Chương 276
Tha Y Y
21/07/2021
Tân Hoài An vừa nói được một từ người đàn ông ngang ngược đã trực tiếp mở cửa xe và nhét cô vào bên trong.
Cửa xe liền bị khóa lại.
Tân Hoài An đập vào cửa kính xe vài cái rồi quay người sang lạnh lùng nhìn Chử Chấn Phong: “Anh muốn làm gì? Tôi không cần anh đưa Tôi rất sẵn lòng” Chử Chấn Phong hừ một cái sau đó nhắc nhở: “Thắt dây an toàn vào”
Tân Hoài An không can tâm nên không thèm động đậy.
Anh liếc nhìn một cái rồi đột nhiên nghiêng ngư: Cảm nhận được ý đồ của anh, trái tim của Tân Hoài An như thắt lại, cô vội vàng nói: “Tôi tự làm được.”
Sau đó “cạch” một tiếng, dây an toàn đã được thắt lại.
Lúc này Chử Chấn Phong mới hài lòng xoay người ngồi về vị trí sau đó giữ vô lăng và đạp ga.
Chiếc xe bắt đầu di chuyển trên đường, hai người đều không nói với nhau một lời nào.
Trong lòng Tân Hoài An cảm thấy vô cùng kỳ lạ, cô thật sự không thể hiểu tại sao Chử Chấn Phong lại đưa cô về.
Đột nhiên sắc mặt cô thay đổi, cô hét lên: “Dừng xe!”
Chử Chấn Phong nhìn cô rồi cau mày nói: “Đoạn đường này không thể dừng xe được”
. Tân Hoài An nhìn chăm chằm ngoài cửa sổ đợi một chút rồi lại nói: “Ở đoạn này có thể dừng xe lại được rồi, mau để tôi xuống! Dừng xe!”
“Làm gì?” Chử Chấn Phong lạnh lùng hỏi.
“Anh dừng xe mau lên!” Tân Hoài An thúc giục.
Chử Chấn Phong càng không hài lòng, anh lạnh lùng nói: “Cô không muốn ngồi xe tôi đến vậy sao?”
Vừa nói xong anh liền nhấn ga tăng tốc, cả xe lao đi như bay.
Tân Hoài An nhìn anh bằng ánh mắt hung dữ, cô vốn định nói gì đó nhưng khi mở miệng sắc mặt cô trở nên tái mét, lập tức quay đầu lại rồi dùng tay che miệng.
Thấy vậy Chử Chấn Phong sững sờ liền dừng xe lại ngay bên đường.
Cửa xe mở ra Tân Hoài An vội vàng chạy xuống rồi ngồi nôn ngay bên vệ đường.
Chử Chấn Phong cũng xuống xe đứng cạnh cô, anh cau mày khi nhìn thấy bộ dạng đang nôn mửa của cô: “Hay là tôi đưa cô đến bệnh viện?”
Nôn được một lúc nhưng cũng không nôn ra được cái gì mà chỉ toàn là nước.
Tân Hoài An đưa tay lên rồi lắc lắc đầu sau đó lại nôn.
Cô dường như không còn chút sức lực nào nữa, hít thở sâu vài cái rồi từ từ đứng dậy.
Không biết là có phải do ngồi xổm lâu quá không mà lúc đứng dậy cả người liền run lên.
Chử Chấn Phong nhanh tay giữ lấy cô.
Tân Hoài An ngước mắt lên nhìn anh một cái sau đó liền thu tay về ở thế phòng ngự.
Chử Chấn Phong cau mày hỏi: “Cô bị làm sao vậy?”
Tân Hoài An lắc đầu: “Có thể là do buổi trưa ăn phải cái gì đó nên bị đau bụng”
“Ai không biết còn tưởng là cô mang thai rồi cơ” Chử Chấn Phong thản nhiên nói.
Trái tim Tân Hoài An thắt lại, cô mím môi không nói gì.
Cửa xe liền bị khóa lại.
Tân Hoài An đập vào cửa kính xe vài cái rồi quay người sang lạnh lùng nhìn Chử Chấn Phong: “Anh muốn làm gì? Tôi không cần anh đưa Tôi rất sẵn lòng” Chử Chấn Phong hừ một cái sau đó nhắc nhở: “Thắt dây an toàn vào”
Tân Hoài An không can tâm nên không thèm động đậy.
Anh liếc nhìn một cái rồi đột nhiên nghiêng ngư: Cảm nhận được ý đồ của anh, trái tim của Tân Hoài An như thắt lại, cô vội vàng nói: “Tôi tự làm được.”
Sau đó “cạch” một tiếng, dây an toàn đã được thắt lại.
Lúc này Chử Chấn Phong mới hài lòng xoay người ngồi về vị trí sau đó giữ vô lăng và đạp ga.
Chiếc xe bắt đầu di chuyển trên đường, hai người đều không nói với nhau một lời nào.
Trong lòng Tân Hoài An cảm thấy vô cùng kỳ lạ, cô thật sự không thể hiểu tại sao Chử Chấn Phong lại đưa cô về.
Đột nhiên sắc mặt cô thay đổi, cô hét lên: “Dừng xe!”
Chử Chấn Phong nhìn cô rồi cau mày nói: “Đoạn đường này không thể dừng xe được”
. Tân Hoài An nhìn chăm chằm ngoài cửa sổ đợi một chút rồi lại nói: “Ở đoạn này có thể dừng xe lại được rồi, mau để tôi xuống! Dừng xe!”
“Làm gì?” Chử Chấn Phong lạnh lùng hỏi.
“Anh dừng xe mau lên!” Tân Hoài An thúc giục.
Chử Chấn Phong càng không hài lòng, anh lạnh lùng nói: “Cô không muốn ngồi xe tôi đến vậy sao?”
Vừa nói xong anh liền nhấn ga tăng tốc, cả xe lao đi như bay.
Tân Hoài An nhìn anh bằng ánh mắt hung dữ, cô vốn định nói gì đó nhưng khi mở miệng sắc mặt cô trở nên tái mét, lập tức quay đầu lại rồi dùng tay che miệng.
Thấy vậy Chử Chấn Phong sững sờ liền dừng xe lại ngay bên đường.
Cửa xe mở ra Tân Hoài An vội vàng chạy xuống rồi ngồi nôn ngay bên vệ đường.
Chử Chấn Phong cũng xuống xe đứng cạnh cô, anh cau mày khi nhìn thấy bộ dạng đang nôn mửa của cô: “Hay là tôi đưa cô đến bệnh viện?”
Nôn được một lúc nhưng cũng không nôn ra được cái gì mà chỉ toàn là nước.
Tân Hoài An đưa tay lên rồi lắc lắc đầu sau đó lại nôn.
Cô dường như không còn chút sức lực nào nữa, hít thở sâu vài cái rồi từ từ đứng dậy.
Không biết là có phải do ngồi xổm lâu quá không mà lúc đứng dậy cả người liền run lên.
Chử Chấn Phong nhanh tay giữ lấy cô.
Tân Hoài An ngước mắt lên nhìn anh một cái sau đó liền thu tay về ở thế phòng ngự.
Chử Chấn Phong cau mày hỏi: “Cô bị làm sao vậy?”
Tân Hoài An lắc đầu: “Có thể là do buổi trưa ăn phải cái gì đó nên bị đau bụng”
“Ai không biết còn tưởng là cô mang thai rồi cơ” Chử Chấn Phong thản nhiên nói.
Trái tim Tân Hoài An thắt lại, cô mím môi không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.