Chương 187
Tha Y Y
10/07/2021
Anh hỏi ngược lại: “Cô có khả năng đấu lại được với Hàn Lệ Hoan không? Nếu không thì cứ nghe theo lời tôi nói”
Ánh mắt của Tân Hoài An hơi trầm xuống, xem ra chính là vì muốn đối phó với Hàn Lệ Hoan.
Cô lặng lẽ gật đầu hỏi: “Tôi cần phải làm gì?”
“Thông minh”
Chử Chấn Phong hứng thú nhìn cô, “Lần tới e rằng sẽ có hai tình huống như này. Trước tiên, sau khi Hàn Lệ Hoan biết chuyện gì xảy ra với tôi, cô ta sẽ công khai, để cho tất cả mọi người biết, sau đó gây áp lực lên nhà họ Chử”
“Thứ hai, cô ta có thể vẫn sẽ tìm cô một lần nữa—” Chử Chấn Phong dừng lại, trong mắt có thêm một chút ý tứ.
“Tìm tôi?” Tân Hoài An tò mò nhìn anh.
Cô thấy đôi môi mỏng của anh khẽ mấp máy và nói một lời.
Tân Hoài An kinh ngạc.
Cũng may Tân Hoài An bị thương ngoài da, sau hai ba ngày nghỉ ngơi đã có thể thoải mái vận động.
Chỉ là trên mặt vẫn còn vết bầm nhẹ, không tiện ra ngoài.
Chử Chấn Phong mặc dù có vẻ ổn, nhưng thật ra anh bị thương rất nặng, vết đâm trên ngực vẫn chưa lành hẳn.
Anh đã biến mất khỏi tâm mắt công chúng nửa tháng với lý do đi công tác nước ngoài, nếu tiếp tục kéo dài thời gian hơn nữa thì e răng sẽ bị không ít kẻ lợi dụng để tung tin đồn và gây rắc rối lần nữa.
May mắn thay, những chuyện còn lại, anh đã để Vệ Nam xử lý.
Trước khi hừng đông, Chử Chấn Phong lặng lẽ rời khỏi biệt thự.
Sau khi Tân Hoài An dậy tắm rửa, mở tin tức trên điện thoại di động lên, nhìn thấy báo cáo về việc Chử Chấn Phong đã trở về Trung Quốc, cùng với một bức ảnh chụp anh ở sân bay.
Dù là góc chụp lén của một người qua đường, nhưng dáng người cao lớn và khí chất mạnh mẽ ấy có khi có thể đè bẹp được cả những người nổi tiếng trong giới thể thao.
Để che giấu vết thương của mình, anh đã nói dối là đang đi công tác nước ngoài, nên hôm nay anh đã đóng một cảnh khi anh đã trở về Trung Quốc … Đó thực sự là cách tốt nhất để giải quyết việc này.
Tân Hoài An cong môi, cất điện thoại rồi xuống lầu làm bữa sáng.
Trên bàn ăn có một chiếc hộp có ghi chú bên dưới, dòng chữ viết tay mạnh mẽ: Vệ Nam nói, khi ra ngoài có thể sẽ cần đến.
Rõ ràng là thứ mà Chử Chấn Phong để lại, liên quan gì đến Trợ lý Vệ chứ?
Hơn nữa, cô cũng không định đi đâu chơi trong hai ngày này.
Tân Hoài An không nhìn đồ trong hộp, sau khi ăn xong liền chuẩn bị lên lầu.
Lúc này, một số điện thoại lạ gọi đến.
Tân Hoài An hơi do dự, sau đó cầm lên, “Xin chào”
“Cô Tân” Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ trầm thấp, giữa lời nói còn có một nụ cười hờ hững, “Ngày đó tôi rất xấu hổ, mấy tên thủ hạ không biết trời cao đất dày, lại còn dám làm như vậy với cô nữa. Nhưng cô không phải lo lắng đâu, tôi đã dạy cho họ một bài học sâu sắc rồi. “
“Cô là là Hàn Lệ Hoan sao?” Tân Hoài An hỏi, trong lời nói toát ra vẻ vô cùng bình tĩnh.
“Ha ha, cô Tân đã biết tôi là ai rồi sao? Vậy thì tôi sẽ không giới thiệu bản thân nữa. Thành thật mà nói, tôi đặc biệt gọi điện đến đây để hẹn gặp cô Tân một lần”
Ánh mắt của Tân Hoài An chợt lóe lên.
Không ngờ, Chử Chấn Phong thật sự đã đoán trúng.
Người đàn ông đó có phải nhà tiên tri không vậy?
“Cô Tân, cô có thể tới được không?” thấy Tân Hoài An vẫn chưa trả lời, Hàn Lệ Hoan lại hỏi lại lần nữa.
Tân Hoài An bình tĩnh trở lại, đáp: “Được”
Khi cúp máy, cô nghĩ đến người phụ nữ tên Hàn Lệ Hoan, trong lòng lại cảm thấy ớn lạnh.
Nhưng bây giờ, cô đã đồng ý lời mời của cô ta và phải gặp cô ta.
Tân Hoài An mở cái hộp do Chử Chấn Phong để lại, thấy bên trong có một hộp phấn, cô thoáng sửng sốt, sau đó cười bất lực.
Người đàn ông đó thực sự là …
Sau khi thay quần áo và dùng phấn che lại những vết thương trên mặt, Tân Hoài An khoác túi đi ra ngoài.
Vì đề phòng, cô còn cố tình đặt hai cây kim bạc sát người để phòng thân.
Hàn Lệ Hoan hẹn cô gặp mặt ở một quán cà phê dưới tầng một của một khách sạn.
Lần cuối cùng nhìn thấy chính là khi cô ta đang ở trên giường, sự mê đắm của cô ta đã in sâu vào trong tâm trí của Tân Hoài An.
Lần hẹn mặt này, cô ta mặc một bộ sườn xám mỏng màu đen với mái tóc đỏ cuộn tròn, đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, găng tay đen và một chiếc vòng ngọc trai trắng như tuyết trên cổ tay.
Quý phái và trang nghiêm, cộng hưởng cùng sự quyến rũ tao nhã.
Trông giống như hai người khác nhau vậy!
Tân Hoài An ngồi xuống đối diện với cô ta, thoáng nhìn gương mặt được bảo dưỡng tinh xảo khiến người ta không phân biệt được tuổi tác.
Có vẻ như cô ta chỉ mới hai lăm hai sáu tuổi thôi, nhưng nghe giọng nói của cô ta thì chắc cô ta đã ngoài ba mươi rồi.
Hàn Lệ Hoan cũng đang nhìn Tân Hoài An, với nhãn lực tỉnh tường, cô ta có thể nhìn ra dấu vết mờ nhạt còn sót lại sau khi khuôn mặt Tân Hoài An bị cố ý che đi.
Ánh mắt của Tân Hoài An hơi trầm xuống, xem ra chính là vì muốn đối phó với Hàn Lệ Hoan.
Cô lặng lẽ gật đầu hỏi: “Tôi cần phải làm gì?”
“Thông minh”
Chử Chấn Phong hứng thú nhìn cô, “Lần tới e rằng sẽ có hai tình huống như này. Trước tiên, sau khi Hàn Lệ Hoan biết chuyện gì xảy ra với tôi, cô ta sẽ công khai, để cho tất cả mọi người biết, sau đó gây áp lực lên nhà họ Chử”
“Thứ hai, cô ta có thể vẫn sẽ tìm cô một lần nữa—” Chử Chấn Phong dừng lại, trong mắt có thêm một chút ý tứ.
“Tìm tôi?” Tân Hoài An tò mò nhìn anh.
Cô thấy đôi môi mỏng của anh khẽ mấp máy và nói một lời.
Tân Hoài An kinh ngạc.
Cũng may Tân Hoài An bị thương ngoài da, sau hai ba ngày nghỉ ngơi đã có thể thoải mái vận động.
Chỉ là trên mặt vẫn còn vết bầm nhẹ, không tiện ra ngoài.
Chử Chấn Phong mặc dù có vẻ ổn, nhưng thật ra anh bị thương rất nặng, vết đâm trên ngực vẫn chưa lành hẳn.
Anh đã biến mất khỏi tâm mắt công chúng nửa tháng với lý do đi công tác nước ngoài, nếu tiếp tục kéo dài thời gian hơn nữa thì e răng sẽ bị không ít kẻ lợi dụng để tung tin đồn và gây rắc rối lần nữa.
May mắn thay, những chuyện còn lại, anh đã để Vệ Nam xử lý.
Trước khi hừng đông, Chử Chấn Phong lặng lẽ rời khỏi biệt thự.
Sau khi Tân Hoài An dậy tắm rửa, mở tin tức trên điện thoại di động lên, nhìn thấy báo cáo về việc Chử Chấn Phong đã trở về Trung Quốc, cùng với một bức ảnh chụp anh ở sân bay.
Dù là góc chụp lén của một người qua đường, nhưng dáng người cao lớn và khí chất mạnh mẽ ấy có khi có thể đè bẹp được cả những người nổi tiếng trong giới thể thao.
Để che giấu vết thương của mình, anh đã nói dối là đang đi công tác nước ngoài, nên hôm nay anh đã đóng một cảnh khi anh đã trở về Trung Quốc … Đó thực sự là cách tốt nhất để giải quyết việc này.
Tân Hoài An cong môi, cất điện thoại rồi xuống lầu làm bữa sáng.
Trên bàn ăn có một chiếc hộp có ghi chú bên dưới, dòng chữ viết tay mạnh mẽ: Vệ Nam nói, khi ra ngoài có thể sẽ cần đến.
Rõ ràng là thứ mà Chử Chấn Phong để lại, liên quan gì đến Trợ lý Vệ chứ?
Hơn nữa, cô cũng không định đi đâu chơi trong hai ngày này.
Tân Hoài An không nhìn đồ trong hộp, sau khi ăn xong liền chuẩn bị lên lầu.
Lúc này, một số điện thoại lạ gọi đến.
Tân Hoài An hơi do dự, sau đó cầm lên, “Xin chào”
“Cô Tân” Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ trầm thấp, giữa lời nói còn có một nụ cười hờ hững, “Ngày đó tôi rất xấu hổ, mấy tên thủ hạ không biết trời cao đất dày, lại còn dám làm như vậy với cô nữa. Nhưng cô không phải lo lắng đâu, tôi đã dạy cho họ một bài học sâu sắc rồi. “
“Cô là là Hàn Lệ Hoan sao?” Tân Hoài An hỏi, trong lời nói toát ra vẻ vô cùng bình tĩnh.
“Ha ha, cô Tân đã biết tôi là ai rồi sao? Vậy thì tôi sẽ không giới thiệu bản thân nữa. Thành thật mà nói, tôi đặc biệt gọi điện đến đây để hẹn gặp cô Tân một lần”
Ánh mắt của Tân Hoài An chợt lóe lên.
Không ngờ, Chử Chấn Phong thật sự đã đoán trúng.
Người đàn ông đó có phải nhà tiên tri không vậy?
“Cô Tân, cô có thể tới được không?” thấy Tân Hoài An vẫn chưa trả lời, Hàn Lệ Hoan lại hỏi lại lần nữa.
Tân Hoài An bình tĩnh trở lại, đáp: “Được”
Khi cúp máy, cô nghĩ đến người phụ nữ tên Hàn Lệ Hoan, trong lòng lại cảm thấy ớn lạnh.
Nhưng bây giờ, cô đã đồng ý lời mời của cô ta và phải gặp cô ta.
Tân Hoài An mở cái hộp do Chử Chấn Phong để lại, thấy bên trong có một hộp phấn, cô thoáng sửng sốt, sau đó cười bất lực.
Người đàn ông đó thực sự là …
Sau khi thay quần áo và dùng phấn che lại những vết thương trên mặt, Tân Hoài An khoác túi đi ra ngoài.
Vì đề phòng, cô còn cố tình đặt hai cây kim bạc sát người để phòng thân.
Hàn Lệ Hoan hẹn cô gặp mặt ở một quán cà phê dưới tầng một của một khách sạn.
Lần cuối cùng nhìn thấy chính là khi cô ta đang ở trên giường, sự mê đắm của cô ta đã in sâu vào trong tâm trí của Tân Hoài An.
Lần hẹn mặt này, cô ta mặc một bộ sườn xám mỏng màu đen với mái tóc đỏ cuộn tròn, đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, găng tay đen và một chiếc vòng ngọc trai trắng như tuyết trên cổ tay.
Quý phái và trang nghiêm, cộng hưởng cùng sự quyến rũ tao nhã.
Trông giống như hai người khác nhau vậy!
Tân Hoài An ngồi xuống đối diện với cô ta, thoáng nhìn gương mặt được bảo dưỡng tinh xảo khiến người ta không phân biệt được tuổi tác.
Có vẻ như cô ta chỉ mới hai lăm hai sáu tuổi thôi, nhưng nghe giọng nói của cô ta thì chắc cô ta đã ngoài ba mươi rồi.
Hàn Lệ Hoan cũng đang nhìn Tân Hoài An, với nhãn lực tỉnh tường, cô ta có thể nhìn ra dấu vết mờ nhạt còn sót lại sau khi khuôn mặt Tân Hoài An bị cố ý che đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.