Chương 158
Tha Y Y
08/07/2021
Tân Hoài An đứng dậy gần như ngay lập tức lao ra khỏi phòng.
Nhìn thấy Liễu Giai Tâm và chú Minh quản gia của nhà họ Chử, vội vã bước ra ngoài, côđuổi theo họ với mái tóc rối bù.
“Bà Chử, tìm được anh Chử rồi à?”
Liễu Giai Tâm nhẹ nhàng gật đầu.
Tân Hoài An vui mừng khôn xiết, “Tình trạng của anh ấy thế nào?”
Bởi vì quá phấn khích, ngay cả cô cũng không nhận ra một chút run rẩy trong giọng điệu của mình.
Liễu Giai Tâm nghi ngờ liếc nhìn cô, lắc đầu n: Người trong bệnh viện nói phải được cấp cứu trước: Tân Hoài An im lặng.
Tôi cũng chưa biết.
Chử Chấn Phong bị một con dao đâm vào ngực, nhưng khi cô đã nghĩ kỹ lại, từ vị trí và góc độ của vết đâm, nó không thể làm tổn thương đến trái tim của anh, nhưng cũng sẽ không quá nhẹ. Cùng với việc rơi từ một nơi cao như vậy xuống dòng sông chảy xiết, chắc chắn sẽ còn có cả những chấn thương khác nữa.
Điều quan trọng nhất là, đã mất gần như cả đêm mới tìm thấy được người. Cũng không biết vết thương đã chuyển biến xấu đi như thế nào …
“Tôi cùng mọi người đi đến bệnh viện” Tân Hoài An dứt khoát nói.
Liễu Giai Tâm cười nhạt một tiếng, từ chối: “Cô Tân, Chấn Phong đã được tìm về rồi, chuyện này cũng không liên quan gì đến cô, cô hãy ở nhà họ Chử chăm sóc bà cụ Chử giúp chúng tôi, là nhà họ Chử đã cảm kích cô lắm rồi. “
Tân Hoài An ngẩn ra, cô có thể thấy rằng mặc dù Liễu Giai Tâm rất biết ơn cô, nhưng bà ấy vẫn không muốn cô lại gần Chử Chấn Phong.
“Bà Chử, là bởi vì tôi biết ơn vì anh Chử đã cứu tôi, nên tôi muốn xác nhận tình hình của anh ấy thôi.”
“Tôi sẽ gọi cho cô sau khi chúng tôi đến bệnh viện”
Ý tứ trong lời nói của Liễu Giai Tâm trong lúc này vô cùng rõ ràng, Tân Hoài An không cố chấp nữa, cô lùi một bước, “Được”
Nhìn thấy bọn họ rời đi, Tân Hoài An hít sâu một hơi rồi dần dần bình tĩnh lại.
Ít nhất thì cũng đã tìm được Chử Chấn Phong, anh cũng đang được cứu sống rồi.
Chỉ cần anh còn sống là rất tốt rồi, chỉ cần sống thôi.
Cô mím khóe môi bước đến phòng bà cụ Chử để báo tin cho bà.
“Chấn Phong vẫn còn sống? Chỉ cần sống sót … chỉ cần thế…”
Tống Cẩn Dung chưa bật đèn ngủ, hai mắt bà đỏ hoe, khi nghe được tin tức từ Tân Hoài An, vẻ mặt bà dường như cũng buông lỏng xuống, lau nước mắt dưới sự an ủi của Tân Hoài An rồi nằm trên giường.
Tân Hoài An kê thêm một viên thuốc an thần, một lúc sau liền thấy Tống Cẩn Dung an tâm ngủ say.
Cô cũng không vội vàng rời đi, kiên nhãn ngồi ghế bên cạnh bà.
Nếu Chử Chấn Phong đã cứu mạng cô, cô nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bà nội của anh.
Bệnh viện Phú Khang.
Bên ngoài phòng cấp cứu, người nhà họ Chử hồi hộp chờ đợi.
“Mẹ, anh trai chắc không sao đâu, đúng không?” Tuy tính tình của Chử Gia Mỹ không dễ chịu, nhưng cô ta thực sự quan tâm đến sự an toàn của Chử Chấn Phong anh trai mình.
Lúc mà cô ấy không làm loạn thế này, Liễu Giai Tâm đối với cô ta không có ý gì.
Ví dụ bây giờ.
Bà ấy vỗ vai cô ta thở dài nói, “Hi vọng thôi.”
Lúc nãy khi vội vàng chạy tới, có hỏi qua bác sĩ rằng tình trạng của Chử Chấn Phong, có vẻ không tốt lắm.
Trong cuộc phẫu thuật này, có thể bà ấy sẽ không bao giờ gặp lại cậu con trai quý giá của mình nữa.
Không khí trong phòng cấp cứu vô cùng căng thẳng, đối với những người đang chờ bên ngoài phòng cấp cứu, không khí tràn ngập mùi lo lắng.
Tiếng bước chân từ xa đến gần.
Nhìn thấy Liễu Giai Tâm và chú Minh quản gia của nhà họ Chử, vội vã bước ra ngoài, côđuổi theo họ với mái tóc rối bù.
“Bà Chử, tìm được anh Chử rồi à?”
Liễu Giai Tâm nhẹ nhàng gật đầu.
Tân Hoài An vui mừng khôn xiết, “Tình trạng của anh ấy thế nào?”
Bởi vì quá phấn khích, ngay cả cô cũng không nhận ra một chút run rẩy trong giọng điệu của mình.
Liễu Giai Tâm nghi ngờ liếc nhìn cô, lắc đầu n: Người trong bệnh viện nói phải được cấp cứu trước: Tân Hoài An im lặng.
Tôi cũng chưa biết.
Chử Chấn Phong bị một con dao đâm vào ngực, nhưng khi cô đã nghĩ kỹ lại, từ vị trí và góc độ của vết đâm, nó không thể làm tổn thương đến trái tim của anh, nhưng cũng sẽ không quá nhẹ. Cùng với việc rơi từ một nơi cao như vậy xuống dòng sông chảy xiết, chắc chắn sẽ còn có cả những chấn thương khác nữa.
Điều quan trọng nhất là, đã mất gần như cả đêm mới tìm thấy được người. Cũng không biết vết thương đã chuyển biến xấu đi như thế nào …
“Tôi cùng mọi người đi đến bệnh viện” Tân Hoài An dứt khoát nói.
Liễu Giai Tâm cười nhạt một tiếng, từ chối: “Cô Tân, Chấn Phong đã được tìm về rồi, chuyện này cũng không liên quan gì đến cô, cô hãy ở nhà họ Chử chăm sóc bà cụ Chử giúp chúng tôi, là nhà họ Chử đã cảm kích cô lắm rồi. “
Tân Hoài An ngẩn ra, cô có thể thấy rằng mặc dù Liễu Giai Tâm rất biết ơn cô, nhưng bà ấy vẫn không muốn cô lại gần Chử Chấn Phong.
“Bà Chử, là bởi vì tôi biết ơn vì anh Chử đã cứu tôi, nên tôi muốn xác nhận tình hình của anh ấy thôi.”
“Tôi sẽ gọi cho cô sau khi chúng tôi đến bệnh viện”
Ý tứ trong lời nói của Liễu Giai Tâm trong lúc này vô cùng rõ ràng, Tân Hoài An không cố chấp nữa, cô lùi một bước, “Được”
Nhìn thấy bọn họ rời đi, Tân Hoài An hít sâu một hơi rồi dần dần bình tĩnh lại.
Ít nhất thì cũng đã tìm được Chử Chấn Phong, anh cũng đang được cứu sống rồi.
Chỉ cần anh còn sống là rất tốt rồi, chỉ cần sống thôi.
Cô mím khóe môi bước đến phòng bà cụ Chử để báo tin cho bà.
“Chấn Phong vẫn còn sống? Chỉ cần sống sót … chỉ cần thế…”
Tống Cẩn Dung chưa bật đèn ngủ, hai mắt bà đỏ hoe, khi nghe được tin tức từ Tân Hoài An, vẻ mặt bà dường như cũng buông lỏng xuống, lau nước mắt dưới sự an ủi của Tân Hoài An rồi nằm trên giường.
Tân Hoài An kê thêm một viên thuốc an thần, một lúc sau liền thấy Tống Cẩn Dung an tâm ngủ say.
Cô cũng không vội vàng rời đi, kiên nhãn ngồi ghế bên cạnh bà.
Nếu Chử Chấn Phong đã cứu mạng cô, cô nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bà nội của anh.
Bệnh viện Phú Khang.
Bên ngoài phòng cấp cứu, người nhà họ Chử hồi hộp chờ đợi.
“Mẹ, anh trai chắc không sao đâu, đúng không?” Tuy tính tình của Chử Gia Mỹ không dễ chịu, nhưng cô ta thực sự quan tâm đến sự an toàn của Chử Chấn Phong anh trai mình.
Lúc mà cô ấy không làm loạn thế này, Liễu Giai Tâm đối với cô ta không có ý gì.
Ví dụ bây giờ.
Bà ấy vỗ vai cô ta thở dài nói, “Hi vọng thôi.”
Lúc nãy khi vội vàng chạy tới, có hỏi qua bác sĩ rằng tình trạng của Chử Chấn Phong, có vẻ không tốt lắm.
Trong cuộc phẫu thuật này, có thể bà ấy sẽ không bao giờ gặp lại cậu con trai quý giá của mình nữa.
Không khí trong phòng cấp cứu vô cùng căng thẳng, đối với những người đang chờ bên ngoài phòng cấp cứu, không khí tràn ngập mùi lo lắng.
Tiếng bước chân từ xa đến gần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.