Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống
Chương 301: Hèn hạ
Kieulao
08/10/2018
“Không cần đa lễ.”
Hạ Hoàng Kiến khẽ gật đầu mỉm cười, thái độ rất hiền hòa tựa hồ mười phần hài lòng đối với tên đồ đệ này của mình. Song lão lại nghiêm mặt nhìn về phía Ngô Chính, trầm giọng nói:
“Ngươi biết tội của mình chưa? Muốn tự tận hay là đợi lão phu ra tay?”
“Hai người các ngươi là đại diện cho toàn bộ tông sư Trung thổ, muốn ra tay phán quyết ta!?”
Ngô Chính đáp phi sở vấn, thản nhiên hỏi lại.
“Không sai, bất cứ kẻ nào cũng không được phép phá vỡ quy tắc, ngươi... cũng không ngoại lệ.”
Lão nhân y phục lôi thôi Diễn Tông lạnh giọng nói.
“Nói như vậy, Trương Chân Nhân cũng đồng tình với cách làm của các ngươi?”
Ngô Chính ý vị thâm trường nói.
Nghe được lời này, hai vị lão nhân sắc mặt chợt có chút cứng nhắc, tựa hồ là bị Ngô Chính đi guốc trong bụng bốc trúng tim đen.
“Tiểu tử xảo quyệt, đừng tưởng rằng Trương Chân Nhân có thể bảo toàn tính mạng cho ngươi, hôm nay dù là lão thiên cũng đừng hòng cản trở lão phu.”
Hạ Hoàng Kiến trầm mặt cứng rắn nói.
“Cứ cho là các ngươi thành công hạ sát ta đi, nếu để Trương Chân Nhân nổi giận, các ngươi có gánh nổi hậu quả này?”
Không tỏ ra sợ hãi, Ngô Chính vẫn tươi cười bình thản đối đáp.
Hai lão nhân này có thể quỷ thần không hay tiếp cận đến Ngô Chính khoảng cách gần như vậy, nói rõ Ngô Chính cơ hồ không có khả năng phản kháng cho dù chỉ là một đấu một, huống hồ bây giờ là hai đấu một. Thế nên Ngô Chính chỉ có thể bám víu vào mối quan hệ với Trương Tam Phong, không phải là muốn được dựa thế, mà là chọc giận đến hai người Hạ Hoàng Kiến, từ đó tìm cho mình một sinh lộ.
“Ha ha... Trương Chân Nhân dù bản lĩnh cao cường đến đâu, có thể chống lại toàn bộ tông sư trên giang hồ? Tiểu tử, ngươi còn rất ngây thơ.”
Diễn Tông cười sang sảng nói.
“Thật ư? Ta không tin trên đời này lại có lão nhân gần đất xa trời nào không lo tu luyện chống đỡ thọ nguyên, mà lại nhàn rỗi lo chuyện thiên hạ đến đây truy giết ta, nhất là khi việc này còn phải đắc tội với người mà các ngươi sợ hãi phải đắc tội nhất.”
Ngô Chính lại thâm ý nói.
Hắn thực sự không tin hai lão nhân này đơn thuần chỉ là muốn thay những người khác giữ vững quy tắc ngầm, bằng không những việc quang minh chính đại sẽ không cần thực hiện một cách âm thầm quỷ thần không biết như thế.
“Lão phu sống trên đời đã lâu, thế nhưng miệng lưỡi so với tiểu bối các ngươi quả thực là không bằng, tiếc là miệng lưỡi không cứu được ngươi.”
Nói dứt lời, Diễn Tông không báo trước đã triển khai khinh công áp sát, vung lên chỉ thủ tựa hồ muốn điểm huyệt chế trụ Ngô Chính.
“Không nói một lời đã đánh, lão tặc ngươi không có chút sĩ diện nào ư?”
Xuất kỳ bất ý khiến Ngô Chính nhất thời không kịp trở tay, liền dùng hạ sách liều mạng đối kháng, tung ra một quyền toàn lực hòng lưỡng bại câu thương với Diễn Tông.
Thế nhưng Diễn Tông sông lâu năm đã thành tinh, sớm đã đoán được hậu quả của việc bức chó vào đường cùng là như thế nào, liền huy động lực lượng súc chỉ thành quyền trực tiếp đối bính.
Phanh một tiếng, thân hình Ngô Chính như diều đứt dây bắn ngược về phía sau, liên tiếp thổ ra mấy ngụm máu tươi, lăn lóc dưới mặt đất, để cát bám đầy trên người. Hắn khó khăn chống mình đứng dậy, đưa tay lau đi vết máu hòa lẫn với cát đang bám trên miệng, đồng thời súc thế đợi sẵn cảnh giác với lão nhân trước mắt.
“Thật không ngờ, đường đường là tông sư mà lại chọn cách hèn hạ này để đối phó với tiểu bối, quả nhiên là bỉ ổi vô liêm sỉ.”
Ngô Chính tức giận cắn răng nói.“Tiên hạ thủ vi cường, đạo lý này áp dụng rất tốt trong chiến đấu, tiểu bối như ngươi tất nhiên là không thể hiểu được.”
Lời sỉ vả dường như không lọt vào tai, Diễn Tông nghiễm nhiên đáp lại.
“Ha ha... không phải là các ngươi rất sợ hãi? Từ khi ta đạt đến cảnh giới này đã có liên tiếp ba tên tông sư tử trận vào tay ta, cũng thật khó trách các ngươi e ngại đến mức phải dùng biện pháp hèn hạ này để đả thương ta.”
Ngẩng đầu nhìn xuống, Ngô Chính khinh miệt cười nói.
“Hừ, tự cho là đúng!”
Thần sắc Diễn Tông trở nên âm trầm, hừ lạnh nói.
Thấy vậy, Hạ Hoàng Kiến ở phía hậu phương lên tiếng nhắc nhở:
“Mau giải quyết hắn đi, đừng lãng phí thời gian ở đây.”
Dường như rất tin tưởng một mình Diễn Tông đã đủ để giải quyết Ngô Chính, Hạ Hoàng Kiến chỉ làm ngơ khoanh tay đứng nhìn, mặc kệ hai người này tùy ý quyết đấu.
“Các ngươi nóng vội như vậy, là nói ngoại trừ hai lão tặc các ngươi ra, còn có người khác đến đây?”
Ngô Chính chen ngang nói.
“Hỗn trướng, người chết không cần biết nhiều!”
Nói xong, Diễn Tông không chần chừ nữa, huy động chân nguyên quán chú về một điểm, những vòng tròn hoàng sắc linh quang lấy quyền đầu làm trung tâm mà chuyển động xoay quanh, trông qua liền biết lực lượng tích tụ tại một điểm vô cùng khủng bố, nếu để trúng phải một quyền này khó nói sẽ không được toàn thây.
“Hoàng sắc chân khí, là thổ hệ thuộc tính! Thảo nào lại chủ động chọn phương thức cận chiến với ta.”
Nội tâm Ngô Chính có phần kinh hãi.
Mặc dù vừa rồi giao thủ đối bính một quyền hắn không kịp thi triển Thất Thương Quyền, nhưng Diễn Tông cũng không tung ra tuyệt kỹ gì đó quá lợi hại chỉ đơn thuần là so đấu chân khí, ấy vậy mà vẫn có thể trọng thương Ngô Chính. Một khi Diễn Tông nghiêm túc chiến đấu, Ngô Chính quả thực không có một chút cơ hội chiến thắng, nhất là trong phương thức cận chiến giao đấu.
Không để Ngô Chính chờ đợi quá lâu, Diễn Tông đạp địa lao tới, bức tốc trong một khoảng khắc tựa như là một quả tên lửa thu nhỏ, mặt đất đất tại vị trí lão đứng trước đó như là bị oanh tạc xối mòn thành một cái hõm.
Thân thể Diễn Tông ma sát với không khí tạo thành rít gió ghê rợn tựa như là cuồng phong, từ trên không trung vung xuống một quyền phô thiên cái địa, hoàng sắc chân khí phát ra chói lọi lấn át cả thái dương trên đầu.
Uỳnh!
Âm thanh vang dội như là một vụ nổ lớn, đất cát tại nơi quyền kình giáng xuống xới tung lên trời, sau đó rơi xuống như thể một mưa sa bao giữa trùm thanh thiên bạch nhật.
“Kỳ quái, tiểu tử này đâu rồi?”
Nội tâm Diễn Tông kinh nghi.
Một quyền vừa rồi không có dấu hiệu đánh trúng mục tiêu, dường như Ngô Chính trong chớp mắt đã thành công tránh thoát, tuy nhiên Diễn Tông lại không cảm nhận được sự hiện diện của hắn nữa, đến cả khí tức cũng hoàn toàn tiêu thất.
Bỗng nhiên...
Từ trong hỗn loạn, lục đạo lam sắc kiếm khí lượn vòng phóng lên không trung theo sáu hướng khác nhau, ngay sau đó liền quay mũi chỉ về cùng một mục tiêu lao đến.
“Có thể khống chế kiếm khí linh hoạt đến mức này, quả nhiên là hậu sinh khả úy.”
Đứng bên ngoài quan sát tình hình chiến đấu, trông thấy cảnh này không khỏi để Hạ Hoàng Kiến phải thay đổi cách nhìn đối với Ngô Chính. Chỉ bằng việc hắn có thể đồng thời khống chế lục đạo kiếm khí phản công thế này, cũng đủ để khiến lão không tiếc lời ngợi khen.
Hạ Hoàng Kiến khẽ gật đầu mỉm cười, thái độ rất hiền hòa tựa hồ mười phần hài lòng đối với tên đồ đệ này của mình. Song lão lại nghiêm mặt nhìn về phía Ngô Chính, trầm giọng nói:
“Ngươi biết tội của mình chưa? Muốn tự tận hay là đợi lão phu ra tay?”
“Hai người các ngươi là đại diện cho toàn bộ tông sư Trung thổ, muốn ra tay phán quyết ta!?”
Ngô Chính đáp phi sở vấn, thản nhiên hỏi lại.
“Không sai, bất cứ kẻ nào cũng không được phép phá vỡ quy tắc, ngươi... cũng không ngoại lệ.”
Lão nhân y phục lôi thôi Diễn Tông lạnh giọng nói.
“Nói như vậy, Trương Chân Nhân cũng đồng tình với cách làm của các ngươi?”
Ngô Chính ý vị thâm trường nói.
Nghe được lời này, hai vị lão nhân sắc mặt chợt có chút cứng nhắc, tựa hồ là bị Ngô Chính đi guốc trong bụng bốc trúng tim đen.
“Tiểu tử xảo quyệt, đừng tưởng rằng Trương Chân Nhân có thể bảo toàn tính mạng cho ngươi, hôm nay dù là lão thiên cũng đừng hòng cản trở lão phu.”
Hạ Hoàng Kiến trầm mặt cứng rắn nói.
“Cứ cho là các ngươi thành công hạ sát ta đi, nếu để Trương Chân Nhân nổi giận, các ngươi có gánh nổi hậu quả này?”
Không tỏ ra sợ hãi, Ngô Chính vẫn tươi cười bình thản đối đáp.
Hai lão nhân này có thể quỷ thần không hay tiếp cận đến Ngô Chính khoảng cách gần như vậy, nói rõ Ngô Chính cơ hồ không có khả năng phản kháng cho dù chỉ là một đấu một, huống hồ bây giờ là hai đấu một. Thế nên Ngô Chính chỉ có thể bám víu vào mối quan hệ với Trương Tam Phong, không phải là muốn được dựa thế, mà là chọc giận đến hai người Hạ Hoàng Kiến, từ đó tìm cho mình một sinh lộ.
“Ha ha... Trương Chân Nhân dù bản lĩnh cao cường đến đâu, có thể chống lại toàn bộ tông sư trên giang hồ? Tiểu tử, ngươi còn rất ngây thơ.”
Diễn Tông cười sang sảng nói.
“Thật ư? Ta không tin trên đời này lại có lão nhân gần đất xa trời nào không lo tu luyện chống đỡ thọ nguyên, mà lại nhàn rỗi lo chuyện thiên hạ đến đây truy giết ta, nhất là khi việc này còn phải đắc tội với người mà các ngươi sợ hãi phải đắc tội nhất.”
Ngô Chính lại thâm ý nói.
Hắn thực sự không tin hai lão nhân này đơn thuần chỉ là muốn thay những người khác giữ vững quy tắc ngầm, bằng không những việc quang minh chính đại sẽ không cần thực hiện một cách âm thầm quỷ thần không biết như thế.
“Lão phu sống trên đời đã lâu, thế nhưng miệng lưỡi so với tiểu bối các ngươi quả thực là không bằng, tiếc là miệng lưỡi không cứu được ngươi.”
Nói dứt lời, Diễn Tông không báo trước đã triển khai khinh công áp sát, vung lên chỉ thủ tựa hồ muốn điểm huyệt chế trụ Ngô Chính.
“Không nói một lời đã đánh, lão tặc ngươi không có chút sĩ diện nào ư?”
Xuất kỳ bất ý khiến Ngô Chính nhất thời không kịp trở tay, liền dùng hạ sách liều mạng đối kháng, tung ra một quyền toàn lực hòng lưỡng bại câu thương với Diễn Tông.
Thế nhưng Diễn Tông sông lâu năm đã thành tinh, sớm đã đoán được hậu quả của việc bức chó vào đường cùng là như thế nào, liền huy động lực lượng súc chỉ thành quyền trực tiếp đối bính.
Phanh một tiếng, thân hình Ngô Chính như diều đứt dây bắn ngược về phía sau, liên tiếp thổ ra mấy ngụm máu tươi, lăn lóc dưới mặt đất, để cát bám đầy trên người. Hắn khó khăn chống mình đứng dậy, đưa tay lau đi vết máu hòa lẫn với cát đang bám trên miệng, đồng thời súc thế đợi sẵn cảnh giác với lão nhân trước mắt.
“Thật không ngờ, đường đường là tông sư mà lại chọn cách hèn hạ này để đối phó với tiểu bối, quả nhiên là bỉ ổi vô liêm sỉ.”
Ngô Chính tức giận cắn răng nói.“Tiên hạ thủ vi cường, đạo lý này áp dụng rất tốt trong chiến đấu, tiểu bối như ngươi tất nhiên là không thể hiểu được.”
Lời sỉ vả dường như không lọt vào tai, Diễn Tông nghiễm nhiên đáp lại.
“Ha ha... không phải là các ngươi rất sợ hãi? Từ khi ta đạt đến cảnh giới này đã có liên tiếp ba tên tông sư tử trận vào tay ta, cũng thật khó trách các ngươi e ngại đến mức phải dùng biện pháp hèn hạ này để đả thương ta.”
Ngẩng đầu nhìn xuống, Ngô Chính khinh miệt cười nói.
“Hừ, tự cho là đúng!”
Thần sắc Diễn Tông trở nên âm trầm, hừ lạnh nói.
Thấy vậy, Hạ Hoàng Kiến ở phía hậu phương lên tiếng nhắc nhở:
“Mau giải quyết hắn đi, đừng lãng phí thời gian ở đây.”
Dường như rất tin tưởng một mình Diễn Tông đã đủ để giải quyết Ngô Chính, Hạ Hoàng Kiến chỉ làm ngơ khoanh tay đứng nhìn, mặc kệ hai người này tùy ý quyết đấu.
“Các ngươi nóng vội như vậy, là nói ngoại trừ hai lão tặc các ngươi ra, còn có người khác đến đây?”
Ngô Chính chen ngang nói.
“Hỗn trướng, người chết không cần biết nhiều!”
Nói xong, Diễn Tông không chần chừ nữa, huy động chân nguyên quán chú về một điểm, những vòng tròn hoàng sắc linh quang lấy quyền đầu làm trung tâm mà chuyển động xoay quanh, trông qua liền biết lực lượng tích tụ tại một điểm vô cùng khủng bố, nếu để trúng phải một quyền này khó nói sẽ không được toàn thây.
“Hoàng sắc chân khí, là thổ hệ thuộc tính! Thảo nào lại chủ động chọn phương thức cận chiến với ta.”
Nội tâm Ngô Chính có phần kinh hãi.
Mặc dù vừa rồi giao thủ đối bính một quyền hắn không kịp thi triển Thất Thương Quyền, nhưng Diễn Tông cũng không tung ra tuyệt kỹ gì đó quá lợi hại chỉ đơn thuần là so đấu chân khí, ấy vậy mà vẫn có thể trọng thương Ngô Chính. Một khi Diễn Tông nghiêm túc chiến đấu, Ngô Chính quả thực không có một chút cơ hội chiến thắng, nhất là trong phương thức cận chiến giao đấu.
Không để Ngô Chính chờ đợi quá lâu, Diễn Tông đạp địa lao tới, bức tốc trong một khoảng khắc tựa như là một quả tên lửa thu nhỏ, mặt đất đất tại vị trí lão đứng trước đó như là bị oanh tạc xối mòn thành một cái hõm.
Thân thể Diễn Tông ma sát với không khí tạo thành rít gió ghê rợn tựa như là cuồng phong, từ trên không trung vung xuống một quyền phô thiên cái địa, hoàng sắc chân khí phát ra chói lọi lấn át cả thái dương trên đầu.
Uỳnh!
Âm thanh vang dội như là một vụ nổ lớn, đất cát tại nơi quyền kình giáng xuống xới tung lên trời, sau đó rơi xuống như thể một mưa sa bao giữa trùm thanh thiên bạch nhật.
“Kỳ quái, tiểu tử này đâu rồi?”
Nội tâm Diễn Tông kinh nghi.
Một quyền vừa rồi không có dấu hiệu đánh trúng mục tiêu, dường như Ngô Chính trong chớp mắt đã thành công tránh thoát, tuy nhiên Diễn Tông lại không cảm nhận được sự hiện diện của hắn nữa, đến cả khí tức cũng hoàn toàn tiêu thất.
Bỗng nhiên...
Từ trong hỗn loạn, lục đạo lam sắc kiếm khí lượn vòng phóng lên không trung theo sáu hướng khác nhau, ngay sau đó liền quay mũi chỉ về cùng một mục tiêu lao đến.
“Có thể khống chế kiếm khí linh hoạt đến mức này, quả nhiên là hậu sinh khả úy.”
Đứng bên ngoài quan sát tình hình chiến đấu, trông thấy cảnh này không khỏi để Hạ Hoàng Kiến phải thay đổi cách nhìn đối với Ngô Chính. Chỉ bằng việc hắn có thể đồng thời khống chế lục đạo kiếm khí phản công thế này, cũng đủ để khiến lão không tiếc lời ngợi khen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.