Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống
Chương 78: Chương 78: Là thật hay là giả!?
Kieulao
28/09/2018
- Thái sư thúc, người có bị thương hay không?
Nhạc Linh San lúc này chạy đến bên cạnh Phong Thanh Dương nắm lấy tay áo quan tâm thăm hỏi, trong lúc nhất thời cũng không quên nhìn qua Ngô Chính ánh mắt tương đối phức tạp.
- Ta không sao, vẫn là nhờ tiểu hữu đây thủ hạ lưu tình.
Phong Thanh Dương một tay sờ lên đầu Nhạc Linh San một bên ôn hòa cười nói, tuy nhiên Phong Thanh Dương quan sát được ánh mắt của Nhạc Linh San khi nhìn về phía Ngô Chính có phần mâu thuẫn phức tạp không khỏi để Phong Thanh Dương trong lòng cảm khái “nữ nhi là yêu anh hùng” a, đồng thời cũng lo lắng cho mối quan hệ của nàng và Lệnh Hồ Xung.
- Tiền bối vẫn là quá lời, ta đã là dùng toàn lực, bằng không cũng không làm khó được tiền bối a.
Ngô Chính đưa tay khiêm tốn đáp lời, hắn là không nói dối, Phong Thanh Dương năm lần bảy lượt phá giải Lục Mạch Thần Kiếm để Ngô Chính cũng bất ngờ không thôi, tuy nói trong lúc đó Lục Mạch Thần Kiếm đã được thiết lập sẵn không có quá nhiều biến hóa như khi Ngô Chính trực tiếp thi triển, nhưng là Lục Mạch Thần Kiếm đăng phong tạo cực cấp độ dù là rập khuông thiếu biến hóa linh hoạt cũng không phải là người bình thường nói phá giải là phá giải được a.
- Không sai, vãn bối là lần đầu tiên trông thấy có người đánh được với sư phụ đến mức này a, tiền bối đúng là rất lợi hại nhưng vẫn là thua kém sư phu ta một chút, ha ha...
Lâm Bình Chi tính cách khi chưa lĩnh giáo qua đau khổ quá nhiều vẫn là rất xốc nổi chen lời, nhưng là hình tượng Phong Thanh Dương trong lòng Lâm Bình Chi cũng được cải thiện rất nhiều, không còn bất hảo ánh mắt như lúc trông thấy Phong Thanh Dương bắt giữ huynh đệ của hắn mang đến đây.
- Tiền bối chớ trách tiểu đồ, hắn tuy tuổi tác không sai biệt nhưng là chưa trải qua nhiều sự đời, tính tình vẫn còn là tiểu hài tử.
Ngô Chính trông thấy Lâm Bình Chi đắc ý trong lòng cũng rất buồn cười, để hắn nhớ đến Lâm Bình Chi trong nguyên tác trước khi nhà tan cửa nát mắt dán lên trời cao cao tại thượng không xem ai ra gì.
- Ha ha, không trách không trách, San nhi mau đến đa tạ Tiếu Diện tiểu hữu đi.
Phong Thanh Dương cười to khoát tay cười nói, nhắc đến Phong Thanh Dương lúc này mới để ý cặp đôi sư đồ ngược đời này nhìn bề ngoài hình dáng trông như là đệ tử tuổi tác lại còn lớn hơn sư phụ!? Nhưng rất nhanh vứt bỏ tạp niệm ra sau đầu, muốn nhân cơ hội này giải đáp khuất mắt trong lòng Nhạc Linh San.
- Thái sư thúc, tại, tại sao ta phải đa tạ hắn!?
Nhạc Linh San nghe xong bỗng nhiên trong lòng cực kỳ uất ức thều thào nói, Ngô Chính chính là kẻ thù giết cha không đội trời chung của nàng, nhưng là hắn đã từng cứu mạng nàng một lần, còn có Lâm Bình Chi đồ đệ của hắn cũng nhiều lần sinh tử khốn đốn cũng là vì cứu mạng nàng, nhưng là như vậy liền xong sao? Thù giết cha là bất cộng đái thiên a.
Lâm Bình Chi một bên nghe Nhạc Linh San ủy khuất lời nói trong đầu liền nhanh chóng nhớ đến sự kiện ở Phúc Châu Ngô Chính vì cứu hắn một nhà ba người mới ra tay tàn sát toàn bộ danh môn chính phái, trong đó còn có cả Hoa Sơn kiếm phái, nói như vậy không phải sư phụ của hắn lại là kẻ thù không đội trời chung với Nhạc Linh Sinh sao!? Nhưng tại sao Phong Thanh Dương tiền bối lại vẫn rất ôn hòa vui vẻ tán gẫu với Ngô Chính như là bằng hữu lâu năm rất không giống như là kẻ thù a, trong này rốt cuộc là có cái gì ẩn tình!?
- Phụ thân của ngươi là vì Tịch Tà Kiếm Phổ mới bị lợi ích che mắt mù quáng lại muốn sát hại họ Lâm một nhà ba người, bởi vậy mới dẫn đến kết cục của hắn không thể trách ai a, ài... ngươi còn không biết Lâm Bình Chi tiểu tử kia là nhi tử của Lâm Chấn Nam cũng là một trong ba người bị phụ thân của ngươi truy sát sao!? cũng may mà có tiểu hữu đây trong lòng có hiệp nghĩa ra tay tương trợ mới giữ lại tính mệnh của hắn, dù cách làm có chút tàn khốc nhưng chân tâm là vẫn không sai a, chỉ là thiệt thòi cho tiểu hữu bị người đời mê muội ánh mắt không rõ thực hư mà bêu xấu danh tiếng của ngươi, hơn nữa San nhi tính mệnh của ngươi và Lệnh Hồ Xung cũng là tiểu hữu đây giữ lại, hai người các ngươi cũng giống như Lâm Bình Chi tiểu tử kia, đều là tiểu hài tử số phận đáng thương...
Phong Thanh Dương chậm chạp thở dài nói, mặc dù không đồng tình với cách làm tàn nhẫn của Ngô Chính nhưng cũng không thể phủ nhận là hắn không làm sai, chí ít Lâm Bình Chi bây giờ có thể sống trong vui vẻ bình an như vậy cũng là một minh chứng cho Ngô Chính cách làm, hơn nữa Ngô Chính trước đây hành vi cũng là hành hiệp trượng nghĩa làm không ít công đức, cũng là bớt đi rất nhiều oan nghiệt sự tình trên thế gian a.
Lâm Bình Chi nghe xong chợt hiểu ra sự việc vấn đề, ánh mắt nhìn về phía Nhạc Linh San càng là đồng tình cũng có xuân tình mê luyến, đồng thời cũng là rất bất bình cho Ngô Chính làm việc tốt còn lại bị miệng đời chua ngoa bêu xấu muốn dồn sư phụ hắn vào đường chết, Lâm Bình Chi bất tri bất giác trong lòng lại gieo thêm một loại hạt giống thù hận khác, có lẽ là cả thế giới này sau mười năm, hai mươi năm, hay thậm chí là ba mươi bốn mươi năm nữa một lúc nào đó sẽ cảm thấy rất hối hận vì trước kia đã từng bất nghĩa quay lưng với Ngô Chính, đó có thể là chuyện sẽ xảy ra trong tương lai tuy nhiên khi đó Ngô Chính cũng đã không còn dừng chân ở thế giới này.
- Tiền bối lại nói không đúng, ta chán ghét kẻ nào thì lại giết kẻ đó, thưởng thức người nào thì dù trời sập ta cũng muốn cứu, nghĩa hiệp hai chữ ta là không dám nhận a, lại nói Nhạc cô nương có thể hận ta cũng không phải là sự tình gì không đúng, muốn hận thì cứ hận việc gì phải phiền phức quan tâm đến nhiều chuyện như vậy.
Ngô Chính làm người đúng là không thể phân biệt thật thật giả giả bên trong, chẳng ai biết hắn lúc nào là đang diễn kịch khi nào mới là chân thật lời nói, nửa câu trước vừa mới chân tâm nữa câu sau lại đã muốn tiếp tục giả dối, lại nói nữ nhi không phải là càng hận thì càng yêu hay sao!? Rốt cuộc Ngô Chính là đang muốn khuyên bảo hay lại muốn chơi đùa diễn kịch!?
- Không, ngươi rất đáng hận, nhưng cũng rất không đáng... đa tạ!
Nhạc Linh San chung đụng cùng Ngô Chính mặc dù thời gian rất ngắn nhưng hình tượng lưu lại trong lòng của nàng là cực sâu, đúng là như lời nói nàng tâm tư muôn vàn mâu thuẫn, đúng đúng sai sai không thể nhìn thấu, chỉ là dựa theo cảm tính của nàng đến sau cùng vẫn là nói lời đa tạ.
Lâm Bình Chi một bên tuy không lên tiếng nhưng vẫn luôn im lặng quan sát trong đầu lúc bấy giờ cũng thật nhiều suy nghĩ phức tạp, nhìn về Nhạc Linh San hắn cảm nhận nàng tựa hồ có chút bất thường như là không muốn đưa mắt nhìn về phía hắn, nhưng trong ánh mắt có phần nhu tình đó lúc này lại đang chăm chăm nhìn về phía Ngô Chính, nhìn về phía sư phụ của hắn!? Có lẽ nào là... không thể nào, chắc chắn Lâm Bình Chi chỉ là suy nghĩ nhiều quan tâm lại hóa thành loạn, Ngô Chính trước nay trong mọi việc đều muốn tốt cho hắn không thể nào lại muốn làm như vậy, là Lâm Bình Chi nghĩ nhiều, nghĩ nhiều mà thôi.
- Phong Thanh Dương tiền bối lần này đến tìm ta hẳn là không đơn giản chỉ muốn hóa giải ân oán thôi chứ!?
Ngô Chính đối với Nhạc Linh San ôn hòa gật đầu sau đó lại quay sang Phong Thanh Dương cười nói, nhưng là Ngô Chính trong lòng lúc bấy giờ hiếm có một tia áy náy, dù sao sự tình sư phụ muốn cướp miếng bánh của đệ tử vẫn là khiến hắn rất hổ thẹn a, tuy nhiên chỉ xét về độ mặt dày Ngô Chính cũng đã đạt đến cảnh giới đăng phong tháo cực, phút chốc liền đã bình phục tâm tình.
- Ta đúng là có rất nhiều khuất mắt muốn nhờ tiểu hữu giúp ta một lời giải đáp, nhưng là không biết hai vị kia...
Phong Thanh Dương không nhanh không chậm nói nhưng ánh mắt lại có thâm ý nhìn về phía phụ tử Nhậm Ngã Hoành hai người, lấy tầm nhìn của Phong Thanh Dương thì tên trung niên lôi thôi hình dáng kia tu vi cũng rất không tệ không thể nào chỉ là nhận vật đơn giản, hơn nữa sự tình có tính nghiêm trọng không thể không cẩn mật đề phòng.
- Nàng là Nhậm Doanh Doanh bằng hữu của ta, còn tên kia thì... quên đi, hừ, ta không quen biết hắn.
Ngô Chính thản nhiên giới thiệu Nhậm Doanh Doanh danh tính nhưng khi quay sang Nhậm Ngã Hoành lại bực bội ngứa ngáy trong người có xung động rất muốn nhào đến đập cho hắn một trận, hơn nữa Ngô Chính cũng không cần thiết phải diễn kịch với Nhậm Ngã Hoành cho nên vẫn là rất thật thà tỏ ra chán ghét.
------*-*------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Nhạc Linh San lúc này chạy đến bên cạnh Phong Thanh Dương nắm lấy tay áo quan tâm thăm hỏi, trong lúc nhất thời cũng không quên nhìn qua Ngô Chính ánh mắt tương đối phức tạp.
- Ta không sao, vẫn là nhờ tiểu hữu đây thủ hạ lưu tình.
Phong Thanh Dương một tay sờ lên đầu Nhạc Linh San một bên ôn hòa cười nói, tuy nhiên Phong Thanh Dương quan sát được ánh mắt của Nhạc Linh San khi nhìn về phía Ngô Chính có phần mâu thuẫn phức tạp không khỏi để Phong Thanh Dương trong lòng cảm khái “nữ nhi là yêu anh hùng” a, đồng thời cũng lo lắng cho mối quan hệ của nàng và Lệnh Hồ Xung.
- Tiền bối vẫn là quá lời, ta đã là dùng toàn lực, bằng không cũng không làm khó được tiền bối a.
Ngô Chính đưa tay khiêm tốn đáp lời, hắn là không nói dối, Phong Thanh Dương năm lần bảy lượt phá giải Lục Mạch Thần Kiếm để Ngô Chính cũng bất ngờ không thôi, tuy nói trong lúc đó Lục Mạch Thần Kiếm đã được thiết lập sẵn không có quá nhiều biến hóa như khi Ngô Chính trực tiếp thi triển, nhưng là Lục Mạch Thần Kiếm đăng phong tạo cực cấp độ dù là rập khuông thiếu biến hóa linh hoạt cũng không phải là người bình thường nói phá giải là phá giải được a.
- Không sai, vãn bối là lần đầu tiên trông thấy có người đánh được với sư phụ đến mức này a, tiền bối đúng là rất lợi hại nhưng vẫn là thua kém sư phu ta một chút, ha ha...
Lâm Bình Chi tính cách khi chưa lĩnh giáo qua đau khổ quá nhiều vẫn là rất xốc nổi chen lời, nhưng là hình tượng Phong Thanh Dương trong lòng Lâm Bình Chi cũng được cải thiện rất nhiều, không còn bất hảo ánh mắt như lúc trông thấy Phong Thanh Dương bắt giữ huynh đệ của hắn mang đến đây.
- Tiền bối chớ trách tiểu đồ, hắn tuy tuổi tác không sai biệt nhưng là chưa trải qua nhiều sự đời, tính tình vẫn còn là tiểu hài tử.
Ngô Chính trông thấy Lâm Bình Chi đắc ý trong lòng cũng rất buồn cười, để hắn nhớ đến Lâm Bình Chi trong nguyên tác trước khi nhà tan cửa nát mắt dán lên trời cao cao tại thượng không xem ai ra gì.
- Ha ha, không trách không trách, San nhi mau đến đa tạ Tiếu Diện tiểu hữu đi.
Phong Thanh Dương cười to khoát tay cười nói, nhắc đến Phong Thanh Dương lúc này mới để ý cặp đôi sư đồ ngược đời này nhìn bề ngoài hình dáng trông như là đệ tử tuổi tác lại còn lớn hơn sư phụ!? Nhưng rất nhanh vứt bỏ tạp niệm ra sau đầu, muốn nhân cơ hội này giải đáp khuất mắt trong lòng Nhạc Linh San.
- Thái sư thúc, tại, tại sao ta phải đa tạ hắn!?
Nhạc Linh San nghe xong bỗng nhiên trong lòng cực kỳ uất ức thều thào nói, Ngô Chính chính là kẻ thù giết cha không đội trời chung của nàng, nhưng là hắn đã từng cứu mạng nàng một lần, còn có Lâm Bình Chi đồ đệ của hắn cũng nhiều lần sinh tử khốn đốn cũng là vì cứu mạng nàng, nhưng là như vậy liền xong sao? Thù giết cha là bất cộng đái thiên a.
Lâm Bình Chi một bên nghe Nhạc Linh San ủy khuất lời nói trong đầu liền nhanh chóng nhớ đến sự kiện ở Phúc Châu Ngô Chính vì cứu hắn một nhà ba người mới ra tay tàn sát toàn bộ danh môn chính phái, trong đó còn có cả Hoa Sơn kiếm phái, nói như vậy không phải sư phụ của hắn lại là kẻ thù không đội trời chung với Nhạc Linh Sinh sao!? Nhưng tại sao Phong Thanh Dương tiền bối lại vẫn rất ôn hòa vui vẻ tán gẫu với Ngô Chính như là bằng hữu lâu năm rất không giống như là kẻ thù a, trong này rốt cuộc là có cái gì ẩn tình!?
- Phụ thân của ngươi là vì Tịch Tà Kiếm Phổ mới bị lợi ích che mắt mù quáng lại muốn sát hại họ Lâm một nhà ba người, bởi vậy mới dẫn đến kết cục của hắn không thể trách ai a, ài... ngươi còn không biết Lâm Bình Chi tiểu tử kia là nhi tử của Lâm Chấn Nam cũng là một trong ba người bị phụ thân của ngươi truy sát sao!? cũng may mà có tiểu hữu đây trong lòng có hiệp nghĩa ra tay tương trợ mới giữ lại tính mệnh của hắn, dù cách làm có chút tàn khốc nhưng chân tâm là vẫn không sai a, chỉ là thiệt thòi cho tiểu hữu bị người đời mê muội ánh mắt không rõ thực hư mà bêu xấu danh tiếng của ngươi, hơn nữa San nhi tính mệnh của ngươi và Lệnh Hồ Xung cũng là tiểu hữu đây giữ lại, hai người các ngươi cũng giống như Lâm Bình Chi tiểu tử kia, đều là tiểu hài tử số phận đáng thương...
Phong Thanh Dương chậm chạp thở dài nói, mặc dù không đồng tình với cách làm tàn nhẫn của Ngô Chính nhưng cũng không thể phủ nhận là hắn không làm sai, chí ít Lâm Bình Chi bây giờ có thể sống trong vui vẻ bình an như vậy cũng là một minh chứng cho Ngô Chính cách làm, hơn nữa Ngô Chính trước đây hành vi cũng là hành hiệp trượng nghĩa làm không ít công đức, cũng là bớt đi rất nhiều oan nghiệt sự tình trên thế gian a.
Lâm Bình Chi nghe xong chợt hiểu ra sự việc vấn đề, ánh mắt nhìn về phía Nhạc Linh San càng là đồng tình cũng có xuân tình mê luyến, đồng thời cũng là rất bất bình cho Ngô Chính làm việc tốt còn lại bị miệng đời chua ngoa bêu xấu muốn dồn sư phụ hắn vào đường chết, Lâm Bình Chi bất tri bất giác trong lòng lại gieo thêm một loại hạt giống thù hận khác, có lẽ là cả thế giới này sau mười năm, hai mươi năm, hay thậm chí là ba mươi bốn mươi năm nữa một lúc nào đó sẽ cảm thấy rất hối hận vì trước kia đã từng bất nghĩa quay lưng với Ngô Chính, đó có thể là chuyện sẽ xảy ra trong tương lai tuy nhiên khi đó Ngô Chính cũng đã không còn dừng chân ở thế giới này.
- Tiền bối lại nói không đúng, ta chán ghét kẻ nào thì lại giết kẻ đó, thưởng thức người nào thì dù trời sập ta cũng muốn cứu, nghĩa hiệp hai chữ ta là không dám nhận a, lại nói Nhạc cô nương có thể hận ta cũng không phải là sự tình gì không đúng, muốn hận thì cứ hận việc gì phải phiền phức quan tâm đến nhiều chuyện như vậy.
Ngô Chính làm người đúng là không thể phân biệt thật thật giả giả bên trong, chẳng ai biết hắn lúc nào là đang diễn kịch khi nào mới là chân thật lời nói, nửa câu trước vừa mới chân tâm nữa câu sau lại đã muốn tiếp tục giả dối, lại nói nữ nhi không phải là càng hận thì càng yêu hay sao!? Rốt cuộc Ngô Chính là đang muốn khuyên bảo hay lại muốn chơi đùa diễn kịch!?
- Không, ngươi rất đáng hận, nhưng cũng rất không đáng... đa tạ!
Nhạc Linh San chung đụng cùng Ngô Chính mặc dù thời gian rất ngắn nhưng hình tượng lưu lại trong lòng của nàng là cực sâu, đúng là như lời nói nàng tâm tư muôn vàn mâu thuẫn, đúng đúng sai sai không thể nhìn thấu, chỉ là dựa theo cảm tính của nàng đến sau cùng vẫn là nói lời đa tạ.
Lâm Bình Chi một bên tuy không lên tiếng nhưng vẫn luôn im lặng quan sát trong đầu lúc bấy giờ cũng thật nhiều suy nghĩ phức tạp, nhìn về Nhạc Linh San hắn cảm nhận nàng tựa hồ có chút bất thường như là không muốn đưa mắt nhìn về phía hắn, nhưng trong ánh mắt có phần nhu tình đó lúc này lại đang chăm chăm nhìn về phía Ngô Chính, nhìn về phía sư phụ của hắn!? Có lẽ nào là... không thể nào, chắc chắn Lâm Bình Chi chỉ là suy nghĩ nhiều quan tâm lại hóa thành loạn, Ngô Chính trước nay trong mọi việc đều muốn tốt cho hắn không thể nào lại muốn làm như vậy, là Lâm Bình Chi nghĩ nhiều, nghĩ nhiều mà thôi.
- Phong Thanh Dương tiền bối lần này đến tìm ta hẳn là không đơn giản chỉ muốn hóa giải ân oán thôi chứ!?
Ngô Chính đối với Nhạc Linh San ôn hòa gật đầu sau đó lại quay sang Phong Thanh Dương cười nói, nhưng là Ngô Chính trong lòng lúc bấy giờ hiếm có một tia áy náy, dù sao sự tình sư phụ muốn cướp miếng bánh của đệ tử vẫn là khiến hắn rất hổ thẹn a, tuy nhiên chỉ xét về độ mặt dày Ngô Chính cũng đã đạt đến cảnh giới đăng phong tháo cực, phút chốc liền đã bình phục tâm tình.
- Ta đúng là có rất nhiều khuất mắt muốn nhờ tiểu hữu giúp ta một lời giải đáp, nhưng là không biết hai vị kia...
Phong Thanh Dương không nhanh không chậm nói nhưng ánh mắt lại có thâm ý nhìn về phía phụ tử Nhậm Ngã Hoành hai người, lấy tầm nhìn của Phong Thanh Dương thì tên trung niên lôi thôi hình dáng kia tu vi cũng rất không tệ không thể nào chỉ là nhận vật đơn giản, hơn nữa sự tình có tính nghiêm trọng không thể không cẩn mật đề phòng.
- Nàng là Nhậm Doanh Doanh bằng hữu của ta, còn tên kia thì... quên đi, hừ, ta không quen biết hắn.
Ngô Chính thản nhiên giới thiệu Nhậm Doanh Doanh danh tính nhưng khi quay sang Nhậm Ngã Hoành lại bực bội ngứa ngáy trong người có xung động rất muốn nhào đến đập cho hắn một trận, hơn nữa Ngô Chính cũng không cần thiết phải diễn kịch với Nhậm Ngã Hoành cho nên vẫn là rất thật thà tỏ ra chán ghét.
------*-*------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.