lớp năm, trong một lần tan học, bạn ngồi cùng bàn với hắn bỗng nhiên hét lên:
- Ồ, xem kìa, Trương Hằng rõ ràng một mực nhìn lén Tạ Chân!
Lập tức, rất nhiều người trong lớp đều cười lớn, cũng không phải cười thiện ý, mà là ác ý cười nhạo, Tạ Chân xấu hổ đến mức đỏ mặt, nàng trực tiếp chạy đến trước bàn của Trương Hằng nói:
- Răng hô, ngươi cũng xứng đáng nhìn ta? Tự về nhà soi gương đi! Đồ quái dị.
Nói xong, nàng liền quay đầu đi, vừa đi còn vừa nói ba chữ đồ quái dị.
Lúc vẫn còn là trẻ nhỏ, Trương Hằng có một thói quen là ngậm môi dưới, vốn bề ngoài của hắn cũng rất tuấn tú, chỉ là theo tuổi càng lúc càng lớn, thói quen ngậm môi đã hình thành, cho nên rất khó bỏ, mà cha mẹ của hắn lại căn bản không quản động tác vớ vẩn này, ngoại trừ cho hắn ăn no mặc ấm, trên cơ bản chỉ quan tâm đến thành tích học tập, mặc kệ các phương diện khác, kể cả hàm răng càng ngày càng nhô ra, còn có cuộc sống bị khi dễ, bị sỉ nhục, bị ức hiếp trong trường học của hắn. Chính vì hắn một mực thích ngậm môi, nên cũng chậm rãi biến thành răng hô, hơn nữa bề ngoài cũng từ tuấn tú trở nên rất xấu xí. Trên thực tế, sau khi hắn tự làm việc kiếm tiền, đến khoa răng hàm mặt chỉnh hình, bề ngoài quả nhiên trở lại tuấn tú.
Chẳng qua là lúc trước hắn xác thực rất xấu xí, ba chữ kẻ quái dị này đối với hắn mà nói thật sự là giống như một chùy đánh nát tâm linh, hơn nữa còn là do người hắn một mực thầm mến, do người hắn vẫn cho là rất thiện lương, rất thẹn thùng nói ra. Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy toàn bộ thế giới phảng phất như sụp đổ, tuy thế giới đó vốn đã là những mảnh nhỏ rời rạc, nhưng hắn vẫn nhẫn nại, cho đến giờ phút này... rốt cuộc hoàn toàn sụp đổ.
( Tự sát... chết đi thôi… một kẻ bất lực như ta... )
Trương Hằng thì thào tự nói với chính mình, hắn đi đến bờ sông, yên lặng ngồi trên một tảng đá nhìn sông Trường Giang, trong đầu không ngừng có một âm thanh thúc giục hắn nhảy xuống.
Đúng lúc này, một quyển sách cũ nát bên cạnh khối đá bỗng nhiên hấp dẫn sự chú ý của Trương Hằng, hắn tùy ý nhặt quyển sách lên, là một quyển tiểu thuyết cũ kỹ không bao không bìa, đây là lần đầu tiên hắn đọc tiểu thuyết. Khi chứng kiến nhân vật chính trong tiểu thuyết bị kẻ thù đuổi giết, nhảy xuống vách núi mà chưa chết, ngược lại tìm được linh bảo, công pháp tu luyện, thực lực đại tăng, tinh thần của hắn đã bị quyển tiểu thuyết này thu hút mãnh liệt. Bởi vì tuyệt vọng, thống khổ, thế giới sụp đổ, hắn giống như đặt bản thân vào trong tiểu thuyết giống, biến mình thành vai chính...
Trương Hằng không có tự sát, hắn kiên cường... hoặc có thể nói là nhu nhược còn sống. Dựa vào đủ loại tiểu thuyết để an ủi tâm linh của mình, trốn tránh sự thực, mặc cho người khác khi dễ như thế nào, hắn cũng nhận lấy toàn bộ, cuộc sống cứ như vậy, cho đến khi hắn lên cấp hai...
Khoảng thời gian ở trường cấp hai cũng giống như khi còn ở tiểu học, biểu hiện nhu nhược, sợ phiền phức, không dám phản kháng của Trương Hằng lập tức bị những học sinh trong trường lớp nắm được, do đó hắn nhanh chóng được quy vào danh sách đối tượng có thể khi dễ. Chỉ là cũng có khác biệt một chút, một bạn học đã tiến vào trong thế giới của hắn, người này tên là Dương Tễ...
Không biết vì cái gì, Dương Tễ không cư xử giống như những người còn lại trong lớp, hoặc là coi thường, hoặc là khi dễ Trương Hằng, ngược lại cùng Trương Hằng nói chuyện, thảo luận tình tiết trong các loại tiểu thuyết, chỉ sau nửa học kỳ ngắn ngủi, Dương Tễ đã trở thành bạn thân thiết nhất của hắn... có lẽ cũng là người bạn duy nhất. Gia cảnh nhà Dương Tễ rất không tồi, cha là nhân viên công vụ, hơn nữa là chủ nhiệm văn phòng Chính phủ tại Trùng Khánh, mẹ là giáo viên của một trường trọng điểm cấp 3, cách xử sự của Dương Tễ cũng rất cao minh, thường xuyên lấy tiền tiêu vặt ra mời bạn bè, cho nên tại lớp học, Dương Tễ có rất nhiều bạn bè, điều duy nhất khiến cho Trương Hằng cảm thấy kỳ quái chính là, Dương Tễ lại chưa từng xuất hiện khi người khác khi dễ hắn, chỉ là sau đó sẽ rủ hắn cùng chơi game…
Cứ như vậy, sau khi tốt nghiệp cấp hai, Dương Tễ nói với Trương Hằng:
- Không phải ngươi rất thích đọc sách sao? Như vậy hãy viết ra câu chuyện của chính ngươi đi, đưa những chuyện ngươi muốn làm vào trong tiểu thuyết... Phải dựa vào chính mình, nếu không thì ngươi vĩnh viễn vẫn là như vậy.
- Dựa vào chính mình sao?
Sau khi tốt nghiệp, trong lúc nghỉ hè, Trương Hằng lấy ra một quyển sổ tay, bắt đầu sáng tác, một đống lớn chữ viết cùng ngôn ngữ ngây thơ, miêu tả câu chuyện sâu trong nội tâm hắn, những thứ không chiếm được... Hữu nghị, đồng đội...
Đây là câu chuyện về một hiệp sĩ, từ nhỏ bị cha mẹ dùng phương thức đánh đập để giáo dục, cho nên lá gan của hắn rất nhỏ, rất hay sợ hãi, không hề tự tin, bị khi dễ bị sỉ nhục cũng không dám phản kháng, chỉ biết nhẫn nhịn, hoàn toàn bất lực, Trương Hằng giống như đang miêu tả chính bản thân mình, khi phác thảo ra hình tượng lúc nhỏ của hiệp sĩ, kỳ thực hắn cũng không nghĩ đến tình tiết về sau sẽ diễn biến như thế nào...
Cho đến khi hắn viết đến đoạn người hiệp sĩ này bị sỉ nhục, bị bài xích, thậm chí bị coi là đồ bỏ đi trong mắt người khác, còn bị cô bé mình vẫn thầm mến mắng là kẻ quái dị, Trương Hằng cũng là khóc đến rối tinh rối mù, hắn gấp sổ tay lại, sau đó khóa trong ngăn kéo, giống như đem bản thân lúc nhỏ, đau đớn khi xưa khóa lại...
Thời gian vẫn cứ trôi, chớp mắt một cái Trương Hằng đã học cấp ba, hắn âm thầm động viên bản thân, hi vọng có một khởi đầu mới...
Chỉ là tính cách của hắn vẫn vậy, một khi bị người khác biết, lập tức được quy vào danh sách đối tượng có thể khi dễ... Học kỳ đầu tiên, một tên tiểu lưu manh lớp trên yêu cầu ngày mai phải giao phí bảo hộ, nếu không sẽ đánh cho hắn không dám đến trường. Sau khi về nhà, nhìn thấy bộ dạng người đầy bụi đất của Trương Hằng, cha mẹ còn cố ý mắng cho hắn một trận, muốn hắn an phận thủ thường, không được ra ngoài giao du cùng những đứa bạn xấu, mà Trương Hằng lại cái gì cũng không dám nói... Hắn sợ bị đánh, đây là phương thức giáo dục cha mẹ hắn thích nhất.
Trương Hằng lên phòng rồi đập heo đất tiết kiệm, sau khi đếm một lúc liền phát hiện không đủ, trong lòng của hắn lập tức bất ổn, nằm không yên, sợ ngày mai sẽ bị đánh một trận...
Trong tâm trạng lo lắng sợ hãi như vậy, Trương Hằng không ngừng lật xem những tiểu thuyết mình tìm được, có điều lại đọc không vào một chữ. Lục lọi… tìm kiếm… hắn lấy ra quyển sổ tay mình dùng để sáng tác mấy tháng trước, yên lặng đọc về "chính mình", lúc này hắn mới phát hiện câu chuyện về người hiệp sĩ rõ ràng dài hơn... Đúng vậy, hắn mới chỉ viết đến lúc hiệp sĩ bị khi dễ bị ức hiếp, nhưng trong sổ tay lại xuất hiện tình tiết hiệp sĩ bị người khác vơ vét tài sản…
Những dòng chữ trong sổ tay đúng là chữ viết của hắn, chẳng lẽ hắn quên mất mình đã viết lúc nào sao?
Trương Hằng chăm chú theo dõi tình tiết trong câu chuyện, bị người khác vơ vét tài sản, hiệp sĩ chỉ yên lặng gom góp tiền, nhưng gom góp thế nào cũng không đủ, khi đối phương tát cho hắn một bạt tai, rồi liên tục thượng cẳng chân hạ cẳng tay, rốt cuộc oán hận trong lòng hiệp sĩ triệt để bạo phát, chẳng những đánh chết đối phương, thậm chí ngay cả mấy người lao vào khuyên can cũng bị giết...
Câu chuyện mới được viết đến đây, sau khi xem xong Trương Hằng chỉ cho là mình vô tình tưởng tượng ra tình tiết câu chuyện, viết xuống lúc nào đó mà quên mất, hắn cũng không suy nghĩ về chuyện này nữa, bắt đầu tập trung lo cho chuyện của ngày mai...
Ngày hôm sau, Trương Hằng mang theo một đống tiền xu tiền giấy đến trường học, khi tiểu lưu manh phát hiện số tiền này không đủ, vẻ mặt hắn liền trở nên rất nghiêm túc, đánh một bạt tai vào mặt Trương Hằng, cười lạnh nói:
- Không có nhiều như vậy? Vậy thì chịu, ta nói được cũng làm được, chỉ có thể đánh ngươi một trận...
Nói xong, tiểu lưu manh liền đá một cước vào bụng Trương Hằng, bàn ghế được sắp xếp liên tiếp ngay ngắn trong lớp học đều bị lệch ra. Mà những người còn lại trong lớp vẫn chỉ thờ ơ lạnh nhạt, không có bất cứ ai đến khuyên can, bởi vì người bị khi dễ là Trương Hằng, chỉ là một phế vật mà thôi, cho nên không liên quan đến bọn họ, mọi người chỉ là đang nhìn xem quang cảnh náo nhiệt mà thôi, thậm chí còn có người đứng trước cửa phòng học chú ý có giáo viên hay không.
Một trận đánh đập, tiểu lưu manh chuyên môn chọn bụng cùng sau lưng Trương Hằng để ra tay, như vậy mới khiến cho người lớn nhìn không ra dấu vết, trong khi bị hành hung Trương Hằng không ngừng cầu xin tha thứ, nhưng đối phương lại không hề buông tha, ngược lại ra tay càng lúc càng nặng.
Càng bị đánh đập, lửa giận trong nội tâm Trương Hằng cũng càng lúc càng lớn, hắn chỉ là sợ bị đánh mà thôi, không phải là không biết phẫn nộ, cảm giác ủy khuất, phẫn nộ, thậm chí là tuyệt vọng chậm rãi tràn ngập trong lòng, cho đến khi hai mắt đỏ ngầu, không còn biết đau đớn là gì, Trương Hằng bỗng nhiên chụp lấy một chiếc ghế bên người, mãnh liệt đập về phía sau, trúng bả vai tiểu lưu manh.
Tên tiểu lưu manh này đang đeo một cặp kính mắt, bốp~ một tiếng, ngay cả kính mắt của hắn cũng bị đánh rơi xuống đất, kỳ thực lần phản kháng này của Trương Hằng cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là làm cho bả vai của tiểu lưu manh cảm thấy đau đớn mà thôi. Xung quanh lập tức trở nên lặng ngắt như tờ, sau một giây, tiểu lưu manh liền ra vẻ như muốn đi lấy kính mắt, cố ý bày ra dáng vẻ rất phẫn nộ, hắn chỉ là muốn chơi tâm lý chiến mà thôi, bình thường dưới tình huống như vậy, Trương Hằng lập tức sẽ sợ hãi lui bước.
Có điều giờ phút này Trương Hằng đã là hỏa nộ công tâm, hắn căn bản không cho đối phương thời gian thể hiện, thừa dịp tiểu lưu manh xoay người lại, lập tức chiếc ghế trong tay Trương Hằng đập mạnh vào sau gáy tên tiểu lưu manh, trực tiếp khiến hắn ngất xỉu.
Lúc này Trương Hằng đã hoàn toàn không còn lý trí, hoặc có thể nói là hắn đã hoàn toàn biểu hiện ra bản tính của mình, căn bản mặc kệ phải chăng đầu tiểu lưu manh còn đang chảy máu, chỉ không ngừng giơ ghế lên đập về hướng đầu đối phương, cho đến lúc này, hai tên lâu la đi theo tiểu lưu manh lúc trước mới hồi phục lại tinh thần, cùng người xung quanh lao đến khuyên can. Lửa giận trong nội tâm Trương Hằng càng bốc cháy mãnh liệt, vừa rồi khi ta bị đánh các ngươi đều chỉ đứng xem, hiện tại lại chạy đến hết lời khuyên can? Trương Hằng cầm chiếc ghế xoay một vòng, đánh văng mấy người xung quanh, sau đó không ngừng đấm vào mặt đám giả nhân giả nghĩa đang nằm trên mặt đất, không bao lâu sau, lại là máu tươi chảy ra, cho đến lúc này, những người còn lại đã không dám đến gần Trương Hằng nữa, các thiếu nữ trong lớp cũng bắt đầu hét lên...
Mời phụ huynh, bồi thường, kiểm điểm, xử phạt...
Giáo viên cơ hồ là vơ đũa cả nắm, mặc dù mọi chuyện vốn bắt đầu do tiểu lưu manh vơ vét tài sản, nhưng giờ phút này hắn đã bị đánh vào bệnh viện, cộng thêm còn có mấy người cũng bị thương, cho nên ngay cả Trương Hằng cũng nằm trong danh sách xử phạt.
- Nói, lần này là chuyện gì? Vì sao trong trường học xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi cũng không nói với chúng ta?
Cha của Trương Hằng xụ mặt hỏi.
- Bởi vì ta sợ bị hai người đánh.
Không biết vì sao, sau lần bộc phát này, Trương Hằng cảm thấy như có thứ gì đó trong nội tâm đã biến mất, đối mặt với chất vấn của cha mẹ, thân thể hắn cũng không hề run rẩy một chút.
- Sợ bị đánh? Cho nên cái gì cũng không nói?
Cha của Trương Hằng lập tức cao giọng:
- Hơn nữa ngày thường lúc nào chúng ta đánh ngươi bừa bãi? Mỗi lần bị đánh đều là do ngươi không đúng, ví dụ như không hoàn thành bài tập, thành tích thi quá kém, vụng trộm đi chơi game, tự ngươi nói xem có đúng như vậy không?
Trương Hằng vẫn bình tĩnh nói:
- Là như vậy, nhưng ngoại trừ đánh đập ra, hai người còn biết cái gì nữa? Có lúc nào hai người hảo hảo nói chuyện với ta, giáo dục, giải thích? Ngoại trừ yêu cầu không được giao du với những đứa bạn xấu trong trường học, hai người đã truyền đạt được điều gì cho ta?
Đúng vậy, cha mẹ Trương Hằng xác thực biết rõ tình huống trong trường học, biết Trương Hằng thường xuyên bị khi dễ bị sỉ nhục, nhưng ngoại trừ vì vậy mà đánh mắng Trương Hằng ra, điều duy nhất hai người nói là không phải sợ... Nhưng Trương Hằng đã sớm bị đánh đến mức sợ hãi theo bản năng, bất cứ tình huống nào cũng khiến hắn run rẩy, cho dù không hề cố ý, chỉ nói một câu như vậy thì làm được gì? Hơn nữa hai người còn vừa đánh vừa mắng Trương Hằng, phảng phất giống như sự uất ức cùng ủy khuất của Trương Hằng không hề liên quan đến bản thân, tất cả đều là trách nhiệm của Trương Hằng, cho nên dần dần, Trương Hằng căn bản không dám kể lại chuyện mình bị ức hiếp.
- Ngươi là con ta, chẳng lẽ ta không được phép đánh ngươi?
Cha Trương Hằng lập tức nóng giận, sau khi nói xong liền đứng dậy muốn đi lấy roi đánh Trương Hằng một trận. Mà Trương Hằng lại không hề quan tâm, chỉ là nói:
- Ta hận hai người, ngoại trừ cho ta ăn no mặc ấm, ngoại trừ đánh đập chửi bới, chẳng lẽ trên đời này không còn phương thức giáo dục nào khác?
- Nếu hai người còn muốn dùng phương thức đánh đập để giáo dục, như vậy không bằng trực tiếp giết ta luôn đi.
Trong lúc nói chuyện, Trương Hằng bỗng nhiên cầm lấy con dao gọt trái cây, sau đó cắm vào lòng bàn tay của mình, lập tức máu tươi chảy đầm đı̀a, cha hắn đang ra vẻ muốn đánh lập tức ngây ngẩn cả người, tiếp theo là mẹ hắn oa một tiếng ôm lấy hắn, vừa nói cái gì không nên làm chuyện điên rồ vừa run rẩy rút con dao ra...
Trương Hằng biết cha mẹ rất yêu hắn, nhưng ngoại trừ cho hắn ăn no mặc ấm, còn lại cái gì cũng muốn phải tuân theo quy định, nếu không thì cứ một trận rồi lại một trận đòn roi... Nhưng mà hắn không phải là con rối do người khác điều khiển, hắn là một con người bằng xương bằng thịt, hắn có suy nghĩ có cảm nhận riêng của bản thân, hắn có cuộc sống của mình...
Trước đó, Trương Hằng đã vụng trộm xem qua quyển sổ tay, đúng vậy, câu chuyện lại tự phát triển, sau khi giết người, hiệp sĩ chạy trốn...
Trong thời khắc đó Trương Hằng rốt cuộc biết được bản thân không phải là người bình thường, đồng thời cũng minh bạch một chuyện... Xiềng xích trói buộc trong tâm hồn hắn, đã biến mất...
Từ khi biết đến năng lực đặc biệt của bản thân, Trương Hằng thường xuyên lật xem sổ tay, theo dõi nhân sinh cùng kinh nghiệm của nhân vật hiệp sĩ, có điều không biết vì sao, những dòng chữ trong sổ tay càng ngày càng ít xuất hiện, thậm chí liên tục mười ngày cũng không xuất hiện thêm một chữ.
Trương Hằng là người thích suy nghĩ, cũng có thể là do trước đây hắn quá mức cô độc, cho nên không thể không tự hỏi tự suy nghĩ, đặc biệt là sau khi phát hiện ra bản thân khác với người bình thường, hắn thường xuyên suy ngẫm về quyển sổ tay này, rốt cuộc là câu chuyện do hắn viết có năng lực kỳ lạ, hay là quyển sổ tay này có năng lực kỳ lạ?
Vì vậy hắn dùng một quyển sổ tay khác tiến hành sao chép câu chuyện về hiệp sĩ, nhưng chỉ chép lại khoảng một nửa, sau khi hắn yên lặng chờ vài ngày rồi xem lại, câu chuyện trong quyển sổ tay khác cũng chậm rãi phát triển, hơn nữa phát triển đến cùng một chỗ với câu chuyện trong quyển sổ tay lúc trước, cái này cũng nói lên một điều, thực sự không phải sổ tay có năng lực đặc biệt, mà là câu chuyện do hắn viết có khả năng kỳ lạ.
Tiếp đó hắn lại tiến hành mấy thí nghiệm, một là sửa đổi nội dung cốt truyện, biến hiệp sĩ thành một người tâm ngoan thủ lạt, sau đó hắn lại yên lặng chờ vài ngày, nhưng câu chuyện lại không có bất kỳ tiến triển nào, đã viết bao nhiêu thì vẫn chỉ có bấy nhiêu, cho nên xem ra muốn tình tiết tự hành phát chuyển, hẳn là phải có điều kiện nào khác.
- Nhưng mà rốt cuộc là điều kiện gì? Vì sao miêu tả nhân vật hiệp sĩ nhu nhược thì câu chuyện có thể tự hành phát triển, còn miêu tả hắn tâm ngoan thủ lạt thì lại không thể?
Trong lòng Trương Hằng ngổn ngang trăm mối không có lời giải. Từ sau khi giận dữ phản kháng trong trường học, bỗng nhiên hắn lại được mọi người hoan nghênh... Đúng vậy, được hoan nghênh, hoàn toàn không giống như những gì người lớn, phụ huynh hay giáo viên suy nghĩ, có thể đánh nhau, có thể lăn lộn, tiểu lưu manh, những thành phần này đều rất được hoan nghênh trong trường học...
Giờ phút này Trương Hằng đã không còn khép nép như trước kia, hắn giống như là kho thuốc súng vậy, ai chọc tới đều bị cắn một ngụm, kết quả là chẳng bao lâu sau hắn đã có rất nhiều bằng hữu. Thật sự là làm cho chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng loại cười cười nói nói sau giờ học, có người đi về chung sau khi tan học... Loại cảm giác này thật sự rất tốt, Trương Hằng cũng dần cười nói nhiều hơn, chỉ là trong nụ cười lại mang theo một loại cứng nhắc không cách nào hình dung... Sâu trong nội tâm hắn, chỉ có một huynh đệ chính thức, chỉ có Dương Tễ, chỉ có hắn...
- Đây là truyện ngươi viết sao?
Một hôm trong lớp học, Trương Hằng đang vùi đầu vào quyển sổ tay của mình, không để ý thấy có một người đứng bên cạnh từ lúc nào, người này cũng là một bằng hữu hắn mới quen trong trường học, thỉnh thoảng cùng nhau đi học về chung, coi như là có chút giao tình, nghe thấy câu hỏi Trương Hằng cũng phải trả lời:
- Viết cho vui trong lúc nhàm chán mà thôi, không có gì đâu...
Trong khi nói chuyện Trương Hằng cũng định bỏ sổ tay vào lại trong cặp, nhưng người này lại trước một bước cầm quyển sổ tay lên, vừa xem vừa nói:
- Hết tiết sẽ trả lại cho ngươi, ha ha, ta thích nhất là đọc truyện, truyện trong nhà sách đều đã bị ta xem mòn luôn rồi, không chừng sau này lớp chúng ta lại có một đại tác giả ấy chứ.
Nói xong hắn vừa xem sổ tay vừa đi về chỗ ngồi của mình, Trương Hằng giơ tay ra, vốn định lấy quyển sổ tay lại, có điều gần đây giao tình giữa hắn và người này không tệ, thứ hai là sổ tay cũng không phải thứ có thể dễ dàng nhầm lẫn, cho nên hắn cũng mặc kệ, dù sao cũng chỉ cho mượn trong thời gian một tiết học mà thôi.
Khi tiết học kết thúc, người kia cũng thật sự đem trả sổ tay lại cho Trương Hằng, hơn nữa còn nói:
- Câu chuyện thật thú vị, chỉ tiếc là quá ngắn, đặc biệt là khúc hiệp sĩ giết chết Sư Tử sau đó rơi xuống vách núi rất hấp dẫn, thật sự làm cho người khác không thể chờ xem tiếp. Ngươi viết tiếp đi, nhanh lên, viết xong nhớ cho ta đọc với.
Trương Hằng có chút sững sờ, khi cầm lấy quyển sổ tay hắn mới mãnh liệt giật mình tỉnh lại, lúc nãy khi hắn lật xem sổ tay, câu chuyện còn chưa phát triển đến đoạn giết chết Sư Tử, mới chỉ đến đoạn chuẩn bị đi giết Sư Tử, xem ra tình tiết lại bắt đầu phát triển, nhưng mà phát triển nhiều như vậy...
( Đến cùng là nguyên nhân gì khiến cho câu chuyện phát triển nhanh như vậy? Duy nhất một lần xuất hiện mấy nghìn chữ... Chẳng lẽ là do có người khác đọc sao? )
Trương Hằng thật sự là có chút mơ hồ, suốt ngày hôm đó hắn không ngừng suy nghĩ về vấn đề này, thời gian dần trôi qua, trong lòng của hắn cũng dần có vài suy đoán.
- Cha, mẹ, có phải lúc trước hai người từng xem qua quyển sổ tay của ta?
Vừa về đến nhà Trương Hằng không thể chờ đợi, lập tức hỏi cha mẹ, mẹ Trương Hằng hơi sửng sốt một chút sau đó nói:
- Lần trước sửa sang lại tủ sách của ngươi, trong lúc vô tình nhìn thấy quyển sổ tay, là do ngươi tự viết sao? Có tùy ý đọc qua câu chuyện trong đó một chút…
( Từ khi phát hiện câu chuyện trong sổ tay có thể tự phát triển, quyển sổ tay này vẫn luôn bị ta cầm trong tay hoặc là đặt trong cặp, cho nên không thể nào là đọc sau khi ta phát hiện... Nói một cách khác, là đọc trước khi ta phát hiện ra năng lực kỳ lạ của câu chuyện? Như vậy... Là do có người đọc, cho nên câu chuyện mới tự phát triển? )
Trong nội tâm Trương Hằng thật sự là vừa mừng vừa sợ, sợ là do năng lực này rõ ràng còn phải có người khác cùng tham dự mới có thể sử dụng, mừng là do tìm ra biện pháp khiến cho tình tiết tự phát triển, tuy không biết vì sao câu chuyện viết trong sổ tay lại có thể tự hành phát triển, cũng không biết loại phát triển này có thể đem đến điều gì tốt… nhưng hắn biết đây là năng lực đặc biệt thế giới thực tế không hề có, cho dù chỉ là để cho vui cũng được...
Từ đó về sau, Trương Hằng liền không ngừng đưa sổ tay cho những bằng hữu thân thiết đọc, hơn nữa hắn cũng liên tục viết thêm cốt truyện, thời gian dần qua, câu chuyện cũng chầm chậm phát triển, cứ như vậy cho đến khi hắn tốt nghiệp cấp ba, tuy ngày bình thường đại bộ phận tinh lực của hắn đều tập trung vào câu chuyện về hiệp sĩ, nhưng mà hắn trời sinh thông minh, cho nên vẫn thi đậu vào đại học công thương chính quy tại Trùng Khánh, chỉ là lúc này hắn lại gặp một vấn đề khác.
Gia cảnh nhà Trương Hằng cũng không giàu có, chuẩn xác mà nói, hẳn là thuộc loại ăn no mặc ấm chứ không phải là ăn ngon mặc đẹp, bởi vì cha hắn là công nhân khoa điện trong nhà máy, có lẽ trước khi cải cách mở cửa thuộc loại công ăn việc làm ổn định, nhưng sau khi cải cách mở cửa, không có tri thức gì, chỉ có một văn bằng tốt nghiệp tiểu học, cộng thêm không có ai chống lưng, cho nên cha Trương Hằng chỉ có thể không ngừng đi tìm công việc lặt vặt về điện tại các cửa hàng, các khu công cộng để làm, tiền lương mỗi tháng rất không đảm bảo.
Mà mẹ của Trương Hằng cũng giống như vậy, hơn nữa còn không bằng được một góc cha Trương Hằng, một chút năng lực kỹ thuật cơ bản cũng không có, cho dù muốn kinh doanh chút gì đó cũng không có vốn liếng để bắt đầu, do vậy chỉ có thể mua một cái máy rồi cắt may quần áo cho người khác, nhờ vậy cái nhà này miễn cưỡng còn có thể duy trì, chỉ là sinh hoạt gian khổ mà thôi.
Cho đến khi Trương Hằng thi lên đại học, đại học... hai chữ này đối với một gia đình bình thường mà nói, không phải đại biểu cho con cái sẽ có tiền đồ, mà điều đại biểu đầu tiên chính là một số tiền lớn, mấy nghìn dollar... đại biểu cho toàn bộ số tiền gửi ngân hàng của gia đình, thậm chí còn hơn...
Tuy cha mẹ Trương Hằng không biết nên giáo dục con cái như thế nào, làm cho Trương Hằng phải chịu rất nhiều đau khổ khi còn bé, nhưng hai người thực sự là rất yêu thương Trương Hằng, một lòng hi vọng sau này hắn có thể thành tài, đương nhiên, đối với những người không có kiến thức mà nói, con đường thành tài duy nhất chỉ có thể là học đại học, đây cũng là cách nghĩ của phần lớn những người thuộc thế hệ này, cho nên hai người nghĩ hết biện pháp dành dụm cùng vay tiền gửi ngân hàng, rốt cuộc gom góp đủ số tiền cho Trương Hằng học đại học, chỉ là lúc này, lại xảy ra một chuyện khác... mẹ hắn mắc bệnh tiểu đường...
Rất không thể tưởng tượng nổi, bệnh tiểu đường được gọi là bệnh nhà giàu, ý là người ăn quá ngon, vận động quá ít rất dễ mắc căn bệnh này, nhưng gia đình Trương Hằng, bình thường một tháng chỉ có vài ba lần ăn thịt cá, như vậy cũng có thể gọi là ăn quá ngon? Cho nên khi phát bệnh mẹ Trương Hằng vốn không nghĩ tới khả năng mắc bệnh tiểu đường, cho dù thân thể không thoải mái, cũng một mực uống chút ít thuốc cảm chịu đựng.
Thẳng đến khi bệnh tiểu đường ngày càng trở nên nghiêm trọng, mẹ Trương Hằng ngã xuống đất ngất đi, được đưa đi bệnh viện, mọi người mới biết mẹ Trương Hằng mắc bệnh tiểu đường, mà bệnh viện lại yêu cầu nộp trước 5000 dollar tiền nằm viện, phí lọc máu, phí thuốc men...
Toàn bộ tiền gửi ngân hàng của gia đình là để chuẩn bị học phí đại học cho Trương Hằng, trong lúc nhất thời cha Trương Hằng liền trở nên trầm mặc, sau khi nhìn Trương Hằng một lúc lâu mới thở dài:
- Cứu người quan trọng hơn, ta về nhà lấy tiền, ngươi ở đây chăm sóc mẹ ngươi...
Trương Hằng yên lặng nhẹ gật đầu, trên thực tế, hắn cũng không muốn học đại học cái gì, một loạt kinh nghiệm từ tiểu học đến trường cấp hai đã khiến cho hắn sớm chán ghét hai chữ lớp học đến cực độ. Đại học, kỳ thực cũng chỉ là do cha mẹ mong muốn hắn đi học mà thôi, thời điểm có thư thông báo trúng tuyển, cha mẹ hắn lần đầu tiên mời họ hàng cùng bạn bè thân thiết ra ngoài ăn uống thả cửa một chầu. Giờ phút này, Trương Hằng đột nhiên cảm thấy nội tâm khó chịu không nói nên lời, bất quá dù sao cũng là nhân mạng quan trọng hàng đầu, trong thời điểm sống chết trước mắt, cha mẹ Trương Hằng tự nhiên không có khả năng giống như trong phim truyền hình, nói cái gì nhất định phải học đại học, cho dù chết cũng không sử dụng số tiền kia.
Không ngờ lúc cha Trương Hằng quay lại không chỉ có một mình, mà còn có cả Dương Tễ, nghe nói là Dương Tễ đến tìm Trương Hằng, định rủ đi ra ngoài vọc máy tính, trong lúc chờ ở cửa thì gặp cha Trương Hằng về nhà lấy tiền, nhờ vậy mới biết trong nhà Trương Hằng xảy ra chuyện lớn.
-... Yên tâm, ta sẽ nghĩ biện pháp.
Đây là câu nói Dương Tễ lưu lại, tiếp đó hắn liền gọi taxi rồi biến mất, mấy tiếng đồng hồ sau, hắn mới vội vã cầm đến một cái bao da, bên trong có một vạn dollar...
Nhà Dương Tễ rất giàu, cái này lúc trước cũng đã đề cập tới rồi, có lẽ đối với Dương Tễ, một vạn dollar không đáng là bao, nhưng đối với Trương Hằng mà nói, một vạn dollar thật đúng là một số tiền rất lớn, cho nên Dương Tễ cũng thẳng thắn nói với Trương Hằng.
- Cứu cấp không cứu bần, ngươi xem ngày bình thường ta có cho ngươi tiền không? Những lúc ngẫu nhiên mời khách thì không tính... Hảo huynh đệ không cần nói nhiều về những thứ này, số tiền này bất kể như thế nào ngươi cũng phải cầm lấy, không cần phải nói gì nữa, là tính mạng của mẹ ngươi quan trọng, hay là mặt mũi của ngươi quan trọng?
Không thể không thừa nhận, tài ăn nói của Dương Tễ thực sự rất tốt, Trương Hằng cũng không thể không tiếp nhận hảo ý của hắn, chỉ có thể cầm bao da trong tay, mà cùng lúc đó, nước mắt của hắn thật sự là nhịn không được từng giọt rơi xuống... Cho dù cả đời không có một bằng hữu nào, chỉ cần có một huynh đệ như vậy là đủ rồi...
- Ta nợ ngươi một lần, bất kể là chuyện gì, cho dù ngươi muốn mạng của ta, ta cũng nhất định sẽ trả lại...
Cứ như vậy, bệnh tình của mẹ Trương Hằng dần ổn định, tuy mỗi tháng cần bỏ ra một khoản tiền thuốc cố định, hơn nữa cũng không thể làm công việc cắt may giống như trước kia, nhưng chung quy vẫn còn sống. Mà dựa vào một vạn dollar của Dương Tễ, rốt cuộc Trương Hằng cũng bước vào cánh cổng trường đại học, trong một năm tại đây, hắn lại viết một câu chuyện khác, tên là Ma Pháp Thế Kỷ… Bất quá câu chuyện này không phải được viết trong sổ tay, mà là lan truyền trên mạng internet, bởi vì như vậy sẽ có nhiều người đọc hơn. Đồng thời... nếu như vận khí tốt mà nói, hắn cũng có thể kiếm được một ít tiền...
Cách hành văn vẫn rất ngây thơ, dù sao Trương Hằng cũng không phải xuất thân từ khoa Văn học, hơn nữa đối với phương diện văn thơ kỳ thực cũng không có gì xuất chúng, nhưng tình tiết trong tiểu thuyết hắn viết đều rất tự nhiên, phảng phất như là chuyện thật sự phát sinh tại một thế giới khác...
Đương nhiên, đã muốn viết tiểu thuyết trên mạng internet, đầu tiên nhất định phải có một bút danh, do đó Trương Hằng lấy bút danh là ZH, ý là viết tắt của Trương Hằng, có điều mạng internet cho phép ngươi đăng kí một cái tên gồm hai chữ như vậy sao? Tự nhiên là đăng kí không được, do đó hắn tùy ý thêm vào một chữ T… vẫn không được, lại thêm một chữ T nữa… vẫn tiếp tục không được, lại thêm một chữ T vậy, nhưng vẫn chưa được, trang đăng ký yêu cầu tên phải có ít nhất sáu chữ cái, cho nên hắn lại thêm một chữ T nữa, trong lúc không cẩn thận nhấn nhầm vào phím chữ Y nằm bên cạnh phím chữ T, hơn nữa lúc ấy hắn rất nóng vội, nhấn bàn phím một cái xong liền vô ý thức xác nhận, vì vậy bút danh của hắn biến thành... ZHTTTY.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tuy cách hành văn của Trương Hằng có chút ngây thơ, nhưng tình tiết câu chuyện cũng không tệ, do đó được chấp thuận xuất bản, nhờ vậy hắn cũng lấy được một khoản tiền, sau đó vừa học vừa viết tiểu thuyết, lấy tiền kiếm được trả hết nợ nần của gia đình, cho mẹ tiền chữa bệnh, lúc này cha hắn đã 50 tuổi, công việc bên ngoài thật sự khó tìm, gánh nặng cả gia đình gần như đều nằm trên vai, cho nên hắn chỉ có thể một mực tiếp tục viết tiểu thuyết... Dần dần, câu chuyện hắn viết biến thành một thế giới, tình tiết bên trong cũng dần trở nên sinh động...
Lúc này, khi năm đại học đầu tiên sắp chấm dứt, hắn gặp nàng, tên nàng là Tân Tử… Sau khi phẫu thuật chỉnh lại hàm răng, ngoại hình Trương Hằng cũng coi như không xấu, thậm chí còn có chút baby đáng yêu. Đương nhiên, dùng từ đáng yêu cho nam nhân xác thực là không thỏa đáng, bất quá rất nhiều nữ sinh hắn tiếp xúc trong trường đại học đều nói như thế, mà Tân Tử cũng là nói như vậy. Tình huống tiếp theo cũng không có gì đặc biệt, làm quen, xin số điện thoại, hẹn hò ngẫu nhiên, sau đó đến nụ hôn đầu tiên, rồi đến... Tóm lại, mọi chuyện diễn ra rất bình thường, nội tâm Trương Hằng cũng càng ngày càng mở rộng, đây là mối tình đầu của hắn, mặc dù không có gì lãng mạn hoành tráng hay kinh nghiệm dày dặn, nhưng chỉ cần nắm tay của nàng, hắn cũng đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc, dù sao trước kia hắn vẫn một mực bị con gái chán ghét cùng khinh bỉ, hiện tại lại có thể tự nhiên nắm tay đi cùng nhau, nếu có thể nắm tay nhau đến khi nhắm mắt xuôi tay, như vậy hắn cũng thấy mãn nguyện rồi...
Không thể không nói, Tân Tử là một nữ hài rất không tệ, gia cảnh nhà Trương Hằng kỳ thực cũng không giàu có, cho dù nợ nần trong nhà đã trả xong nhờ tiền viết tiểu thuyết, nhưng dù sao hắn vẫn còn đang đi học, học phí hàng năm cũng không phải một khoản nhỏ, cộng thêm mỗi tháng mẹ hắn đều phải bỏ tiền ra cho chi phí thuốc men, đa phần những khoản chi tiêu dư ra đều phải gửi về cho gia đình, do đó hắn không có nhiều tiền để đi chơi hay mua sắm, mà Tân Tử cũng không ghét bỏ hắn vì những điều này, ngược lại lấy tiền tiêu vặt của bản thân mua quần áo cho hắn, cũng thường xuyên lôi kéo hắn đi dạo phố hoặc là chạy bộ, không hề đòi hỏi những thứ cao sang mỹ vị, thật sự khiến cho Trương Hằng nằm ngủ cũng bật cười vì hạnh phúc, cho nên hắn đưa Tân Tử về giới thiệu với cha mẹ cùng một vài bằng hữu thân thiết, đặc biệt là huynh đệ duy nhất trong lòng hắn... Dương Tễ.
Một nhóm trai gái thường xuyên ra ngoài ca hát, nói chuyện phiếm, chơi đùa, ba người, Trương Hằng, Dương Tễ cùng Tân Tử…
- Trương Hằng, mộng tưởng của ngươi là gì?
Ba người nằm trên bãi cỏ, không ngừng nói chuyện.
- Mộng tưởng của ta sao? Hiện tại... cuộc sống như hiện tại rất tốt, có thể bình an mà sống, chậm rãi viết tiểu thuyết, nhìn xem nhân vật bên trong có cười có khóc. Ta muốn, sau khi kết hôn sẽ sinh hai đứa một nam một nữ, khi lớn một chút cho chúng đọc tiểu thuyết ta viết…
Trương Hằng nhìn lên trời thì thào, khi nghe đến đoạn sinh hai đứa con một nam một nữ, Tân Tử lại trầm mặc không nói gì, tưởng rằng nàng đang thẹn thùng, Trương Hằng vươn tay ra nắm lấy tay nàng, không ngờ nàng lại hơi thoáng giãy dụa, mà hắn lại không hề chú ý đến những chi tiết này…
Dương Tễ bỗng nhiên nói ra:
- Mộng tưởng của ta... Có lẽ là... Được rồi, đi thôi, ta đưa các ngươi đi uống rượu, hôm nay ta mời.
Lúc này, Trương Hằng đã học đại học được bốn năm, mối quan hệ giữa hắn cùng Tân Tử đã kéo dài được ba năm, sau khi tốt nghiệp Trương Hằng lại bắt đầu viết tiếp ma pháp thế kỷ, lúc trước do bận học nên đã tạm dừng cập nhật Ma pháp thế kỷ, tuy tình tiết câu chuyện có thể tự hành phát triển, nhưng theo hắn càng ngày càng viết ít, tình tiết cũng ngày càng phát triển chậm, người đọc cũng ngày càng giảm dần, mãi cho đến khi hắn tiếp tục viết, tình tiết mới gia tốc tự phát triển.
( Thật sự là thú vị, không ngờ tình tiết câu chuyện lại phát triển nhiều như vậy, nhưng dường như đã có chút nội tình, đây là thế giới do ta sáng tạo ra, vậy mà lại có một vài chi tiết ngay cả ta cũng không biết? )
Sau bốn năm học đại học, tri thức của Trương Hằng ngày càng nhiều, hơn nữa hắn đặc biệt thích đọc sách, không chỉ là tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, tiểu thuyết dịch từ tiếng nước ngoài, mà còn có những tiểu thuyết huyền ảo đang dần trở nên thịnh hành, rất nhiều rất nhiều tiểu thuyết hắn đều đã đọc kỹ, thậm chí ngay cả tạp chí khoa học Trương Hằng cũng bỏ công nghiên cứu kỹ càng, do vậy tầm mắt của hắn dần trở nên rộng mở, đối với năng lực đặc biệt của bản thân cũng có thể giải thích dựa vào một số tạp chí khoa học.
Trong một quyển tạp chí, Trương Hằng thấy bài viết về một đứa bé có năng lực đặc biệt tại nước Mỹ, nghe nói chỉ cần cho đứa bé này quan sát chăm chú một số đồ vật kích thước nhỏ, ví dụ như một hòn đá, nó sẽ có thể làm cho những vật nhỏ này biến mất, hoàn toàn ném những thứ này vào không gian ảo, cái gọi là không gian ảo tức là chỉ không gian không thể tồn tại, hoặc là không thể thăm dò.
Mà đồng dạng trong một quyển tạp chí khoa học khác của Đức, nghe nói có một thanh niên bị chấn thương não mà trở thành người thực vật. Sau khi ngủ say rất nhiều năm tỉnh lại cũng có năng lực đặc biệt, chính là khi cảm xúc kích động sẽ có một vài hòn đá nhỏ hoặc là những viên kim loại hiện ra bên cạnh, cứ như vậy đột ngột xuất hiện, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nào, nghe nói những vật này cũng là từ trong không gian ảo mà ra.
Khoa học có lý luận về vô cùng vô tận thế giới song song, ngay cả trong tôn giáo cũng có tài liệu về đa nguyên vũ trụ, ví dụ như một hạt cát một thế giới trong Phật giáo, như vậy có khi nào những câu chuyện hắn viết ra cũng là chân thật? Giống như là lý luận “cái hộp”, nếu như nhân loại nghiên cứu ra trí thông minh nhân tạo, lại để cho trí thông minh đó chỉ có thể sinh tồn tại thế giới bên trong máy tính, có trí tuệ, có thể tiến hóa cùng phát triển, đến một ngày nào đó, bọn hắn cũng vẫn sẽ không biết là bản thân đang ở trong máy tính sao? Như vậy nhân loại chúng ta thì thế nào? Có lẽ nào nhân loại cũng là do sinh mạng thể cao cấp tạo ra? Có lẽ nào chúng ta cũng đang ở trong “cái hộp”?
Trương Hằng nghĩ rất có thể là do tiểu thuyết của hắn đã vô tình kết nối với một thế giới khác, hơn nữa khi hắn phát hiện ra bí mật này đúng là thời điểm cảm xúc đang kích động dị thường, tinh thần lực tăng trưởng trên phạm vi lớn, cho nên mới khiến cho tình tiết câu chuyện tự hành phát triển, rồi sau đó ý niệm của hắn yếu dần, cho nên tình tiết phát triển ngày càng chậm, nhưng theo người xem càng nhiều, càng nhiều người muốn biết có chuyện gì xảy ra, luồng ý niệm này hội tụ lại tạo thành động lực khiến cho tốc độ phát triển của tình tiết nhanh lên.
Trương Hằng rất tự giễu đối với sự giải thích về năng lực đặc biệt của bản thân, chỉ là dù sao hắn cũng không có hứng thú nói cho người khác biết, cũng không phải muốn độc hưởng năng lực, trong mắt hắn, năng lực này bất quá chỉ là dùng để giết thời gian cùng viết tiểu thuyết mà thôi, hắn cũng không quá mức để ý, do vậy mới giữ bí mật về năng lực này, do vậy tương lai mới...
Tóm lại, thời gian vẫn dần trôi, cuộc sống của Trương Hằng vẫn ổn định, chỉ là dần trở nên không yên ổn, bởi vì nguyên nhân không biết nào đó, giữa hắn và Tân Tử nổi lên mâu thuẫn.
Thật sự là không nghĩ ra nguyên nhân, từ trước đến nay hắn vẫn rất chu đáo rất nghe lời Tân Tử, có thể do trải nghiệm lúc nhỏ, Trương Hằng thật sự vô cùng toàn tâm toàn ý đối với mối tình này, mối tình đầu tiên trong đời, cho nên dù cho đôi lúc Tân Tử ủy khuất hay hờn dỗi, hắn cũng tận khả năng không tạo ra mâu thuẫn với nàng, những lần xích mích như vậy trôi qua rất nhanh, mối quan hệ giữa hai người vẫn rất tốt. Mọi chuyện cứ như vậy cho đến gần đây, Tân Tử bắt đầu giận dữ nổi nóng vô duyên vô cớ, một việc bé xíu cũng có thể làm ầm ỹ cả buổi, khiến cho hắn không biết phải làm sao, cũng có chút dự cảm không tốt…
... Tình huống cơ bản chính là như vậy , ta thật sự không biết rốt cuộc nàng bị làm sao, lúc trước quan hệ giữa ta với nàng vẫn rất tốt mà...
Trương Hằng rất bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể đem vấn đề hỏi một số người bạn lớn tuổi hơn.
-... Ngươi thật sự là không biết chuyện gì xảy ra sao? Nếu như biểu hiện như vậy mà nói... bình thường đều là định chia tay với đối phương… bởi vì không muốn tự mình mở miệng, hoặc là có nỗi khổ riêng, mới dùng phương thức như vậy để bức bách ngươi mở miệng trước một bước… Trương Hằng à, ngày thường tư duy của ngươi rất rõ ràng, lại rất thông minh, tại sao chuyện của bản thân lại không thể xử lý vậy? Cũng có thể là kỳ thực trong lòng ngươi đã rõ ràng, chỉ không muốn thừa nhận mà thôi...
- Chỉ là không muốn thừa nhận sao?
Trương Hằng che mắt yên lặng nằm trên giường, sau một lát hắn mãnh liệt cắn răng đi về hướng phòng khách, nhìn xem Tân Tử đang nghịch laptop...
- Tân Tử, không nên như vậy, anh chưa từng làm tổn thương em, sau này cũng không có ý định làm tổn thương em, nếu như có chuyện muốn nói, vậy thì cứ nói cho anh biết đi, ít nhất cũng có thể làm cho nội tâm của anh dễ chịu một chút...
Trương Hằng đi tới bên cạnh Tân Tử yên lặng nói, trong khi nói nước mắt của hắn đã không thể khống chế tự chảy ra, nữ hài hắn một mực yêu thương, nữ hài hắn định nắm tay đến lúc đầu bạc răng long, nữ hài không chê nhà hắn nghèo khó, chịu khổ cùng hắn nhiều năm như vậy... Rốt cuộc phải đi đến một bước cuối cùng sao…
Tân Tử tựa hồ sớm đã biết Trương Hằng sẽ đến nói chuyện, nét mặt của nàng rất bình tĩnh, từ tốn nói:
-... Thật xin lỗi, lâu nay em vẫn đang đợi anh hỏi, đúng vậy, em đã thích người khác...
- Vậy sao? Như vậy… được rồi… chia tay thôi…
Trương Hằng chỉ cảm thấy trong nội tâm đau đớn kịch liệt, trời đất giống như đang sụp đổ, nhưng hắn vẫn cố bình tĩnh nói:
- Như vậy ngày mai em cứ tự do dọn đồ đi, không còn phải nằm chung giường với vẻ chán ghét, không còn phải kháng cự giãy dụa khi bị nắm tay... Đúng rồi, chúc em hạnh phúc.
Nói xong, Trương Hằng liền đi về hướng cửa ra vào, Tân Tử vội hỏi:
- Anh đi đâu vậy?
- Còn có thể đi đâu? Đi tìm Dương Tễ uống chút rượu thôi. Ha ha, không cần phải lo cho anh nữa…
Trong khi nói chuyện, Trương Hằng đã bắt đầu mang giày, Tân Tử lại chần chờ một chút, sau đó mới hỏi:
- Anh không muốn biết đối phương là ai sao?
- Là ai đã không còn quan trọng, dù sao đó cũng là lựa chọn của em.
Trương Hằng xoay đầu lại cười khổ một cái, hắn tiếp tục nói:
- Anh không phải người cầm lên được, lại không bỏ xuống được. Đã kết thúc, vậy thì cứ chấm dứt như vậy đi… một đoạn đường thật dài, đối với đoạn tình cảm này... Anh sẽ vẫn ghi nhớ trong lòng, cám ơn em đã làm bạn với anh lâu như vậy, tạm biệt...
Nói xong, Trương Hằng cũng không đợi Tân Tử nói chuyện, trực tiếp chạy ra khỏi cửa, đồng thời đóng cửa ~rầm một tiếng, mà ở ngoài cửa, nước mắt của hắn đã rớt xuống như mưa, mưa rơi từng giọt nóng ấm… rơi mãi…
Muốn bỏ xuống thì bỏ, nói thì dễ nhưng thực sự như vậy sao? Tìm thấy nhau trong biển người, rồi cũng lạc mất nhau trong biển người vô tận, vĩnh viễn không gặp lại…
- … Ngươi biết không? Ta thực sự yêu nàng… vậy mà… xem ra ta vẫn là một kẻ vô dụng, cho dù không bị người khác khi dễ, nhưng sự bất lực của ta vẫn không biến mất... Ta thật là vô dụng, Dương Tễ...
Trên sân thượng nhà Dương Tễ, hai nam nhân ngồi đối diện nhau, Trương Hằng vừa rơi lệ vừa uống từng lon bia, Dương Tễ chỉ trầm mặc ngồi yên, không biết đang nghĩ điều gì...
-... Ngươi còn yêu nàng, còn muốn làm cho nàng trở lại bên cạnh ngươi không?
Dương Tễ bỗng nhiên mở miệng hỏi.
- Đã không có khả năng rồi, ta nói rồi ta là người cầm lên được, cũng bỏ xuống được, nếu nàng đã không còn tình cảm, như vậy ta cũng sẽ không cưỡng cầu nhân duyên, cứ kết thúc như vậy đi, ha ha...
Trương Hằng cười lớn, Dương Tễ bỗng nhiên kéo Trương Hằng lên từ trên mặt đất, đồng thời đưa tay trái đến trước mặt Trương Hằng rồi nói:
- Ngươi nhìn chiếc nhẫn ta đang đeo một chút đi, xem trên đó khắc chữ gì...
Trương Hằng có chút khó hiểu, hắn giụi giụi mắt rồi nhìn kỹ chiếc nhẫn đang nằm trên tay Dương Tễ, hai chữ khắc trên nhẫn vô cùng rõ ràng, mà khi vừa nhìn thấy hai chữ này, phảng phất như có một cây chùy khổng lồ cũng đập vào lồng ngực của hắn, khiến cho hắn không thể thở nổi, chỉ cảm thấy trước mắt một mảng tối đen quay cuồng, muốn ngất xỉu ngay lập tức, hắn chỉ có thể dùng sức nắm lấy ống tay áo Dương Tễ, miễn cưỡng đứng vững. Hai chữ khắc trên chiếc nhẫn chính là... Tân Tử.
- Đúng vậy, người kia chính là ta... Trương Hằng, ta không muốn nói nhiều nữa, ngươi và nàng thật sự không thích hợp với nhau, cho nên...
Dương Tễ bình tĩnh nói, Trương Hằng dùng lực kéo mạnh cổ áo Dương Tễ, nắm tay cũng nắm chặt lại, nhưng cũng chỉ như vậy, hắn chỉ thất thần nhìn vào khuôn mặt trước mắt, khuôn mặt vô cùng quen thuộc, là Dương Tễ, là bằng hữu, cũng là huynh đệ duy nhất trong lòng hắn...
- Vì sao lại như vậy? Trả lời ta!
Trương Hằng nổi giận hét lớn:
- Trên đời này có ngàn vạn nữ nhân, bằng gia thế cùng vẻ ngoài của ngươi, có dạng nữ nhân nào không thể tìm thấy? Nàng là tuyệt sắc thế gian sao? Nàng có tài năng xuất chúng sao? Dung mạo của nàng rất giống mối tình đầu của ngươi sao? Đều không phải! Tại sao? Tại sao! Tại sao phải lựa chọn như vậy…
Dương Tễ vẫn rất bình tĩnh:
-... Ta đã chú ý đến nàng từ rất lâu trước đây, chỉ là ngươi không biết mà thôi, bất quá ngươi yên tâm, trước khi ngươi chia tay với nàng, giữa ta và nàng không phát sinh bất cứ chuyện gì, bởi vì ta không muốn có lỗi với ngươi...
- Vậy hiện tại thì thế nào? Hiện tại thì tính là cái gì? Cái này không tính là có lỗi với ta sao?
Trương Hằng ngửa đầu lên trời, nước mắt lại một lần nữa không ngừng tuôn ra, nếu như trước đó là thất tình mà thút thít nỉ non... như vậy lúc này chính là tâm can tê liệt khóc lớn, đó là nước mắt vì đã mất đi cảm giác trụ cột trong nội tâm...
- Chỉ có ngươi, chỉ có ngươi a...
Trương Hằng hét lớn:
- Nếu là những bằng hữu khác của ta làm như vậy, không một mất một còn không xong, nhưng chỉ có ngươi, Dương Tễ... Nợ ngươi ta đã trả hết, sau này... chúng ta không đến suối vàng không gặp.
Nói xong, Trương Hằng liền đi xuống cầu thang. Mất đi mối tình đầu chỉ làm cho Trương Hằng khổ sở, nhưng mà huynh đệ… đặc biệt là loại phản bội từ huynh đệ duy nhất trong lòng, thật sự làm cho hắn tuyệt vọng…
Từ sau lần định tự tử lúc tiểu học, đây là lần thứ hai, cũng là lần muốn chết chân chính của Trương Hằng, chỉ là Thiên đạo lại không cho phép, khi hắn vừa nhảy ra khỏi thành cầu đã bị mấy người chạy đến cưỡng ép kéo lên, câu nói của một người trong đó cũng làm cho Trương Hằng hồi phục thần trí.
- Ngươi có thể chết sau đó thanh thản nhẹ nhõm, nhưng cha mẹ ngươi sẽ cảm thấy thế nào?
( Đúng vậy, nếu như ta chết đi mà nói, cha mẹ sẽ càng thêm khổ sở )
Trương Hằng không biết làm thế nào bản thân về được đến nhà, một thời gian sau hắn vẫn một mực ngây ngốc, cứ thức dậy ăn rồi lại ngủ, chơi game đến lúc mệt thì đi ngủ, không ngừng thay nhau tiếp tục, mãi đến một hôm vô tình chạm đến quyển sổ tay viết câu chuyện về hiệp sĩ trước đây, hắn mới mãnh liệt tỉnh lại, mấy ngày kế tiếp, hắn chỉ không ngừng lật xem câu chuyện trong sổ tay.
( Quả đúng là một thế giới khác, so với thế giới dối trá cùng lạnh như băng này vẫn tốt hơn nhiều, mặc dù có chiến đấu có tử vong, nhưng có kịch tính cùng phấn đấu thực sự, có tình yêu cùng tình bằng hữu chính thức, thật muốn đến một thế giới như vậy... )
Trương Hằng xoay người bước đến trước máy vi tính, cảm xúc trong đầu giống như nước suối không ngừng bừng lên, hắn muốn viết ra câu chuyện về một đám người giãy dụa trong khoảnh khắc sinh tử, có tình bạn chân thành, có thể phó thác phía sau lưng cho đối phương, có được thứ đã từng mất đi, trong thế giới như vậy, không ngừng chiến đấu, thực sự sống...
- Đặt tên là... Vô hạn khủng bố.
Ngày 26 tháng 7 năm 1983, tại Trùng Khánh, một đứa bé rất bình thường sinh ra, tên là Trương Hằng...
Khi Trương Hằng bắt đầu có ký ức, ước chừng là khoảng hai ba tuổi, hắn cũng không phải loại thiên tài một tuổi có thể nói, hai tuổi có thể làm thơ, chỉ là một đứa bé rất bình thường, điểm khác biệt duy nhất với những đứa trẻ bằng tuổi chính là, hắn rất thích tưởng tượng, đủ loại tưởng tượng, trời, đất, vũ trụ, quá khứ, tương lai…
Đương nhiên, đối với một đứa bé hai ba tuổi mà nói, không có khả năng tưởng tượng ra vô cùng vô tận những thứ vượt ra khỏi nhận thức cùng tri thức của bản thân, đủ loại tưởng tượng chủ yếu tập trung ở thế giới bên ngoài cửa sổ, thế giới bên ngoài lối đi nhỏ, tóm lại đều là những tượng tượng chỉ trẻ em mới có, tuổi thơ của hắn cứ an tĩnh trôi qua cùng các loại tưởng tượng như vậy.
Năm 1983, đối với Trung Quốc mà nói là một thời điểm vừa mới thoát khỏi sự thống khổ gây bởi cuộc Cách mạng văn hóa, xã hội biến đổi mỗi ngày, ngoại trừ cơ quan nhà nước ra, toàn xã hội không ngừng mọc lên các loại kỳ ngộ, chỉ cần ngươi có đầu óc linh hoạt, dám làm dám chịu, trong thời điểm đó rất dễ dàng trở nên giàu có, cũng tức là cái gọi là đại gia.
Chỉ có điều, Trương Hằng lại được sinh ra trong một gia đình bình thường, cha của hắn, Trương Hòa Bình, là công nhân khoa điện trong một nhà máy, sau khi ông nội của Trương Hằng qua đời, vị trí công tác cũ do Trương Hòa Bình thay thế, hoàn cảnh cứ duy trì như vậy hơn mười năm, mãi cho đến khi Trương Hằng sinh ra mới thôi.
Mà mẹ của Trương Hằng lại không có nghề nghiệp, do ảnh hưởng của những năm tháng thống khổ, hơn nữa mẹ hắn trời sinh không thích đọc sách vở, cho nên ngay cả tiểu học cũng không có tốt nghiệp. Sau này do xí nghiệp của Trương Hòa Bình chiếu cố công nhân viên chức, nhận nàng làm trong bộ phận nhà bếp, lúc ấy công việc như vậy cũng tương đối béo bở, cho nên sinh hoạt của gia đình không đến nỗi nào, ít nhất cũng có thể duy trì ấm no.
Cha của Trương Hằng, Trương Hòa Bình, vốn cũng không phải họ Trương, mà là con trai thứ ba của nhà họ Vương. Bởi vì sinh ra trong một năm nhiều thiên tai bão lũ, nhà họ Vương thật sự là không thể nuôi nấng nổi năm đứa con, ba con trai cùng hai con gái, rơi vào đường cùng chỉ có thể phó thác hai đứa con trai đầu lòng cho họ hàng thân thích ở xa, hai vợ chồng chỉ có thể nuôi được hai đứa con gái vốn không ăn nhiều, còn đứa con trai thứ ba, bị đem cho nhà họ Trương, một gia đình công nhân không có con nối dõi. Lúc đó nhà họ Trương cũng có thể xưng là tầng lớp trung lưu công ăn việc làm ổn định, đoán chừng hai vợ chồng nhà họ Vương cũng là hi vọng tương lai con yêu có thể sống đỡ khổ cực một chút, cho nên tên của Vương Hòa Bình cũng chuyển thành Trương Hòa Bình.
Hai vợ chồng nhà họ Trương xác thực là rất thích ôm ấp đứa con này, coi hắn giống như con đẻ, chỉ tiếc là năm Trương Hòa Bình được sáu tuổi, mẹ nuôi của hắn gặp phải bạo bệnh mà chết. Năm Trương Hòa Bình lên bảy tuổi, cha nuôi của hắn tái hôn với một phụ nữ khác làm cùng nhà máy, nhưng chỉ mới kết hôn được nửa năm, mẹ nuôi mới của Trương Hòa Bình bị ngã từ trên cầu thang xuống biến thành tê liệt, nửa người dưới hoàn toàn không cách nào cử động, chỉ có nửa người trên miễn cưỡng có thể nhúc nhích hai tay, gia đình lập tức rơi vào cảnh thống khổ.
Nhưng mà cha nuôi của Trương Hòa Bình lại vốn là một người tốt bụng lương thiện, không vì vậy mà ghét bỏ người vợ bị tê liệt, vẫn như cũ đi làm kiếm tiền nuôi sống gia đình, chỉ có điều do cha nuôi bận đi làm, cho nên trách nhiệm chăm sóc mẹ nuôi mới lại rơi vào trên người Trương Hòa Bình, cũng là lúc giai đoạn cực khổ của hắn bắt đầu…
Có lẽ là do đột ngột trở nên tê liệt, tính tình của mẹ nuôi Trương Hòa Bình càng lúc càng nóng nảy khó chịu, động một chút là vừa đánh vừa mắng chửi. Toàn bộ mọi việc trong nhà cơ bản cũng đều do Trương Hòa Bình một thân gánh vác, nấu cơm, làm đồ ăn, quét dọn, phục vụ mẹ nuôi, đối với một đứa bé bảy tám tuổi mà nói, những việc này quả thực là rất khó khăn. Mà tính tình của mẹ nuôi hắn vẫn càng ngày càng cay nghiệt, một lần kinh khủng nhất, khi đồ ăn hơi nhạt một chút, mẹ nuôi không vừa ý liền hất bát canh nóng lên người hắn...
Không lâu sau cha nuôi của Trương Hòa Bình cũng phát hiện không đúng, nhưng hắn cũng không có cách nào, đối với người sống trong thời đại đó ly hôn thật sự là một từ vô cùng lạ lẫm, vì vậy chỉ khổ cho Trương Hòa Bình, chỉ có thể lau nước mắt trong lặng lẽ mỗi ngày, chậm rãi vuốt ve vết thương trên người, mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy hơn hai năm, cho đến khi hắn lên mười, rốt cuộc mẹ nuôi bị tê liệt cũng qua đời, Trương Hòa Bình mới xem như được giải thoát…
Sau đó mọi chuyện cũng dần tốt lên, cho đến khi hắn tầm mười hai tuổi, cha nuôi của hắn lại một lần nữa dẫn một phụ nữ khác về nhà, bổn ý kỳ thực cũng là để chăm sóc Trương Hòa Bình trong khi cha nuôi hắn đi làm, người phụ này mang đến ba đứa con một nam hai nữ, lúc này, Trương Hòa Bình lại được thể nghiệm một loại thống khổ khác…
Người phụ nữ này cũng không hành hung hắn như mẹ nuôi lúc trước, mà dùng một loại thủ đoạn khác, mấy chục năm sau Trương Hòa Bình kể lại cho Trương Hằng, chuyện khắc sâu nhất trong trí nhớ hắn là trải nghiệm về bữa cơm... Do cha nuôi của hắn là tổ trưởng khoa điện của nhà máy, lúc ấy đây đã là một chức vụ vô cùng nổi tiếng, cho nên tiền lương mỗi tháng không hề ít, chỉ là từ sau khi người phụ nữ này đến, mỗi ngày khi Trương Hòa Bình tan học về nhà, liền ngay lập tức bưng cho hắn một chén khoai lang, một đĩa dưa muối cùng rau luộc… Một đứa bé có thể nuốt trôi bao nhiêu? Ăn hết một chén khoai lang này trên cơ bản đã hoàn toàn no căng. Sau khi Trương Hòa Bình ăn xong chén khoai, người phụ nữ này mới ăn cơm cùng mấy đứa con của mình, bữa cơm trắng đầy đủ cá thịt…
Đây là một chuyện khắc sâu nhất trong hồi ức của Trương Hòa Bình, những chuyện còn lại như trang phục quần áo, chỉ có mấy đứa con của bà ta được mua đồ mới, còn Trương Hòa Bình thì mặc những bộ quần áo cũ bỏ đi, hơn nữa bà ta còn hót như khướu nói cái gì mà tiết kiệm đồng nào hay đồng đó... Những chuyện như vậy kỳ thực vô cùng nhiều, lúc này những thống khổ Trương Hòa Bình trải qua không còn là trên thân xác, mà là thống khổ trên phương diện tinh thần. Không chỉ vậy, người lớn làm gương cho con trẻ, ba đứa nhỏ một nam hai nữ cũng đều lấy cười nhạo cùng khi dễ Trương Hòa Bình làm trò vui, cho dù không hành hung các loại, nhưng cái gia đình này đã khiến cho Trương Hòa Bình cảm thấy lạ lẫm cùng đau khổ, khi được mười sáu tuổi, hắn mặc kệ ngăn cản của cha nuôi, gia nhập vào Phong trào Tiến về nông thôn, theo chân đám thanh niên cùng nhau xuống nông thôn. Cho đến lúc này, cha nuôi mới từ trong miệng các bạn hàng xóm của hắn biết đến bộ dạng vô đạo đức của người phụ nữ kia...
*Phong trào Tiến về nông thôn kéo dài từ cuối thập kỷ 60 đến đầu thập kỷ 70 đã huy động hàng trăm ngàn trí thức trẻ sống ở các thành phố đi về các vùng nông thôn, lao động và học hỏi kinh nghiệm của những người công nhân và nông dân. Từ "trí thức" lúc đó được dùng với nghĩa rộng nhất là những học sinh mới tốt nghiệp trung học. Cuối những năm 1970, những "trí thức trẻ" này cuối cùng cũng được phép trở về thành phố quê nhà. Xét khía cạnh nào đó thì phong trào này là một cách thức điều chuyển các thành viên Hồng vệ binh từ thành phố về nông thôn, nơi mà họ ít có khả năng gây loạn nhất.*
Thời gian dần trôi, Trương Hòa Bình đã đi đến Vân Nam, ngoại trừ học tập cùng rèn luyện theo tư tưởng Mao Trạch Đông, kỳ thực cũng không có chuyện gì đặc biệt, mãi cho đến khi cha nuôi của hắn được chẩn đoán mắc ung thư dạ dày mới thôi, qua nhiều năm, rốt cuộc hắn liên lạc với gia đình lần đầu tiên.
Cha nuôi Trương Hòa Bình xác thực là thật tâm yêu thương hắn, sau khi biết mình bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, chuyện đầu tiên ông làm là đi mua một con dao, tiếp đó trực tiếp cầm dao đi đến phòng nhân sự, yêu cầu trưởng phòng để Trương Hòa Bình tiếp nhận công việc trong khoa điện. Con cái thay thế vị trí công tác của cha mẹ, chuyện như vậy lúc ấy mà nói vô cùng phổ biến, chỉ là hiện tại bản thân đã ung thư giai đoạn cuối, sẽ chết lúc nào không biết, hơn nữa Trương Hòa Bình vẫn còn đang ở Vân Nam, cho nên cha nuôi hắn mới làm ra một chuyện tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng nổi, một người ngày thường hiền lành tốt bụng, ngay cả một câu lớn tiếng cũng không dám nói, rõ ràng dùng dao cưỡng ép trưởng phòng nhân sự…
- Dù sao lão tử cũng là người sắp chết, các ngươi ký cùng đóng dấu vào tất cả các văn bản tài liệu cho ta, nếu không thì ta chết cũng nhất định sẽ kéo theo vài người...
Mấy chục năm sau, mỗi lần Trương Hòa Bình nhắc về cha nuôi đều là hai mắt đỏ ngầu, câu nói lưu truyền một thời gian dài trong nhà máy này... một mực khắc thật sâu vào tâm linh của hắn, cho đến khi chết cũng không thể nào quên...
Khi Trương Hòa Bình trở về từ Vân Nam, hắn đã không kịp nhìn thấy cha nuôi của mình lần cuối. Sau đó Trương Hòa Bình lại một lần nữa quay lại Trùng Khánh, trải qua huấn luyện của nhà máy, trở thành công nhân khoa điện, rồi gặp gỡ mẹ của Trương Hằng, thời gian cứ chậm rãi trôi qua như vậy.
Mẹ của Trương Hằng tên là Hình Phan Dung, là con gái lớn nhà họ Hình, cha của Hình Phan Dung là người làm công tác địa chất, thời đó chức vụ này còn tốt hơn rất nhiều so với công nhân khoa điện, cho nên dù gặp phải một năm thiên tai bão lũ, nhà họ Hình cũng không ai chết đói, chuyện như vậy lúc ấy đã là rất rất giỏi. Cả nhà tổng cộng tám miệng ăn, ông bà nội ngoại của Hình Phan Dung đã qua đời, cha của nàng quanh năm công tác tại biên giới Tây Tạng Tứ Xuyên, cho nên trong nhà kỳ thực chỉ có mẹ nàng cùng sáu anh chị em, với tư cách con gái lớn thứ hai, ngoại trừ trên đầu có một người anh ra, phần lớn những chuyện trong nhà đều do nàng gánh trên lưng.
Lúc này không thể không đề cập sơ qua về mẹ nàng, cũng tức là bà ngoại Trương Hằng, đây là một... hình dung như thế nào… đây là một nữ nhân cay nghiệt, vô tình, ích kỷ. Đúng vậy, tuy là mẹ, nhưng kỳ thực toàn bộ mọi chuyện trong nhà đều do con cái gánh vác, nghe nói trước kia nàng là người hầu của một gia đình đại địa chủ, tuy không được nuông chiều từ bé giống như tiểu thư, nhưng so với dân chúng bình thường mà nói đã là phúc phận rất lớn rồi, sau đó không biết như thế nào, nàng được gả cho con thứ của nhà họ Hình, một người trẻ tuổi có học vấn, chính là cha của Hình Phan Dung.
Mẹ của Hình Phan Dung chính là một người như vậy, có thể sinh ra không mang dòng dõi cao quý, nhưng lại rất biết hưởng thụ, mọi chuyện trong nhà đều do con cái chịu trách nhiệm, có chuyện gì không hài lòng thuận ý là lại một chầu đánh đập, của ngon vật lạ đều do bản thân hưởng thụ, con cái thường chỉ có thể ăn những thứ còn lại. Tuy nghe rất khó có thể tưởng tượng, nhưng hiện thực lại chính là như vậy, mẹ của Hình Phan Dung quả thực là một nữ nhân tư lợi, cay nghiệt, vô tình, mà cha của Hình Phan Dung lại là một người rất sợ vợ, sợ đến mức không thể tưởng tượng nổi, do đó chỉ dám cho con cái một ít tiền tiêu vặt, còn lại căn bản không dám ra mặt nói gì. Dưới hoàn cảnh như thế, những đứa con trong nhà dần lớn lên, chuyện đầu tiên mỗi người làm sau khi đủ tuổi đều chính là rời khỏi cái gia đình này, từng người từng người ra riêng, bất kể là đi tình nguyện, vào nhà máy làm việc, hay lập gia đình.
Mà sau khi Hình Phan Dung lớn lên không lâu, quen biết Trương Hòa Bình sau đó liền kết hôn, cho đến năm 1983, Trương Hằng sinh ra...
Thời gian trôi qua, Trương Hằng dần lớn lên, tuy gia cảnh không giàu có, nhưng cha mẹ vẫn rất yêu thương hắn, thứ duy nhất khiến cho Trương Hằng không biết phải làm sao, chính phương thức giáo dục của cha mẹ.
Có lẽ do từ nhỏ Trương Hòa Bình cùng Hình Phan Dung đều đã nếm đủ các loại đau khổ, cho nên đối với Trương Hằng rất có một loại cưng chiều, chỉ là hai người lại không hiểu được nên dạy dỗ hắn như thế nào, chỉ theo tiềm thức sử dụng phương pháp giáo dục bản thân tiếp thu lúc nhỏ, mỗi lần Trương Hằng làm sai chuyện gì, lại dùng roi đánh một trận, một đứa bé đang tuổi chơi, tuổi tò mò nghịch ngợm, sao có thể phân định được đúng sai? Vì vậy Trương Hằng bị đánh đến khúm núm, cái gì cũng sợ, cái gì cũng không dám làm, không hề có tự tin, hơn nữa do tính cách của hắn như vậy, nên trong trường học cũng rất không có nhân duyên, bị nhiều người khi dễ. Có thể nói, những tao ngộ của Trương Hằng tại trường cấp một cùng cấp hai, thật sự khiến cho hắn ngay cả ý nghĩ tự sát cũng có. Trong trường học ai cũng dám khi dễ hắn, ai cũng muốn khi dễ hắn, bị mọi người cô lập, mỗi ngày chỉ có thể một thân một mình đến trường...
Có lẽ rất nhiều người đều nói trẻ em không hiểu chuyện, nhưng kỳ thực hầu hết trẻ em học lớp ba trở lên đều đã hiểu chuyện rồi, ngoại trừ phương diện nam nữ còn ngây thơ không rõ, rất nhiều chuyện đều đã hiểu, trong lớp ai có uy tín, ai không thể gây sự, ai là tổ trưởng lớp trưởng các loại, đều đã biết nịnh bợ, mà trong lớp ai nhát gan, ai sợ phiền phức, ai là kẻ bất lực... người như vậy thì có thể chèn ép cùng khi dễ, mà trong lớp học Trương Hằng chính là người như vậy, bởi vì đòn roi thường xuyên, khiến hắn trở thành kẻ bất lực, chỉ cần ai có ý muốn đánh, hắn đã cảm thấy toàn thân run rẩy, đầu đổ mồ hôi, thậm chí ngay cả nước mắt cũng muốn chảy ra, một người như vậy, có ai không khi dễ?
Cho nên Trương Hằng càng trở nên quái gở, tuy đầu óc của hắn rất tốt, thành tích trong lớp học rất không tệ, nhưng do bạn bè đều châm chọc, thậm chí một số người còn trực tiếp khiêu khích, khiến cho hắn chỉ có thể luôn luôn ra vẻ đang ngồi tập trung đọc sách giáo khoa, ngay cả cử động thân thể một chút cũng không dám, cuộc sống cứ diễn ra như vậy từ năm lớp ba cho đến năm lớp năm, mỗi ngày hắn đều cố gắng vượt qua...
Trong trường học, Trương Hằng cũng thầm mến một cô bé học lớp trước, đó là một nữ hài tử thanh tú, đáng yêu, thẹn thùng, thậm chí ngay cả một số vấn đề giáo viên hỏi trong giờ học, nàng cũng chỉ mắc cỡ không ngừng cúi đầu, một cô bé đáng yêu như vậy, chính là hưởng thụ lớn nhất của Trương Hằng mỗi ngày, yên lặng nhìn theo bằng khóe mắt...
Cho đến khi hắn học lớp năm, trong một lần tan học, bạn ngồi cùng bàn với hắn bỗng nhiên hét lên:
- Ồ, xem kìa, Trương Hằng rõ ràng một mực nhìn lén Tạ Chân!
Lập tức, rất nhiều người trong lớp đều cười lớn, cũng không phải cười thiện ý, mà là ác ý cười nhạo, Tạ Chân xấu hổ đến mức đỏ mặt, nàng trực tiếp chạy đến trước bàn của Trương Hằng nói:
- Răng hô, ngươi cũng xứng đáng nhìn ta? Tự về nhà soi gương đi! Đồ quái dị.
Nói xong, nàng liền quay đầu đi, vừa đi còn vừa nói ba chữ đồ quái dị.
Lúc vẫn còn là trẻ nhỏ, Trương Hằng có một thói quen là ngậm môi dưới, vốn bề ngoài của hắn cũng rất tuấn tú, chỉ là theo tuổi càng lúc càng lớn, thói quen ngậm môi đã hình thành, cho nên rất khó bỏ, mà cha mẹ của hắn lại căn bản không quản động tác vớ vẩn này, ngoại trừ cho hắn ăn no mặc ấm, trên cơ bản chỉ quan tâm đến thành tích học tập, mặc kệ các phương diện khác, kể cả hàm răng càng ngày càng nhô ra, còn có cuộc sống bị khi dễ, bị sỉ nhục, bị ức hiếp trong trường học của hắn. Chính vì hắn một mực thích ngậm môi, nên cũng chậm rãi biến thành răng hô, hơn nữa bề ngoài cũng từ tuấn tú trở nên rất xấu xí. Trên thực tế, sau khi hắn tự làm việc kiếm tiền, đến khoa răng hàm mặt chỉnh hình, bề ngoài quả nhiên trở lại tuấn tú.
Chẳng qua là lúc trước hắn xác thực rất xấu xí, ba chữ kẻ quái dị này đối với hắn mà nói thật sự là giống như một chùy đánh nát tâm linh, hơn nữa còn là do người hắn một mực thầm mến, do người hắn vẫn cho là rất thiện lương, rất thẹn thùng nói ra. Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy toàn bộ thế giới phảng phất như sụp đổ, tuy thế giới đó vốn đã là những mảnh nhỏ rời rạc, nhưng hắn vẫn nhẫn nại, cho đến giờ phút này... rốt cuộc hoàn toàn sụp đổ.
( Tự sát... chết đi thôi… một kẻ bất lực như ta... )
Trương Hằng thì thào tự nói với chính mình, hắn đi đến bờ sông, yên lặng ngồi trên một tảng đá nhìn sông Trường Giang, trong đầu không ngừng có một âm thanh thúc giục hắn nhảy xuống.
Đúng lúc này, một quyển sách cũ nát bên cạnh khối đá bỗng nhiên hấp dẫn sự chú ý của Trương Hằng, hắn tùy ý nhặt quyển sách lên, là một quyển tiểu thuyết cũ kỹ không bao không bìa, đây là lần đầu tiên hắn đọc tiểu thuyết. Khi chứng kiến nhân vật chính trong tiểu thuyết bị kẻ thù đuổi giết, nhảy xuống vách núi mà chưa chết, ngược lại tìm được linh bảo, công pháp tu luyện, thực lực đại tăng, tinh thần của hắn đã bị quyển tiểu thuyết này thu hút mãnh liệt. Bởi vì tuyệt vọng, thống khổ, thế giới sụp đổ, hắn giống như đặt bản thân vào trong tiểu thuyết giống, biến mình thành vai chính...
Trương Hằng không có tự sát, hắn kiên cường... hoặc có thể nói là nhu nhược còn sống. Dựa vào đủ loại tiểu thuyết để an ủi tâm linh của mình, trốn tránh sự thực, mặc cho người khác khi dễ như thế nào, hắn cũng nhận lấy toàn bộ, cuộc sống cứ như vậy, cho đến khi hắn lên cấp hai...
Khoảng thời gian ở trường cấp hai cũng giống như khi còn ở tiểu học, biểu hiện nhu nhược, sợ phiền phức, không dám phản kháng của Trương Hằng lập tức bị những học sinh trong trường lớp nắm được, do đó hắn nhanh chóng được quy vào danh sách đối tượng có thể khi dễ. Chỉ là cũng có khác biệt một chút, một bạn học đã tiến vào trong thế giới của hắn, người này tên là Dương Tễ...
Không biết vì cái gì, Dương Tễ không cư xử giống như những người còn lại trong lớp, hoặc là coi thường, hoặc là khi dễ Trương Hằng, ngược lại cùng Trương Hằng nói chuyện, thảo luận tình tiết trong các loại tiểu thuyết, chỉ sau nửa học kỳ ngắn ngủi, Dương Tễ đã trở thành bạn thân thiết nhất của hắn... có lẽ cũng là người bạn duy nhất. Gia cảnh nhà Dương Tễ rất không tồi, cha là nhân viên công vụ, hơn nữa là chủ nhiệm văn phòng Chính phủ tại Trùng Khánh, mẹ là giáo viên của một trường trọng điểm cấp 3, cách xử sự của Dương Tễ cũng rất cao minh, thường xuyên lấy tiền tiêu vặt ra mời bạn bè, cho nên tại lớp học, Dương Tễ có rất nhiều bạn bè, điều duy nhất khiến cho Trương Hằng cảm thấy kỳ quái chính là, Dương Tễ lại chưa từng xuất hiện khi người khác khi dễ hắn, chỉ là sau đó sẽ rủ hắn cùng chơi game…
Cứ như vậy, sau khi tốt nghiệp cấp hai, Dương Tễ nói với Trương Hằng:
- Không phải ngươi rất thích đọc sách sao? Như vậy hãy viết ra câu chuyện của chính ngươi đi, đưa những chuyện ngươi muốn làm vào trong tiểu thuyết... Phải dựa vào chính mình, nếu không thì ngươi vĩnh viễn vẫn là như vậy.
- Dựa vào chính mình sao?
Sau khi tốt nghiệp, trong lúc nghỉ hè, Trương Hằng lấy ra một quyển sổ tay, bắt đầu sáng tác, một đống lớn chữ viết cùng ngôn ngữ ngây thơ, miêu tả câu chuyện sâu trong nội tâm hắn, những thứ không chiếm được... Hữu nghị, đồng đội...
Đây là câu chuyện về một hiệp sĩ, từ nhỏ bị cha mẹ dùng phương thức đánh đập để giáo dục, cho nên lá gan của hắn rất nhỏ, rất hay sợ hãi, không hề tự tin, bị khi dễ bị sỉ nhục cũng không dám phản kháng, chỉ biết nhẫn nhịn, hoàn toàn bất lực, Trương Hằng giống như đang miêu tả chính bản thân mình, khi phác thảo ra hình tượng lúc nhỏ của hiệp sĩ, kỳ thực hắn cũng không nghĩ đến tình tiết về sau sẽ diễn biến như thế nào...
Cho đến khi hắn viết đến đoạn người hiệp sĩ này bị sỉ nhục, bị bài xích, thậm chí bị coi là đồ bỏ đi trong mắt người khác, còn bị cô bé mình vẫn thầm mến mắng là kẻ quái dị, Trương Hằng cũng là khóc đến rối tinh rối mù, hắn gấp sổ tay lại, sau đó khóa trong ngăn kéo, giống như đem bản thân lúc nhỏ, đau đớn khi xưa khóa lại...
Thời gian vẫn cứ trôi, chớp mắt một cái Trương Hằng đã học cấp ba, hắn âm thầm động viên bản thân, hi vọng có một khởi đầu mới...
Chỉ là tính cách của hắn vẫn vậy, một khi bị người khác biết, lập tức được quy vào danh sách đối tượng có thể khi dễ... Học kỳ đầu tiên, một tên tiểu lưu manh lớp trên yêu cầu ngày mai phải giao phí bảo hộ, nếu không sẽ đánh cho hắn không dám đến trường. Sau khi về nhà, nhìn thấy bộ dạng người đầy bụi đất của Trương Hằng, cha mẹ còn cố ý mắng cho hắn một trận, muốn hắn an phận thủ thường, không được ra ngoài giao du cùng những đứa bạn xấu, mà Trương Hằng lại cái gì cũng không dám nói... Hắn sợ bị đánh, đây là phương thức giáo dục cha mẹ hắn thích nhất.
Trương Hằng lên phòng rồi đập heo đất tiết kiệm, sau khi đếm một lúc liền phát hiện không đủ, trong lòng của hắn lập tức bất ổn, nằm không yên, sợ ngày mai sẽ bị đánh một trận...
Trong tâm trạng lo lắng sợ hãi như vậy, Trương Hằng không ngừng lật xem những tiểu thuyết mình tìm được, có điều lại đọc không vào một chữ. Lục lọi… tìm kiếm… hắn lấy ra quyển sổ tay mình dùng để sáng tác mấy tháng trước, yên lặng đọc về "chính mình", lúc này hắn mới phát hiện câu chuyện về người hiệp sĩ rõ ràng dài hơn... Đúng vậy, hắn mới chỉ viết đến lúc hiệp sĩ bị khi dễ bị ức hiếp, nhưng trong sổ tay lại xuất hiện tình tiết hiệp sĩ bị người khác vơ vét tài sản…
Những dòng chữ trong sổ tay đúng là chữ viết của hắn, chẳng lẽ hắn quên mất mình đã viết lúc nào sao?
Trương Hằng chăm chú theo dõi tình tiết trong câu chuyện, bị người khác vơ vét tài sản, hiệp sĩ chỉ yên lặng gom góp tiền, nhưng gom góp thế nào cũng không đủ, khi đối phương tát cho hắn một bạt tai, rồi liên tục thượng cẳng chân hạ cẳng tay, rốt cuộc oán hận trong lòng hiệp sĩ triệt để bạo phát, chẳng những đánh chết đối phương, thậm chí ngay cả mấy người lao vào khuyên can cũng bị giết...
Câu chuyện mới được viết đến đây, sau khi xem xong Trương Hằng chỉ cho là mình vô tình tưởng tượng ra tình tiết câu chuyện, viết xuống lúc nào đó mà quên mất, hắn cũng không suy nghĩ về chuyện này nữa, bắt đầu tập trung lo cho chuyện của ngày mai...
Ngày hôm sau, Trương Hằng mang theo một đống tiền xu tiền giấy đến trường học, khi tiểu lưu manh phát hiện số tiền này không đủ, vẻ mặt hắn liền trở nên rất nghiêm túc, đánh một bạt tai vào mặt Trương Hằng, cười lạnh nói:
- Không có nhiều như vậy? Vậy thì chịu, ta nói được cũng làm được, chỉ có thể đánh ngươi một trận...
Nói xong, tiểu lưu manh liền đá một cước vào bụng Trương Hằng, bàn ghế được sắp xếp liên tiếp ngay ngắn trong lớp học đều bị lệch ra. Mà những người còn lại trong lớp vẫn chỉ thờ ơ lạnh nhạt, không có bất cứ ai đến khuyên can, bởi vì người bị khi dễ là Trương Hằng, chỉ là một phế vật mà thôi, cho nên không liên quan đến bọn họ, mọi người chỉ là đang nhìn xem quang cảnh náo nhiệt mà thôi, thậm chí còn có người đứng trước cửa phòng học chú ý có giáo viên hay không.
Một trận đánh đập, tiểu lưu manh chuyên môn chọn bụng cùng sau lưng Trương Hằng để ra tay, như vậy mới khiến cho người lớn nhìn không ra dấu vết, trong khi bị hành hung Trương Hằng không ngừng cầu xin tha thứ, nhưng đối phương lại không hề buông tha, ngược lại ra tay càng lúc càng nặng.
Càng bị đánh đập, lửa giận trong nội tâm Trương Hằng cũng càng lúc càng lớn, hắn chỉ là sợ bị đánh mà thôi, không phải là không biết phẫn nộ, cảm giác ủy khuất, phẫn nộ, thậm chí là tuyệt vọng chậm rãi tràn ngập trong lòng, cho đến khi hai mắt đỏ ngầu, không còn biết đau đớn là gì, Trương Hằng bỗng nhiên chụp lấy một chiếc ghế bên người, mãnh liệt đập về phía sau, trúng bả vai tiểu lưu manh.
Tên tiểu lưu manh này đang đeo một cặp kính mắt, bốp~ một tiếng, ngay cả kính mắt của hắn cũng bị đánh rơi xuống đất, kỳ thực lần phản kháng này của Trương Hằng cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là làm cho bả vai của tiểu lưu manh cảm thấy đau đớn mà thôi. Xung quanh lập tức trở nên lặng ngắt như tờ, sau một giây, tiểu lưu manh liền ra vẻ như muốn đi lấy kính mắt, cố ý bày ra dáng vẻ rất phẫn nộ, hắn chỉ là muốn chơi tâm lý chiến mà thôi, bình thường dưới tình huống như vậy, Trương Hằng lập tức sẽ sợ hãi lui bước.
Có điều giờ phút này Trương Hằng đã là hỏa nộ công tâm, hắn căn bản không cho đối phương thời gian thể hiện, thừa dịp tiểu lưu manh xoay người lại, lập tức chiếc ghế trong tay Trương Hằng đập mạnh vào sau gáy tên tiểu lưu manh, trực tiếp khiến hắn ngất xỉu.
Lúc này Trương Hằng đã hoàn toàn không còn lý trí, hoặc có thể nói là hắn đã hoàn toàn biểu hiện ra bản tính của mình, căn bản mặc kệ phải chăng đầu tiểu lưu manh còn đang chảy máu, chỉ không ngừng giơ ghế lên đập về hướng đầu đối phương, cho đến lúc này, hai tên lâu la đi theo tiểu lưu manh lúc trước mới hồi phục lại tinh thần, cùng người xung quanh lao đến khuyên can. Lửa giận trong nội tâm Trương Hằng càng bốc cháy mãnh liệt, vừa rồi khi ta bị đánh các ngươi đều chỉ đứng xem, hiện tại lại chạy đến hết lời khuyên can? Trương Hằng cầm chiếc ghế xoay một vòng, đánh văng mấy người xung quanh, sau đó không ngừng đấm vào mặt đám giả nhân giả nghĩa đang nằm trên mặt đất, không bao lâu sau, lại là máu tươi chảy ra, cho đến lúc này, những người còn lại đã không dám đến gần Trương Hằng nữa, các thiếu nữ trong lớp cũng bắt đầu hét lên...
Mời phụ huynh, bồi thường, kiểm điểm, xử phạt...
Giáo viên cơ hồ là vơ đũa cả nắm, mặc dù mọi chuyện vốn bắt đầu do tiểu lưu manh vơ vét tài sản, nhưng giờ phút này hắn đã bị đánh vào bệnh viện, cộng thêm còn có mấy người cũng bị thương, cho nên ngay cả Trương Hằng cũng nằm trong danh sách xử phạt.
- Nói, lần này là chuyện gì? Vì sao trong trường học xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi cũng không nói với chúng ta?
Cha của Trương Hằng xụ mặt hỏi.
- Bởi vì ta sợ bị hai người đánh.
Không biết vì sao, sau lần bộc phát này, Trương Hằng cảm thấy như có thứ gì đó trong nội tâm đã biến mất, đối mặt với chất vấn của cha mẹ, thân thể hắn cũng không hề run rẩy một chút.
- Sợ bị đánh? Cho nên cái gì cũng không nói?
Cha của Trương Hằng lập tức cao giọng:
- Hơn nữa ngày thường lúc nào chúng ta đánh ngươi bừa bãi? Mỗi lần bị đánh đều là do ngươi không đúng, ví dụ như không hoàn thành bài tập, thành tích thi quá kém, vụng trộm đi chơi game, tự ngươi nói xem có đúng như vậy không?
Trương Hằng vẫn bình tĩnh nói:
- Là như vậy, nhưng ngoại trừ đánh đập ra, hai người còn biết cái gì nữa? Có lúc nào hai người hảo hảo nói chuyện với ta, giáo dục, giải thích? Ngoại trừ yêu cầu không được giao du với những đứa bạn xấu trong trường học, hai người đã truyền đạt được điều gì cho ta?
Đúng vậy, cha mẹ Trương Hằng xác thực biết rõ tình huống trong trường học, biết Trương Hằng thường xuyên bị khi dễ bị sỉ nhục, nhưng ngoại trừ vì vậy mà đánh mắng Trương Hằng ra, điều duy nhất hai người nói là không phải sợ... Nhưng Trương Hằng đã sớm bị đánh đến mức sợ hãi theo bản năng, bất cứ tình huống nào cũng khiến hắn run rẩy, cho dù không hề cố ý, chỉ nói một câu như vậy thì làm được gì? Hơn nữa hai người còn vừa đánh vừa mắng Trương Hằng, phảng phất giống như sự uất ức cùng ủy khuất của Trương Hằng không hề liên quan đến bản thân, tất cả đều là trách nhiệm của Trương Hằng, cho nên dần dần, Trương Hằng căn bản không dám kể lại chuyện mình bị ức hiếp.
- Ngươi là con ta, chẳng lẽ ta không được phép đánh ngươi?
Cha Trương Hằng lập tức nóng giận, sau khi nói xong liền đứng dậy muốn đi lấy roi đánh Trương Hằng một trận. Mà Trương Hằng lại không hề quan tâm, chỉ là nói:
- Ta hận hai người, ngoại trừ cho ta ăn no mặc ấm, ngoại trừ đánh đập chửi bới, chẳng lẽ trên đời này không còn phương thức giáo dục nào khác?
- Nếu hai người còn muốn dùng phương thức đánh đập để giáo dục, như vậy không bằng trực tiếp giết ta luôn đi.
Trong lúc nói chuyện, Trương Hằng bỗng nhiên cầm lấy con dao gọt trái cây, sau đó cắm vào lòng bàn tay của mình, lập tức máu tươi chảy đầm đı̀a, cha hắn đang ra vẻ muốn đánh lập tức ngây ngẩn cả người, tiếp theo là mẹ hắn oa một tiếng ôm lấy hắn, vừa nói cái gì không nên làm chuyện điên rồ vừa run rẩy rút con dao ra...
Trương Hằng biết cha mẹ rất yêu hắn, nhưng ngoại trừ cho hắn ăn no mặc ấm, còn lại cái gì cũng muốn phải tuân theo quy định, nếu không thì cứ một trận rồi lại một trận đòn roi... Nhưng mà hắn không phải là con rối do người khác điều khiển, hắn là một con người bằng xương bằng thịt, hắn có suy nghĩ có cảm nhận riêng của bản thân, hắn có cuộc sống của mình...
Trước đó, Trương Hằng đã vụng trộm xem qua quyển sổ tay, đúng vậy, câu chuyện lại tự phát triển, sau khi giết người, hiệp sĩ chạy trốn...
Trong thời khắc đó Trương Hằng rốt cuộc biết được bản thân không phải là người bình thường, đồng thời cũng minh bạch một chuyện... Xiềng xích trói buộc trong tâm hồn hắn, đã biến mất...
Từ khi biết đến năng lực đặc biệt của bản thân, Trương Hằng thường xuyên lật xem sổ tay, theo dõi nhân sinh cùng kinh nghiệm của nhân vật hiệp sĩ, có điều không biết vì sao, những dòng chữ trong sổ tay càng ngày càng ít xuất hiện, thậm chí liên tục mười ngày cũng không xuất hiện thêm một chữ.
Trương Hằng là người thích suy nghĩ, cũng có thể là do trước đây hắn quá mức cô độc, cho nên không thể không tự hỏi tự suy nghĩ, đặc biệt là sau khi phát hiện ra bản thân khác với người bình thường, hắn thường xuyên suy ngẫm về quyển sổ tay này, rốt cuộc là câu chuyện do hắn viết có năng lực kỳ lạ, hay là quyển sổ tay này có năng lực kỳ lạ?
Vì vậy hắn dùng một quyển sổ tay khác tiến hành sao chép câu chuyện về hiệp sĩ, nhưng chỉ chép lại khoảng một nửa, sau khi hắn yên lặng chờ vài ngày rồi xem lại, câu chuyện trong quyển sổ tay khác cũng chậm rãi phát triển, hơn nữa phát triển đến cùng một chỗ với câu chuyện trong quyển sổ tay lúc trước, cái này cũng nói lên một điều, thực sự không phải sổ tay có năng lực đặc biệt, mà là câu chuyện do hắn viết có khả năng kỳ lạ.
Tiếp đó hắn lại tiến hành mấy thí nghiệm, một là sửa đổi nội dung cốt truyện, biến hiệp sĩ thành một người tâm ngoan thủ lạt, sau đó hắn lại yên lặng chờ vài ngày, nhưng câu chuyện lại không có bất kỳ tiến triển nào, đã viết bao nhiêu thì vẫn chỉ có bấy nhiêu, cho nên xem ra muốn tình tiết tự hành phát chuyển, hẳn là phải có điều kiện nào khác.
- Nhưng mà rốt cuộc là điều kiện gì? Vì sao miêu tả nhân vật hiệp sĩ nhu nhược thì câu chuyện có thể tự hành phát triển, còn miêu tả hắn tâm ngoan thủ lạt thì lại không thể?
Trong lòng Trương Hằng ngổn ngang trăm mối không có lời giải. Từ sau khi giận dữ phản kháng trong trường học, bỗng nhiên hắn lại được mọi người hoan nghênh... Đúng vậy, được hoan nghênh, hoàn toàn không giống như những gì người lớn, phụ huynh hay giáo viên suy nghĩ, có thể đánh nhau, có thể lăn lộn, tiểu lưu manh, những thành phần này đều rất được hoan nghênh trong trường học...
Giờ phút này Trương Hằng đã không còn khép nép như trước kia, hắn giống như là kho thuốc súng vậy, ai chọc tới đều bị cắn một ngụm, kết quả là chẳng bao lâu sau hắn đã có rất nhiều bằng hữu. Thật sự là làm cho chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng loại cười cười nói nói sau giờ học, có người đi về chung sau khi tan học... Loại cảm giác này thật sự rất tốt, Trương Hằng cũng dần cười nói nhiều hơn, chỉ là trong nụ cười lại mang theo một loại cứng nhắc không cách nào hình dung... Sâu trong nội tâm hắn, chỉ có một huynh đệ chính thức, chỉ có Dương Tễ, chỉ có hắn...
- Đây là truyện ngươi viết sao?
Một hôm trong lớp học, Trương Hằng đang vùi đầu vào quyển sổ tay của mình, không để ý thấy có một người đứng bên cạnh từ lúc nào, người này cũng là một bằng hữu hắn mới quen trong trường học, thỉnh thoảng cùng nhau đi học về chung, coi như là có chút giao tình, nghe thấy câu hỏi Trương Hằng cũng phải trả lời:
- Viết cho vui trong lúc nhàm chán mà thôi, không có gì đâu...
Trong khi nói chuyện Trương Hằng cũng định bỏ sổ tay vào lại trong cặp, nhưng người này lại trước một bước cầm quyển sổ tay lên, vừa xem vừa nói:
- Hết tiết sẽ trả lại cho ngươi, ha ha, ta thích nhất là đọc truyện, truyện trong nhà sách đều đã bị ta xem mòn luôn rồi, không chừng sau này lớp chúng ta lại có một đại tác giả ấy chứ.
Nói xong hắn vừa xem sổ tay vừa đi về chỗ ngồi của mình, Trương Hằng giơ tay ra, vốn định lấy quyển sổ tay lại, có điều gần đây giao tình giữa hắn và người này không tệ, thứ hai là sổ tay cũng không phải thứ có thể dễ dàng nhầm lẫn, cho nên hắn cũng mặc kệ, dù sao cũng chỉ cho mượn trong thời gian một tiết học mà thôi.
Khi tiết học kết thúc, người kia cũng thật sự đem trả sổ tay lại cho Trương Hằng, hơn nữa còn nói:
- Câu chuyện thật thú vị, chỉ tiếc là quá ngắn, đặc biệt là khúc hiệp sĩ giết chết Sư Tử sau đó rơi xuống vách núi rất hấp dẫn, thật sự làm cho người khác không thể chờ xem tiếp. Ngươi viết tiếp đi, nhanh lên, viết xong nhớ cho ta đọc với.
Trương Hằng có chút sững sờ, khi cầm lấy quyển sổ tay hắn mới mãnh liệt giật mình tỉnh lại, lúc nãy khi hắn lật xem sổ tay, câu chuyện còn chưa phát triển đến đoạn giết chết Sư Tử, mới chỉ đến đoạn chuẩn bị đi giết Sư Tử, xem ra tình tiết lại bắt đầu phát triển, nhưng mà phát triển nhiều như vậy...
( Đến cùng là nguyên nhân gì khiến cho câu chuyện phát triển nhanh như vậy? Duy nhất một lần xuất hiện mấy nghìn chữ... Chẳng lẽ là do có người khác đọc sao? )
Trương Hằng thật sự là có chút mơ hồ, suốt ngày hôm đó hắn không ngừng suy nghĩ về vấn đề này, thời gian dần trôi qua, trong lòng của hắn cũng dần có vài suy đoán.
- Cha, mẹ, có phải lúc trước hai người từng xem qua quyển sổ tay của ta?
Vừa về đến nhà Trương Hằng không thể chờ đợi, lập tức hỏi cha mẹ, mẹ Trương Hằng hơi sửng sốt một chút sau đó nói:
- Lần trước sửa sang lại tủ sách của ngươi, trong lúc vô tình nhìn thấy quyển sổ tay, là do ngươi tự viết sao? Có tùy ý đọc qua câu chuyện trong đó một chút…
( Từ khi phát hiện câu chuyện trong sổ tay có thể tự phát triển, quyển sổ tay này vẫn luôn bị ta cầm trong tay hoặc là đặt trong cặp, cho nên không thể nào là đọc sau khi ta phát hiện... Nói một cách khác, là đọc trước khi ta phát hiện ra năng lực kỳ lạ của câu chuyện? Như vậy... Là do có người đọc, cho nên câu chuyện mới tự phát triển? )
Trong nội tâm Trương Hằng thật sự là vừa mừng vừa sợ, sợ là do năng lực này rõ ràng còn phải có người khác cùng tham dự mới có thể sử dụng, mừng là do tìm ra biện pháp khiến cho tình tiết tự phát triển, tuy không biết vì sao câu chuyện viết trong sổ tay lại có thể tự hành phát triển, cũng không biết loại phát triển này có thể đem đến điều gì tốt… nhưng hắn biết đây là năng lực đặc biệt thế giới thực tế không hề có, cho dù chỉ là để cho vui cũng được...
Từ đó về sau, Trương Hằng liền không ngừng đưa sổ tay cho những bằng hữu thân thiết đọc, hơn nữa hắn cũng liên tục viết thêm cốt truyện, thời gian dần qua, câu chuyện cũng chầm chậm phát triển, cứ như vậy cho đến khi hắn tốt nghiệp cấp ba, tuy ngày bình thường đại bộ phận tinh lực của hắn đều tập trung vào câu chuyện về hiệp sĩ, nhưng mà hắn trời sinh thông minh, cho nên vẫn thi đậu vào đại học công thương chính quy tại Trùng Khánh, chỉ là lúc này hắn lại gặp một vấn đề khác.
Gia cảnh nhà Trương Hằng cũng không giàu có, chuẩn xác mà nói, hẳn là thuộc loại ăn no mặc ấm chứ không phải là ăn ngon mặc đẹp, bởi vì cha hắn là công nhân khoa điện trong nhà máy, có lẽ trước khi cải cách mở cửa thuộc loại công ăn việc làm ổn định, nhưng sau khi cải cách mở cửa, không có tri thức gì, chỉ có một văn bằng tốt nghiệp tiểu học, cộng thêm không có ai chống lưng, cho nên cha Trương Hằng chỉ có thể không ngừng đi tìm công việc lặt vặt về điện tại các cửa hàng, các khu công cộng để làm, tiền lương mỗi tháng rất không đảm bảo.
Mà mẹ của Trương Hằng cũng giống như vậy, hơn nữa còn không bằng được một góc cha Trương Hằng, một chút năng lực kỹ thuật cơ bản cũng không có, cho dù muốn kinh doanh chút gì đó cũng không có vốn liếng để bắt đầu, do vậy chỉ có thể mua một cái máy rồi cắt may quần áo cho người khác, nhờ vậy cái nhà này miễn cưỡng còn có thể duy trì, chỉ là sinh hoạt gian khổ mà thôi.
Cho đến khi Trương Hằng thi lên đại học, đại học... hai chữ này đối với một gia đình bình thường mà nói, không phải đại biểu cho con cái sẽ có tiền đồ, mà điều đại biểu đầu tiên chính là một số tiền lớn, mấy nghìn dollar... đại biểu cho toàn bộ số tiền gửi ngân hàng của gia đình, thậm chí còn hơn...
Tuy cha mẹ Trương Hằng không biết nên giáo dục con cái như thế nào, làm cho Trương Hằng phải chịu rất nhiều đau khổ khi còn bé, nhưng hai người thực sự là rất yêu thương Trương Hằng, một lòng hi vọng sau này hắn có thể thành tài, đương nhiên, đối với những người không có kiến thức mà nói, con đường thành tài duy nhất chỉ có thể là học đại học, đây cũng là cách nghĩ của phần lớn những người thuộc thế hệ này, cho nên hai người nghĩ hết biện pháp dành dụm cùng vay tiền gửi ngân hàng, rốt cuộc gom góp đủ số tiền cho Trương Hằng học đại học, chỉ là lúc này, lại xảy ra một chuyện khác... mẹ hắn mắc bệnh tiểu đường...
Rất không thể tưởng tượng nổi, bệnh tiểu đường được gọi là bệnh nhà giàu, ý là người ăn quá ngon, vận động quá ít rất dễ mắc căn bệnh này, nhưng gia đình Trương Hằng, bình thường một tháng chỉ có vài ba lần ăn thịt cá, như vậy cũng có thể gọi là ăn quá ngon? Cho nên khi phát bệnh mẹ Trương Hằng vốn không nghĩ tới khả năng mắc bệnh tiểu đường, cho dù thân thể không thoải mái, cũng một mực uống chút ít thuốc cảm chịu đựng.
Thẳng đến khi bệnh tiểu đường ngày càng trở nên nghiêm trọng, mẹ Trương Hằng ngã xuống đất ngất đi, được đưa đi bệnh viện, mọi người mới biết mẹ Trương Hằng mắc bệnh tiểu đường, mà bệnh viện lại yêu cầu nộp trước 5000 dollar tiền nằm viện, phí lọc máu, phí thuốc men...
Toàn bộ tiền gửi ngân hàng của gia đình là để chuẩn bị học phí đại học cho Trương Hằng, trong lúc nhất thời cha Trương Hằng liền trở nên trầm mặc, sau khi nhìn Trương Hằng một lúc lâu mới thở dài:
- Cứu người quan trọng hơn, ta về nhà lấy tiền, ngươi ở đây chăm sóc mẹ ngươi...
Trương Hằng yên lặng nhẹ gật đầu, trên thực tế, hắn cũng không muốn học đại học cái gì, một loạt kinh nghiệm từ tiểu học đến trường cấp hai đã khiến cho hắn sớm chán ghét hai chữ lớp học đến cực độ. Đại học, kỳ thực cũng chỉ là do cha mẹ mong muốn hắn đi học mà thôi, thời điểm có thư thông báo trúng tuyển, cha mẹ hắn lần đầu tiên mời họ hàng cùng bạn bè thân thiết ra ngoài ăn uống thả cửa một chầu. Giờ phút này, Trương Hằng đột nhiên cảm thấy nội tâm khó chịu không nói nên lời, bất quá dù sao cũng là nhân mạng quan trọng hàng đầu, trong thời điểm sống chết trước mắt, cha mẹ Trương Hằng tự nhiên không có khả năng giống như trong phim truyền hình, nói cái gì nhất định phải học đại học, cho dù chết cũng không sử dụng số tiền kia.
Không ngờ lúc cha Trương Hằng quay lại không chỉ có một mình, mà còn có cả Dương Tễ, nghe nói là Dương Tễ đến tìm Trương Hằng, định rủ đi ra ngoài vọc máy tính, trong lúc chờ ở cửa thì gặp cha Trương Hằng về nhà lấy tiền, nhờ vậy mới biết trong nhà Trương Hằng xảy ra chuyện lớn.
-... Yên tâm, ta sẽ nghĩ biện pháp.
Đây là câu nói Dương Tễ lưu lại, tiếp đó hắn liền gọi taxi rồi biến mất, mấy tiếng đồng hồ sau, hắn mới vội vã cầm đến một cái bao da, bên trong có một vạn dollar...
Nhà Dương Tễ rất giàu, cái này lúc trước cũng đã đề cập tới rồi, có lẽ đối với Dương Tễ, một vạn dollar không đáng là bao, nhưng đối với Trương Hằng mà nói, một vạn dollar thật đúng là một số tiền rất lớn, cho nên Dương Tễ cũng thẳng thắn nói với Trương Hằng.
- Cứu cấp không cứu bần, ngươi xem ngày bình thường ta có cho ngươi tiền không? Những lúc ngẫu nhiên mời khách thì không tính... Hảo huynh đệ không cần nói nhiều về những thứ này, số tiền này bất kể như thế nào ngươi cũng phải cầm lấy, không cần phải nói gì nữa, là tính mạng của mẹ ngươi quan trọng, hay là mặt mũi của ngươi quan trọng?
Không thể không thừa nhận, tài ăn nói của Dương Tễ thực sự rất tốt, Trương Hằng cũng không thể không tiếp nhận hảo ý của hắn, chỉ có thể cầm bao da trong tay, mà cùng lúc đó, nước mắt của hắn thật sự là nhịn không được từng giọt rơi xuống... Cho dù cả đời không có một bằng hữu nào, chỉ cần có một huynh đệ như vậy là đủ rồi...
- Ta nợ ngươi một lần, bất kể là chuyện gì, cho dù ngươi muốn mạng của ta, ta cũng nhất định sẽ trả lại...
Cứ như vậy, bệnh tình của mẹ Trương Hằng dần ổn định, tuy mỗi tháng cần bỏ ra một khoản tiền thuốc cố định, hơn nữa cũng không thể làm công việc cắt may giống như trước kia, nhưng chung quy vẫn còn sống. Mà dựa vào một vạn dollar của Dương Tễ, rốt cuộc Trương Hằng cũng bước vào cánh cổng trường đại học, trong một năm tại đây, hắn lại viết một câu chuyện khác, tên là Ma Pháp Thế Kỷ… Bất quá câu chuyện này không phải được viết trong sổ tay, mà là lan truyền trên mạng internet, bởi vì như vậy sẽ có nhiều người đọc hơn. Đồng thời... nếu như vận khí tốt mà nói, hắn cũng có thể kiếm được một ít tiền...
Cách hành văn vẫn rất ngây thơ, dù sao Trương Hằng cũng không phải xuất thân từ khoa Văn học, hơn nữa đối với phương diện văn thơ kỳ thực cũng không có gì xuất chúng, nhưng tình tiết trong tiểu thuyết hắn viết đều rất tự nhiên, phảng phất như là chuyện thật sự phát sinh tại một thế giới khác...
Đương nhiên, đã muốn viết tiểu thuyết trên mạng internet, đầu tiên nhất định phải có một bút danh, do đó Trương Hằng lấy bút danh là ZH, ý là viết tắt của Trương Hằng, có điều mạng internet cho phép ngươi đăng kí một cái tên gồm hai chữ như vậy sao? Tự nhiên là đăng kí không được, do đó hắn tùy ý thêm vào một chữ T… vẫn không được, lại thêm một chữ T nữa… vẫn tiếp tục không được, lại thêm một chữ T vậy, nhưng vẫn chưa được, trang đăng ký yêu cầu tên phải có ít nhất sáu chữ cái, cho nên hắn lại thêm một chữ T nữa, trong lúc không cẩn thận nhấn nhầm vào phím chữ Y nằm bên cạnh phím chữ T, hơn nữa lúc ấy hắn rất nóng vội, nhấn bàn phím một cái xong liền vô ý thức xác nhận, vì vậy bút danh của hắn biến thành... ZHTTTY.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tuy cách hành văn của Trương Hằng có chút ngây thơ, nhưng tình tiết câu chuyện cũng không tệ, do đó được chấp thuận xuất bản, nhờ vậy hắn cũng lấy được một khoản tiền, sau đó vừa học vừa viết tiểu thuyết, lấy tiền kiếm được trả hết nợ nần của gia đình, cho mẹ tiền chữa bệnh, lúc này cha hắn đã 50 tuổi, công việc bên ngoài thật sự khó tìm, gánh nặng cả gia đình gần như đều nằm trên vai, cho nên hắn chỉ có thể một mực tiếp tục viết tiểu thuyết... Dần dần, câu chuyện hắn viết biến thành một thế giới, tình tiết bên trong cũng dần trở nên sinh động...
Lúc này, khi năm đại học đầu tiên sắp chấm dứt, hắn gặp nàng, tên nàng là Tân Tử… Sau khi phẫu thuật chỉnh lại hàm răng, ngoại hình Trương Hằng cũng coi như không xấu, thậm chí còn có chút baby đáng yêu. Đương nhiên, dùng từ đáng yêu cho nam nhân xác thực là không thỏa đáng, bất quá rất nhiều nữ sinh hắn tiếp xúc trong trường đại học đều nói như thế, mà Tân Tử cũng là nói như vậy. Tình huống tiếp theo cũng không có gì đặc biệt, làm quen, xin số điện thoại, hẹn hò ngẫu nhiên, sau đó đến nụ hôn đầu tiên, rồi đến... Tóm lại, mọi chuyện diễn ra rất bình thường, nội tâm Trương Hằng cũng càng ngày càng mở rộng, đây là mối tình đầu của hắn, mặc dù không có gì lãng mạn hoành tráng hay kinh nghiệm dày dặn, nhưng chỉ cần nắm tay của nàng, hắn cũng đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc, dù sao trước kia hắn vẫn một mực bị con gái chán ghét cùng khinh bỉ, hiện tại lại có thể tự nhiên nắm tay đi cùng nhau, nếu có thể nắm tay nhau đến khi nhắm mắt xuôi tay, như vậy hắn cũng thấy mãn nguyện rồi...
Không thể không nói, Tân Tử là một nữ hài rất không tệ, gia cảnh nhà Trương Hằng kỳ thực cũng không giàu có, cho dù nợ nần trong nhà đã trả xong nhờ tiền viết tiểu thuyết, nhưng dù sao hắn vẫn còn đang đi học, học phí hàng năm cũng không phải một khoản nhỏ, cộng thêm mỗi tháng mẹ hắn đều phải bỏ tiền ra cho chi phí thuốc men, đa phần những khoản chi tiêu dư ra đều phải gửi về cho gia đình, do đó hắn không có nhiều tiền để đi chơi hay mua sắm, mà Tân Tử cũng không ghét bỏ hắn vì những điều này, ngược lại lấy tiền tiêu vặt của bản thân mua quần áo cho hắn, cũng thường xuyên lôi kéo hắn đi dạo phố hoặc là chạy bộ, không hề đòi hỏi những thứ cao sang mỹ vị, thật sự khiến cho Trương Hằng nằm ngủ cũng bật cười vì hạnh phúc, cho nên hắn đưa Tân Tử về giới thiệu với cha mẹ cùng một vài bằng hữu thân thiết, đặc biệt là huynh đệ duy nhất trong lòng hắn... Dương Tễ.
Một nhóm trai gái thường xuyên ra ngoài ca hát, nói chuyện phiếm, chơi đùa, ba người, Trương Hằng, Dương Tễ cùng Tân Tử…
- Trương Hằng, mộng tưởng của ngươi là gì?
Ba người nằm trên bãi cỏ, không ngừng nói chuyện.
- Mộng tưởng của ta sao? Hiện tại... cuộc sống như hiện tại rất tốt, có thể bình an mà sống, chậm rãi viết tiểu thuyết, nhìn xem nhân vật bên trong có cười có khóc. Ta muốn, sau khi kết hôn sẽ sinh hai đứa một nam một nữ, khi lớn một chút cho chúng đọc tiểu thuyết ta viết…
Trương Hằng nhìn lên trời thì thào, khi nghe đến đoạn sinh hai đứa con một nam một nữ, Tân Tử lại trầm mặc không nói gì, tưởng rằng nàng đang thẹn thùng, Trương Hằng vươn tay ra nắm lấy tay nàng, không ngờ nàng lại hơi thoáng giãy dụa, mà hắn lại không hề chú ý đến những chi tiết này…
Dương Tễ bỗng nhiên nói ra:
- Mộng tưởng của ta... Có lẽ là... Được rồi, đi thôi, ta đưa các ngươi đi uống rượu, hôm nay ta mời.
Lúc này, Trương Hằng đã học đại học được bốn năm, mối quan hệ giữa hắn cùng Tân Tử đã kéo dài được ba năm, sau khi tốt nghiệp Trương Hằng lại bắt đầu viết tiếp ma pháp thế kỷ, lúc trước do bận học nên đã tạm dừng cập nhật Ma pháp thế kỷ, tuy tình tiết câu chuyện có thể tự hành phát triển, nhưng theo hắn càng ngày càng viết ít, tình tiết cũng ngày càng phát triển chậm, người đọc cũng ngày càng giảm dần, mãi cho đến khi hắn tiếp tục viết, tình tiết mới gia tốc tự phát triển.
( Thật sự là thú vị, không ngờ tình tiết câu chuyện lại phát triển nhiều như vậy, nhưng dường như đã có chút nội tình, đây là thế giới do ta sáng tạo ra, vậy mà lại có một vài chi tiết ngay cả ta cũng không biết? )
Sau bốn năm học đại học, tri thức của Trương Hằng ngày càng nhiều, hơn nữa hắn đặc biệt thích đọc sách, không chỉ là tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, tiểu thuyết dịch từ tiếng nước ngoài, mà còn có những tiểu thuyết huyền ảo đang dần trở nên thịnh hành, rất nhiều rất nhiều tiểu thuyết hắn đều đã đọc kỹ, thậm chí ngay cả tạp chí khoa học Trương Hằng cũng bỏ công nghiên cứu kỹ càng, do vậy tầm mắt của hắn dần trở nên rộng mở, đối với năng lực đặc biệt của bản thân cũng có thể giải thích dựa vào một số tạp chí khoa học.
Trong một quyển tạp chí, Trương Hằng thấy bài viết về một đứa bé có năng lực đặc biệt tại nước Mỹ, nghe nói chỉ cần cho đứa bé này quan sát chăm chú một số đồ vật kích thước nhỏ, ví dụ như một hòn đá, nó sẽ có thể làm cho những vật nhỏ này biến mất, hoàn toàn ném những thứ này vào không gian ảo, cái gọi là không gian ảo tức là chỉ không gian không thể tồn tại, hoặc là không thể thăm dò.
Mà đồng dạng trong một quyển tạp chí khoa học khác của Đức, nghe nói có một thanh niên bị chấn thương não mà trở thành người thực vật. Sau khi ngủ say rất nhiều năm tỉnh lại cũng có năng lực đặc biệt, chính là khi cảm xúc kích động sẽ có một vài hòn đá nhỏ hoặc là những viên kim loại hiện ra bên cạnh, cứ như vậy đột ngột xuất hiện, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nào, nghe nói những vật này cũng là từ trong không gian ảo mà ra.
Khoa học có lý luận về vô cùng vô tận thế giới song song, ngay cả trong tôn giáo cũng có tài liệu về đa nguyên vũ trụ, ví dụ như một hạt cát một thế giới trong Phật giáo, như vậy có khi nào những câu chuyện hắn viết ra cũng là chân thật? Giống như là lý luận “cái hộp”, nếu như nhân loại nghiên cứu ra trí thông minh nhân tạo, lại để cho trí thông minh đó chỉ có thể sinh tồn tại thế giới bên trong máy tính, có trí tuệ, có thể tiến hóa cùng phát triển, đến một ngày nào đó, bọn hắn cũng vẫn sẽ không biết là bản thân đang ở trong máy tính sao? Như vậy nhân loại chúng ta thì thế nào? Có lẽ nào nhân loại cũng là do sinh mạng thể cao cấp tạo ra? Có lẽ nào chúng ta cũng đang ở trong “cái hộp”?
Trương Hằng nghĩ rất có thể là do tiểu thuyết của hắn đã vô tình kết nối với một thế giới khác, hơn nữa khi hắn phát hiện ra bí mật này đúng là thời điểm cảm xúc đang kích động dị thường, tinh thần lực tăng trưởng trên phạm vi lớn, cho nên mới khiến cho tình tiết câu chuyện tự hành phát triển, rồi sau đó ý niệm của hắn yếu dần, cho nên tình tiết phát triển ngày càng chậm, nhưng theo người xem càng nhiều, càng nhiều người muốn biết có chuyện gì xảy ra, luồng ý niệm này hội tụ lại tạo thành động lực khiến cho tốc độ phát triển của tình tiết nhanh lên.
Trương Hằng rất tự giễu đối với sự giải thích về năng lực đặc biệt của bản thân, chỉ là dù sao hắn cũng không có hứng thú nói cho người khác biết, cũng không phải muốn độc hưởng năng lực, trong mắt hắn, năng lực này bất quá chỉ là dùng để giết thời gian cùng viết tiểu thuyết mà thôi, hắn cũng không quá mức để ý, do vậy mới giữ bí mật về năng lực này, do vậy tương lai mới...
Tóm lại, thời gian vẫn dần trôi, cuộc sống của Trương Hằng vẫn ổn định, chỉ là dần trở nên không yên ổn, bởi vì nguyên nhân không biết nào đó, giữa hắn và Tân Tử nổi lên mâu thuẫn.
Thật sự là không nghĩ ra nguyên nhân, từ trước đến nay hắn vẫn rất chu đáo rất nghe lời Tân Tử, có thể do trải nghiệm lúc nhỏ, Trương Hằng thật sự vô cùng toàn tâm toàn ý đối với mối tình này, mối tình đầu tiên trong đời, cho nên dù cho đôi lúc Tân Tử ủy khuất hay hờn dỗi, hắn cũng tận khả năng không tạo ra mâu thuẫn với nàng, những lần xích mích như vậy trôi qua rất nhanh, mối quan hệ giữa hai người vẫn rất tốt. Mọi chuyện cứ như vậy cho đến gần đây, Tân Tử bắt đầu giận dữ nổi nóng vô duyên vô cớ, một việc bé xíu cũng có thể làm ầm ỹ cả buổi, khiến cho hắn không biết phải làm sao, cũng có chút dự cảm không tốt…
... Tình huống cơ bản chính là như vậy , ta thật sự không biết rốt cuộc nàng bị làm sao, lúc trước quan hệ giữa ta với nàng vẫn rất tốt mà...
Trương Hằng rất bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể đem vấn đề hỏi một số người bạn lớn tuổi hơn.
-... Ngươi thật sự là không biết chuyện gì xảy ra sao? Nếu như biểu hiện như vậy mà nói... bình thường đều là định chia tay với đối phương… bởi vì không muốn tự mình mở miệng, hoặc là có nỗi khổ riêng, mới dùng phương thức như vậy để bức bách ngươi mở miệng trước một bước… Trương Hằng à, ngày thường tư duy của ngươi rất rõ ràng, lại rất thông minh, tại sao chuyện của bản thân lại không thể xử lý vậy? Cũng có thể là kỳ thực trong lòng ngươi đã rõ ràng, chỉ không muốn thừa nhận mà thôi...
- Chỉ là không muốn thừa nhận sao?
Trương Hằng che mắt yên lặng nằm trên giường, sau một lát hắn mãnh liệt cắn răng đi về hướng phòng khách, nhìn xem Tân Tử đang nghịch laptop...
- Tân Tử, không nên như vậy, anh chưa từng làm tổn thương em, sau này cũng không có ý định làm tổn thương em, nếu như có chuyện muốn nói, vậy thì cứ nói cho anh biết đi, ít nhất cũng có thể làm cho nội tâm của anh dễ chịu một chút...
Trương Hằng đi tới bên cạnh Tân Tử yên lặng nói, trong khi nói nước mắt của hắn đã không thể khống chế tự chảy ra, nữ hài hắn một mực yêu thương, nữ hài hắn định nắm tay đến lúc đầu bạc răng long, nữ hài không chê nhà hắn nghèo khó, chịu khổ cùng hắn nhiều năm như vậy... Rốt cuộc phải đi đến một bước cuối cùng sao…
Tân Tử tựa hồ sớm đã biết Trương Hằng sẽ đến nói chuyện, nét mặt của nàng rất bình tĩnh, từ tốn nói:
-... Thật xin lỗi, lâu nay em vẫn đang đợi anh hỏi, đúng vậy, em đã thích người khác...
- Vậy sao? Như vậy… được rồi… chia tay thôi…
Trương Hằng chỉ cảm thấy trong nội tâm đau đớn kịch liệt, trời đất giống như đang sụp đổ, nhưng hắn vẫn cố bình tĩnh nói:
- Như vậy ngày mai em cứ tự do dọn đồ đi, không còn phải nằm chung giường với vẻ chán ghét, không còn phải kháng cự giãy dụa khi bị nắm tay... Đúng rồi, chúc em hạnh phúc.
Nói xong, Trương Hằng liền đi về hướng cửa ra vào, Tân Tử vội hỏi:
- Anh đi đâu vậy?
- Còn có thể đi đâu? Đi tìm Dương Tễ uống chút rượu thôi. Ha ha, không cần phải lo cho anh nữa…
Trong khi nói chuyện, Trương Hằng đã bắt đầu mang giày, Tân Tử lại chần chờ một chút, sau đó mới hỏi:
- Anh không muốn biết đối phương là ai sao?
- Là ai đã không còn quan trọng, dù sao đó cũng là lựa chọn của em.
Trương Hằng xoay đầu lại cười khổ một cái, hắn tiếp tục nói:
- Anh không phải người cầm lên được, lại không bỏ xuống được. Đã kết thúc, vậy thì cứ chấm dứt như vậy đi… một đoạn đường thật dài, đối với đoạn tình cảm này... Anh sẽ vẫn ghi nhớ trong lòng, cám ơn em đã làm bạn với anh lâu như vậy, tạm biệt...
Nói xong, Trương Hằng cũng không đợi Tân Tử nói chuyện, trực tiếp chạy ra khỏi cửa, đồng thời đóng cửa ~rầm một tiếng, mà ở ngoài cửa, nước mắt của hắn đã rớt xuống như mưa, mưa rơi từng giọt nóng ấm… rơi mãi…
Muốn bỏ xuống thì bỏ, nói thì dễ nhưng thực sự như vậy sao? Tìm thấy nhau trong biển người, rồi cũng lạc mất nhau trong biển người vô tận, vĩnh viễn không gặp lại…
- … Ngươi biết không? Ta thực sự yêu nàng… vậy mà… xem ra ta vẫn là một kẻ vô dụng, cho dù không bị người khác khi dễ, nhưng sự bất lực của ta vẫn không biến mất... Ta thật là vô dụng, Dương Tễ...
Trên sân thượng nhà Dương Tễ, hai nam nhân ngồi đối diện nhau, Trương Hằng vừa rơi lệ vừa uống từng lon bia, Dương Tễ chỉ trầm mặc ngồi yên, không biết đang nghĩ điều gì...
-... Ngươi còn yêu nàng, còn muốn làm cho nàng trở lại bên cạnh ngươi không?
Dương Tễ bỗng nhiên mở miệng hỏi.
- Đã không có khả năng rồi, ta nói rồi ta là người cầm lên được, cũng bỏ xuống được, nếu nàng đã không còn tình cảm, như vậy ta cũng sẽ không cưỡng cầu nhân duyên, cứ kết thúc như vậy đi, ha ha...
Trương Hằng cười lớn, Dương Tễ bỗng nhiên kéo Trương Hằng lên từ trên mặt đất, đồng thời đưa tay trái đến trước mặt Trương Hằng rồi nói:
- Ngươi nhìn chiếc nhẫn ta đang đeo một chút đi, xem trên đó khắc chữ gì...
Trương Hằng có chút khó hiểu, hắn giụi giụi mắt rồi nhìn kỹ chiếc nhẫn đang nằm trên tay Dương Tễ, hai chữ khắc trên nhẫn vô cùng rõ ràng, mà khi vừa nhìn thấy hai chữ này, phảng phất như có một cây chùy khổng lồ cũng đập vào lồng ngực của hắn, khiến cho hắn không thể thở nổi, chỉ cảm thấy trước mắt một mảng tối đen quay cuồng, muốn ngất xỉu ngay lập tức, hắn chỉ có thể dùng sức nắm lấy ống tay áo Dương Tễ, miễn cưỡng đứng vững. Hai chữ khắc trên chiếc nhẫn chính là... Tân Tử.
- Đúng vậy, người kia chính là ta... Trương Hằng, ta không muốn nói nhiều nữa, ngươi và nàng thật sự không thích hợp với nhau, cho nên...
Dương Tễ bình tĩnh nói, Trương Hằng dùng lực kéo mạnh cổ áo Dương Tễ, nắm tay cũng nắm chặt lại, nhưng cũng chỉ như vậy, hắn chỉ thất thần nhìn vào khuôn mặt trước mắt, khuôn mặt vô cùng quen thuộc, là Dương Tễ, là bằng hữu, cũng là huynh đệ duy nhất trong lòng hắn...
- Vì sao lại như vậy? Trả lời ta!
Trương Hằng nổi giận hét lớn:
- Trên đời này có ngàn vạn nữ nhân, bằng gia thế cùng vẻ ngoài của ngươi, có dạng nữ nhân nào không thể tìm thấy? Nàng là tuyệt sắc thế gian sao? Nàng có tài năng xuất chúng sao? Dung mạo của nàng rất giống mối tình đầu của ngươi sao? Đều không phải! Tại sao? Tại sao! Tại sao phải lựa chọn như vậy…
Dương Tễ vẫn rất bình tĩnh:
-... Ta đã chú ý đến nàng từ rất lâu trước đây, chỉ là ngươi không biết mà thôi, bất quá ngươi yên tâm, trước khi ngươi chia tay với nàng, giữa ta và nàng không phát sinh bất cứ chuyện gì, bởi vì ta không muốn có lỗi với ngươi...
- Vậy hiện tại thì thế nào? Hiện tại thì tính là cái gì? Cái này không tính là có lỗi với ta sao?
Trương Hằng ngửa đầu lên trời, nước mắt lại một lần nữa không ngừng tuôn ra, nếu như trước đó là thất tình mà thút thít nỉ non... như vậy lúc này chính là tâm can tê liệt khóc lớn, đó là nước mắt vì đã mất đi cảm giác trụ cột trong nội tâm...
- Chỉ có ngươi, chỉ có ngươi a...
Trương Hằng hét lớn:
- Nếu là những bằng hữu khác của ta làm như vậy, không một mất một còn không xong, nhưng chỉ có ngươi, Dương Tễ... Nợ ngươi ta đã trả hết, sau này... chúng ta không đến suối vàng không gặp.
Nói xong, Trương Hằng liền đi xuống cầu thang. Mất đi mối tình đầu chỉ làm cho Trương Hằng khổ sở, nhưng mà huynh đệ… đặc biệt là loại phản bội từ huynh đệ duy nhất trong lòng, thật sự làm cho hắn tuyệt vọng…
Từ sau lần định tự tử lúc tiểu học, đây là lần thứ hai, cũng là lần muốn chết chân chính của Trương Hằng, chỉ là Thiên đạo lại không cho phép, khi hắn vừa nhảy ra khỏi thành cầu đã bị mấy người chạy đến cưỡng ép kéo lên, câu nói của một người trong đó cũng làm cho Trương Hằng hồi phục thần trí.
- Ngươi có thể chết sau đó thanh thản nhẹ nhõm, nhưng cha mẹ ngươi sẽ cảm thấy thế nào?
( Đúng vậy, nếu như ta chết đi mà nói, cha mẹ sẽ càng thêm khổ sở )
Trương Hằng không biết làm thế nào bản thân về được đến nhà, một thời gian sau hắn vẫn một mực ngây ngốc, cứ thức dậy ăn rồi lại ngủ, chơi game đến lúc mệt thì đi ngủ, không ngừng thay nhau tiếp tục, mãi đến một hôm vô tình chạm đến quyển sổ tay viết câu chuyện về hiệp sĩ trước đây, hắn mới mãnh liệt tỉnh lại, mấy ngày kế tiếp, hắn chỉ không ngừng lật xem câu chuyện trong sổ tay.
( Quả đúng là một thế giới khác, so với thế giới dối trá cùng lạnh như băng này vẫn tốt hơn nhiều, mặc dù có chiến đấu có tử vong, nhưng có kịch tính cùng phấn đấu thực sự, có tình yêu cùng tình bằng hữu chính thức, thật muốn đến một thế giới như vậy... )
Trương Hằng xoay người bước đến trước máy vi tính, cảm xúc trong đầu giống như nước suối không ngừng bừng lên, hắn muốn viết ra câu chuyện về một đám người giãy dụa trong khoảnh khắc sinh tử, có tình bạn chân thành, có thể phó thác phía sau lưng cho đối phương, có được thứ đã từng mất đi, trong thế giới như vậy, không ngừng chiến đấu, thực sự sống...
- Đặt tên là... Vô hạn khủng bố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.