Chương 238
Tha Y Y
17/07/2021
Tần Hoài An xóa danh bạ xong, vừa định cất di động thì một số điện thoại khác gọi tới.
Nhìn thông báo trên điện thoại: Ôn Nhã Ly đang gọi.
Cô bình tĩnh bắt máy: “Nhã Ly à”
“Chị Hoài An à, hôm nay lần đầu tiên thiết kế của em được thông qua. Em muốn mời chị ăn cơm, chị…” Giọng điệu của cô ấy dè dặt, cố gắng tỏ ra hết sức bình thường.
Tần Hoài An mím môi, nhìn thoáng qua chỗ nằm bên giường: “Hôm nay sợ rằng không được, chị phải ở bên bà nội. Ngày mai bà nội về quê rồi, em mời chị ăn cơm cũng được”
“Em nghe nói bà nội Tân..” Ôn Nhã Ly muốn nói lại thôi, cô ấy chuyển chủ đề: “Ngày mai em cũng về nhà, chúng ta cùng nhau về đi”
“Ba mẹ kêu em về à?” Tần Hoài An hơi bất ngờ.
Ôn Nhã Ly lắc đầu: “Không ạ, là cô em nói bây giờ em có thể tự mình làm việc kiếm tiền, nên sống tự tin hơn, không thể trốn tránh ba mẹ cả đời”
“Ừm, vậy ngày mai chúng ta về chung”
“Dạ” Ôn Nhã Ly đáp, trước khi cúp máy còn nói: “Đúng rồi, anh Nhược Phi nói dù bên ngoài đánh giá chị như thế nào, anh ấy mãi mãi là bạn tốt của chị”
Khóe môi Tần Hoài An cong lên: “Chị biết rồi, em thay chị cảm ơn anh ấy nhé”
“Còn nữa, em cũng vậy, chị mãi mãi là chị Hoài An của em” Ôn Nhã Ly dịu dàng nói.
Tần Hoài An cười, sau khi hẹn địa điểm và thời gian với Ôn Nhã Ly xong, cô cúp điện thoại.
Sáng sớm hôm sau, cô lên đường trở về quê.
Khi Tần Hoài An vừa mới thu dọn xong, Chung Chí Viễn gọi điện thoại tới.
“Tần Hoài An, xe của chúng tôi xuất phát trước, cô mang theo bà nội về sớm một chút, đừng làm trễ thời gian”
“Được!”
Cô đang chuẩn bị bắt xe đến nhà ga để gặp Ôn Nhã Ly, một chiếc xe lớn dừng lại ở trước mặt cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, Ôn Nhã Ly vẫn tay với cô: “Chị Hoài An!”
Tần Hoài An lên xe, nhìn tài xế ngồi trên ghế lái: “Trương Nhược Phi, Sao anh…”
“Ôn Nhã Ly nói quê hai người ở thôn Đồng Nguyên rất vắng vẻ, lái xe phải mất năm sáu giờ, ngồi xe phải mất cả ngày. Hôm nay, cậu chủ tôi đến làm tài xế cho hai người”
Trương Nhược Phi quay đầu cười nói với Tần Hoài An, khi ánh mắt lướt qua hộp tro cốt trong lòng cô thì nụ cười hơi ngưng lại, lộ ra một chút kính trọng.
Tần Hoài An cũng tỏ ra ngại ngùng với anh ta: “nửa đường thì đổi qua tôi lái, nếu không sẽ rất mệt”
“Chị Hoài An, chị cứ lo chăm sóc bà nội Tần đi, em sẽ lái thay giúp anh Nhược Phi” Ôn Nhã Ly nói.
Tần Hoài An bất ngờ nhìn cô ấy: “Em thi bằng lái rồi à?”
“Dạ, năm ngoái em gạt bố mẹ lén đi thi đấy!” Ôn Nhã Ly le lưỡi.
Ôn Nhã Ly thông minh đáng yêu, Trương Nhược Phi hoạt bát dễ gần.
Dọc đường đi có hai người họ làm bạn, bầu không khí rất hòa hợp, Tần Hoài An không còn cảm thấy cô đơn.
Thôn Đồng Nguyên là một thôn nhỏ nằm ở ven thành phố Hải Lam giáp với các thành phố khác, núi non trùng điệp sông chảy bao quanh.
Thôn nhỏ chỉ có mấy chục hộ gia đình rải rác xen lẫn từ đầu thôn đến cuối thôn.
Vậy anh chạy được.
Khu nhà cũ của bà nội Tần nằm dưới chân núi cuối thôn.
Xe lái vào trong thôn, mặc dù dân quê không nhận ra đây là xe Mercedes-Benz, nhưng chỉ cần nhận ra xe lớn là đủ rồi.
Chỉ có người có tiền mới ngồi xe lớn.
Đó là lý do khi bọn họ chạy vào thôn, có khá nhiều người vây xem.
“Ôn Nhã Ly, em về nhà chào hỏi người nhà đi, chị cũng mang bà nội về nhà trước”
Tần Hoài An ôm hộp tro cốt xuống xe nói.
Vừa dứt lời, cô dời mắt nhìn Trương Nhược Phi: “Anh tiễn Ôn Nhã Ly một đoạn đi, nhà em ấy còn cách chỗ này một đoạn nữa”
Trương Nhược Phi gật đầu.
Nhìn thông báo trên điện thoại: Ôn Nhã Ly đang gọi.
Cô bình tĩnh bắt máy: “Nhã Ly à”
“Chị Hoài An à, hôm nay lần đầu tiên thiết kế của em được thông qua. Em muốn mời chị ăn cơm, chị…” Giọng điệu của cô ấy dè dặt, cố gắng tỏ ra hết sức bình thường.
Tần Hoài An mím môi, nhìn thoáng qua chỗ nằm bên giường: “Hôm nay sợ rằng không được, chị phải ở bên bà nội. Ngày mai bà nội về quê rồi, em mời chị ăn cơm cũng được”
“Em nghe nói bà nội Tân..” Ôn Nhã Ly muốn nói lại thôi, cô ấy chuyển chủ đề: “Ngày mai em cũng về nhà, chúng ta cùng nhau về đi”
“Ba mẹ kêu em về à?” Tần Hoài An hơi bất ngờ.
Ôn Nhã Ly lắc đầu: “Không ạ, là cô em nói bây giờ em có thể tự mình làm việc kiếm tiền, nên sống tự tin hơn, không thể trốn tránh ba mẹ cả đời”
“Ừm, vậy ngày mai chúng ta về chung”
“Dạ” Ôn Nhã Ly đáp, trước khi cúp máy còn nói: “Đúng rồi, anh Nhược Phi nói dù bên ngoài đánh giá chị như thế nào, anh ấy mãi mãi là bạn tốt của chị”
Khóe môi Tần Hoài An cong lên: “Chị biết rồi, em thay chị cảm ơn anh ấy nhé”
“Còn nữa, em cũng vậy, chị mãi mãi là chị Hoài An của em” Ôn Nhã Ly dịu dàng nói.
Tần Hoài An cười, sau khi hẹn địa điểm và thời gian với Ôn Nhã Ly xong, cô cúp điện thoại.
Sáng sớm hôm sau, cô lên đường trở về quê.
Khi Tần Hoài An vừa mới thu dọn xong, Chung Chí Viễn gọi điện thoại tới.
“Tần Hoài An, xe của chúng tôi xuất phát trước, cô mang theo bà nội về sớm một chút, đừng làm trễ thời gian”
“Được!”
Cô đang chuẩn bị bắt xe đến nhà ga để gặp Ôn Nhã Ly, một chiếc xe lớn dừng lại ở trước mặt cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, Ôn Nhã Ly vẫn tay với cô: “Chị Hoài An!”
Tần Hoài An lên xe, nhìn tài xế ngồi trên ghế lái: “Trương Nhược Phi, Sao anh…”
“Ôn Nhã Ly nói quê hai người ở thôn Đồng Nguyên rất vắng vẻ, lái xe phải mất năm sáu giờ, ngồi xe phải mất cả ngày. Hôm nay, cậu chủ tôi đến làm tài xế cho hai người”
Trương Nhược Phi quay đầu cười nói với Tần Hoài An, khi ánh mắt lướt qua hộp tro cốt trong lòng cô thì nụ cười hơi ngưng lại, lộ ra một chút kính trọng.
Tần Hoài An cũng tỏ ra ngại ngùng với anh ta: “nửa đường thì đổi qua tôi lái, nếu không sẽ rất mệt”
“Chị Hoài An, chị cứ lo chăm sóc bà nội Tần đi, em sẽ lái thay giúp anh Nhược Phi” Ôn Nhã Ly nói.
Tần Hoài An bất ngờ nhìn cô ấy: “Em thi bằng lái rồi à?”
“Dạ, năm ngoái em gạt bố mẹ lén đi thi đấy!” Ôn Nhã Ly le lưỡi.
Ôn Nhã Ly thông minh đáng yêu, Trương Nhược Phi hoạt bát dễ gần.
Dọc đường đi có hai người họ làm bạn, bầu không khí rất hòa hợp, Tần Hoài An không còn cảm thấy cô đơn.
Thôn Đồng Nguyên là một thôn nhỏ nằm ở ven thành phố Hải Lam giáp với các thành phố khác, núi non trùng điệp sông chảy bao quanh.
Thôn nhỏ chỉ có mấy chục hộ gia đình rải rác xen lẫn từ đầu thôn đến cuối thôn.
Vậy anh chạy được.
Khu nhà cũ của bà nội Tần nằm dưới chân núi cuối thôn.
Xe lái vào trong thôn, mặc dù dân quê không nhận ra đây là xe Mercedes-Benz, nhưng chỉ cần nhận ra xe lớn là đủ rồi.
Chỉ có người có tiền mới ngồi xe lớn.
Đó là lý do khi bọn họ chạy vào thôn, có khá nhiều người vây xem.
“Ôn Nhã Ly, em về nhà chào hỏi người nhà đi, chị cũng mang bà nội về nhà trước”
Tần Hoài An ôm hộp tro cốt xuống xe nói.
Vừa dứt lời, cô dời mắt nhìn Trương Nhược Phi: “Anh tiễn Ôn Nhã Ly một đoạn đi, nhà em ấy còn cách chỗ này một đoạn nữa”
Trương Nhược Phi gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.