Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống
Chương 309: Ngươi bị lừa!
Kieulao
10/10/2018
Bởi vì túp lều dựa lưng vào sơn hạp chỉ có một cửa khẩu duy nhất, Lăng
Đạo lại đang canh chừng tại lối thoát duy nhất này, cho nên lão rất an
tâm việc Ngô Chính không thể qua mắt tẩu thoát, mà Ngô Chính cũng rất an tâm sẽ không bị lão quái này làm phiền gián đoạn việc luyện công.
Hơn nữa Ngô Chính sở hữu Thuật Ẩn Giấu, trong lúc luyện công có thể ẩn tàng khí tức phát ra, sẽ không có chuyện bất ngờ xảy ra trừ phi Lăng Đạo cáo già đến thái quá, nửa đêm vào kiểm tra Ngô Chính ngủ có ngon giấc hay không.
Bên trong túp lều, Ngô Chính cơ hồ không có thời gian quan tâm đến Lăng Đạo. Hắn phải nhất tâm nhị dụng, vừa điều hòa luyện hóa cỗ năng lượng phát tán sau khi phục dụng Tăng Nguyên Đan, vừa phải phân tâm áp bức chân nguyên tích tụ đầy ấp bên trong đan điền, cưỡng ép thay đổi về chất nhằm hoàn thành quá trình đột phá.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc thái dương đã nhô lên ở phía chân trời, vài tia hồng quang mơ hồ len lỏi vào túp lều, rọi vào mí mắt đang khép hờ, Ngô Chính chậm rãi mở mắt ra, đôi đồng tử sâu hoáy đen thẳm phút chốc trở nên sáng tỏ, hắn khẽ mỉm cười thầm nghĩ: “Đột phá cảnh giới lúc nào cũng thật đơn giản.”
Trông thấy người khác chật vật khổ sở, bất chấp thủ đoạn để tìm một cơ hội đột phá bình cảnh, lại nhìn chính bản thân hắn đột phá lại đơn giản đến nhường nào, Ngô Chính không khỏi cảm khái “lão thiên đúng là thật bất công.”
Song hắn lại tự điểm vào các huyệt đạo của mình, mặc dù có chút khác biệt với phương thức của Lăng Đạo, nhưng cũng rất khó để phát giác được điểm khác biệt này.
Bỗng nhiên, từ bên ngoài truyền vào giọng nói của Lăng Đạo, “đã qua một đêm, ngươi đã quyết định xong chưa?” Ngô Chính buồn cười giả vờ ngáp ngủ hô lên: “Nóng vội như vậy!? Không thể cho ta thêm chút ít thời gian?”
Ầm một tiếng, túp lều bị đánh bay lả tả, để Ngô Chính trơ trọi ngây người ngồi đó. Lăng Đạo chậm rãi thu tay, ánh mắt sắc bén chăm chăm nhìn lấy Ngô Chính, trầm giọng uy hiếp: “Ta không có thời gian chơi đùa với ngươi, đừng thách thức sự kiên nhẫn của ta.”
“Còn tưởng lão nhân thường rất nhẫn nại, nào ngờ lại thô bạo như vậy.” Ngô Chính bất mãn lèm bèm trong miệng, dường như là cố tình để Lăng Đạo nghe thấy, song lại chau mày nói: “Ta cân nhắc suốt đêm, môn công phu ‘Phiêu Vân Bộ’ của ngươi đối với ta vô dụng, muốn trao đổi công pháp và vũ kỹ của ta không khỏi quá tiện nghi cho ngươi a.”
“Ngươi không cần tính mạng của mình nữa?” Thần sắc trở nên âm trầm, Lăng Đạo từng bước chậm rãi tiếp cận Ngô Chính, dường như là muốn dùng biện pháp mạnh ép hắn nôn ra bí kíp võ công của mình.
Thấy vậy, Ngô Chính hoảng hốt hô lên “chậm đã!”, đồng thời hai tay thủ thế, cả người không ngừng thối lùi về sau.
Mắt thấy biểu cảm sợ hãi của Ngô Chính rất chân thực không giống như là giả vờ, Lăng Đạo mới dừng lại cước bộ, nhưng ánh mắt tàn nhẫn vẫn khóa chặt thân hình của hắn không rời.
“Ta giao ra công pháp và vũ kỹ cho ngươi là được, không nên manh động, thực sự rất không nên.” Ngô Chính kinh hoảng vô cùng, phải mất một hồi lâu để hơi thở ổn định trở lại, mới có thể bình tĩnh nói tiếp: “Ta không mang theo thư tịch bên mình, chỉ có thể truyền miệng mà thôi, hơn nữa ta chỉ đọc một lần, nhất định sẽ không đọc lại lần hai, ngươi phải tập trung nghe thật kỹ.”
Ngô Chính rốt cuộc thỏa hiệp, thần sắc Lăng Đạo ẩn ẩn đã trở nên kinh hỉ vô cùng, công pháp của một tên yêu nghiệt chưa quá hai mươi tuổi đã có thể đạt đến tông sư cảnh giới, nhất định là có chỗ bất phàm, để lão đã sống đến chừng này tuổi vẫn cảm thấy háo hức khôn nguôi.
Thế nhưng Lăng Đạo vẫn rất cảnh giác nói: “Nếu ngươi cố tình đọc sai, đừng trách ta hạ thủ bất lưu tình!”
“Ta làm sao có thể tiểu nhân đến mức này!? Hơn nữa lấy kiến thức uyên thâm của ngươi nhất định sẽ phát hiện được, ta cũng không có cơ hội dở trò a.” Ngô Chính cười khổ nói.
Nghe được lời này, Lăng Đạo mới cảm thấy yên tâm phần nào. Còn chuyện Ngô Chính chỉ đọc một lần không đọc lại lần hai, lão cơ hồ không để tâm đến. Ngô Chính đã là cá nằm trên thớt, nếu lão không nhớ được toàn bộ yếu quyết thì lại bắt hắn đọc lại thêm mười lần nữa, hắn cũng không thể không đáp ứng.
Nghĩ vậy, Lăng Đạo tạm thời vứt hết thảy tạp niệm trong đầu, định thần lắng nghe Ngô Chính chuẩn bị đọc một lượt công pháp và võ kỹ của mình.
“Nhớ kỹ phải thật tập trung a, ta bắt đầu đọc đây.” Ngô Chính tỏ vẻ nghiêm nghị vô cùng, tựa hồ việc truyền lại võ học của mình cho người khác là một việc hết sức trọng đại. Hắn hít sâu một hơi, lại từ tốn thở ra, tư thế thẳng người chấp tay sau lưng, thần sắc trang nghiêm có thừa.
“Đừng làm trò nữa, nhanh bắt đầu đi.” Lăng Đạo thiếu nhẫn nại hối thúc.
Nghe vậy, Ngô Chính càng thêm nghiêm nghị, mặt lạnh như tiền, lại hít sâu thật mạnh lấy hơi, lớn tiếng hô to: “Lão tặc thúi, ngươi bị lừa!”
Vù một tiếng, thân ảnh Ngô Chính vượt qua mặt Lăng Đạo, tựa như là cuồng phong lướt qua thổi tung cả y phục và đầu tóc lão rối xù. Ngay lập tức tiếp nhận thông tin “bị lừa” vô cùng bất ngờ này, tâm trạng Lăng Đạo như là núi lửa đến ngày bùng phát, sắp phải nổ tung hủy diệt hết thảy.
Lăng Đạo phẫn nộ quay người muốn truy theo, một chưởng đánh đến tàn phế Ngô Chính. Thế nhưng trước mắt lão lúc bấy giờ, có đến chín cái thân ảnh của Ngô Chính đang chia ra các hướng khác nhau mà tẩu thoát. Sự việc diễn ra quá nhanh, thậm chí còn chưa đến một tíc tắc, nhất thời lão không phân biệt được đâu mới là chân thân Ngô Chính.
Đương lúc Lăng Đạo còn đang chần chừ không biết nên truy theo hướng nào, thì tất thảy chín cái bóng lưng của Ngô Chính đã khuất sâu trong sơn lâm, cho dù là phát hiện ra chân thân của hắn chăng nữa cũng vô phương có thể bắt kịp được nữa.
“Nghiệt súc! Ta thề một ngày nào đó sẽ phanh thây ngươi thành vạn đoạn!”
Tiếng gào thét ẩn chứa nội lực khủng khiếp vang vọng, rúng động cả sơn lâm, kèm theo tiếng chim chóc đập cánh bay vội, khiến bất cứ sinh linh nào phụ cận cũng bị dọa đến kinh hồn táng đảm không thôi.
“Đây gọi là gậy ông đập lưng ông a, ha ha ha…”
Tại một nơi nào đó sâu trong sơn lâm, Ngô Chính hả hê ôm bụng cười to, khóe miệng như muốn ngoác ra, mặt mày đỏ bừng hởn hở, như thể vừa trải qua nhân sinh một chuyện vui thú nhất trên đời.
Một hố này quả thực là đại khoái nhân tâm, Lăng Đạo muốn dụ dẫm Ngô Chính giao ra sở học của mình để độc chiếm, nào ngờ không những không được toại nguyện, lại còn tiện nghi cho đối phương tuyệt học thành danh của mình. Nếu đổi lại là Ngô Chính rơi vào tình huống này của lão, có khi sẽ tức giận đến thổ huyết mà chết.
Bởi vì túp lều dựa lưng vào sơn hạp chỉ có một cửa khẩu duy nhất, Lăng Đạo lại đang canh chừng tại lối thoát duy nhất này, cho nên lão rất an tâm việc Ngô Chính không thể qua mắt tẩu thoát, mà Ngô Chính cũng rất an tâm sẽ không bị lão quái này làm phiền gián đoạn việc luyện công.
Hơn nữa Ngô Chính sở hữu Thuật Ẩn Giấu, trong lúc luyện công có thể ẩn tàng khí tức phát ra, sẽ không có chuyện bất ngờ xảy ra trừ phi Lăng Đạo cáo già đến thái quá, nửa đêm vào kiểm tra Ngô Chính ngủ có ngon giấc hay không.
Bên trong túp lều, Ngô Chính cơ hồ không có thời gian quan tâm đến Lăng Đạo. Hắn phải nhất tâm nhị dụng, vừa điều hòa luyện hóa cỗ năng lượng phát tán sau khi phục dụng Tăng Nguyên Đan, vừa phải phân tâm áp bức chân nguyên tích tụ đầy ấp bên trong đan điền, cưỡng ép thay đổi về chất nhằm hoàn thành quá trình đột phá.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc thái dương đã nhô lên ở phía chân trời, vài tia hồng quang mơ hồ len lỏi vào túp lều, rọi vào mí mắt đang khép hờ, Ngô Chính chậm rãi mở mắt ra, đôi đồng tử sâu hoáy đen thẳm phút chốc trở nên sáng tỏ, hắn khẽ mỉm cười thầm nghĩ: “Đột phá cảnh giới lúc nào cũng thật đơn giản.”
Trông thấy người khác chật vật khổ sở, bất chấp thủ đoạn để tìm một cơ hội đột phá bình cảnh, lại nhìn chính bản thân hắn đột phá lại đơn giản đến nhường nào, Ngô Chính không khỏi cảm khái “lão thiên đúng là thật bất công.”
Song hắn lại tự điểm vào các huyệt đạo của mình, mặc dù có chút khác biệt với phương thức của Lăng Đạo, nhưng cũng rất khó để phát giác được điểm khác biệt này.
Bỗng nhiên, từ bên ngoài truyền vào giọng nói của Lăng Đạo, “đã qua một đêm, ngươi đã quyết định xong chưa?” Ngô Chính buồn cười giả vờ ngáp ngủ hô lên: “Nóng vội như vậy!? Không thể cho ta thêm chút ít thời gian?”
Ầm một tiếng, túp lều bị đánh bay lả tả, để Ngô Chính trơ trọi ngây người ngồi đó. Lăng Đạo chậm rãi thu tay, ánh mắt sắc bén chăm chăm nhìn lấy Ngô Chính, trầm giọng uy hiếp: “Ta không có thời gian chơi đùa với ngươi, đừng thách thức sự kiên nhẫn của ta.”
“Còn tưởng lão nhân thường rất nhẫn nại, nào ngờ lại thô bạo như vậy.” Ngô Chính bất mãn lèm bèm trong miệng, dường như là cố tình để Lăng Đạo nghe thấy, song lại chau mày nói: “Ta cân nhắc suốt đêm, môn công phu ‘Phiêu Vân Bộ’ của ngươi đối với ta vô dụng, muốn trao đổi công pháp và vũ kỹ của ta không khỏi quá tiện nghi cho ngươi a.”
“Ngươi không cần tính mạng của mình nữa?” Thần sắc trở nên âm trầm, Lăng Đạo từng bước chậm rãi tiếp cận Ngô Chính, dường như là muốn dùng biện pháp mạnh ép hắn nôn ra bí kíp võ công của mình.
Thấy vậy, Ngô Chính hoảng hốt hô lên “chậm đã!”, đồng thời hai tay thủ thế, cả người không ngừng thối lùi về sau.
Mắt thấy biểu cảm sợ hãi của Ngô Chính rất chân thực không giống như là giả vờ, Lăng Đạo mới dừng lại cước bộ, nhưng ánh mắt tàn nhẫn vẫn khóa chặt thân hình của hắn không rời.
“Ta giao ra công pháp và vũ kỹ cho ngươi là được, không nên manh động, thực sự rất không nên.” Ngô Chính kinh hoảng vô cùng, phải mất một hồi lâu để hơi thở ổn định trở lại, mới có thể bình tĩnh nói tiếp: “Ta không mang theo thư tịch bên mình, chỉ có thể truyền miệng mà thôi, hơn nữa ta chỉ đọc một lần, nhất định sẽ không đọc lại lần hai, ngươi phải tập trung nghe thật kỹ.”
Ngô Chính rốt cuộc thỏa hiệp, thần sắc Lăng Đạo ẩn ẩn đã trở nên kinh hỉ vô cùng, công pháp của một tên yêu nghiệt chưa quá hai mươi tuổi đã có thể đạt đến tông sư cảnh giới, nhất định là có chỗ bất phàm, để lão đã sống đến chừng này tuổi vẫn cảm thấy háo hức khôn nguôi.
Thế nhưng Lăng Đạo vẫn rất cảnh giác nói: “Nếu ngươi cố tình đọc sai, đừng trách ta hạ thủ bất lưu tình!”
“Ta làm sao có thể tiểu nhân đến mức này!? Hơn nữa lấy kiến thức uyên thâm của ngươi nhất định sẽ phát hiện được, ta cũng không có cơ hội dở trò a.” Ngô Chính cười khổ nói.
Nghe được lời này, Lăng Đạo mới cảm thấy yên tâm phần nào. Còn chuyện Ngô Chính chỉ đọc một lần không đọc lại lần hai, lão cơ hồ không để tâm đến. Ngô Chính đã là cá nằm trên thớt, nếu lão không nhớ được toàn bộ yếu quyết thì lại bắt hắn đọc lại thêm mười lần nữa, hắn cũng không thể không đáp ứng.
Nghĩ vậy, Lăng Đạo tạm thời vứt hết thảy tạp niệm trong đầu, định thần lắng nghe Ngô Chính chuẩn bị đọc một lượt công pháp và võ kỹ của mình.
“Nhớ kỹ phải thật tập trung a, ta bắt đầu đọc đây.” Ngô Chính tỏ vẻ nghiêm nghị vô cùng, tựa hồ việc truyền lại võ học của mình cho người khác là một việc hết sức trọng đại. Hắn hít sâu một hơi, lại từ tốn thở ra, tư thế thẳng người chấp tay sau lưng, thần sắc trang nghiêm có thừa.
“Đừng làm trò nữa, nhanh bắt đầu đi.” Lăng Đạo thiếu nhẫn nại hối thúc.
Nghe vậy, Ngô Chính càng thêm nghiêm nghị, mặt lạnh như tiền, lại hít sâu thật mạnh lấy hơi, lớn tiếng hô to: “Lão tặc thúi, ngươi bị lừa!”
Vù một tiếng, thân ảnh Ngô Chính vượt qua mặt Lăng Đạo, tựa như là cuồng phong lướt qua thổi tung cả y phục và đầu tóc lão rối xù. Ngay lập tức tiếp nhận thông tin “bị lừa” vô cùng bất ngờ này, tâm trạng Lăng Đạo như là núi lửa đến ngày bùng phát, sắp phải nổ tung hủy diệt hết thảy.
Lăng Đạo phẫn nộ quay người muốn truy theo, một chưởng đánh đến tàn phế Ngô Chính. Thế nhưng trước mắt lão lúc bấy giờ, có đến chín cái thân ảnh của Ngô Chính đang chia ra các hướng khác nhau mà tẩu thoát. Sự việc diễn ra quá nhanh, thậm chí còn chưa đến một tíc tắc, nhất thời lão không phân biệt được đâu mới là chân thân Ngô Chính.
Đương lúc Lăng Đạo còn đang chần chừ không biết nên truy theo hướng nào, thì tất thảy chín cái bóng lưng của Ngô Chính đã khuất sâu trong sơn lâm, cho dù là phát hiện ra chân thân của hắn chăng nữa cũng vô phương có thể bắt kịp được nữa.
“Nghiệt súc! Ta thề một ngày nào đó sẽ phanh thây ngươi thành vạn đoạn!”
Tiếng gào thét ẩn chứa nội lực khủng khiếp vang vọng, rúng động cả sơn lâm, kèm theo tiếng chim chóc đập cánh bay vội, khiến bất cứ sinh linh nào phụ cận cũng bị dọa đến kinh hồn táng đảm không thôi.
“Đây gọi là gậy ông đập lưng ông a, ha ha ha…”
Tại một nơi nào đó sâu trong sơn lâm, Ngô Chính hả hê ôm bụng cười to, khóe miệng như muốn ngoác ra, mặt mày đỏ bừng hởn hở, như thể vừa trải qua nhân sinh một chuyện vui thú nhất trên đời.
Một hố này quả thực là đại khoái nhân tâm, Lăng Đạo muốn dụ dẫm Ngô Chính giao ra sở học của mình để độc chiếm, nào ngờ không những không được toại nguyện, lại còn tiện nghi cho đối phương tuyệt học thành danh của mình. Nếu đổi lại là Ngô Chính rơi vào tình huống này của lão, có khi sẽ tức giận đến thổ huyết mà chết.
Hơn nữa Ngô Chính sở hữu Thuật Ẩn Giấu, trong lúc luyện công có thể ẩn tàng khí tức phát ra, sẽ không có chuyện bất ngờ xảy ra trừ phi Lăng Đạo cáo già đến thái quá, nửa đêm vào kiểm tra Ngô Chính ngủ có ngon giấc hay không.
Bên trong túp lều, Ngô Chính cơ hồ không có thời gian quan tâm đến Lăng Đạo. Hắn phải nhất tâm nhị dụng, vừa điều hòa luyện hóa cỗ năng lượng phát tán sau khi phục dụng Tăng Nguyên Đan, vừa phải phân tâm áp bức chân nguyên tích tụ đầy ấp bên trong đan điền, cưỡng ép thay đổi về chất nhằm hoàn thành quá trình đột phá.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc thái dương đã nhô lên ở phía chân trời, vài tia hồng quang mơ hồ len lỏi vào túp lều, rọi vào mí mắt đang khép hờ, Ngô Chính chậm rãi mở mắt ra, đôi đồng tử sâu hoáy đen thẳm phút chốc trở nên sáng tỏ, hắn khẽ mỉm cười thầm nghĩ: “Đột phá cảnh giới lúc nào cũng thật đơn giản.”
Trông thấy người khác chật vật khổ sở, bất chấp thủ đoạn để tìm một cơ hội đột phá bình cảnh, lại nhìn chính bản thân hắn đột phá lại đơn giản đến nhường nào, Ngô Chính không khỏi cảm khái “lão thiên đúng là thật bất công.”
Song hắn lại tự điểm vào các huyệt đạo của mình, mặc dù có chút khác biệt với phương thức của Lăng Đạo, nhưng cũng rất khó để phát giác được điểm khác biệt này.
Bỗng nhiên, từ bên ngoài truyền vào giọng nói của Lăng Đạo, “đã qua một đêm, ngươi đã quyết định xong chưa?” Ngô Chính buồn cười giả vờ ngáp ngủ hô lên: “Nóng vội như vậy!? Không thể cho ta thêm chút ít thời gian?”
Ầm một tiếng, túp lều bị đánh bay lả tả, để Ngô Chính trơ trọi ngây người ngồi đó. Lăng Đạo chậm rãi thu tay, ánh mắt sắc bén chăm chăm nhìn lấy Ngô Chính, trầm giọng uy hiếp: “Ta không có thời gian chơi đùa với ngươi, đừng thách thức sự kiên nhẫn của ta.”
“Còn tưởng lão nhân thường rất nhẫn nại, nào ngờ lại thô bạo như vậy.” Ngô Chính bất mãn lèm bèm trong miệng, dường như là cố tình để Lăng Đạo nghe thấy, song lại chau mày nói: “Ta cân nhắc suốt đêm, môn công phu ‘Phiêu Vân Bộ’ của ngươi đối với ta vô dụng, muốn trao đổi công pháp và vũ kỹ của ta không khỏi quá tiện nghi cho ngươi a.”
“Ngươi không cần tính mạng của mình nữa?” Thần sắc trở nên âm trầm, Lăng Đạo từng bước chậm rãi tiếp cận Ngô Chính, dường như là muốn dùng biện pháp mạnh ép hắn nôn ra bí kíp võ công của mình.
Thấy vậy, Ngô Chính hoảng hốt hô lên “chậm đã!”, đồng thời hai tay thủ thế, cả người không ngừng thối lùi về sau.
Mắt thấy biểu cảm sợ hãi của Ngô Chính rất chân thực không giống như là giả vờ, Lăng Đạo mới dừng lại cước bộ, nhưng ánh mắt tàn nhẫn vẫn khóa chặt thân hình của hắn không rời.
“Ta giao ra công pháp và vũ kỹ cho ngươi là được, không nên manh động, thực sự rất không nên.” Ngô Chính kinh hoảng vô cùng, phải mất một hồi lâu để hơi thở ổn định trở lại, mới có thể bình tĩnh nói tiếp: “Ta không mang theo thư tịch bên mình, chỉ có thể truyền miệng mà thôi, hơn nữa ta chỉ đọc một lần, nhất định sẽ không đọc lại lần hai, ngươi phải tập trung nghe thật kỹ.”
Ngô Chính rốt cuộc thỏa hiệp, thần sắc Lăng Đạo ẩn ẩn đã trở nên kinh hỉ vô cùng, công pháp của một tên yêu nghiệt chưa quá hai mươi tuổi đã có thể đạt đến tông sư cảnh giới, nhất định là có chỗ bất phàm, để lão đã sống đến chừng này tuổi vẫn cảm thấy háo hức khôn nguôi.
Thế nhưng Lăng Đạo vẫn rất cảnh giác nói: “Nếu ngươi cố tình đọc sai, đừng trách ta hạ thủ bất lưu tình!”
“Ta làm sao có thể tiểu nhân đến mức này!? Hơn nữa lấy kiến thức uyên thâm của ngươi nhất định sẽ phát hiện được, ta cũng không có cơ hội dở trò a.” Ngô Chính cười khổ nói.
Nghe được lời này, Lăng Đạo mới cảm thấy yên tâm phần nào. Còn chuyện Ngô Chính chỉ đọc một lần không đọc lại lần hai, lão cơ hồ không để tâm đến. Ngô Chính đã là cá nằm trên thớt, nếu lão không nhớ được toàn bộ yếu quyết thì lại bắt hắn đọc lại thêm mười lần nữa, hắn cũng không thể không đáp ứng.
Nghĩ vậy, Lăng Đạo tạm thời vứt hết thảy tạp niệm trong đầu, định thần lắng nghe Ngô Chính chuẩn bị đọc một lượt công pháp và võ kỹ của mình.
“Nhớ kỹ phải thật tập trung a, ta bắt đầu đọc đây.” Ngô Chính tỏ vẻ nghiêm nghị vô cùng, tựa hồ việc truyền lại võ học của mình cho người khác là một việc hết sức trọng đại. Hắn hít sâu một hơi, lại từ tốn thở ra, tư thế thẳng người chấp tay sau lưng, thần sắc trang nghiêm có thừa.
“Đừng làm trò nữa, nhanh bắt đầu đi.” Lăng Đạo thiếu nhẫn nại hối thúc.
Nghe vậy, Ngô Chính càng thêm nghiêm nghị, mặt lạnh như tiền, lại hít sâu thật mạnh lấy hơi, lớn tiếng hô to: “Lão tặc thúi, ngươi bị lừa!”
Vù một tiếng, thân ảnh Ngô Chính vượt qua mặt Lăng Đạo, tựa như là cuồng phong lướt qua thổi tung cả y phục và đầu tóc lão rối xù. Ngay lập tức tiếp nhận thông tin “bị lừa” vô cùng bất ngờ này, tâm trạng Lăng Đạo như là núi lửa đến ngày bùng phát, sắp phải nổ tung hủy diệt hết thảy.
Lăng Đạo phẫn nộ quay người muốn truy theo, một chưởng đánh đến tàn phế Ngô Chính. Thế nhưng trước mắt lão lúc bấy giờ, có đến chín cái thân ảnh của Ngô Chính đang chia ra các hướng khác nhau mà tẩu thoát. Sự việc diễn ra quá nhanh, thậm chí còn chưa đến một tíc tắc, nhất thời lão không phân biệt được đâu mới là chân thân Ngô Chính.
Đương lúc Lăng Đạo còn đang chần chừ không biết nên truy theo hướng nào, thì tất thảy chín cái bóng lưng của Ngô Chính đã khuất sâu trong sơn lâm, cho dù là phát hiện ra chân thân của hắn chăng nữa cũng vô phương có thể bắt kịp được nữa.
“Nghiệt súc! Ta thề một ngày nào đó sẽ phanh thây ngươi thành vạn đoạn!”
Tiếng gào thét ẩn chứa nội lực khủng khiếp vang vọng, rúng động cả sơn lâm, kèm theo tiếng chim chóc đập cánh bay vội, khiến bất cứ sinh linh nào phụ cận cũng bị dọa đến kinh hồn táng đảm không thôi.
“Đây gọi là gậy ông đập lưng ông a, ha ha ha…”
Tại một nơi nào đó sâu trong sơn lâm, Ngô Chính hả hê ôm bụng cười to, khóe miệng như muốn ngoác ra, mặt mày đỏ bừng hởn hở, như thể vừa trải qua nhân sinh một chuyện vui thú nhất trên đời.
Một hố này quả thực là đại khoái nhân tâm, Lăng Đạo muốn dụ dẫm Ngô Chính giao ra sở học của mình để độc chiếm, nào ngờ không những không được toại nguyện, lại còn tiện nghi cho đối phương tuyệt học thành danh của mình. Nếu đổi lại là Ngô Chính rơi vào tình huống này của lão, có khi sẽ tức giận đến thổ huyết mà chết.
Bởi vì túp lều dựa lưng vào sơn hạp chỉ có một cửa khẩu duy nhất, Lăng Đạo lại đang canh chừng tại lối thoát duy nhất này, cho nên lão rất an tâm việc Ngô Chính không thể qua mắt tẩu thoát, mà Ngô Chính cũng rất an tâm sẽ không bị lão quái này làm phiền gián đoạn việc luyện công.
Hơn nữa Ngô Chính sở hữu Thuật Ẩn Giấu, trong lúc luyện công có thể ẩn tàng khí tức phát ra, sẽ không có chuyện bất ngờ xảy ra trừ phi Lăng Đạo cáo già đến thái quá, nửa đêm vào kiểm tra Ngô Chính ngủ có ngon giấc hay không.
Bên trong túp lều, Ngô Chính cơ hồ không có thời gian quan tâm đến Lăng Đạo. Hắn phải nhất tâm nhị dụng, vừa điều hòa luyện hóa cỗ năng lượng phát tán sau khi phục dụng Tăng Nguyên Đan, vừa phải phân tâm áp bức chân nguyên tích tụ đầy ấp bên trong đan điền, cưỡng ép thay đổi về chất nhằm hoàn thành quá trình đột phá.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc thái dương đã nhô lên ở phía chân trời, vài tia hồng quang mơ hồ len lỏi vào túp lều, rọi vào mí mắt đang khép hờ, Ngô Chính chậm rãi mở mắt ra, đôi đồng tử sâu hoáy đen thẳm phút chốc trở nên sáng tỏ, hắn khẽ mỉm cười thầm nghĩ: “Đột phá cảnh giới lúc nào cũng thật đơn giản.”
Trông thấy người khác chật vật khổ sở, bất chấp thủ đoạn để tìm một cơ hội đột phá bình cảnh, lại nhìn chính bản thân hắn đột phá lại đơn giản đến nhường nào, Ngô Chính không khỏi cảm khái “lão thiên đúng là thật bất công.”
Song hắn lại tự điểm vào các huyệt đạo của mình, mặc dù có chút khác biệt với phương thức của Lăng Đạo, nhưng cũng rất khó để phát giác được điểm khác biệt này.
Bỗng nhiên, từ bên ngoài truyền vào giọng nói của Lăng Đạo, “đã qua một đêm, ngươi đã quyết định xong chưa?” Ngô Chính buồn cười giả vờ ngáp ngủ hô lên: “Nóng vội như vậy!? Không thể cho ta thêm chút ít thời gian?”
Ầm một tiếng, túp lều bị đánh bay lả tả, để Ngô Chính trơ trọi ngây người ngồi đó. Lăng Đạo chậm rãi thu tay, ánh mắt sắc bén chăm chăm nhìn lấy Ngô Chính, trầm giọng uy hiếp: “Ta không có thời gian chơi đùa với ngươi, đừng thách thức sự kiên nhẫn của ta.”
“Còn tưởng lão nhân thường rất nhẫn nại, nào ngờ lại thô bạo như vậy.” Ngô Chính bất mãn lèm bèm trong miệng, dường như là cố tình để Lăng Đạo nghe thấy, song lại chau mày nói: “Ta cân nhắc suốt đêm, môn công phu ‘Phiêu Vân Bộ’ của ngươi đối với ta vô dụng, muốn trao đổi công pháp và vũ kỹ của ta không khỏi quá tiện nghi cho ngươi a.”
“Ngươi không cần tính mạng của mình nữa?” Thần sắc trở nên âm trầm, Lăng Đạo từng bước chậm rãi tiếp cận Ngô Chính, dường như là muốn dùng biện pháp mạnh ép hắn nôn ra bí kíp võ công của mình.
Thấy vậy, Ngô Chính hoảng hốt hô lên “chậm đã!”, đồng thời hai tay thủ thế, cả người không ngừng thối lùi về sau.
Mắt thấy biểu cảm sợ hãi của Ngô Chính rất chân thực không giống như là giả vờ, Lăng Đạo mới dừng lại cước bộ, nhưng ánh mắt tàn nhẫn vẫn khóa chặt thân hình của hắn không rời.
“Ta giao ra công pháp và vũ kỹ cho ngươi là được, không nên manh động, thực sự rất không nên.” Ngô Chính kinh hoảng vô cùng, phải mất một hồi lâu để hơi thở ổn định trở lại, mới có thể bình tĩnh nói tiếp: “Ta không mang theo thư tịch bên mình, chỉ có thể truyền miệng mà thôi, hơn nữa ta chỉ đọc một lần, nhất định sẽ không đọc lại lần hai, ngươi phải tập trung nghe thật kỹ.”
Ngô Chính rốt cuộc thỏa hiệp, thần sắc Lăng Đạo ẩn ẩn đã trở nên kinh hỉ vô cùng, công pháp của một tên yêu nghiệt chưa quá hai mươi tuổi đã có thể đạt đến tông sư cảnh giới, nhất định là có chỗ bất phàm, để lão đã sống đến chừng này tuổi vẫn cảm thấy háo hức khôn nguôi.
Thế nhưng Lăng Đạo vẫn rất cảnh giác nói: “Nếu ngươi cố tình đọc sai, đừng trách ta hạ thủ bất lưu tình!”
“Ta làm sao có thể tiểu nhân đến mức này!? Hơn nữa lấy kiến thức uyên thâm của ngươi nhất định sẽ phát hiện được, ta cũng không có cơ hội dở trò a.” Ngô Chính cười khổ nói.
Nghe được lời này, Lăng Đạo mới cảm thấy yên tâm phần nào. Còn chuyện Ngô Chính chỉ đọc một lần không đọc lại lần hai, lão cơ hồ không để tâm đến. Ngô Chính đã là cá nằm trên thớt, nếu lão không nhớ được toàn bộ yếu quyết thì lại bắt hắn đọc lại thêm mười lần nữa, hắn cũng không thể không đáp ứng.
Nghĩ vậy, Lăng Đạo tạm thời vứt hết thảy tạp niệm trong đầu, định thần lắng nghe Ngô Chính chuẩn bị đọc một lượt công pháp và võ kỹ của mình.
“Nhớ kỹ phải thật tập trung a, ta bắt đầu đọc đây.” Ngô Chính tỏ vẻ nghiêm nghị vô cùng, tựa hồ việc truyền lại võ học của mình cho người khác là một việc hết sức trọng đại. Hắn hít sâu một hơi, lại từ tốn thở ra, tư thế thẳng người chấp tay sau lưng, thần sắc trang nghiêm có thừa.
“Đừng làm trò nữa, nhanh bắt đầu đi.” Lăng Đạo thiếu nhẫn nại hối thúc.
Nghe vậy, Ngô Chính càng thêm nghiêm nghị, mặt lạnh như tiền, lại hít sâu thật mạnh lấy hơi, lớn tiếng hô to: “Lão tặc thúi, ngươi bị lừa!”
Vù một tiếng, thân ảnh Ngô Chính vượt qua mặt Lăng Đạo, tựa như là cuồng phong lướt qua thổi tung cả y phục và đầu tóc lão rối xù. Ngay lập tức tiếp nhận thông tin “bị lừa” vô cùng bất ngờ này, tâm trạng Lăng Đạo như là núi lửa đến ngày bùng phát, sắp phải nổ tung hủy diệt hết thảy.
Lăng Đạo phẫn nộ quay người muốn truy theo, một chưởng đánh đến tàn phế Ngô Chính. Thế nhưng trước mắt lão lúc bấy giờ, có đến chín cái thân ảnh của Ngô Chính đang chia ra các hướng khác nhau mà tẩu thoát. Sự việc diễn ra quá nhanh, thậm chí còn chưa đến một tíc tắc, nhất thời lão không phân biệt được đâu mới là chân thân Ngô Chính.
Đương lúc Lăng Đạo còn đang chần chừ không biết nên truy theo hướng nào, thì tất thảy chín cái bóng lưng của Ngô Chính đã khuất sâu trong sơn lâm, cho dù là phát hiện ra chân thân của hắn chăng nữa cũng vô phương có thể bắt kịp được nữa.
“Nghiệt súc! Ta thề một ngày nào đó sẽ phanh thây ngươi thành vạn đoạn!”
Tiếng gào thét ẩn chứa nội lực khủng khiếp vang vọng, rúng động cả sơn lâm, kèm theo tiếng chim chóc đập cánh bay vội, khiến bất cứ sinh linh nào phụ cận cũng bị dọa đến kinh hồn táng đảm không thôi.
“Đây gọi là gậy ông đập lưng ông a, ha ha ha…”
Tại một nơi nào đó sâu trong sơn lâm, Ngô Chính hả hê ôm bụng cười to, khóe miệng như muốn ngoác ra, mặt mày đỏ bừng hởn hở, như thể vừa trải qua nhân sinh một chuyện vui thú nhất trên đời.
Một hố này quả thực là đại khoái nhân tâm, Lăng Đạo muốn dụ dẫm Ngô Chính giao ra sở học của mình để độc chiếm, nào ngờ không những không được toại nguyện, lại còn tiện nghi cho đối phương tuyệt học thành danh của mình. Nếu đổi lại là Ngô Chính rơi vào tình huống này của lão, có khi sẽ tức giận đến thổ huyết mà chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.