Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống
Chương 61: Chương 61: Mang theo bên người bình hoa
Kieulao
28/09/2018
Lấy tình thế hiện nay của Nhậm Doanh Doanh trừ phi luôn luôn bám theo bên cạnh Ngô Chính mới có thể đảm bảo an toàn cho mình, bằng không không nghi ngờ trong vòng nay mai Nhật Nguyệt thần giáo lại muốn cho người truy bắt nàng.
Nhậm Doanh Doanh cùng Đông Phương Bất Bại trước nay vẫn luôn chơi ván bài lật ngửa nhàm chán, mặc dù nàng không biết tại sao Đông Phương Bất Bại không tìm một lý do nào đó để giết nàng nhưng là đó cũng là cơ hội hiếm hoi để Nhậm Doanh Doanh tận dụng, tuy nhiên lần này nàng lại chọn cách trái lệnh của Đông Phương Bất Bại, tin rằng lúc bấy giờ cơ hội đó của nàng cũng đã không còn nữa, chỉ có thể tự mình lại tạo cho mình một cơ hội khác, mà cơ hội khác đó tình cờ nàng lại nhìn thấy được trên người Ngô Chính.
- Ta hiểu tình cảnh của ngươi, nhưng là người xem tình cảnh của ta có khác biệt so với ngươi sao?
Ngô Chính vừa nói vừa làm động tác bất đắc dĩ, quả thật nếu chỉ nhìn ở mặt ngoài thì theo chân Ngô Chính thậm chí còn nguy hiểm hơn việc bị Nhật Nguyệt thần giáo toàn bộ người truy bắt, phải biết Ngô Chính là bị toàn bộ người trong giang hồ truy giết, một cái Nhật Nguyệt thần giáo nho nhỏ có thể so với toàn bộ giang hồ người sao!?
- Công tử là quá khiêm tốn, ngươi lúc này không phải là vẫn sống rất tốt đấy sao? Toàn bộ giang hồ cũng không làm khó được công tử, thêm một cái nữ tử bên cạnh lại có thể khó khăn sao?
Nhậm Doanh Doanh giọng điệu vẫn rất thành khẩn, nàng mặc dù không hiểu rõ tính cách của Ngô Chính, nhưng là trông thấy biểu hiện của hắn trước đó rất giống với loại người quái nhân, thường ngày hành vi rất thất thường không thể nào suy đoán, nhưng là lấy hắn có thể bị toàn bộ người trong giang hồ gắt gao truy sát mà vẫn nhởn nhơ không chết nói rõ hắn bản lĩnh rất cao cường, theo chân Ngô Chính trong tâm trí của Nhậm Doanh Doanh được mặc định là “an toàn”, không cần phải cân nhắc.
- Ta chỉ sợ là suốt ngày bị ngươi mê hoặc thần trí không minh mẫn a, nhưng là bên cạnh mang theo một bình hoa xem ra không tệ lắm...
Ngô Chính tựa như bị lời nói “vỗ mông ngựa” của Nhậm Doanh Doanh đánh động, lúc này đã bắt đầu trầm tư tỏ vẻ phân vân có nên mang theo nàng hay không.
- Mang theo ngươi cũng được thôi, nhưng là trước vẫn phải cho ta xem chân diện bình hoa này là như thế nào a.
Ngô Chính rất thích ý trêu chọc Nhậm Doanh Doanh, đối với hắn mà nói mang theo bình hoa bên người tác dụng duy nhất là để ngắm, ngoài ra còn là dùng để thu hút một đám vì “tiểu đệ đệ” mà mù con mắt của mình đến gây gỗ Ngô Chính tìm chết, phải nói sung sướng và phiền toái luôn luôn đi đôi, Ngô Chính đương nhiên ưu tiên sung sướng thỏa mãn con mắt của hắn trước sau đó lại suy tính.
- Chỉ đơn giản như vậy? Công tử sẽ không nuốt lời chứ?
Nhậm Doanh Doanh bị xem như là “bình hoa” để trong tâm rất bất bình nhưng cũng đan xen có chút đắc ý, nàng còn là không biết Ngô Chính bị bề ngoài của mình mê hoặc hay sao? Nàng trước nay rất tự tin vào diện mạo của mình đương nhiên là phải đắc ý, nhưng là bị xem như “bình hoa” cũng chính là nói nàng chỉ có thể dùng để ngắm chứ vô tác dụng a.
- Ngươi trông ta có giống như muốn nuốt lời?
Ngô Chính rất tỏ ra là người bị hại, đường đường nam nhi trượng phu đầu đội trời chân đạp đất có thể nào lại đi lừa dối một tiểu nha đầu? Đây là nói hắn làm nam nhi cũng quá thiếu khí khai đi, làm sao có thể không bực bội cơ chứ.
- Ta cũng tin đường đường Tiếu Diện Huyết Ma đại danh đỉnh đỉnh sẽ không lừa gạt một tiểu nữ như ta!
Nhậm Doanh Doanh trong lời nói cũng không quên khiêu khích châm biếm Ngô Chính, lúc bấy giờ nàng lại vén bức màn đi đến vị trí đối diện Ngô Chính sau đó an ổn tọa vị.
Lấy hết dũng khí đối diện Ngô Chính ánh mắt “dã thú” đang chằm chằm con mồi, Nhậm Doanh Doanh một tay nhẹ nhàng vén xuống vải lụa đang che đi dung mạo của mình, lúc bấy giờ chỉ thấy phía sau tấm lụa mỏng che giấu một diện mạo nữ tử xinh đẹp như hoa, song đồng tiễn thủy thần hồng xỉ bạch, tựa như thiên sinh lệ chất, thiều nhan nhã dung để Ngô Chính không thể rời đi ánh mắt.
Ngô Chính xem qua nguyên tác cũng biết được Nhậm Doanh Doanh dung mạo vô cùng xinh đẹp, trí tuệ cũng rất không kém, lúc bấy giờ được tận mắt kiến thức dung mạo xinh đẹp thanh thoát của nàng để Ngô Chính không khỏi trong lòng âm thầm nuối tiếc, nếu là gặp ở một hoàn cảnh khác có khi Ngô Chính cũng muốn rắp tâm chiếm nàng về làm bình hoa, hằng ngày nhìn ngắm cũng có thể phần nào thoải mái tâm can.
Nhưng là Ngô Chính rất biết điểm dừng, một cái thiên kiều bá mị Đông Phương Bạch cũng đủ để cho hắn chết mê chết mệt, nếu lại thêm một cái thiên sinh lệ chất Nhậm Doanh Doanh sợ là thần trí thật sự muốn mê mẫn không thể nào tịnh tâm, hơn nữa lấy Đông Phương Bạch bất chấp chiếm hữu tính cách có thể nào sẽ để cho hắn tự tung tự tác? Có khi nếu để nàng biết được Ngô Chính thật sự bị mê hoặc không biết sẽ dùng thủ đoạn nào để chơi chết Nhậm Doanh Doanh đây.
- Ta quyết định ngươi tốt nhất vẫn là mang theo vải lụa đi, không thể cứ để như vậy, tuyệt đối không thể tiện nghi cho kẻ khác tùy tiện có thể ngắm nhìn!
Ngô Chính cố gắng lấy lại tỉnh táo từ bỏ tâm tư xấu xa trong đầu lúc này ngồi thẳng lưng rất nghiêm túc đề nghị, phải nói Nhậm Doanh Doanh so về độ mê hoặc câu dẫn tuy là kém xa Đông Phương Bạch, nhưng thời điểm đó Ngô Chính tâm trí chịu quá nhiều áp lực nào có tâm tư đùa giỡn thưởng thức, ngược lại lúc bấy giờ tinh thần thư thái lại trông thấy một cái thanh lệ thoát tục nữ nhi, làm một tên nam nhi khỏe mạnh không có vấn đề về sinh lý nếu nói không động tâm mới thật sự là có vấn đề lớn.
- Phì...
Nhậm Doanh Doanh trông thấy biểu hiện của Ngô Chính không khỏi cười phì lên, nàng trong lòng rất vừa ý với phản ứng của Ngô Chính, hắn càng như vậy càng khiến nàng an tâm, chí ít nếu không thể dùng hảo cảm còn thể dùng dung mạo của mình để ràng buộc Ngô Chính, không để hắn dễ dàng thoát khỏi tầm tay.
- Ta hiện tại có thể theo bên cạnh công tử được chứ?
Nhậm Doanh Doanh một bên mang lên vải lụa che mặt một bên ôn nhu nói, cử chỉ tự nhiên thanh cao thoát tục trong lúc đứng ngồi đều để cho người khi nhìn vào tâm rất thoải mái.
- Ha ha, đương nhiên là có thể, nhưng là hai tên kia người của ngươi ta rất không muốn cũng mang theo a.
Ngô Chính cười to đáp lời đồng thời cũng từ chối lại mang thêm hai cái “vật nặng” vác lên trên vai, hắn ý muốn đã xong một nửa không cần phải thêm phiền toái, chỉ cần cùng Nhậm Doanh Doanh cạnh kề không rời một khoảng thời gian hẳn là có thể đạt được mục đích.
- Đương sẽ không làm phiền công tử, bọn hắn tự mình có nơi để trở về.
Nhậm Doanh Doanh ôn hòa mỉm cười đáp, sau đó lại gọi Lục Trúc ông, Lam Phượng Hoàng hai người cùng vào, ra lệnh bọn họ đến từ nơi nào lại trở về nơi đó.
Lục Trúc ông, Lam Phượng Hoàng hai người cũng rất hiểu ý, sau khi nghe lệnh đồng thời hướng về Ngô Chính lời nói đa tạ, sau đó đã ngay lập tức thu dọn hành trang ly khai nơi này.
Ngô Chính cũng không muốn tiếp tục nán lại đây, mang theo Nhậm Doanh Doanh hai người hướng về Lạc Dương thành tìm một quán trọ tạm dừng chân, trong lúc đó đương nhiên không quên thay đổi trang phục trở về diện mạo chân thật của Ngô Chính không còn trong hình dáng Tiếu Diện Huyết Ma khoa trương dễ nhận biết.
Nhậm Doanh Doanh một bên khi trông thấy Ngô Chính chân diện cũng không khỏi trố mắt lên mà nhìn, để nàng kinh ngạc không phải là cái gì anh tuấn dung mạo mà là Ngô Chính tuổi tác thật sự để nàng không thể tin tưởng được.
Từ ngoại hình có thể đoán được Ngô Chính năm nay không quá hai mươi, nhưng là bằng chừng ấy tuổi làm sao có thể cường đại như thế, có thể nào hắn là tu luyện võ công từ khi còn trong bụng mẹ!? Hơn nữa huyết tính ma danh lại cực thịnh thậm chí bị nhân sĩ trong giang hồ đều gọi bằng cái tên ma đầu, nói rõ trong chừng ấy năm tháng Ngô Chính đã trải qua giết chóc đếm không biết bao nhiêu lần, nhưng hắn là như thế nào có thể từ trong hoàn cảnh như thế sống sót đến bây giờ?
Hiếu kỳ nối liền hiếu kỳ để Ngô Chính trong mắt Nhậm Doanh Doanh đã hoàn toàn bị xem như là một tên yêu nghiệt quái thai, đáng ra nếu Ngô Chính từ trong hoàn cảnh kia lớn lên thì tính cách phải cực kỳ lạnh lùng băng lãnh mới phải, hơn nữa lần đầu gặp được Ngô Chính hắn còn là đang trong trạng thái “đau khổ” vì huynh đệ a, lúc bình thường tuy là có chút khó hiểu nhưng vẫn là bộc lộ cảm xúc rất tốt không giống như là một tên hiếu sát, đối diện hiếu kỳ Nhậm Doanh Doanh trong lòng thật sự là không thể lý giải nổi.
Nhậm Doanh Doanh cùng Đông Phương Bất Bại trước nay vẫn luôn chơi ván bài lật ngửa nhàm chán, mặc dù nàng không biết tại sao Đông Phương Bất Bại không tìm một lý do nào đó để giết nàng nhưng là đó cũng là cơ hội hiếm hoi để Nhậm Doanh Doanh tận dụng, tuy nhiên lần này nàng lại chọn cách trái lệnh của Đông Phương Bất Bại, tin rằng lúc bấy giờ cơ hội đó của nàng cũng đã không còn nữa, chỉ có thể tự mình lại tạo cho mình một cơ hội khác, mà cơ hội khác đó tình cờ nàng lại nhìn thấy được trên người Ngô Chính.
- Ta hiểu tình cảnh của ngươi, nhưng là người xem tình cảnh của ta có khác biệt so với ngươi sao?
Ngô Chính vừa nói vừa làm động tác bất đắc dĩ, quả thật nếu chỉ nhìn ở mặt ngoài thì theo chân Ngô Chính thậm chí còn nguy hiểm hơn việc bị Nhật Nguyệt thần giáo toàn bộ người truy bắt, phải biết Ngô Chính là bị toàn bộ người trong giang hồ truy giết, một cái Nhật Nguyệt thần giáo nho nhỏ có thể so với toàn bộ giang hồ người sao!?
- Công tử là quá khiêm tốn, ngươi lúc này không phải là vẫn sống rất tốt đấy sao? Toàn bộ giang hồ cũng không làm khó được công tử, thêm một cái nữ tử bên cạnh lại có thể khó khăn sao?
Nhậm Doanh Doanh giọng điệu vẫn rất thành khẩn, nàng mặc dù không hiểu rõ tính cách của Ngô Chính, nhưng là trông thấy biểu hiện của hắn trước đó rất giống với loại người quái nhân, thường ngày hành vi rất thất thường không thể nào suy đoán, nhưng là lấy hắn có thể bị toàn bộ người trong giang hồ gắt gao truy sát mà vẫn nhởn nhơ không chết nói rõ hắn bản lĩnh rất cao cường, theo chân Ngô Chính trong tâm trí của Nhậm Doanh Doanh được mặc định là “an toàn”, không cần phải cân nhắc.
- Ta chỉ sợ là suốt ngày bị ngươi mê hoặc thần trí không minh mẫn a, nhưng là bên cạnh mang theo một bình hoa xem ra không tệ lắm...
Ngô Chính tựa như bị lời nói “vỗ mông ngựa” của Nhậm Doanh Doanh đánh động, lúc này đã bắt đầu trầm tư tỏ vẻ phân vân có nên mang theo nàng hay không.
- Mang theo ngươi cũng được thôi, nhưng là trước vẫn phải cho ta xem chân diện bình hoa này là như thế nào a.
Ngô Chính rất thích ý trêu chọc Nhậm Doanh Doanh, đối với hắn mà nói mang theo bình hoa bên người tác dụng duy nhất là để ngắm, ngoài ra còn là dùng để thu hút một đám vì “tiểu đệ đệ” mà mù con mắt của mình đến gây gỗ Ngô Chính tìm chết, phải nói sung sướng và phiền toái luôn luôn đi đôi, Ngô Chính đương nhiên ưu tiên sung sướng thỏa mãn con mắt của hắn trước sau đó lại suy tính.
- Chỉ đơn giản như vậy? Công tử sẽ không nuốt lời chứ?
Nhậm Doanh Doanh bị xem như là “bình hoa” để trong tâm rất bất bình nhưng cũng đan xen có chút đắc ý, nàng còn là không biết Ngô Chính bị bề ngoài của mình mê hoặc hay sao? Nàng trước nay rất tự tin vào diện mạo của mình đương nhiên là phải đắc ý, nhưng là bị xem như “bình hoa” cũng chính là nói nàng chỉ có thể dùng để ngắm chứ vô tác dụng a.
- Ngươi trông ta có giống như muốn nuốt lời?
Ngô Chính rất tỏ ra là người bị hại, đường đường nam nhi trượng phu đầu đội trời chân đạp đất có thể nào lại đi lừa dối một tiểu nha đầu? Đây là nói hắn làm nam nhi cũng quá thiếu khí khai đi, làm sao có thể không bực bội cơ chứ.
- Ta cũng tin đường đường Tiếu Diện Huyết Ma đại danh đỉnh đỉnh sẽ không lừa gạt một tiểu nữ như ta!
Nhậm Doanh Doanh trong lời nói cũng không quên khiêu khích châm biếm Ngô Chính, lúc bấy giờ nàng lại vén bức màn đi đến vị trí đối diện Ngô Chính sau đó an ổn tọa vị.
Lấy hết dũng khí đối diện Ngô Chính ánh mắt “dã thú” đang chằm chằm con mồi, Nhậm Doanh Doanh một tay nhẹ nhàng vén xuống vải lụa đang che đi dung mạo của mình, lúc bấy giờ chỉ thấy phía sau tấm lụa mỏng che giấu một diện mạo nữ tử xinh đẹp như hoa, song đồng tiễn thủy thần hồng xỉ bạch, tựa như thiên sinh lệ chất, thiều nhan nhã dung để Ngô Chính không thể rời đi ánh mắt.
Ngô Chính xem qua nguyên tác cũng biết được Nhậm Doanh Doanh dung mạo vô cùng xinh đẹp, trí tuệ cũng rất không kém, lúc bấy giờ được tận mắt kiến thức dung mạo xinh đẹp thanh thoát của nàng để Ngô Chính không khỏi trong lòng âm thầm nuối tiếc, nếu là gặp ở một hoàn cảnh khác có khi Ngô Chính cũng muốn rắp tâm chiếm nàng về làm bình hoa, hằng ngày nhìn ngắm cũng có thể phần nào thoải mái tâm can.
Nhưng là Ngô Chính rất biết điểm dừng, một cái thiên kiều bá mị Đông Phương Bạch cũng đủ để cho hắn chết mê chết mệt, nếu lại thêm một cái thiên sinh lệ chất Nhậm Doanh Doanh sợ là thần trí thật sự muốn mê mẫn không thể nào tịnh tâm, hơn nữa lấy Đông Phương Bạch bất chấp chiếm hữu tính cách có thể nào sẽ để cho hắn tự tung tự tác? Có khi nếu để nàng biết được Ngô Chính thật sự bị mê hoặc không biết sẽ dùng thủ đoạn nào để chơi chết Nhậm Doanh Doanh đây.
- Ta quyết định ngươi tốt nhất vẫn là mang theo vải lụa đi, không thể cứ để như vậy, tuyệt đối không thể tiện nghi cho kẻ khác tùy tiện có thể ngắm nhìn!
Ngô Chính cố gắng lấy lại tỉnh táo từ bỏ tâm tư xấu xa trong đầu lúc này ngồi thẳng lưng rất nghiêm túc đề nghị, phải nói Nhậm Doanh Doanh so về độ mê hoặc câu dẫn tuy là kém xa Đông Phương Bạch, nhưng thời điểm đó Ngô Chính tâm trí chịu quá nhiều áp lực nào có tâm tư đùa giỡn thưởng thức, ngược lại lúc bấy giờ tinh thần thư thái lại trông thấy một cái thanh lệ thoát tục nữ nhi, làm một tên nam nhi khỏe mạnh không có vấn đề về sinh lý nếu nói không động tâm mới thật sự là có vấn đề lớn.
- Phì...
Nhậm Doanh Doanh trông thấy biểu hiện của Ngô Chính không khỏi cười phì lên, nàng trong lòng rất vừa ý với phản ứng của Ngô Chính, hắn càng như vậy càng khiến nàng an tâm, chí ít nếu không thể dùng hảo cảm còn thể dùng dung mạo của mình để ràng buộc Ngô Chính, không để hắn dễ dàng thoát khỏi tầm tay.
- Ta hiện tại có thể theo bên cạnh công tử được chứ?
Nhậm Doanh Doanh một bên mang lên vải lụa che mặt một bên ôn nhu nói, cử chỉ tự nhiên thanh cao thoát tục trong lúc đứng ngồi đều để cho người khi nhìn vào tâm rất thoải mái.
- Ha ha, đương nhiên là có thể, nhưng là hai tên kia người của ngươi ta rất không muốn cũng mang theo a.
Ngô Chính cười to đáp lời đồng thời cũng từ chối lại mang thêm hai cái “vật nặng” vác lên trên vai, hắn ý muốn đã xong một nửa không cần phải thêm phiền toái, chỉ cần cùng Nhậm Doanh Doanh cạnh kề không rời một khoảng thời gian hẳn là có thể đạt được mục đích.
- Đương sẽ không làm phiền công tử, bọn hắn tự mình có nơi để trở về.
Nhậm Doanh Doanh ôn hòa mỉm cười đáp, sau đó lại gọi Lục Trúc ông, Lam Phượng Hoàng hai người cùng vào, ra lệnh bọn họ đến từ nơi nào lại trở về nơi đó.
Lục Trúc ông, Lam Phượng Hoàng hai người cũng rất hiểu ý, sau khi nghe lệnh đồng thời hướng về Ngô Chính lời nói đa tạ, sau đó đã ngay lập tức thu dọn hành trang ly khai nơi này.
Ngô Chính cũng không muốn tiếp tục nán lại đây, mang theo Nhậm Doanh Doanh hai người hướng về Lạc Dương thành tìm một quán trọ tạm dừng chân, trong lúc đó đương nhiên không quên thay đổi trang phục trở về diện mạo chân thật của Ngô Chính không còn trong hình dáng Tiếu Diện Huyết Ma khoa trương dễ nhận biết.
Nhậm Doanh Doanh một bên khi trông thấy Ngô Chính chân diện cũng không khỏi trố mắt lên mà nhìn, để nàng kinh ngạc không phải là cái gì anh tuấn dung mạo mà là Ngô Chính tuổi tác thật sự để nàng không thể tin tưởng được.
Từ ngoại hình có thể đoán được Ngô Chính năm nay không quá hai mươi, nhưng là bằng chừng ấy tuổi làm sao có thể cường đại như thế, có thể nào hắn là tu luyện võ công từ khi còn trong bụng mẹ!? Hơn nữa huyết tính ma danh lại cực thịnh thậm chí bị nhân sĩ trong giang hồ đều gọi bằng cái tên ma đầu, nói rõ trong chừng ấy năm tháng Ngô Chính đã trải qua giết chóc đếm không biết bao nhiêu lần, nhưng hắn là như thế nào có thể từ trong hoàn cảnh như thế sống sót đến bây giờ?
Hiếu kỳ nối liền hiếu kỳ để Ngô Chính trong mắt Nhậm Doanh Doanh đã hoàn toàn bị xem như là một tên yêu nghiệt quái thai, đáng ra nếu Ngô Chính từ trong hoàn cảnh kia lớn lên thì tính cách phải cực kỳ lạnh lùng băng lãnh mới phải, hơn nữa lần đầu gặp được Ngô Chính hắn còn là đang trong trạng thái “đau khổ” vì huynh đệ a, lúc bình thường tuy là có chút khó hiểu nhưng vẫn là bộc lộ cảm xúc rất tốt không giống như là một tên hiếu sát, đối diện hiếu kỳ Nhậm Doanh Doanh trong lòng thật sự là không thể lý giải nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.