Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống
Chương 130: Chương 130: Uy hiếp Hồ Thanh Ngưu!?
Kieulao
28/09/2018
Ngô Chính, Thường Ngộ Xuân và Trương Vô Kỵ ba người cước bộ dần chậm lại không còn vội vã như trước đó.
Băng qua lối mòn con đường, Thường Ngộ Xuân am hiểu địa hình nơi đây liền làm người dẫn đầu đi trước.
Nhanh chóng ba người đã đến phía trước một bia đá lớn có khắc dòng chữ “ Hồ Điệp Cốc ” đặt cạnh bên lề đường đã bị cỏ dại um tùm bao phủ đi, nếu không chú ý quan sát thì rất khó phát hiện được bia đá vị trí đặt ở đó.
Lại nhìn về phía đối diện một ngôi nhà tranh giản dị đơn sơ đặt giữa một vùng đất trống, hai bên và hậu phương ngôi nhà đều là vườn thuốc với đủ loại dược thảo quý hiếm rất khó tìm được ở nơi nào khác.
Trên bậc thềm phía trước ngôi nhà còn có một tên dược đồng đang cặm cụi nghiền nát dược thảo bên trong chiếc cối nhỏ, lúc bấy giờ phát hiện có người đến đây liền nhanh tay dừng lại công việc hướng về phía ba người hỏi thăm:
“ Ba người các ngươi đến đây để trị thương? Có phải là người của Minh giáo? ”
Thường Ngộ Xuân đứng ra phía trước nói:
“ Tại hạ đúng là người của Minh giáo mang trong người thương thế, muốn tìm gặp Hồ sư thúc ”
“ Các người chờ một chút! ”
Dược đồng thiếu niên nói xong liền nhanh chân đi vào trong nhà báo tin, chốc lát lại chạy ra ngoài hô lên:
“ Các ngươi có thể đi vào ”
Được sự cho phép Ngô Chính ba người không chần chừ cước bộ tiến vào bên trong căn nhà.
Đi vào bên trong Ngô Chính phát hiện nơi này tương đối rộng rãi, không gian chung quanh được bài trí rất ngăn nấp, ngoại trừ các tủ đựng thuốc tỏa ra dược hương thơm ngát còn có rất nhiều tranh vẽ sơn dầu thủ pháp tinh xảo treo trên các vá gỗ, để Ngô Chính vừa mới đặt chân vào gian nhà liền có cảm giác thư thái dễ chịu trong người, là một nơi rất thích hợp để tận hưởng thú vui tao nhã không liên hệ đến ngoại giới.
Lúc này từ phía sau hậu phòng một tên trung niên mặt mũi có phần thanh tú cước bộ chậm rãi đi đến khách phòng, người này mỗi cử chỉ động tác đều rất có phong thái của một đạo gia Lão Trang, trên người lục y còn lưu lại dược hương nồng nặc đặc trưng để người khác rất dễ dàng nhận biết được thân phận của hắn.
Người này không ai khác chính là Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu!
Hồ Thanh Ngưu không chú ý đến Ngô Chính ba người, lặng lẽ đi đến chủ tọa khách phòng ngồi xuống nhâm nhi tách trà vừa được pha chế, một hồi lâu mới hướng ánh mắt sang Thường Ngộ Xuân nói:
“ Hai tên kia đi bên cạnh ngươi là? ”
Thường Ngộ Xuân chấp tay đáp lời:
“ Hồ sư thúc, tiểu điệt trên đường hộ chủ bất thành may mắn được vị thiếu hiệp này cứu giúp mới có thể đến được nơi đây, vị kia tiểu huynh đệ chính là đồ tôn của Trương Chân Nhân, hai người bọn họ chỉ là muốn được kiến thức Hồ sư thúc y thuật cao minh thần thông quảng đại cho nên mới theo tiểu điệt đến nơi đây ”
Trương Vô Kỵ nghe xong liền đứng ra chấp tay làm lễ nói:
“ Vãn bối Trương Vô Kỵ ra mắt Hồ tiền bối! ”
Ngô Chính đứng cạnh một bên thì vẫn thản nhiên không nói một lời, lúc này bỗng nhiên lại có động tác di động cước bộ, nhàn nhã đi đến chiếc ghế chủ tọa bên cạnh Hồ Thanh Ngưu an ổn ngồi xuống, đồng thời một tay tự ý nâng lên tách trà nhâm nhi thưởng thức, hoàn toàn không đặt chủ nhà vào trong mắt.
Trông thấy Ngô Chính hành động vô lễ như vậy, Thường Ngộ Xuân và Trương Vô Kỵ đồng thời há hốc mồm trừng lên hai mắt hoàn toàn không biết phải mở miệng như thế nào trong tình cảnh bất ngờ này.
Hồ Thanh Ngưu càng là hai tai đỏ tía tức giận, một tay đập bàn sau đó quát lên:
“ Thường Ngộ Xuân, đuổi khách! ”
Thường Ngộ Xuân sững sốt đáp lời:
“ Hồ sư thúc, Ngô thiếu hiệp tính cách có chút lỗ mãng mong rằng... ”
“ Không muốn lại có thêm một kẻ địch thì tốt nhất nên an phận một chút ”
Ngô Chính bỗng nhiên chen lời hướng về phía Hồ Thanh Ngưu cảnh cáo, sau đó lại bình thản nói tiếp:
“ Tin rằng nếu ngươi hoặc là Độc Tiên Vương Nạn Cô một trong hai chết đi, người còn lại hẳn là cũng không muốn sống nữa! ”
“ Ngươi... ”
Hồ Thanh Ngưu hoảng hốt bật dậy chỉ tay về phía Ngô Chính nghiến răng nghiến lợi nói không ra lời.
Thường Ngộ Xuân và Trương Vô Kỵ nghe được cũng trở nên kinh nghi không hiểu được lời nói bên trong là có ý gì.
Còn nữa, Độc Tiên Vương Nạn Cô là ai!? Có liên quan gì đến Hồ Thanh Ngưu sao?
Nhưng khoan... Hồ Thanh Ngưu là Y Tiên, Vương Nạn Cô là... Độc Tiên!? Lẽ nào bên trong là có ẩn tình gì sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, Thường Ngộ Xuân và Trương Vô Kỵ liền minh bạch Ngô Chính trong lời nói “ kẻ địch ” nhất định là có thâm ý gì đó mới khiến Hồ Thanh Ngưu phản ứng hoảng hốt như vậy.
“ Ngươi làm sao biết được!? ”
Hồ Thanh Ngưu cố gắng lấy lại tỉnh táo, sắc mặt âm trầm truy vấn Ngô Chính.
“ Chuyện trên đời này khiến ta không hay biết vẫn là rất ít, ngươi cũng không nên nghi ngờ lời nói của ta, một cái Kim Hoa Bà Bà ta còn không để trong mắt, huống hồ là hai người các ngươi ”
Ngô Chính trên tay tách trà đưa lên miệng nhấp môi nhâm nhi không một chút nhòm ngó để ý đến Hồ Thanh Ngưu tức giận tư thái, trong giọng nói vẫn là rất thản nhiên đáp lời.
Kim Hoa Bà Bà!? Lại thêm một cái tên khác được nhắc đến trong lời nói của Ngô Chính khiến Thường Ngộ Xuân và Trương Vô Kỵ đầu óc trở nên rối tung rối mù không thể minh bạch trước mắt bọn hắn là đang xảy ra chuyện gì.
Ngô Chính đây là muốn uy hiếp Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu sao!? Ngô Chính thật sự đủ can đảm để làm như vậy?
Phải biết trên giang hồ trước nay không một ai dám động chạm hoặc đe dọa đến Hồ Thanh Ngưu, lý do rất đơn giản là vì đám người trong giang hồ thân bất do kỷ không ai biết được một lúc nào đó đến phiên mình bị trọng thương nguy cơ đến tính mệnh không thể chữa khỏi cơ chứ? Đến khi đó không nghi ngờ Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu chính là hy vọng cuối cùng của bọn hắn.
Cho dù Hồ Thanh Ngưu từng lập ra lời thề sẽ không ra tay cứu giúp bất cứ ai không thuộc về người của Minh giáo nhưng đám người trên giang hồ kia bị bức đến đường cùng lúc đó dấn thân gia nhập Minh giáo không phải liền được hay sao?
Tuy là Minh giáo không phải là ai cũng có thể gia nhập làm giáo đồ được, nhưng đây chính là một tia hy vọng sống sót cuối cùng của bọn hắn cho nên tuyệt đối phải tận dụng đủ mọi biện pháp, thậm chí là đối đầu với danh môn chính phái cũng có thể chấp nhận được.
Hơn nữa Hồ Thanh Ngưu địa vị trong Minh giáo rất đặc thù lợi hại, bất cứ ai dám động chạm đến Hồ Thanh Ngưu liền phải chuẩn bị tâm thái bị Minh giáo giáo đồ khắp nơi ráo riết truy sát.
Lần này Ngô Chính hành động cực kỳ lỗ mãng, đây là nói hắn muốn cùng Minh giáo là địch hay sao?
Cho dù Ngô Chính võ công cao cường đến đâu nhưng nếu so sánh với lực lượng cao tầng của Minh giáo cũng không thể vượt trội hơn bao nhiêu, chưa kể Minh giáo nhân tài cao thủ nhiều như mây, không nghi ngờ Ngô Chính hành vi lúc này thật sự quá mức không khôn ngoan.
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Băng qua lối mòn con đường, Thường Ngộ Xuân am hiểu địa hình nơi đây liền làm người dẫn đầu đi trước.
Nhanh chóng ba người đã đến phía trước một bia đá lớn có khắc dòng chữ “ Hồ Điệp Cốc ” đặt cạnh bên lề đường đã bị cỏ dại um tùm bao phủ đi, nếu không chú ý quan sát thì rất khó phát hiện được bia đá vị trí đặt ở đó.
Lại nhìn về phía đối diện một ngôi nhà tranh giản dị đơn sơ đặt giữa một vùng đất trống, hai bên và hậu phương ngôi nhà đều là vườn thuốc với đủ loại dược thảo quý hiếm rất khó tìm được ở nơi nào khác.
Trên bậc thềm phía trước ngôi nhà còn có một tên dược đồng đang cặm cụi nghiền nát dược thảo bên trong chiếc cối nhỏ, lúc bấy giờ phát hiện có người đến đây liền nhanh tay dừng lại công việc hướng về phía ba người hỏi thăm:
“ Ba người các ngươi đến đây để trị thương? Có phải là người của Minh giáo? ”
Thường Ngộ Xuân đứng ra phía trước nói:
“ Tại hạ đúng là người của Minh giáo mang trong người thương thế, muốn tìm gặp Hồ sư thúc ”
“ Các người chờ một chút! ”
Dược đồng thiếu niên nói xong liền nhanh chân đi vào trong nhà báo tin, chốc lát lại chạy ra ngoài hô lên:
“ Các ngươi có thể đi vào ”
Được sự cho phép Ngô Chính ba người không chần chừ cước bộ tiến vào bên trong căn nhà.
Đi vào bên trong Ngô Chính phát hiện nơi này tương đối rộng rãi, không gian chung quanh được bài trí rất ngăn nấp, ngoại trừ các tủ đựng thuốc tỏa ra dược hương thơm ngát còn có rất nhiều tranh vẽ sơn dầu thủ pháp tinh xảo treo trên các vá gỗ, để Ngô Chính vừa mới đặt chân vào gian nhà liền có cảm giác thư thái dễ chịu trong người, là một nơi rất thích hợp để tận hưởng thú vui tao nhã không liên hệ đến ngoại giới.
Lúc này từ phía sau hậu phòng một tên trung niên mặt mũi có phần thanh tú cước bộ chậm rãi đi đến khách phòng, người này mỗi cử chỉ động tác đều rất có phong thái của một đạo gia Lão Trang, trên người lục y còn lưu lại dược hương nồng nặc đặc trưng để người khác rất dễ dàng nhận biết được thân phận của hắn.
Người này không ai khác chính là Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu!
Hồ Thanh Ngưu không chú ý đến Ngô Chính ba người, lặng lẽ đi đến chủ tọa khách phòng ngồi xuống nhâm nhi tách trà vừa được pha chế, một hồi lâu mới hướng ánh mắt sang Thường Ngộ Xuân nói:
“ Hai tên kia đi bên cạnh ngươi là? ”
Thường Ngộ Xuân chấp tay đáp lời:
“ Hồ sư thúc, tiểu điệt trên đường hộ chủ bất thành may mắn được vị thiếu hiệp này cứu giúp mới có thể đến được nơi đây, vị kia tiểu huynh đệ chính là đồ tôn của Trương Chân Nhân, hai người bọn họ chỉ là muốn được kiến thức Hồ sư thúc y thuật cao minh thần thông quảng đại cho nên mới theo tiểu điệt đến nơi đây ”
Trương Vô Kỵ nghe xong liền đứng ra chấp tay làm lễ nói:
“ Vãn bối Trương Vô Kỵ ra mắt Hồ tiền bối! ”
Ngô Chính đứng cạnh một bên thì vẫn thản nhiên không nói một lời, lúc này bỗng nhiên lại có động tác di động cước bộ, nhàn nhã đi đến chiếc ghế chủ tọa bên cạnh Hồ Thanh Ngưu an ổn ngồi xuống, đồng thời một tay tự ý nâng lên tách trà nhâm nhi thưởng thức, hoàn toàn không đặt chủ nhà vào trong mắt.
Trông thấy Ngô Chính hành động vô lễ như vậy, Thường Ngộ Xuân và Trương Vô Kỵ đồng thời há hốc mồm trừng lên hai mắt hoàn toàn không biết phải mở miệng như thế nào trong tình cảnh bất ngờ này.
Hồ Thanh Ngưu càng là hai tai đỏ tía tức giận, một tay đập bàn sau đó quát lên:
“ Thường Ngộ Xuân, đuổi khách! ”
Thường Ngộ Xuân sững sốt đáp lời:
“ Hồ sư thúc, Ngô thiếu hiệp tính cách có chút lỗ mãng mong rằng... ”
“ Không muốn lại có thêm một kẻ địch thì tốt nhất nên an phận một chút ”
Ngô Chính bỗng nhiên chen lời hướng về phía Hồ Thanh Ngưu cảnh cáo, sau đó lại bình thản nói tiếp:
“ Tin rằng nếu ngươi hoặc là Độc Tiên Vương Nạn Cô một trong hai chết đi, người còn lại hẳn là cũng không muốn sống nữa! ”
“ Ngươi... ”
Hồ Thanh Ngưu hoảng hốt bật dậy chỉ tay về phía Ngô Chính nghiến răng nghiến lợi nói không ra lời.
Thường Ngộ Xuân và Trương Vô Kỵ nghe được cũng trở nên kinh nghi không hiểu được lời nói bên trong là có ý gì.
Còn nữa, Độc Tiên Vương Nạn Cô là ai!? Có liên quan gì đến Hồ Thanh Ngưu sao?
Nhưng khoan... Hồ Thanh Ngưu là Y Tiên, Vương Nạn Cô là... Độc Tiên!? Lẽ nào bên trong là có ẩn tình gì sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, Thường Ngộ Xuân và Trương Vô Kỵ liền minh bạch Ngô Chính trong lời nói “ kẻ địch ” nhất định là có thâm ý gì đó mới khiến Hồ Thanh Ngưu phản ứng hoảng hốt như vậy.
“ Ngươi làm sao biết được!? ”
Hồ Thanh Ngưu cố gắng lấy lại tỉnh táo, sắc mặt âm trầm truy vấn Ngô Chính.
“ Chuyện trên đời này khiến ta không hay biết vẫn là rất ít, ngươi cũng không nên nghi ngờ lời nói của ta, một cái Kim Hoa Bà Bà ta còn không để trong mắt, huống hồ là hai người các ngươi ”
Ngô Chính trên tay tách trà đưa lên miệng nhấp môi nhâm nhi không một chút nhòm ngó để ý đến Hồ Thanh Ngưu tức giận tư thái, trong giọng nói vẫn là rất thản nhiên đáp lời.
Kim Hoa Bà Bà!? Lại thêm một cái tên khác được nhắc đến trong lời nói của Ngô Chính khiến Thường Ngộ Xuân và Trương Vô Kỵ đầu óc trở nên rối tung rối mù không thể minh bạch trước mắt bọn hắn là đang xảy ra chuyện gì.
Ngô Chính đây là muốn uy hiếp Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu sao!? Ngô Chính thật sự đủ can đảm để làm như vậy?
Phải biết trên giang hồ trước nay không một ai dám động chạm hoặc đe dọa đến Hồ Thanh Ngưu, lý do rất đơn giản là vì đám người trong giang hồ thân bất do kỷ không ai biết được một lúc nào đó đến phiên mình bị trọng thương nguy cơ đến tính mệnh không thể chữa khỏi cơ chứ? Đến khi đó không nghi ngờ Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu chính là hy vọng cuối cùng của bọn hắn.
Cho dù Hồ Thanh Ngưu từng lập ra lời thề sẽ không ra tay cứu giúp bất cứ ai không thuộc về người của Minh giáo nhưng đám người trên giang hồ kia bị bức đến đường cùng lúc đó dấn thân gia nhập Minh giáo không phải liền được hay sao?
Tuy là Minh giáo không phải là ai cũng có thể gia nhập làm giáo đồ được, nhưng đây chính là một tia hy vọng sống sót cuối cùng của bọn hắn cho nên tuyệt đối phải tận dụng đủ mọi biện pháp, thậm chí là đối đầu với danh môn chính phái cũng có thể chấp nhận được.
Hơn nữa Hồ Thanh Ngưu địa vị trong Minh giáo rất đặc thù lợi hại, bất cứ ai dám động chạm đến Hồ Thanh Ngưu liền phải chuẩn bị tâm thái bị Minh giáo giáo đồ khắp nơi ráo riết truy sát.
Lần này Ngô Chính hành động cực kỳ lỗ mãng, đây là nói hắn muốn cùng Minh giáo là địch hay sao?
Cho dù Ngô Chính võ công cao cường đến đâu nhưng nếu so sánh với lực lượng cao tầng của Minh giáo cũng không thể vượt trội hơn bao nhiêu, chưa kể Minh giáo nhân tài cao thủ nhiều như mây, không nghi ngờ Ngô Chính hành vi lúc này thật sự quá mức không khôn ngoan.
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.