Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống
Chương 178: Chương 178: Ngô Chính khích bác
Kieulao
28/09/2018
Có thể khiến Không Văn thần tăng thường ngày ôn hòa điềm đạm lúc này lại trở nên bừng bừng tức giận, chỉ có thể là người đã cứu thoát Tạ Tốn trước mắt lão ta, đồng thời còn tiêu diệt toàn bộ cao tầng phái Không Động, tên thiếu niên này hẳn là... Lục Mạch Kiếm Tiên, Ngô Chính!?
“ Lão trọc lừa, ta với ngươi không thù không oán, cớ gì vừa gặp lại đã mắng chửi!? Hơn nữa ta cũng không có nói chuyện với ngươi a ”
Bên trên lầu hai quán trọ, Ngô Chính lớn tiếng đáp trả Không Văn thần văng đại sư, sau đó lại nhìn sang Tống Viễn Kiều hai người nói tiếp:
“ Tại hạ Ngô Chính, cũng là có chút thân tình với Trương Chân Nhân, không biết hai vị tại sao lại đi chung với lão trọc lừa kia? ”
“ Hỗn trướng! Ta giết... ta dạy dỗ ngươi! ”
Không Văn thần tăng giận quá muốn hóa rồ, nhưng vừa rồi nghe được Ngô Chính là có “ thân tình với Trương Chân Nhân ” để lão ta phải hết sức áp chế sát ngôn của mình, nhưng rồi lửa giận lại không thể kìm chế, liền muốn động thủ giáo huấn tên tiểu tử ngông cuồng kia.
Bên cạnh đó Tống Viễn Kiều hoảng hốt khẩn trương đưa tay ngăn chặn lại Không Văn thần tăng, đồng thời lên tiếng khuyên bảo:
“ Không Văn đại sư xin kìm chế lửa giận, trong này nhất định là có khuất mắt chưa thể sáng tỏ, chi bằng cùng nhau ngồi xuống trò chuyện, lại hòa bình giải quyết mâu thuẫn bên trong tránh những tranh đấu không đáng có diễn ra! ”
“ Đại sư huynh nói rất đúng, trong này nhất định là có ẩn tình khuất mắt, mỗi người nhường nhịn nhau một chút không phải là đã ổn thỏa!? ” – Ân Lê Đình cũng góp lời khuyên nhủ Không Văn thần tăng.
“ Tống Đại Hiệp, Ân Lục Hiệp hai người không biết, lão trọc lừa này nóng lòng không phải là muốn giáo huấn ta, mà là muốn lên đây xem xem sau lưng ta có Tạ Tốn ẩn nấp hay là không, còn là... Đồ Long đao lão ta cũng rất thèm muốn a ” – Ngô Chính cao giọng đả kích, hoàn toàn không để Không Văn thần tăng trong mắt.
“ Hừ, ngươi giết người không chớp mắt, một lúc tiêu diệt toàn bộ cao tầng phái Không Động, còn là bao che cho Tạ Tốn làm bao nhiêu chuyện ác, bần tăng đến đây chính là muốn diệt trừ tên yêu ma như ngươi, trừ hại cho võ lâm bách tính! ”
Không Văn thần tăng vừa nói, khí thế trên người đồng thời cũng bộc phát mãnh liệt áp bách ra xung quanh, khiến những thôn dân nơi đây ai nấy đều hoảng loạn, khẩn trương tránh đi thật xa nơi này, sợ lãng vãng quanh đây lại gặp phải họa sát thân.
“ Ngươi xuất gia lại nói dối không biết ngượng mồm, nếu là trừ hại cho võ lâm đáng ra Thiếu Lâm tự các ngươi phải đem quân khởi nghĩa đánh đuổi quân Nguyên ra mới đúng, hà tất phải rong ruổi đến tận đây tìm giết ta mới có trừ hại cho võ lâm!? ”
Ngô Chính vỗ ngực khẳng khái hùng hồn đáp trả, lời lẽ bên trong đều dựa trên đạo lý làm cơ sở, hoàn toàn không tìm được kẽ hở để bắt bẽ phủ định.
“ Ngươi, ngươi... ăn nói hàm hồ! ” – Không Văn thần tăng giận dữ đến tía tái cả mặt mày, nghiến răng nghiến lợi đáp.
“ Ta cái gì mà ta!? Vì một thanh bảo đao mà các ngươi ráo riết truy giết Tạ Tốn, nếu là bảo đao lọt vào trong tay phái Võ Đang, ta tin chắc ngũ đại môn phái các ngươi cũng sẽ kéo đến đòi tìm công đạo, như là... đại lễ bách thọ của Trương Chân Nhân chẳng hạn!? ” – Nói có sách mách có chứng, Ngô Chính không tha bất cứ cơ hội nào để đả kích Không Văn thần tăng.
Tống Viễn Kiều hai người một bên lắng nghe sắc mặt càng trở nên âm trầm khó coi, Ngô Chính mỗi lời nói ra đều mang lý lẽ hùng hồn mang tính khẳng định, đây hoàn toàn là ăn ngay nói thẳng mà không một chút nào kiêng kỵ lễ nghĩa phép tắc trên giang hồ, tuy không cần Ngô Chính nói ra thì Tống Viễn Kiều hai người cũng minh bạch điều đó, chỉ là chưa từng có người nào dám ngang nhiên thẳng thừng trước mặt mà chỉ ra sự thật là như vậy mà thôi.
“ Không Văn đại sư, Ngô thiếu hiệp là có ân đối với phái Võ Đang chúng ta, không biết đại sư có thể cho phái Võ Đang một bộ mặt mà bỏ qua cho hắn lần này? ” – Tống Viễn Kiều lúc này thay đổi thái độ, không còn khuyên nhủ hòa giải nữa.
“ Nếu hai vị đã mở lời, bần tăng tất không thể chối từ, chỉ là Tạ Tốn năm xưa sát hại Không Kiến sư huynh, món nợ này thứ bần tăng không thể bỏ qua! ” – Không Văn thần tăng âm trầm đáp trả.
“ Vừa rồi ta còn nghe thoang thoảng đâu đó cái gì mà trừ hại cho võ lâm, sao bây giờ lại biến thành báo thù cho sư huynh đồng môn rồi!? Lão trọc lừa ngươi rốt cuộc là muốn trả tư thù hay là trừ hại cho bách tính đây? ” – Ngô Chính lại nắm được cơ hội bắt bẽ xơi móc, cao giọng hô lên.
“ Hỗn trướng! Ta giết chết ngươi! ”
Nói dứt lời, Không Văn thần tăng bừng bừng tức giận thi triển khinh công phóng đến chỗ Ngô Chính, trên tay súc thế trảo thủ vung tới tấn công, từ góc độ xuất chiêu liền có thể đoán biết được một trảo này chính là muốn nhắm đến yết hầu của Ngô Chính, nhất chiêu đoạt mạng.
“ Ngô thiếu hiệp! ”
Tống Viễn Kiều và Ân Lê Đình không kịp phản ứng động thái bất ngờ này của Không Văn thần tăng, chỉ có thể phản xạ hoảng hốt hô lên.
Nhưng ngược lại về phía Ngô Chính vẫn còn rất bình tĩnh không chút nao núng, chỉ thấy hắn trên môi nhếch mép mỉm cười vô cùng khinh bỉ, lúc bấy giờ trảo thủ đã áp sát thật gần, nhưng ngay tức khắc Không Văn thần tăng hai mắt trợn trắng khẩn trương thu lại trảo thủ, đồng thời xoay người súc thế một chưởng đánh ra.
Oànhhh...
Chưởng kình va chạm vào nhau phát ra động tĩnh to lớn, khiến cả quán trọ lầu hai vốn dĩ đã cũ kỹ hoang tàn bây giờ tựa hồ là bị thổi bay đến hoàn toàn sụp đổ, những mảnh đất đá bị phản lực bắn ra tứ tung khắp nơi, thật may mà trước đó thôn dân nơi này sớm đã sơ tán thật xa nơi này, bằng không hậu quả thật khó mà có thể tưởng tượng.
Lúc bấy giờ Không Văn thần tăng từ trong đất đá sụp đổ bay lùi về phía sau, phóng người đến mái nhà cao nhất phía đối diện, thần sắc trở nên cảnh giác ngưng thần chằm chằm nhìn về phía Ngô Chính.
Chỉ thấy từ trong đống đổ nát có ba cái thân ảnh phóng lên trên cao, đó là một tên trung niên bạch y hai tay đang nắm lấy lưng áo của Ngô Chính và một tên trung niên cao lớn khác, linh hoạt tránh né đi đống đất đá bắn lên, sau đó chậm rãi từ tốn đáp xuống vị trí bên cạnh Tống Viễn Kiều hai người.
Ngay khi vừa tiếp đất, Ngô Chính còn chưa kịp đứng vững vàng liền đã liên mồm mở miệng khích bác: “ Tống Đại Hiệp, Ân Lục Hiệp, hai người hẳn là đã thấy rõ bản chất của lão trọc lừa kia, lão tuy là người xuất gia nhưng tham niệm và sát tâm rất lớn a ”
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
“ Lão trọc lừa, ta với ngươi không thù không oán, cớ gì vừa gặp lại đã mắng chửi!? Hơn nữa ta cũng không có nói chuyện với ngươi a ”
Bên trên lầu hai quán trọ, Ngô Chính lớn tiếng đáp trả Không Văn thần văng đại sư, sau đó lại nhìn sang Tống Viễn Kiều hai người nói tiếp:
“ Tại hạ Ngô Chính, cũng là có chút thân tình với Trương Chân Nhân, không biết hai vị tại sao lại đi chung với lão trọc lừa kia? ”
“ Hỗn trướng! Ta giết... ta dạy dỗ ngươi! ”
Không Văn thần tăng giận quá muốn hóa rồ, nhưng vừa rồi nghe được Ngô Chính là có “ thân tình với Trương Chân Nhân ” để lão ta phải hết sức áp chế sát ngôn của mình, nhưng rồi lửa giận lại không thể kìm chế, liền muốn động thủ giáo huấn tên tiểu tử ngông cuồng kia.
Bên cạnh đó Tống Viễn Kiều hoảng hốt khẩn trương đưa tay ngăn chặn lại Không Văn thần tăng, đồng thời lên tiếng khuyên bảo:
“ Không Văn đại sư xin kìm chế lửa giận, trong này nhất định là có khuất mắt chưa thể sáng tỏ, chi bằng cùng nhau ngồi xuống trò chuyện, lại hòa bình giải quyết mâu thuẫn bên trong tránh những tranh đấu không đáng có diễn ra! ”
“ Đại sư huynh nói rất đúng, trong này nhất định là có ẩn tình khuất mắt, mỗi người nhường nhịn nhau một chút không phải là đã ổn thỏa!? ” – Ân Lê Đình cũng góp lời khuyên nhủ Không Văn thần tăng.
“ Tống Đại Hiệp, Ân Lục Hiệp hai người không biết, lão trọc lừa này nóng lòng không phải là muốn giáo huấn ta, mà là muốn lên đây xem xem sau lưng ta có Tạ Tốn ẩn nấp hay là không, còn là... Đồ Long đao lão ta cũng rất thèm muốn a ” – Ngô Chính cao giọng đả kích, hoàn toàn không để Không Văn thần tăng trong mắt.
“ Hừ, ngươi giết người không chớp mắt, một lúc tiêu diệt toàn bộ cao tầng phái Không Động, còn là bao che cho Tạ Tốn làm bao nhiêu chuyện ác, bần tăng đến đây chính là muốn diệt trừ tên yêu ma như ngươi, trừ hại cho võ lâm bách tính! ”
Không Văn thần tăng vừa nói, khí thế trên người đồng thời cũng bộc phát mãnh liệt áp bách ra xung quanh, khiến những thôn dân nơi đây ai nấy đều hoảng loạn, khẩn trương tránh đi thật xa nơi này, sợ lãng vãng quanh đây lại gặp phải họa sát thân.
“ Ngươi xuất gia lại nói dối không biết ngượng mồm, nếu là trừ hại cho võ lâm đáng ra Thiếu Lâm tự các ngươi phải đem quân khởi nghĩa đánh đuổi quân Nguyên ra mới đúng, hà tất phải rong ruổi đến tận đây tìm giết ta mới có trừ hại cho võ lâm!? ”
Ngô Chính vỗ ngực khẳng khái hùng hồn đáp trả, lời lẽ bên trong đều dựa trên đạo lý làm cơ sở, hoàn toàn không tìm được kẽ hở để bắt bẽ phủ định.
“ Ngươi, ngươi... ăn nói hàm hồ! ” – Không Văn thần tăng giận dữ đến tía tái cả mặt mày, nghiến răng nghiến lợi đáp.
“ Ta cái gì mà ta!? Vì một thanh bảo đao mà các ngươi ráo riết truy giết Tạ Tốn, nếu là bảo đao lọt vào trong tay phái Võ Đang, ta tin chắc ngũ đại môn phái các ngươi cũng sẽ kéo đến đòi tìm công đạo, như là... đại lễ bách thọ của Trương Chân Nhân chẳng hạn!? ” – Nói có sách mách có chứng, Ngô Chính không tha bất cứ cơ hội nào để đả kích Không Văn thần tăng.
Tống Viễn Kiều hai người một bên lắng nghe sắc mặt càng trở nên âm trầm khó coi, Ngô Chính mỗi lời nói ra đều mang lý lẽ hùng hồn mang tính khẳng định, đây hoàn toàn là ăn ngay nói thẳng mà không một chút nào kiêng kỵ lễ nghĩa phép tắc trên giang hồ, tuy không cần Ngô Chính nói ra thì Tống Viễn Kiều hai người cũng minh bạch điều đó, chỉ là chưa từng có người nào dám ngang nhiên thẳng thừng trước mặt mà chỉ ra sự thật là như vậy mà thôi.
“ Không Văn đại sư, Ngô thiếu hiệp là có ân đối với phái Võ Đang chúng ta, không biết đại sư có thể cho phái Võ Đang một bộ mặt mà bỏ qua cho hắn lần này? ” – Tống Viễn Kiều lúc này thay đổi thái độ, không còn khuyên nhủ hòa giải nữa.
“ Nếu hai vị đã mở lời, bần tăng tất không thể chối từ, chỉ là Tạ Tốn năm xưa sát hại Không Kiến sư huynh, món nợ này thứ bần tăng không thể bỏ qua! ” – Không Văn thần tăng âm trầm đáp trả.
“ Vừa rồi ta còn nghe thoang thoảng đâu đó cái gì mà trừ hại cho võ lâm, sao bây giờ lại biến thành báo thù cho sư huynh đồng môn rồi!? Lão trọc lừa ngươi rốt cuộc là muốn trả tư thù hay là trừ hại cho bách tính đây? ” – Ngô Chính lại nắm được cơ hội bắt bẽ xơi móc, cao giọng hô lên.
“ Hỗn trướng! Ta giết chết ngươi! ”
Nói dứt lời, Không Văn thần tăng bừng bừng tức giận thi triển khinh công phóng đến chỗ Ngô Chính, trên tay súc thế trảo thủ vung tới tấn công, từ góc độ xuất chiêu liền có thể đoán biết được một trảo này chính là muốn nhắm đến yết hầu của Ngô Chính, nhất chiêu đoạt mạng.
“ Ngô thiếu hiệp! ”
Tống Viễn Kiều và Ân Lê Đình không kịp phản ứng động thái bất ngờ này của Không Văn thần tăng, chỉ có thể phản xạ hoảng hốt hô lên.
Nhưng ngược lại về phía Ngô Chính vẫn còn rất bình tĩnh không chút nao núng, chỉ thấy hắn trên môi nhếch mép mỉm cười vô cùng khinh bỉ, lúc bấy giờ trảo thủ đã áp sát thật gần, nhưng ngay tức khắc Không Văn thần tăng hai mắt trợn trắng khẩn trương thu lại trảo thủ, đồng thời xoay người súc thế một chưởng đánh ra.
Oànhhh...
Chưởng kình va chạm vào nhau phát ra động tĩnh to lớn, khiến cả quán trọ lầu hai vốn dĩ đã cũ kỹ hoang tàn bây giờ tựa hồ là bị thổi bay đến hoàn toàn sụp đổ, những mảnh đất đá bị phản lực bắn ra tứ tung khắp nơi, thật may mà trước đó thôn dân nơi này sớm đã sơ tán thật xa nơi này, bằng không hậu quả thật khó mà có thể tưởng tượng.
Lúc bấy giờ Không Văn thần tăng từ trong đất đá sụp đổ bay lùi về phía sau, phóng người đến mái nhà cao nhất phía đối diện, thần sắc trở nên cảnh giác ngưng thần chằm chằm nhìn về phía Ngô Chính.
Chỉ thấy từ trong đống đổ nát có ba cái thân ảnh phóng lên trên cao, đó là một tên trung niên bạch y hai tay đang nắm lấy lưng áo của Ngô Chính và một tên trung niên cao lớn khác, linh hoạt tránh né đi đống đất đá bắn lên, sau đó chậm rãi từ tốn đáp xuống vị trí bên cạnh Tống Viễn Kiều hai người.
Ngay khi vừa tiếp đất, Ngô Chính còn chưa kịp đứng vững vàng liền đã liên mồm mở miệng khích bác: “ Tống Đại Hiệp, Ân Lục Hiệp, hai người hẳn là đã thấy rõ bản chất của lão trọc lừa kia, lão tuy là người xuất gia nhưng tham niệm và sát tâm rất lớn a ”
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.