Chương 162
Tha Y Y
08/07/2021
Ngày hôm sau, Chử Hoài Sơn chuyển Chử Chấn Phong trở lại nhà họ Chử, và đặc biệt tạo ra một “phòng điều dưỡng” cho anh không khác gì một căn phòng điều dưỡng chuẩn xác nhất từ một bệnh viện lớn.
Chử Chấn Phong vẫn đang hôn mê, Tân Hoài An nhìn tình huống của anh so với cô nghĩ nghiêm trọng hơn một chút.
Tống Cẩn Dung đau khổ đứng sang một bên, cầm khăn tay lau nước mắt, “Cháu trai yêu quý của ta, sao lại xảy ra chuyện này …
Tân Hoài An có chút khó hiểu, tình huống này lẽ ra phải để Chử Chấn Phong ở bệnh viện quan sát thêm vài ngày chứ, nhưng đây là quyết định của vợ chồng Chử Hoài Sơn, cô không thể nói gì.
Liễu Giai Tâm nói: “Cô Tân, để không cho nhiều người biết về tình hình của Chấn Phong, những người đang ở nhà họ Chử bây giờ là những người đáng tin cậy. Chúng tôi hy vọng rằng thằng bé có thể chăm sóc vết thương ở nhà, nhưng chúng tôi cần một người biết chăm sóc y tế.
Để chăm sóc thằng bé… “
“Bà Chử, tôi hiểu ý của bà, và tôi sẽ chăm sóc anh ấy” Tân Hoài An bình tĩnh nói.
Liễu Giai Tâm vui mừng cười, “Cảm ơn cô”
“Anh Chử cứu tôi, đây là việc mà tôi nên làm”
Liễu Giai Tâm gật đầu trước lời nói của Tân Hoài An, và chỉ vào một người giúp việc trẻ tuổi bên cạnh, “Đây là Lê Vy, chỉ cần nói cho cô ấy biết những gì cô cần là được”
Tân Hoài An liếc nhìn căn phòng, cái gì cũng có, rồi cô nói: “Được.”
“Ừ” Liễu Giai Tâm lại liếc nhìn Tân Hoài An rồi kéo bà cụ Chử đi, kẻo bà tiếp tục ở lại đây sẽ khiến bà ấy cảm thấy buồn.
Trong phòng chỉ có Chử Chấn Phong nằm ở trên giường, Tân Hoài An cùng người điều dưỡng Lê Vy đứng ở một bên.
Lê Vy hỏi: “Cô Tân, tôi cần phải làm g†?”
Tân Hoài An lắc đầu, “Anh ấy một lát nữa vẫn chưa tỉnh lại đâu, nếu có việc gì khác thì cô cứ làm trước đi, không cần ở chỗ này chờ”
Nói xong, cô dừng dậy, và đi đến bên cạnh bàn.
Trên bàn là thuốc do bệnh viện kê cho Chử Chấn Phong, Tân Hoài An lấy ra hai hộp đưa cho Lê Vy, “Hai hộp này cần bảo quản lạnh. Cô tìm tủ lạnh rồi để nó vào giúp tôi được không?” “
“Không thành vấn đề, cô Tân” Lê Vy cầm thuốc bước ra ngoài.
Tân Hoài An liếc nhìn tốc độ của ống truyền dịch, điều chỉnh một chút, sau đó yên lặng ngồi vào ghế bên giường, nhìn khuôn mặt lạnh lùng đang say giấc nồng, suy nghĩ của cô lại quay về thời điểm xảy ra sự việc.
Vẻ mặt kiên định không chút lay chuyển của anh như khắc sâu trong lòng Tân Hoài An, cho dù cô có nhớ lại bao nhiêu lần cũng khiến trái tim cô chấn động, tim đập không ngừng.
Tân Hoài An không khỏi cảm thấy bất lực, ngẩng đầu liền phát hiện Chử Chấn Phong nhíu mày, đôi môi tái nhợt khẽ nhúc nhích, tựa hồ muốn nói gì đó.
Vì tò mò, cô không thể không đứng dậy và nghiêng người.
“Thanh Hà…”
Anh thực sự đang gọi tên Vương Thanh Hà.
Tân Hoài An cảm thấy sững sờ.
Chử Chấn Phong vẫn đang hôn mê, Tân Hoài An nhìn tình huống của anh so với cô nghĩ nghiêm trọng hơn một chút.
Tống Cẩn Dung đau khổ đứng sang một bên, cầm khăn tay lau nước mắt, “Cháu trai yêu quý của ta, sao lại xảy ra chuyện này …
Tân Hoài An có chút khó hiểu, tình huống này lẽ ra phải để Chử Chấn Phong ở bệnh viện quan sát thêm vài ngày chứ, nhưng đây là quyết định của vợ chồng Chử Hoài Sơn, cô không thể nói gì.
Liễu Giai Tâm nói: “Cô Tân, để không cho nhiều người biết về tình hình của Chấn Phong, những người đang ở nhà họ Chử bây giờ là những người đáng tin cậy. Chúng tôi hy vọng rằng thằng bé có thể chăm sóc vết thương ở nhà, nhưng chúng tôi cần một người biết chăm sóc y tế.
Để chăm sóc thằng bé… “
“Bà Chử, tôi hiểu ý của bà, và tôi sẽ chăm sóc anh ấy” Tân Hoài An bình tĩnh nói.
Liễu Giai Tâm vui mừng cười, “Cảm ơn cô”
“Anh Chử cứu tôi, đây là việc mà tôi nên làm”
Liễu Giai Tâm gật đầu trước lời nói của Tân Hoài An, và chỉ vào một người giúp việc trẻ tuổi bên cạnh, “Đây là Lê Vy, chỉ cần nói cho cô ấy biết những gì cô cần là được”
Tân Hoài An liếc nhìn căn phòng, cái gì cũng có, rồi cô nói: “Được.”
“Ừ” Liễu Giai Tâm lại liếc nhìn Tân Hoài An rồi kéo bà cụ Chử đi, kẻo bà tiếp tục ở lại đây sẽ khiến bà ấy cảm thấy buồn.
Trong phòng chỉ có Chử Chấn Phong nằm ở trên giường, Tân Hoài An cùng người điều dưỡng Lê Vy đứng ở một bên.
Lê Vy hỏi: “Cô Tân, tôi cần phải làm g†?”
Tân Hoài An lắc đầu, “Anh ấy một lát nữa vẫn chưa tỉnh lại đâu, nếu có việc gì khác thì cô cứ làm trước đi, không cần ở chỗ này chờ”
Nói xong, cô dừng dậy, và đi đến bên cạnh bàn.
Trên bàn là thuốc do bệnh viện kê cho Chử Chấn Phong, Tân Hoài An lấy ra hai hộp đưa cho Lê Vy, “Hai hộp này cần bảo quản lạnh. Cô tìm tủ lạnh rồi để nó vào giúp tôi được không?” “
“Không thành vấn đề, cô Tân” Lê Vy cầm thuốc bước ra ngoài.
Tân Hoài An liếc nhìn tốc độ của ống truyền dịch, điều chỉnh một chút, sau đó yên lặng ngồi vào ghế bên giường, nhìn khuôn mặt lạnh lùng đang say giấc nồng, suy nghĩ của cô lại quay về thời điểm xảy ra sự việc.
Vẻ mặt kiên định không chút lay chuyển của anh như khắc sâu trong lòng Tân Hoài An, cho dù cô có nhớ lại bao nhiêu lần cũng khiến trái tim cô chấn động, tim đập không ngừng.
Tân Hoài An không khỏi cảm thấy bất lực, ngẩng đầu liền phát hiện Chử Chấn Phong nhíu mày, đôi môi tái nhợt khẽ nhúc nhích, tựa hồ muốn nói gì đó.
Vì tò mò, cô không thể không đứng dậy và nghiêng người.
“Thanh Hà…”
Anh thực sự đang gọi tên Vương Thanh Hà.
Tân Hoài An cảm thấy sững sờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.