Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống
Chương 68: Chương 68: Tình tiết chỉ xuất hiện trong truyền thuyết tái hiện!
Kieulao
28/09/2018
Cùng thời điểm Phong Thanh Dương cùng Xung Hư đạo trưởng nhận được lời cảnh báo, Ngô Chính lúc này đã ly khai Lạc Dương thành mang theo Nhậm Doanh Doanh đang lang thang trong lục lâm.
- Tiểu nha đầu ngươi đây là lại muốn làm gì?
Ngô Chính thần sắc bực bội rất thiếu kiên nhẫn nói, hai người ly khai Lạc Dương thành đã hai ngày trôi qua, Nhậm Doanh Doanh lúc bấy giờ tự dưng vô duyên vô cớ lại ngồi xuống tại chỗ gục mặt hai tay ôm gối tựa hồ lại muốn giận dỗi Ngô Chính điều gì đó.
- Ta trông giống tiểu nha đầu lắm sao? Ta còn muốn lớn hơn ngươi a.
Nhậm Doanh Doanh ngẩng đầu lên trong mắt rưng rưng lệ ủy khuất nói, trong hai ngày qua nàng loay hoay hiếu kỳ muốn biết Ngô Chính danh tính tuổi tác thực nên nhiều lần mở lời tra hỏi, Ngô Chính cũng không ngại cho nàng biết tuổi tác của hắn còn trẻ trung hơn nàng đến hai tuổi, để Nhậm Doanh Doanh kinh ngạc khôn nguôi nhưng cũng rất ủy khuất luôn bị Ngô Chính gọi nàng là “tiểu nữ”, “nha đầu”, lại còn cả “bình hoa” cũng nằm trong danh sách.
- Thân thể đúng là phát triển rất tốt, ừm, không tệ, ngươi tựa hồ là giống một bình hoa hơn.
Ngô Chính ánh mắt rất tham lam như thường lệ mọi khi không từ bỏ cơ hội trêu hoa ghẹo nguyệt, tuy là có chút buồn bực di chuyển chậm chạp nhưng mang theo bên cạnh một cái bình hoa rất không tệ, chí ít trong lúc độc hành nhàm chán không cần phải tìm hệ thống “đọ não” hố nhau làm vui.
- Ngươi còn nói!? Bắt ta đi suốt hai ngày liền không được dừng chân, ta không muốn đi nữa a.
Nhậm Doanh Doanh càng nói càng cảm thấy ủy khuất hai mắt rưng rưng, như thế nào Ngô Chính lại không một chút thương hoa tiếc ngọc nâng niu chiều chuộng ngược lại còn bỏ mặc nàng không đoái hoài!? Suốt hai ngày đường vẫn một trước một sau không chịu dừng bước chân.
- Không phải là ngươi muốn ta cứu Nhậm Ngã Hành hay sao? Ta không phải là vì nghĩ cho ngươi mới nôn nóng muốn đến nơi hay sao?
Ngô Chính trêu hoa ghẹo nguyệt tựa hồ muốn nghiện rồi, trong lời nói hoàn toàn bất chấp không còn một chút liêm sỉ mặt dày nói ra một cái lý do không một chút khiến người khác tin tưởng thuyết phục.
- Hu hu... ta không đi được nữa mà...
Nhậm Doanh Doanh bị Ngô Chính không thương tiếc bắt nạt để nàng trong lòng cực kỳ uất ức lúc này khóc to lên.
- Ài, hài tử thật khó nuông chiều a, được rồi được rồi! Chúng ta tìm nơi dừng chân là được.
Ngô Chính cũng là tương đối chai mặt với nước mắt nữ nhi, lấy Ngô Chính hiểu biết tính cách của Nhậm Doanh Doanh tuyệt đối là nữ tử mạnh mẽ, nhẫn nhịn tâm cơ cũng là cực tốt, nàng tuổi thơ chính là lớn lên dưới ánh mắt Đông Phương Bạch nhìn chằm chằm chịu áp lực phải đóng giả một tiểu nha đầu ngây thơ trong sáng không biết gì, nàng chân thật mục đích là làm nguôi đi tính cảnh giác của Đông Phương Bạch, trong lúc đó lại luôn toan tính cách giải thoát Nhậm Ngã Hoành phụ thân của nàng, bây giờ có thể nào chỉ vì một chút ủy khuất mà khóc to? Đây hoàn toàn chính là cố ý làm khó Ngô Chính hòng phát tiết cơn giận của nàng a.
- Híc híc... ngươi cõng ta!
Nhậm Doanh Doanh thật giống như tiểu hài tử nhem nhuốc lau đi nước mắt nũng nịu nói, quả thật đúng như Ngô Chính đoán Nhậm Doanh Doanh chính là muốn phát tiết trong lòng ủy khuất, lúc này tuy là làm mặt nai nhưng trong tâm rất là cáo già đắc ý muốn được voi đòi tiên.
- Ta cầu còn không được, mỹ nhân mau mau lên lưng, ta rất tình nguyện a!
Nhậm Doanh Doanh đúng là gãi trúng chỗ ngứa, Ngô Chính làm nam nhi đương nhiên là muốn động chạm mỹ nhân, cơ hội thật tốt đến tay Ngô Chính cũng không ngu ngốc bỏ lỡ liền muốn thành toàn cho nàng, lúc này quay lưng liền cúi người tình nguyện làm con ngựa mặc cho nàng cưỡi.
- Không muốn ngươi cõng nữa, ta tự đi!
Nhậm Doanh Doanh cực kỳ điên tiết giận dỗi đáp hoàn toàn không còn “đi không được” bộ dáng, nhanh chóng đứng dậy bỏ mặc không đoái hoài Ngô Chính nhao nhao đã vượt lên phía trước, phải nói Ngô Chính mặt dày bất tử hơn nữa không một chút thương hoa tiếc ngọc để Nhậm Doanh Doanh nàng hữu tâm vô lực giơ tay chào thua.
- Ài, hài tử thật khó để nuông chiều a.
Ngô Chính làm bộ mặt “cụ non” lắc đầu thở dài sau đó cặm cụi theo sau, làm nam nhi hắn cũng rất muốn nuông chiều nàng như là bảo bối nhưng tuyết đối phải kìm chế không thể tự lọt hố a, chỉ có thể dùng thời gian biện pháp để đạt mục đích mà thôi.
Hai người một đường một trước một sau lẳng lặng mà đi không nói lời nào rất nhanh đã tìm được một tòa thành phụ cận.
Đi vào bên trong nơi này cũng tương đối náo nhiệt ồn ào đông người qua lại, Ngô Chính tùy ý tìm một tửu điếm làm điểm dừng chân lưu lại nơi này.
Bên trong tửu điểm tầng hai tương đối vắng vẻ chỉ dành cho các công tử phú gia nhà giàu nhiều tiền lắm của để đốt phá, còn tầng chệch bên dưới thì ngược lại lúc nào cũng tấp nập nhân sĩ giang hồ thô thiển loại người ghé đến dùng bữa cơm cạn chén rượu, cũng là nơi dễ dàng xảy ra ẩu đả quấy phá nhất, chỉ cần hai bên bàn người không hợp mắt nhau đôi ba câu đá xéo chữi qua mắng lại thì y như rằng lại muốn động tay động chân, dùng vũ lực giải quyết mâu thuẫn.
Ngô Chính tất nhiên không muốn chướng mắt phiền phức an ổn leo lên tầng hai, chọn một góc bàn bên cạnh cửa sổ tọa vị, sau khi ổn định chỗ ngồi liền có một tên tiểu nhị tiếp cận đến khách khí nói.
- Khách quan không biết ngài muốn dùng gì?
- Hảo tửu, món ngon!
Ngô Chính nhàn nhạt đáp lời, ngay sau đó tiểu nhị nhanh nhẹn đã mang lên một bình hảo tửu cùng rất nhiều thượng hạng món ăn, phải nói một khi đã lên tầng hai chính là bị chém không một chút thương tiếc, một bàn ăn thế này liền tiêu tốn một lượng bạc kèm cả “phí dịch vụ” cho thêm, nhưng là Ngô Chính năm năm đi cướp của đốt nhà đương nhiên sẽ không thiếu tiền cũng không để ý đến tiền bạc vật ngoài thân.
- Sư phụ, thật sự là sư phụ, ha ha, không ngờ có thể gặp lại sư phụ ở đây a!
Đương lúc Ngô Chính dùng bữa bỗng nhiên từ cầu thang đi lên một nam một nữ chính là Lâm Bình Chi cùng Nhạc Linh San hai người, Lâm Bình Chi trông thấy Ngô Chính ban đầu có hơi kinh ngạc sau đó lại mừng rỡ cười to kêu lên.
- Tiểu tử ngươi sao lại đến đây!?
Ngô Chính không để tâm bỗng nhiên nghe được Lâm Bình Chi kêu gọi không khỏi một mặt thất thần ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hắn đáp lời.
- Ta phải hỏi sư phụ mới đúng, sao sư phụ tự dưng lại xuất hiện ở đây, còn có sư nươ... à không, còn có Đông Phương cô nương sao không đi cùng?
Lâm Bình Chi thần sắc kinh hỉ kéo tay Nhạc Linh San đến vị trí của Ngô Chính nhanh chóng mang ghế đến cùng nhau ngồi xuống, đang lúc định hỏi thăm sư nương thì lại trông thấy Ngô Chính bên người đi cùng nữ tử che mặt còn tưởng rằng sư phụ là muốn nhất tiễn song điêu, tâm ý tựa hồ tương thông liền nhanh trí thay đổi cách xưng hô từ sư nương đã chuyển thành Đông Phương cô nương.
Nhạc Linh San ngoan ngoãn yên lặng ngồi một bên, lúc bấy giờ đang thất thần tâm tư rối loạn không còn nghĩ được gì nữa rồi, trước mắt thân ảnh thanh niên này không phải là Ngô Chính bằng hữu rất thân thiết với Lệnh Hồ Xung sao? Tại sao bây giờ lại trở thành lệnh sư Lâm Bình Chi rồi!?
Nhạc Linh San một đường kề cạnh Lâm Bình Chi không ít lần nghe hắn kể về sư phụ của mình, hơn nữa trông thần sắc lúc kể vô cùng sùng bái tôn kính không giống như là giả tạo, lại nói nàng lúc bấy giờ đã chấp nhận tình cảm của Lâm Bình Chi còn đồng ý mãi mãi ở bên cạnh hắn, cho nên khi trông thấy Ngô Chính xuất hiện khiến nàng trong lòng tự dưng nhớ đến Lệnh Hồ Xung đại sư huynh cảm thấy thập phần đắng ngắt tư vị.
- Ta có việc một mình ra ngoài, tiểu tử ngươi không lo rèn luyện cho tốt sao lại đi cùng với Nhạc cô nương? Còn Lệnh Hồ Xung tại sao không đi cùng?
Ngô Chính trông thấy tình huống lúc bấy giờ cực kỳ ác thú vị giả vờ không hay biết chuyện gì thản nhiên đối đáp, phải nói tình cảnh của Ngô Chính lúc này tương tự tình tiết máu chó chỉ xuất hiện ở trong truyền thuyết được cổ nhân kể lại, bản thân Ngô Chính là đi ngoại tình tình cờ bị đồ nhi bắt gặp đồng thời tâm ý tương thông cùng nhau hợp diễn bao che cho hắn, còn hắn thân làm sư phụ lại bắt gặp người yêu bằng hữu lúc này đang ngoại tình với đồ nhi cũng là giả vờ không hay không biết một bên hứng thú xem kịch, cổ nhân thời xưa lời nói quả nhiên không sai, đạo lý này chính là thầy nào trò nấy, là ngưu tầm ngưu mã tầm mã a.
Nhậm Doanh Doanh một bên trông thấy cũng kinh nghi không thôi, thanh niên trước mắt ngoại hình tuổi tác tuyệt đối là lớn hơn Ngô Chính a, như thế nào lại có thể ngược đời hắn là đồ nhi còn Ngô Chính tuổi tác nhỏ hơn lại là sư phụ!? Này cũng để cho nàng quá khó tin tưởng đi.
- Tiểu nha đầu ngươi đây là lại muốn làm gì?
Ngô Chính thần sắc bực bội rất thiếu kiên nhẫn nói, hai người ly khai Lạc Dương thành đã hai ngày trôi qua, Nhậm Doanh Doanh lúc bấy giờ tự dưng vô duyên vô cớ lại ngồi xuống tại chỗ gục mặt hai tay ôm gối tựa hồ lại muốn giận dỗi Ngô Chính điều gì đó.
- Ta trông giống tiểu nha đầu lắm sao? Ta còn muốn lớn hơn ngươi a.
Nhậm Doanh Doanh ngẩng đầu lên trong mắt rưng rưng lệ ủy khuất nói, trong hai ngày qua nàng loay hoay hiếu kỳ muốn biết Ngô Chính danh tính tuổi tác thực nên nhiều lần mở lời tra hỏi, Ngô Chính cũng không ngại cho nàng biết tuổi tác của hắn còn trẻ trung hơn nàng đến hai tuổi, để Nhậm Doanh Doanh kinh ngạc khôn nguôi nhưng cũng rất ủy khuất luôn bị Ngô Chính gọi nàng là “tiểu nữ”, “nha đầu”, lại còn cả “bình hoa” cũng nằm trong danh sách.
- Thân thể đúng là phát triển rất tốt, ừm, không tệ, ngươi tựa hồ là giống một bình hoa hơn.
Ngô Chính ánh mắt rất tham lam như thường lệ mọi khi không từ bỏ cơ hội trêu hoa ghẹo nguyệt, tuy là có chút buồn bực di chuyển chậm chạp nhưng mang theo bên cạnh một cái bình hoa rất không tệ, chí ít trong lúc độc hành nhàm chán không cần phải tìm hệ thống “đọ não” hố nhau làm vui.
- Ngươi còn nói!? Bắt ta đi suốt hai ngày liền không được dừng chân, ta không muốn đi nữa a.
Nhậm Doanh Doanh càng nói càng cảm thấy ủy khuất hai mắt rưng rưng, như thế nào Ngô Chính lại không một chút thương hoa tiếc ngọc nâng niu chiều chuộng ngược lại còn bỏ mặc nàng không đoái hoài!? Suốt hai ngày đường vẫn một trước một sau không chịu dừng bước chân.
- Không phải là ngươi muốn ta cứu Nhậm Ngã Hành hay sao? Ta không phải là vì nghĩ cho ngươi mới nôn nóng muốn đến nơi hay sao?
Ngô Chính trêu hoa ghẹo nguyệt tựa hồ muốn nghiện rồi, trong lời nói hoàn toàn bất chấp không còn một chút liêm sỉ mặt dày nói ra một cái lý do không một chút khiến người khác tin tưởng thuyết phục.
- Hu hu... ta không đi được nữa mà...
Nhậm Doanh Doanh bị Ngô Chính không thương tiếc bắt nạt để nàng trong lòng cực kỳ uất ức lúc này khóc to lên.
- Ài, hài tử thật khó nuông chiều a, được rồi được rồi! Chúng ta tìm nơi dừng chân là được.
Ngô Chính cũng là tương đối chai mặt với nước mắt nữ nhi, lấy Ngô Chính hiểu biết tính cách của Nhậm Doanh Doanh tuyệt đối là nữ tử mạnh mẽ, nhẫn nhịn tâm cơ cũng là cực tốt, nàng tuổi thơ chính là lớn lên dưới ánh mắt Đông Phương Bạch nhìn chằm chằm chịu áp lực phải đóng giả một tiểu nha đầu ngây thơ trong sáng không biết gì, nàng chân thật mục đích là làm nguôi đi tính cảnh giác của Đông Phương Bạch, trong lúc đó lại luôn toan tính cách giải thoát Nhậm Ngã Hoành phụ thân của nàng, bây giờ có thể nào chỉ vì một chút ủy khuất mà khóc to? Đây hoàn toàn chính là cố ý làm khó Ngô Chính hòng phát tiết cơn giận của nàng a.
- Híc híc... ngươi cõng ta!
Nhậm Doanh Doanh thật giống như tiểu hài tử nhem nhuốc lau đi nước mắt nũng nịu nói, quả thật đúng như Ngô Chính đoán Nhậm Doanh Doanh chính là muốn phát tiết trong lòng ủy khuất, lúc này tuy là làm mặt nai nhưng trong tâm rất là cáo già đắc ý muốn được voi đòi tiên.
- Ta cầu còn không được, mỹ nhân mau mau lên lưng, ta rất tình nguyện a!
Nhậm Doanh Doanh đúng là gãi trúng chỗ ngứa, Ngô Chính làm nam nhi đương nhiên là muốn động chạm mỹ nhân, cơ hội thật tốt đến tay Ngô Chính cũng không ngu ngốc bỏ lỡ liền muốn thành toàn cho nàng, lúc này quay lưng liền cúi người tình nguyện làm con ngựa mặc cho nàng cưỡi.
- Không muốn ngươi cõng nữa, ta tự đi!
Nhậm Doanh Doanh cực kỳ điên tiết giận dỗi đáp hoàn toàn không còn “đi không được” bộ dáng, nhanh chóng đứng dậy bỏ mặc không đoái hoài Ngô Chính nhao nhao đã vượt lên phía trước, phải nói Ngô Chính mặt dày bất tử hơn nữa không một chút thương hoa tiếc ngọc để Nhậm Doanh Doanh nàng hữu tâm vô lực giơ tay chào thua.
- Ài, hài tử thật khó để nuông chiều a.
Ngô Chính làm bộ mặt “cụ non” lắc đầu thở dài sau đó cặm cụi theo sau, làm nam nhi hắn cũng rất muốn nuông chiều nàng như là bảo bối nhưng tuyết đối phải kìm chế không thể tự lọt hố a, chỉ có thể dùng thời gian biện pháp để đạt mục đích mà thôi.
Hai người một đường một trước một sau lẳng lặng mà đi không nói lời nào rất nhanh đã tìm được một tòa thành phụ cận.
Đi vào bên trong nơi này cũng tương đối náo nhiệt ồn ào đông người qua lại, Ngô Chính tùy ý tìm một tửu điếm làm điểm dừng chân lưu lại nơi này.
Bên trong tửu điểm tầng hai tương đối vắng vẻ chỉ dành cho các công tử phú gia nhà giàu nhiều tiền lắm của để đốt phá, còn tầng chệch bên dưới thì ngược lại lúc nào cũng tấp nập nhân sĩ giang hồ thô thiển loại người ghé đến dùng bữa cơm cạn chén rượu, cũng là nơi dễ dàng xảy ra ẩu đả quấy phá nhất, chỉ cần hai bên bàn người không hợp mắt nhau đôi ba câu đá xéo chữi qua mắng lại thì y như rằng lại muốn động tay động chân, dùng vũ lực giải quyết mâu thuẫn.
Ngô Chính tất nhiên không muốn chướng mắt phiền phức an ổn leo lên tầng hai, chọn một góc bàn bên cạnh cửa sổ tọa vị, sau khi ổn định chỗ ngồi liền có một tên tiểu nhị tiếp cận đến khách khí nói.
- Khách quan không biết ngài muốn dùng gì?
- Hảo tửu, món ngon!
Ngô Chính nhàn nhạt đáp lời, ngay sau đó tiểu nhị nhanh nhẹn đã mang lên một bình hảo tửu cùng rất nhiều thượng hạng món ăn, phải nói một khi đã lên tầng hai chính là bị chém không một chút thương tiếc, một bàn ăn thế này liền tiêu tốn một lượng bạc kèm cả “phí dịch vụ” cho thêm, nhưng là Ngô Chính năm năm đi cướp của đốt nhà đương nhiên sẽ không thiếu tiền cũng không để ý đến tiền bạc vật ngoài thân.
- Sư phụ, thật sự là sư phụ, ha ha, không ngờ có thể gặp lại sư phụ ở đây a!
Đương lúc Ngô Chính dùng bữa bỗng nhiên từ cầu thang đi lên một nam một nữ chính là Lâm Bình Chi cùng Nhạc Linh San hai người, Lâm Bình Chi trông thấy Ngô Chính ban đầu có hơi kinh ngạc sau đó lại mừng rỡ cười to kêu lên.
- Tiểu tử ngươi sao lại đến đây!?
Ngô Chính không để tâm bỗng nhiên nghe được Lâm Bình Chi kêu gọi không khỏi một mặt thất thần ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hắn đáp lời.
- Ta phải hỏi sư phụ mới đúng, sao sư phụ tự dưng lại xuất hiện ở đây, còn có sư nươ... à không, còn có Đông Phương cô nương sao không đi cùng?
Lâm Bình Chi thần sắc kinh hỉ kéo tay Nhạc Linh San đến vị trí của Ngô Chính nhanh chóng mang ghế đến cùng nhau ngồi xuống, đang lúc định hỏi thăm sư nương thì lại trông thấy Ngô Chính bên người đi cùng nữ tử che mặt còn tưởng rằng sư phụ là muốn nhất tiễn song điêu, tâm ý tựa hồ tương thông liền nhanh trí thay đổi cách xưng hô từ sư nương đã chuyển thành Đông Phương cô nương.
Nhạc Linh San ngoan ngoãn yên lặng ngồi một bên, lúc bấy giờ đang thất thần tâm tư rối loạn không còn nghĩ được gì nữa rồi, trước mắt thân ảnh thanh niên này không phải là Ngô Chính bằng hữu rất thân thiết với Lệnh Hồ Xung sao? Tại sao bây giờ lại trở thành lệnh sư Lâm Bình Chi rồi!?
Nhạc Linh San một đường kề cạnh Lâm Bình Chi không ít lần nghe hắn kể về sư phụ của mình, hơn nữa trông thần sắc lúc kể vô cùng sùng bái tôn kính không giống như là giả tạo, lại nói nàng lúc bấy giờ đã chấp nhận tình cảm của Lâm Bình Chi còn đồng ý mãi mãi ở bên cạnh hắn, cho nên khi trông thấy Ngô Chính xuất hiện khiến nàng trong lòng tự dưng nhớ đến Lệnh Hồ Xung đại sư huynh cảm thấy thập phần đắng ngắt tư vị.
- Ta có việc một mình ra ngoài, tiểu tử ngươi không lo rèn luyện cho tốt sao lại đi cùng với Nhạc cô nương? Còn Lệnh Hồ Xung tại sao không đi cùng?
Ngô Chính trông thấy tình huống lúc bấy giờ cực kỳ ác thú vị giả vờ không hay biết chuyện gì thản nhiên đối đáp, phải nói tình cảnh của Ngô Chính lúc này tương tự tình tiết máu chó chỉ xuất hiện ở trong truyền thuyết được cổ nhân kể lại, bản thân Ngô Chính là đi ngoại tình tình cờ bị đồ nhi bắt gặp đồng thời tâm ý tương thông cùng nhau hợp diễn bao che cho hắn, còn hắn thân làm sư phụ lại bắt gặp người yêu bằng hữu lúc này đang ngoại tình với đồ nhi cũng là giả vờ không hay không biết một bên hứng thú xem kịch, cổ nhân thời xưa lời nói quả nhiên không sai, đạo lý này chính là thầy nào trò nấy, là ngưu tầm ngưu mã tầm mã a.
Nhậm Doanh Doanh một bên trông thấy cũng kinh nghi không thôi, thanh niên trước mắt ngoại hình tuổi tác tuyệt đối là lớn hơn Ngô Chính a, như thế nào lại có thể ngược đời hắn là đồ nhi còn Ngô Chính tuổi tác nhỏ hơn lại là sư phụ!? Này cũng để cho nàng quá khó tin tưởng đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.