Chương 232
Tha Y Y
17/07/2021
“Nghe nói bà nội tôi đêm nay đến nhà họ Chử, là anh đưa bà nội tôi tới đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt của cô đã mất đi sự cô đơn lúc trước, chỉ còn lại sự bình tĩnh như băng mà nhìn Chử Chấn Phong.
Anh trầm lặng một hồi lâu, rốt cuộc nói một câu ngắn gọn: “Người giúp việc lỡ tay đẩy bà nội cô ngã xuống đất”
Tần Hoài An nheo đôi mắt: “Lỡ tay?”
Cô cảm thấy hai chữ này chứa rất nhiều hàm ý sâu xa.
Chử Chấn Phong lại bổ sung một câu: “Bà nội cô chắc là muốn chúng tôi không khởi tố cô nữa, bị người giúp việc và bảo vệ ngăn ở ngoài cửa”
Tần Hoài An ngẩn ngợ, hóa ra bà nội vì cô mới đến nhà họ Chử.
Là bởi vì cô…
Một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống từ hốc mắt cô, không hề có dấu hiệu.
Nháy mắt, Chử Chấn Phong cảm giác trong lòng anh dường như có thứ gì đó đâm trúng.
Anh theo bản năng muốn vươn tay.
Tần Hoài An nhanh chóng nâng tay trước một bước, biểu cảm lạnh lùng lau sạch nước mắt.
Chử Chấn Phong chỉ có thể lặng yên rụt tay trở về, buông thỏng tại bên người, hơi hơi nắm tay.
“Người giúp việc và tên bảo vệ kia đã bị tôi đuổi ra nhà họ Chử”
Ngay cả anh cũng không hiểu rõ tại sao anh lại muốn giải thích nhiều như vậy.
Nghe thấy lời nói của Chử Chấn Phong, Tần Hoài An cũng không có động tĩnh gì quá lớn.
Nhà họ Chử xử lý người hầu như thế nào không liên quan tới cô.
Bà nội cô đã không về được.
Chử Gia Mỹ lại nhìn Tần Hoài An, nghỉ ngờ nói: “Bây giờ cô nên ở đồn cảnh sát mới đúng, tại sao ra ra được đây?”
Chử Gia Mỹ giành trước một bước hù nói: “Không sai, biết bà nội cô đã chết chúng tôi lập tức chạy tới đây, cũng coi như là tận tình tận nghĩa rồi, cô cũng không thể đổ cái chết của bà nội cô lên đầu chúng tôi!”
Nghe vậy, Tần Hoài An hơi nhíu mày, sắc mặt trong phút chốt lại trâm xuống.
Cô không muốn đổ cái chết của bà nội lên đâu nhà họ Chử, nhưng nếu Chử Gia Mỹ đã nói như vậy…
Ánh mắt của cô đã mất đi sự cô đơn lúc trước, chỉ còn lại sự bình tĩnh như băng mà nhìn Chử Chấn Phong.
Anh trầm lặng một hồi lâu, rốt cuộc nói một câu ngắn gọn: “Người giúp việc lỡ tay đẩy bà nội cô ngã xuống đất”
Tần Hoài An nheo đôi mắt: “Lỡ tay?”
Cô cảm thấy hai chữ này chứa rất nhiều hàm ý sâu xa.
Chử Chấn Phong lại bổ sung một câu: “Bà nội cô chắc là muốn chúng tôi không khởi tố cô nữa, bị người giúp việc và bảo vệ ngăn ở ngoài cửa”
Tần Hoài An ngẩn ngợ, hóa ra bà nội vì cô mới đến nhà họ Chử.
Là bởi vì cô…
Một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống từ hốc mắt cô, không hề có dấu hiệu.
Nháy mắt, Chử Chấn Phong cảm giác trong lòng anh dường như có thứ gì đó đâm trúng.
Anh theo bản năng muốn vươn tay.
Tần Hoài An nhanh chóng nâng tay trước một bước, biểu cảm lạnh lùng lau sạch nước mắt.
Chử Chấn Phong chỉ có thể lặng yên rụt tay trở về, buông thỏng tại bên người, hơi hơi nắm tay.
“Người giúp việc và tên bảo vệ kia đã bị tôi đuổi ra nhà họ Chử”
Ngay cả anh cũng không hiểu rõ tại sao anh lại muốn giải thích nhiều như vậy.
Nghe thấy lời nói của Chử Chấn Phong, Tần Hoài An cũng không có động tĩnh gì quá lớn.
Nhà họ Chử xử lý người hầu như thế nào không liên quan tới cô.
Bà nội cô đã không về được.
Chử Gia Mỹ lại nhìn Tần Hoài An, nghỉ ngờ nói: “Bây giờ cô nên ở đồn cảnh sát mới đúng, tại sao ra ra được đây?”
Chử Gia Mỹ giành trước một bước hù nói: “Không sai, biết bà nội cô đã chết chúng tôi lập tức chạy tới đây, cũng coi như là tận tình tận nghĩa rồi, cô cũng không thể đổ cái chết của bà nội cô lên đầu chúng tôi!”
Nghe vậy, Tần Hoài An hơi nhíu mày, sắc mặt trong phút chốt lại trâm xuống.
Cô không muốn đổ cái chết của bà nội lên đâu nhà họ Chử, nhưng nếu Chử Gia Mỹ đã nói như vậy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.