Chương 216
Tha Y Y
14/07/2021
Trên đường đi.
Vương Thanh Hà dịu dàng hỏi: “Chấn Phong, tại sao Tân Hoài An lại đột nhiên bằng lòng chủ động ly hôn với anh? Anh đã nói với cô ấy rồi sao?”
Chử Chấn Phong nhíu chặt mày.
Anh vốn dĩ chưa hề nói cái gì với cô, cô gái kia giống như là không thể chờ được nữa muốn ly hôn với anh vậy.
Nghĩ đến điều này này, trong lòng Chử Chấn Phong vô cùng bực bội.
Đối với dò hỏi của Vương Thanh Hà, anh không lạnh không nhạt ừ một tiếng.
Vương Thanh Hà vui vẻ trong lòng.
Cô ta không quan tâm nhiều như vậy, chỉ cần Chử Chấn Phong nhanh chóng ly hôn với Tân Hoài An là cô ta có thể yên tâm rồi.
Cho nên, sau khi Chử Chấn Phong đưa cô ta trở về biệt thự, cô ta liền giả vờ săn sóc nói: “Sắc trời cũng không còn sớm, anh mau trở về đi, Tân Hoài An còn đang đợi anh đấy”
Nghe vậy, hoàng lông mày tuấn tú của Chử Chấn Phong chợt nhíu lại.
Nghĩ đến Tân Hoài An đang chờ anh trở về để ký đơn ly hôn, trong lòng anh không hiểu sao lại bực bội.
Lúc này, Trương Mỹ Văn nghe thấy động tĩnh ở cửa liền đi ra, thấy Chử Chấn Phong thật sự đã đưa con gái nhà mình về nhà.
Vẻ mặt của bà ta vui vẻ, mời nói: “Cậu Chử, mau vào đây uống ly trà đi”
Mĩ mắt Chử Chấn Phong hơi rũ xuống, gật gật đầu: “Được”
“Chấn Phong, anh..” Vương Thanh Hà có chút ngoài ý muốn nhìn hắn.
Dẫu sao thì lúc trước anh đã nói, trước khi cùng Tân Hoài An ly hôn thì anh sẽ duy trì khoảng cách với cô ta, anh vẫn chưa bước vào cửa nhà cô ta nữa.
“Cũng không có người ngoài nhìn thấy, dì đã nhiệt tình mời như vậy, tôi đi vào uống ly trà cũng không sao.” Chử Chấn Phong nói với cô ta.
Vương Thanh Hà ngẩn ngơ gật đầu, cô ta chỉ xem như là Chử Chấn Phong muốn ở chung với cô ta thêm chốc lát.
Cô ta đương nhiên vui vẻ, cũng không thúc giục anh mau chóng về nhà, dù sao anh ở lại nhà cô ta thêm một lát cũng sẽ không ảnh hưởng chuyện anh trở về ký đơn ly hôn với Tân Hoài An.
Cô ta bám vào cánh tay của Chử Chấn Phong: “Vậy đi vào thôi”
Chử Chấn Phong nhìn tay cô ta, trong lòng anh dâng lên mâu thuẫn, nhưng vẫn áp chế cảm xúc này xuống.
Đây là lần đầu tiên anh bước vào nhà Vương Thanh Hà.
Trương Mỹ Văn và chồng bà ta Vương Bách Điền vừa kích động vừa cẩn thận tiếp đãi.
Vương Bách Điền mặc đồ ngủ, ngồi thẳng lưng trên sô pha, cũng không dám thở mạn một cái, chà chà đôi dép lê giãm dưới chân.
Trương Mỹ Văn thì vui mừng dọn lên trái cây và trà bánh, đặt tới trước mặt Chử Chấn Phong: “Cậu Chử, cậu ăn……”
“Không cần khách sao” Chử Chấn Phong lạnh nhạt nói.
Trương Mỹ Văn gật đầu
“Được rồi, con rể!”
Bà ta vừa dứt lời, sắc mặt của mấy người ở đây đều thay đổi.
“Mẹ, con và Chấn Phong còn chưa có có kết hôn, mẹ gọi như vậy thì không thích hợp lắm” Vương Thanh Hà liếc mắt nhìn Trương Mỹ Văn, nhắc nhở bà ta.
Sau đó lại nhìn Chử Chấn Phong với vẻ mặt ngượng ngùn nói: “Chấn Phong anh đừng để ý, mẹ em… bà ấy hy vọng em sẽ mau chóng gả cho anh, trong lòng bà ấy đã coi anh như người một nhà từ lâu.”
Trương Mỹ Văn cũng tự biết mình lanh mồm lanh miệng nói sai, xấu hổ cười cười: “Đúng, đúng vậy, con đừng để ý…”
Khuông mặt Chử Chấn Phong lạnh làng, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, làm người nhìn không ra vui mừng hay tức giận.
Trương Mỹ Văn đành phải ngựng ngùng ngồi xuống một bên.
Vương Thanh Hà dịu dàng hỏi: “Chấn Phong, tại sao Tân Hoài An lại đột nhiên bằng lòng chủ động ly hôn với anh? Anh đã nói với cô ấy rồi sao?”
Chử Chấn Phong nhíu chặt mày.
Anh vốn dĩ chưa hề nói cái gì với cô, cô gái kia giống như là không thể chờ được nữa muốn ly hôn với anh vậy.
Nghĩ đến điều này này, trong lòng Chử Chấn Phong vô cùng bực bội.
Đối với dò hỏi của Vương Thanh Hà, anh không lạnh không nhạt ừ một tiếng.
Vương Thanh Hà vui vẻ trong lòng.
Cô ta không quan tâm nhiều như vậy, chỉ cần Chử Chấn Phong nhanh chóng ly hôn với Tân Hoài An là cô ta có thể yên tâm rồi.
Cho nên, sau khi Chử Chấn Phong đưa cô ta trở về biệt thự, cô ta liền giả vờ săn sóc nói: “Sắc trời cũng không còn sớm, anh mau trở về đi, Tân Hoài An còn đang đợi anh đấy”
Nghe vậy, hoàng lông mày tuấn tú của Chử Chấn Phong chợt nhíu lại.
Nghĩ đến Tân Hoài An đang chờ anh trở về để ký đơn ly hôn, trong lòng anh không hiểu sao lại bực bội.
Lúc này, Trương Mỹ Văn nghe thấy động tĩnh ở cửa liền đi ra, thấy Chử Chấn Phong thật sự đã đưa con gái nhà mình về nhà.
Vẻ mặt của bà ta vui vẻ, mời nói: “Cậu Chử, mau vào đây uống ly trà đi”
Mĩ mắt Chử Chấn Phong hơi rũ xuống, gật gật đầu: “Được”
“Chấn Phong, anh..” Vương Thanh Hà có chút ngoài ý muốn nhìn hắn.
Dẫu sao thì lúc trước anh đã nói, trước khi cùng Tân Hoài An ly hôn thì anh sẽ duy trì khoảng cách với cô ta, anh vẫn chưa bước vào cửa nhà cô ta nữa.
“Cũng không có người ngoài nhìn thấy, dì đã nhiệt tình mời như vậy, tôi đi vào uống ly trà cũng không sao.” Chử Chấn Phong nói với cô ta.
Vương Thanh Hà ngẩn ngơ gật đầu, cô ta chỉ xem như là Chử Chấn Phong muốn ở chung với cô ta thêm chốc lát.
Cô ta đương nhiên vui vẻ, cũng không thúc giục anh mau chóng về nhà, dù sao anh ở lại nhà cô ta thêm một lát cũng sẽ không ảnh hưởng chuyện anh trở về ký đơn ly hôn với Tân Hoài An.
Cô ta bám vào cánh tay của Chử Chấn Phong: “Vậy đi vào thôi”
Chử Chấn Phong nhìn tay cô ta, trong lòng anh dâng lên mâu thuẫn, nhưng vẫn áp chế cảm xúc này xuống.
Đây là lần đầu tiên anh bước vào nhà Vương Thanh Hà.
Trương Mỹ Văn và chồng bà ta Vương Bách Điền vừa kích động vừa cẩn thận tiếp đãi.
Vương Bách Điền mặc đồ ngủ, ngồi thẳng lưng trên sô pha, cũng không dám thở mạn một cái, chà chà đôi dép lê giãm dưới chân.
Trương Mỹ Văn thì vui mừng dọn lên trái cây và trà bánh, đặt tới trước mặt Chử Chấn Phong: “Cậu Chử, cậu ăn……”
“Không cần khách sao” Chử Chấn Phong lạnh nhạt nói.
Trương Mỹ Văn gật đầu
“Được rồi, con rể!”
Bà ta vừa dứt lời, sắc mặt của mấy người ở đây đều thay đổi.
“Mẹ, con và Chấn Phong còn chưa có có kết hôn, mẹ gọi như vậy thì không thích hợp lắm” Vương Thanh Hà liếc mắt nhìn Trương Mỹ Văn, nhắc nhở bà ta.
Sau đó lại nhìn Chử Chấn Phong với vẻ mặt ngượng ngùn nói: “Chấn Phong anh đừng để ý, mẹ em… bà ấy hy vọng em sẽ mau chóng gả cho anh, trong lòng bà ấy đã coi anh như người một nhà từ lâu.”
Trương Mỹ Văn cũng tự biết mình lanh mồm lanh miệng nói sai, xấu hổ cười cười: “Đúng, đúng vậy, con đừng để ý…”
Khuông mặt Chử Chấn Phong lạnh làng, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, làm người nhìn không ra vui mừng hay tức giận.
Trương Mỹ Văn đành phải ngựng ngùng ngồi xuống một bên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.