Võ Hiệp Thế Giới Đích Ngoạn Gia
Quyển 1 - Chương 14: Không phục thì lên đài
Trung Nguyên Đệ Lục Qua
04/01/2016
Tương Du rất tự tin! Vương Xuyên Nhạc một chiêu bị đánh bại? Vậy thì sao? Tương Du hắn cũng có thể một chiêu đem Vương Xuyên Nhạc đánh bại!
Thực lực cùng ý cảnh chênh lệch quá lớn, Giang Trần là một đệ tử mới, hắn sợ cái gì? Không phải là Trương Quốc Huy không muốn phải xuất thủ, Tương Du cũng không muốn để ý tới Giang Trần, hắn gặp qua quá nhiều đệ tử trẻ tuổi kiêu ngạo rồi.
Nhưng mấy người có thể ra hồn?
Đúng là có một chút tư chất, nhưng mà lấy nó làm tư cách để cuồng vọng, đó chính là ngu xuẩn.
Đối với Tương Du mà nói, Giang Trần chính là ngu xuẩn, có một chút thực lực, không cất dấu lại khoe khoang cái gì, đây không phải ngu xuẩn thì là cái gì?
Cho nên Tương Du muốn hung hăng chà đạp Giang Trần, cho hắn biết trời cao bao nhiêu, đất rộng bấy nhiêu!
Giờ phút này kiếm pháp Giang Trần đã đánh tơi, đánh trực diên, Tương Du khẽ cười một tiếng, trong lòng tràn dầy khinh thường.
Đây chính là kiếm pháp rất giỏi sao? Thật buồn cười.
Hắn nhìn cũng không nhìn, ngay lập tức phát hiện ra sơ hở của Giang Trần, chỉ cần tiện tay một chiêu cũng có thể hóa giải, đồng người phản công ngược lại.
Cho nên hắn cực kỳ tự tin mà đứng nơi đó, cũng không nhúc nhích, cảm giác như mình là vô địch!
Chẳng qua khi kiếm pháp đến trước mặt, Tương Du hoảng sở phát hiện ra sơ hở của Giang Trần lúc này toàn bộ biến mất!
"Cái này không thể nào!" Sắc mặt Tương Du đại biến, sau đó thì kiếm Giang Trần đã kề lên cổ hắn.
Dưới lôi đài!
"Một chiêu, Tương Du sư huynh chỉ cần một chiều là có thể đánh bại Giang Trần."
Thanh âm của Trần Xuyên như một cái loa, tất cả mọi người đều nghe rõ ràng, còn trên lôi đài, Giang Trần đã một kiếm đánh bạo Tương Du.
Thân kiếm đã kề trên cổ Tương Du, nếu là chân chính đấu võ, Tương Du hắn đã chết, cổ bị xuyên thủng mà chết, chết không thể chết lại!
"Này!" Tương Du nuốt nước bọt, hắn không tin tưởng những điều xảy ra trước mắt, Giang Trần có thể đánh bại hắn trong một chiêu? Tại sao? Cái này không thể nào! Kiên quyết không thể nào, quá mức giả dối.
Lúc trước rõ ràng có nhiều sơ hở như vậy, tại sao khi mình muốn động thủ thì sơ hở lại hoàn toàn biến mất?
Rốt cuộc đây là chuyện gì đang xảy ra!
Sắc mặt Tương Du thay đổi, nhìn Giang Trần mà không thể tin được.
"Tương sư huynh, ngươi thua!" Giang Trần thu hồi mộc kiếm, nhẹ giọng nói.
"Điều này không thể nào!" Tương Du hết lớn một tiếng, hoàn toàn không tin.
"Không gì là không thể, thua thì thua, chẳng lẽ Tương sư huynh muốn ăn vạ?" Giang Trần khinh thường nhìn Tương Du mà nói.
Không! Không! Không! Tương Du cắn răng, cầm chặt mộc kiếm trong tay nhìn Giang Trần:" Trạng thái lúc trước của ta không được tốt, hơi thất thần, lại một lần nữa!"
Hắn không phục!
"A! Đánh lại lần nữa?" Giang Trần cười nhạt một tiếng, sau đó cao giọng nói:" Được, ta sẽ cho Tương sư huynh thêm một cơ hôi, hi vọng lần này Tương sư huynh không còn thất thần nữa."
Lời lẽ tràn đầy khinh thường, Tương Du nghe xong, sắc mặt khó coi đến tột cùng, nắm chặt mộc kiếm trong tay, không nói nhảm, một kiếm bổ tới.
"A."
Giang Trần giơ mộc kiếm lên trực tiếp đánh trúng mộc kiếm trong tay Tương Du, sau đó quét ngang một cái, mang theo lực vạn quân, trực tiếp đập lên cánh tay Tương Du, mộc kiếm tiếp tục vung lên, đánh thẳng vào cổ Tương Du.
Trong nháy mắt, Tương Du che cổ trực tiếp nằm trên mặt đất.
"Lúc đầu ta cũng không muốn làm ngươi bị thương, nhưng với loại người như ngươi, nếu không phải tỷ võ không cho phép giết người, ngươi đã chết từ lâu rồi." Nói xong Giang Trần xoay người nhìn xuống lôi đài, thấy Vương Thái cùng Trần Xuyên trên mặt đang tái mét, liền cười nói:"Hai vị ở dưới lôi đài vừa thấy bàn luận hết sức sôi nổi, không ngại đi lên lôi đài thử một chút?"
Vương Thái cùng Trần Xuyên hai người không nghĩ tới Giang Trần lại lợi hại như thế, trong vòng một chiêu liền đánh bại Tương Du, đây quả thật là chuyện không thể ngờ, hơn nữa vừa rồi bọn họ rõ ràng thổi phồng Tương Du lợi hại thế nào, bây giờ lại bị Giang Trần đánh cho như chó nằm dưới đất, đúng là Ba Ba vẽ mặt a!
Hơn nữa nghe Giang Trần hỏi vậy, sắc mặt hai người càng trở lên cực kỳ khó coi.
"Phế vật vĩnh viễn là phế vật, dám làm không dám nhận, trước không phải rất vui vẻ sao? Thật lợi hại? Một chiêu đánh bại? Ba chiêu đánh bại? Ha ha, rốt cuộc người nào đánh bại người nào?"
Giang Trần nói cực tàn khốc, nhất thời Vương Thái cùng Trần Xuyên hai người run như cầy sấy, đứng ở nơi đó, không dám nói gì.
"Bây giờ câm?" Giang Trần nói, không để ý Tương Du đang gào rú trên lôi đài, nhìn Vương Thái cùng Trần Xuyên lạnh lùng nói:" Bắt đầu từ bây giờ, nếu người nào cùng Vương Thái với Trần Xuyên có bất kỳ quan hệ gì, chính là đối lập với Giang Trần ta!"
Trên lôi đài, Giang Trần nói vô cùng bá đạo!
Đám người Trần Hạo thì nhiệt huyết sôi trào, hô to Giang sư huynh uy vũ bất phàm!
Còn những đệ tử khác đều trầm mặc không nói, chẳng qua Vương Thái cùng Trần Xuyên quá mức tiểu nhân, phẩm hạnh đúng là không tốt.
"Nga. nếu cùng ngươi đối nghịch thì sao?"
Ngay vào lúc này, một giọng nói bình tĩnh vang lên.
Người nào mà to gan vậy?
Mọi người nhìn theo nơi phát ra thanh âm, lúc này Giang Trần như mặt trời ban trưa, mà người nào có lá gan lớn vậy.
Chờ mọi người thấy được người nói, ngay lập tức sắc mặt đều thay đổi.
Trương Quốc Huy!
Đứng xếp hạng bảy bách cường, tồn tại gần giống như là vô địch!
Không người nào nghĩ đến, dĩ nhiên Trương Quốc Huy lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn cứng rắn như thế.
"Là Trương Quốc Huy!"
"Trương sư huynh dĩ nhiên cũng tới."
"Xem ra lần này thật sự là Long tranh Hổ đấu a."
"Trương sư huynh tới, không biết lần này Giang Trần có thất bại hay không."
"Nhất định sẽ bại! Trương sư huynh bài danh thứ bảy, tu luyện Võ Đang Nhiễu Chỉ Nhu Kiếm, kiếm thuật cơ sở đến Tiệm Nhập Giai Cảnh hậu kỳ, mà Nhiễu Chỉ Nhu Kiếm cũng đạt tới Tiệm Nhập Giai Cảnh, Nhiễu Chỉ Nhu Kiếm là kiếm pháp nổi danh của Võ Đang ta, mặc dù chỉ là kiếm pháp Nhị Phẩm, nhưng có thể tu luyện tới Tiệm Nhập Giai Cảnh, cũng coi như là thiên tài a."
"Đúng vậy, nghe nói Trương sư huynh đã nhận được khảo hạch của đệ tử ngoai môn, chỉ cần khiêu chiến thành công một sư huynh ngoại môn là chính thức trở thành ngoại môn đệ tử."
"Đệ tử ngoại môn, cùng đệ tử ký danh quả thực là Thần Long so với con kiến a."
Mọi người nghị luận ầm ĩ, nhìn Trương Quốc Huy tràn đầy kính sợ.
Trên lôi đài Giang Trần nhìn Trương Quốc Huy khẽ mỉm cười nói:" Nếu như cùng ta đối nghịch, chỉ có một kết quả là bị ta giẫm dưới chân."
Giang Trần vừa nói xong, giống như quả bom, ầm ầm nổ tung, cả nghìn tên lộ ra vẻ rung động, nhìn Giang Trần mà không thể tin được.
Đây chính là đứng hàng trước mười trong bách cường a, Giang Trần quá cuồng vọng đi? Một đệ tử mới lại dám khiêu chiến đệ tử trước mười trong bách cường?
"Điên rồi, điên rồi, điên rồi, ngươi mau nói cho ta biết đây có phải là sự thật không?"
"Nghé con không sợ cọp a."
"Này! Mười nắm khó gặp a, chẳng lẽ Giang Trần thật sự là Thượng Quan Lang Gia thứ hai của Võ Đang."
"Chỉ sợ Thượng Quan Lang Gia lúc đầu cũng không lớn lối như vậy."
Đám người bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
"Tốt! Tốt! Tốt! Ngươi còn kiêu ngạo hơn Thượng Quan Lang Gia lúc trước, Võ Đang có những người như ngươi làm ta cảm thấy vui mừng, ha ha ha ha!" Trương Quốc Huy lớn tiếng cười nói, tựa hồ với lời nói Giang Trần không có bất kỳ điều gì tức giận, ngược lại lấy tư thái như trưởng bối, tán thưởng Giang Trần.
Loại tư thái này làm cho Giang Trần cảm thấy rất không thoải mái.
"Trương sư huynh nếu không phục, thì đi lên chỉ điểm cho sư đệ một chút." Giang Trần bình tĩnh ung dung mà nói, trên mặt còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, lời này không hiện ra vẻ khí phách nhưng lại hiện ra được nhuệ khí của Giang Trần.
Mọi người trợn tròn mắt!
Giang Trần vừa đánh bại Tương Du, bây giờ lại chủ động khiêu chiến Trương Quốc Huy, đấy chính là đệ thất cường a, cũng đâu phải là người bình thường đâu.
Mọi người cảm thấy đau đầu, Giang Trần kiêu ngạo đến cực hạn, mà không thể dùng kiêu ngạo để hình dung được nữa rồi.
"Ta sợ ngươi kiên trì không được quá ba chiêu của ta." Trương Quốc Huy mặc dù có một chút tu dưỡng, nhưng không đến mức để Giang Trần chỉ mặt mà không tức giận.
"Trước có một người cũng đã nói vậy, kết quả người cũng thấy được đấy." Giang Trần kẽ cười một tiếng, trong tay mộc kiếm khiêu khích vẽ ra một loại hoa văn.
"A!" Trương Quốc Huy cười nhạt một tiếng, từng bước từng bước mà tiến đến lôi đài, vốn nghĩ chỉ muốn dùng thân phận cùng địa vị lên tiếng dạy dỗ Giang Trần, không nghĩ Giang Trần vô pháp vô thiên như vậy.
Tất cả đều xôn xao!
"Thật muốn lên sao?"
"Hôm nay Trương sư huynh muốn ra tay dọn dẹp Giang Trần sao?"
"Việc đại sự, Việc đại sự a!"
"Mười năm khó gặp, mười năm khó gặp."
"Lần này ta làm nhà cái, Giang sư huynh cùng Trương sư huynh, ai thắng ai thua."
"Ta đặt Trương sư huynh."
"Ta đặt Trương sư huynh."
"Không chút nào phải nghi ngờ, tất nhiên là Trương sư huynh, mặc dù Giang Trần hết sức xuất chúng, nhưng Trương sư huynh dù sao cũng là đệ tử cũ, nếu để cho Giang Trần một hoặc hai năm, ta không dám nói, nhưng bây giờ Giang Trần sư huynh không thể nào đánh lại Trương sư huynh!"
"Đúng là Trương sư huynh nhất định sẽ thắng."
Mọi người thấp giọng nghị luận, bởi vì Trương Quốc Huy trong lòng bọn họ mơ hồ là vô địch, thời gian trước người đứng thứ tám bách cường khiêu chiến Trương Quốc Huy, bị Trương Quốc Huy ba chiêu đánh bại, hơn nữa còn nghe nói là Trương Quốc Huy không muốn tiếp tục khiêu chiến lên trên, nếu không hắn ít nhất có thể xếp hạng trước ba.
Chẳng qua cũng chỉ là nghe nói, không có bất kỳ một chứng cứ nào.
"Nếu hôm nay ngươi thua, trong vòng một năm không cho phép bước vào khu ngoại viện của đệ tử cũ một bước." Đi lên lôi đài Trương Quốc Huy lạnh lùng nói.
Giang Trần khẽ cười một tiếng, lộ ra vẻ châm chọc nhìn đối phương!
"Vạn nhất ngươi thua?"
"Ta thua?" Trương Quốc Huy khẽ cười, lắc đầu nhìn Giang Trần khinh miệt nói:" Trong vòng ba chiêu, ta không đánh bại ngươi coi như ta thua, mà ta thua sau này chỉ cần địa phương ngươi xuất hiện, Trương Quốc Huy ta sẽ đi đường vòng!"
"Như vậy cũng được." Giang Trần gật đầu, sau đó nhìn Trương Quốc Huy cao giọng nói:" Võ Đang phái đệ tử ký danh, Giang Trần, xin sư huynh chỉ giáo."
"Xuất kiếm!"
Trương Quốc Huy cầm lên mộc kiếm, sau đó xông lên, kiếm pháp vặn vẹo, không ngừng bập bềnh, giống như một cái đai lưng, tất cả mọi người đều rung động!
Đây là Nhiễu Chỉ Nhu Kiếm, là kiếm thuật Nhị Phẩm nổi danh của Võ Đang.
Giang Trần có chút xem thường, kiếm pháp Trương Quốc Huy thi triển, chẳng qua là dùng mê hoặc cùng ảo giác tấn công địch, nếu cường giả chân chính thi triển Nhiễu Chỉ Nhu Kiếm thân kiếm sẽ cong thành nhiều đoạn quỷ dị, mập mờ thất thường, giết người trong vô hình!
Mà Trương Quốc Huy nội lực không cao như vậy, cho nên chỉ có thể dùng một loại lẫn lộn đánh lừa thị giác để đạt được hiệu quả đó mà thôi.
Không thể không nói, kiếm thuật Trương Quốc Huy đúng là không kém!
Nhưng!
Giang Trần là ai? Kiếm thuật cơ sở đật Liễu Nhiên Vu Hung sơ kỳ, Tịch Tà Kiếm Pháp đạt Tiệm Nhập Giai Cảnh trung kỳ, mặc dù Tịch Tà Kiếm Pháp tàn quyển chỉ là Nhị Phẩm nhưng cũng đạt nửa bước Nhất Phẩm, hơn nữa Tịch Tà Kiếm Pháp lại quỷ dị đa đoan! Có thể dắt đối phương từng bước theo mình, cuối cùng tạo ra sơ hở!
Tất nhiên Tịch Tà Kiếm Pháp uy lực chân chính là lúc tự cung rồi tu luyện nội công tâm pháp tương ứng, một khi tu luyện thành công, không nói thiên hạ vô địch, nhưng cũng có thể coi là nhất lưu cao thủ.
Chẳng qua Giang Trần không có chút khinh thường nào, sau khi xuất thủ, toàn thân Trương Quốc Huy chỉ có bẩy chỗ sở hở. Những người lúc trước có người thì hai mươi, có người thì ba mươi, cao thủ thủ chân chính có lẽ là không để lộ bất kỳ sơ hở nào ra ngoài.
Tất nhiên điều đó không có nghĩa là Trương Quốc Huy rất mạnh, chẳng qua là với nhãn lực bây giờ Giang Trần chỉ có thể nhìn ra bảy chỗ sơ hở.
Nếu để cho kiếm thuật đại sư tới, có thể nhìn thấu Trương Quốc Huy toàn thân một trăm lẻ tám chỗ sơ hở. Nhìn ra sơ hở là căn cứ vào độ tinh thông cùng thuần thục đối với võ học chiêu thức.
Nhiễu Chỉ Nhu Kiếm đánh tới, Tịch Tà Kiếm Pháp cũng lập tức tung ra.
Phanh!
Mộc kiếm đan vào, phát ra tiếng trầm trọng, sau đó Giang Trần không chủ động công kích sơ hở, mà tạo ra sơ hở của mình để đối phương phát hiện, đồng thời tạo ra bố cục cho đối phương chui vào!
Một chiêu, Trương Quốc Huy nhìn thấy sơ hở!
Hai chiêu, Trương Quốc Huy lọt vào trong!
Ba chiêu, mộc kiếm trong tay Giang Trần trực tiếp đánh vào ấn đường (giữa hai hàng lông mày) Trương Quốc Huy!
Nếu là thiết kiếm, Trương Quốc Huy chắc chắn đã chết!
Ba chiêu! Giang Trần lấy thế lôi đình, trực tiếp đánh bại Trương Quốc Huy!
Thực lực cùng ý cảnh chênh lệch quá lớn, Giang Trần là một đệ tử mới, hắn sợ cái gì? Không phải là Trương Quốc Huy không muốn phải xuất thủ, Tương Du cũng không muốn để ý tới Giang Trần, hắn gặp qua quá nhiều đệ tử trẻ tuổi kiêu ngạo rồi.
Nhưng mấy người có thể ra hồn?
Đúng là có một chút tư chất, nhưng mà lấy nó làm tư cách để cuồng vọng, đó chính là ngu xuẩn.
Đối với Tương Du mà nói, Giang Trần chính là ngu xuẩn, có một chút thực lực, không cất dấu lại khoe khoang cái gì, đây không phải ngu xuẩn thì là cái gì?
Cho nên Tương Du muốn hung hăng chà đạp Giang Trần, cho hắn biết trời cao bao nhiêu, đất rộng bấy nhiêu!
Giờ phút này kiếm pháp Giang Trần đã đánh tơi, đánh trực diên, Tương Du khẽ cười một tiếng, trong lòng tràn dầy khinh thường.
Đây chính là kiếm pháp rất giỏi sao? Thật buồn cười.
Hắn nhìn cũng không nhìn, ngay lập tức phát hiện ra sơ hở của Giang Trần, chỉ cần tiện tay một chiêu cũng có thể hóa giải, đồng người phản công ngược lại.
Cho nên hắn cực kỳ tự tin mà đứng nơi đó, cũng không nhúc nhích, cảm giác như mình là vô địch!
Chẳng qua khi kiếm pháp đến trước mặt, Tương Du hoảng sở phát hiện ra sơ hở của Giang Trần lúc này toàn bộ biến mất!
"Cái này không thể nào!" Sắc mặt Tương Du đại biến, sau đó thì kiếm Giang Trần đã kề lên cổ hắn.
Dưới lôi đài!
"Một chiêu, Tương Du sư huynh chỉ cần một chiều là có thể đánh bại Giang Trần."
Thanh âm của Trần Xuyên như một cái loa, tất cả mọi người đều nghe rõ ràng, còn trên lôi đài, Giang Trần đã một kiếm đánh bạo Tương Du.
Thân kiếm đã kề trên cổ Tương Du, nếu là chân chính đấu võ, Tương Du hắn đã chết, cổ bị xuyên thủng mà chết, chết không thể chết lại!
"Này!" Tương Du nuốt nước bọt, hắn không tin tưởng những điều xảy ra trước mắt, Giang Trần có thể đánh bại hắn trong một chiêu? Tại sao? Cái này không thể nào! Kiên quyết không thể nào, quá mức giả dối.
Lúc trước rõ ràng có nhiều sơ hở như vậy, tại sao khi mình muốn động thủ thì sơ hở lại hoàn toàn biến mất?
Rốt cuộc đây là chuyện gì đang xảy ra!
Sắc mặt Tương Du thay đổi, nhìn Giang Trần mà không thể tin được.
"Tương sư huynh, ngươi thua!" Giang Trần thu hồi mộc kiếm, nhẹ giọng nói.
"Điều này không thể nào!" Tương Du hết lớn một tiếng, hoàn toàn không tin.
"Không gì là không thể, thua thì thua, chẳng lẽ Tương sư huynh muốn ăn vạ?" Giang Trần khinh thường nhìn Tương Du mà nói.
Không! Không! Không! Tương Du cắn răng, cầm chặt mộc kiếm trong tay nhìn Giang Trần:" Trạng thái lúc trước của ta không được tốt, hơi thất thần, lại một lần nữa!"
Hắn không phục!
"A! Đánh lại lần nữa?" Giang Trần cười nhạt một tiếng, sau đó cao giọng nói:" Được, ta sẽ cho Tương sư huynh thêm một cơ hôi, hi vọng lần này Tương sư huynh không còn thất thần nữa."
Lời lẽ tràn đầy khinh thường, Tương Du nghe xong, sắc mặt khó coi đến tột cùng, nắm chặt mộc kiếm trong tay, không nói nhảm, một kiếm bổ tới.
"A."
Giang Trần giơ mộc kiếm lên trực tiếp đánh trúng mộc kiếm trong tay Tương Du, sau đó quét ngang một cái, mang theo lực vạn quân, trực tiếp đập lên cánh tay Tương Du, mộc kiếm tiếp tục vung lên, đánh thẳng vào cổ Tương Du.
Trong nháy mắt, Tương Du che cổ trực tiếp nằm trên mặt đất.
"Lúc đầu ta cũng không muốn làm ngươi bị thương, nhưng với loại người như ngươi, nếu không phải tỷ võ không cho phép giết người, ngươi đã chết từ lâu rồi." Nói xong Giang Trần xoay người nhìn xuống lôi đài, thấy Vương Thái cùng Trần Xuyên trên mặt đang tái mét, liền cười nói:"Hai vị ở dưới lôi đài vừa thấy bàn luận hết sức sôi nổi, không ngại đi lên lôi đài thử một chút?"
Vương Thái cùng Trần Xuyên hai người không nghĩ tới Giang Trần lại lợi hại như thế, trong vòng một chiêu liền đánh bại Tương Du, đây quả thật là chuyện không thể ngờ, hơn nữa vừa rồi bọn họ rõ ràng thổi phồng Tương Du lợi hại thế nào, bây giờ lại bị Giang Trần đánh cho như chó nằm dưới đất, đúng là Ba Ba vẽ mặt a!
Hơn nữa nghe Giang Trần hỏi vậy, sắc mặt hai người càng trở lên cực kỳ khó coi.
"Phế vật vĩnh viễn là phế vật, dám làm không dám nhận, trước không phải rất vui vẻ sao? Thật lợi hại? Một chiêu đánh bại? Ba chiêu đánh bại? Ha ha, rốt cuộc người nào đánh bại người nào?"
Giang Trần nói cực tàn khốc, nhất thời Vương Thái cùng Trần Xuyên hai người run như cầy sấy, đứng ở nơi đó, không dám nói gì.
"Bây giờ câm?" Giang Trần nói, không để ý Tương Du đang gào rú trên lôi đài, nhìn Vương Thái cùng Trần Xuyên lạnh lùng nói:" Bắt đầu từ bây giờ, nếu người nào cùng Vương Thái với Trần Xuyên có bất kỳ quan hệ gì, chính là đối lập với Giang Trần ta!"
Trên lôi đài, Giang Trần nói vô cùng bá đạo!
Đám người Trần Hạo thì nhiệt huyết sôi trào, hô to Giang sư huynh uy vũ bất phàm!
Còn những đệ tử khác đều trầm mặc không nói, chẳng qua Vương Thái cùng Trần Xuyên quá mức tiểu nhân, phẩm hạnh đúng là không tốt.
"Nga. nếu cùng ngươi đối nghịch thì sao?"
Ngay vào lúc này, một giọng nói bình tĩnh vang lên.
Người nào mà to gan vậy?
Mọi người nhìn theo nơi phát ra thanh âm, lúc này Giang Trần như mặt trời ban trưa, mà người nào có lá gan lớn vậy.
Chờ mọi người thấy được người nói, ngay lập tức sắc mặt đều thay đổi.
Trương Quốc Huy!
Đứng xếp hạng bảy bách cường, tồn tại gần giống như là vô địch!
Không người nào nghĩ đến, dĩ nhiên Trương Quốc Huy lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn cứng rắn như thế.
"Là Trương Quốc Huy!"
"Trương sư huynh dĩ nhiên cũng tới."
"Xem ra lần này thật sự là Long tranh Hổ đấu a."
"Trương sư huynh tới, không biết lần này Giang Trần có thất bại hay không."
"Nhất định sẽ bại! Trương sư huynh bài danh thứ bảy, tu luyện Võ Đang Nhiễu Chỉ Nhu Kiếm, kiếm thuật cơ sở đến Tiệm Nhập Giai Cảnh hậu kỳ, mà Nhiễu Chỉ Nhu Kiếm cũng đạt tới Tiệm Nhập Giai Cảnh, Nhiễu Chỉ Nhu Kiếm là kiếm pháp nổi danh của Võ Đang ta, mặc dù chỉ là kiếm pháp Nhị Phẩm, nhưng có thể tu luyện tới Tiệm Nhập Giai Cảnh, cũng coi như là thiên tài a."
"Đúng vậy, nghe nói Trương sư huynh đã nhận được khảo hạch của đệ tử ngoai môn, chỉ cần khiêu chiến thành công một sư huynh ngoại môn là chính thức trở thành ngoại môn đệ tử."
"Đệ tử ngoại môn, cùng đệ tử ký danh quả thực là Thần Long so với con kiến a."
Mọi người nghị luận ầm ĩ, nhìn Trương Quốc Huy tràn đầy kính sợ.
Trên lôi đài Giang Trần nhìn Trương Quốc Huy khẽ mỉm cười nói:" Nếu như cùng ta đối nghịch, chỉ có một kết quả là bị ta giẫm dưới chân."
Giang Trần vừa nói xong, giống như quả bom, ầm ầm nổ tung, cả nghìn tên lộ ra vẻ rung động, nhìn Giang Trần mà không thể tin được.
Đây chính là đứng hàng trước mười trong bách cường a, Giang Trần quá cuồng vọng đi? Một đệ tử mới lại dám khiêu chiến đệ tử trước mười trong bách cường?
"Điên rồi, điên rồi, điên rồi, ngươi mau nói cho ta biết đây có phải là sự thật không?"
"Nghé con không sợ cọp a."
"Này! Mười nắm khó gặp a, chẳng lẽ Giang Trần thật sự là Thượng Quan Lang Gia thứ hai của Võ Đang."
"Chỉ sợ Thượng Quan Lang Gia lúc đầu cũng không lớn lối như vậy."
Đám người bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
"Tốt! Tốt! Tốt! Ngươi còn kiêu ngạo hơn Thượng Quan Lang Gia lúc trước, Võ Đang có những người như ngươi làm ta cảm thấy vui mừng, ha ha ha ha!" Trương Quốc Huy lớn tiếng cười nói, tựa hồ với lời nói Giang Trần không có bất kỳ điều gì tức giận, ngược lại lấy tư thái như trưởng bối, tán thưởng Giang Trần.
Loại tư thái này làm cho Giang Trần cảm thấy rất không thoải mái.
"Trương sư huynh nếu không phục, thì đi lên chỉ điểm cho sư đệ một chút." Giang Trần bình tĩnh ung dung mà nói, trên mặt còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, lời này không hiện ra vẻ khí phách nhưng lại hiện ra được nhuệ khí của Giang Trần.
Mọi người trợn tròn mắt!
Giang Trần vừa đánh bại Tương Du, bây giờ lại chủ động khiêu chiến Trương Quốc Huy, đấy chính là đệ thất cường a, cũng đâu phải là người bình thường đâu.
Mọi người cảm thấy đau đầu, Giang Trần kiêu ngạo đến cực hạn, mà không thể dùng kiêu ngạo để hình dung được nữa rồi.
"Ta sợ ngươi kiên trì không được quá ba chiêu của ta." Trương Quốc Huy mặc dù có một chút tu dưỡng, nhưng không đến mức để Giang Trần chỉ mặt mà không tức giận.
"Trước có một người cũng đã nói vậy, kết quả người cũng thấy được đấy." Giang Trần kẽ cười một tiếng, trong tay mộc kiếm khiêu khích vẽ ra một loại hoa văn.
"A!" Trương Quốc Huy cười nhạt một tiếng, từng bước từng bước mà tiến đến lôi đài, vốn nghĩ chỉ muốn dùng thân phận cùng địa vị lên tiếng dạy dỗ Giang Trần, không nghĩ Giang Trần vô pháp vô thiên như vậy.
Tất cả đều xôn xao!
"Thật muốn lên sao?"
"Hôm nay Trương sư huynh muốn ra tay dọn dẹp Giang Trần sao?"
"Việc đại sự, Việc đại sự a!"
"Mười năm khó gặp, mười năm khó gặp."
"Lần này ta làm nhà cái, Giang sư huynh cùng Trương sư huynh, ai thắng ai thua."
"Ta đặt Trương sư huynh."
"Ta đặt Trương sư huynh."
"Không chút nào phải nghi ngờ, tất nhiên là Trương sư huynh, mặc dù Giang Trần hết sức xuất chúng, nhưng Trương sư huynh dù sao cũng là đệ tử cũ, nếu để cho Giang Trần một hoặc hai năm, ta không dám nói, nhưng bây giờ Giang Trần sư huynh không thể nào đánh lại Trương sư huynh!"
"Đúng là Trương sư huynh nhất định sẽ thắng."
Mọi người thấp giọng nghị luận, bởi vì Trương Quốc Huy trong lòng bọn họ mơ hồ là vô địch, thời gian trước người đứng thứ tám bách cường khiêu chiến Trương Quốc Huy, bị Trương Quốc Huy ba chiêu đánh bại, hơn nữa còn nghe nói là Trương Quốc Huy không muốn tiếp tục khiêu chiến lên trên, nếu không hắn ít nhất có thể xếp hạng trước ba.
Chẳng qua cũng chỉ là nghe nói, không có bất kỳ một chứng cứ nào.
"Nếu hôm nay ngươi thua, trong vòng một năm không cho phép bước vào khu ngoại viện của đệ tử cũ một bước." Đi lên lôi đài Trương Quốc Huy lạnh lùng nói.
Giang Trần khẽ cười một tiếng, lộ ra vẻ châm chọc nhìn đối phương!
"Vạn nhất ngươi thua?"
"Ta thua?" Trương Quốc Huy khẽ cười, lắc đầu nhìn Giang Trần khinh miệt nói:" Trong vòng ba chiêu, ta không đánh bại ngươi coi như ta thua, mà ta thua sau này chỉ cần địa phương ngươi xuất hiện, Trương Quốc Huy ta sẽ đi đường vòng!"
"Như vậy cũng được." Giang Trần gật đầu, sau đó nhìn Trương Quốc Huy cao giọng nói:" Võ Đang phái đệ tử ký danh, Giang Trần, xin sư huynh chỉ giáo."
"Xuất kiếm!"
Trương Quốc Huy cầm lên mộc kiếm, sau đó xông lên, kiếm pháp vặn vẹo, không ngừng bập bềnh, giống như một cái đai lưng, tất cả mọi người đều rung động!
Đây là Nhiễu Chỉ Nhu Kiếm, là kiếm thuật Nhị Phẩm nổi danh của Võ Đang.
Giang Trần có chút xem thường, kiếm pháp Trương Quốc Huy thi triển, chẳng qua là dùng mê hoặc cùng ảo giác tấn công địch, nếu cường giả chân chính thi triển Nhiễu Chỉ Nhu Kiếm thân kiếm sẽ cong thành nhiều đoạn quỷ dị, mập mờ thất thường, giết người trong vô hình!
Mà Trương Quốc Huy nội lực không cao như vậy, cho nên chỉ có thể dùng một loại lẫn lộn đánh lừa thị giác để đạt được hiệu quả đó mà thôi.
Không thể không nói, kiếm thuật Trương Quốc Huy đúng là không kém!
Nhưng!
Giang Trần là ai? Kiếm thuật cơ sở đật Liễu Nhiên Vu Hung sơ kỳ, Tịch Tà Kiếm Pháp đạt Tiệm Nhập Giai Cảnh trung kỳ, mặc dù Tịch Tà Kiếm Pháp tàn quyển chỉ là Nhị Phẩm nhưng cũng đạt nửa bước Nhất Phẩm, hơn nữa Tịch Tà Kiếm Pháp lại quỷ dị đa đoan! Có thể dắt đối phương từng bước theo mình, cuối cùng tạo ra sơ hở!
Tất nhiên Tịch Tà Kiếm Pháp uy lực chân chính là lúc tự cung rồi tu luyện nội công tâm pháp tương ứng, một khi tu luyện thành công, không nói thiên hạ vô địch, nhưng cũng có thể coi là nhất lưu cao thủ.
Chẳng qua Giang Trần không có chút khinh thường nào, sau khi xuất thủ, toàn thân Trương Quốc Huy chỉ có bẩy chỗ sở hở. Những người lúc trước có người thì hai mươi, có người thì ba mươi, cao thủ thủ chân chính có lẽ là không để lộ bất kỳ sơ hở nào ra ngoài.
Tất nhiên điều đó không có nghĩa là Trương Quốc Huy rất mạnh, chẳng qua là với nhãn lực bây giờ Giang Trần chỉ có thể nhìn ra bảy chỗ sơ hở.
Nếu để cho kiếm thuật đại sư tới, có thể nhìn thấu Trương Quốc Huy toàn thân một trăm lẻ tám chỗ sơ hở. Nhìn ra sơ hở là căn cứ vào độ tinh thông cùng thuần thục đối với võ học chiêu thức.
Nhiễu Chỉ Nhu Kiếm đánh tới, Tịch Tà Kiếm Pháp cũng lập tức tung ra.
Phanh!
Mộc kiếm đan vào, phát ra tiếng trầm trọng, sau đó Giang Trần không chủ động công kích sơ hở, mà tạo ra sơ hở của mình để đối phương phát hiện, đồng thời tạo ra bố cục cho đối phương chui vào!
Một chiêu, Trương Quốc Huy nhìn thấy sơ hở!
Hai chiêu, Trương Quốc Huy lọt vào trong!
Ba chiêu, mộc kiếm trong tay Giang Trần trực tiếp đánh vào ấn đường (giữa hai hàng lông mày) Trương Quốc Huy!
Nếu là thiết kiếm, Trương Quốc Huy chắc chắn đã chết!
Ba chiêu! Giang Trần lấy thế lôi đình, trực tiếp đánh bại Trương Quốc Huy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.