Chương 296
Tha Y Y
23/07/2021
Nhất định là bà nội bị giận mình nên không thèm ăn cơm ở đây.
Mọi người đang nghĩ ngợi, thì nghe Liễu Giai Tâm nói: “Không có đâu, ngày hôm nay mẹ ăn cơm ở nhà mẹ, mẹ gọi Chấn Phong về ăn cơm cùng”
Chử Hoài Sơn nghi ngờ nhíu nhíu mày: “Có phải mẹ tìm Chấn Phong có chuyện gì hay không?”
Liễu Giai Tâm bất đắc dĩ cười: “Cái này cũng không rõ.”
Dù sao, bà cụ Chử làm bất cứ chuyện gì thì bọn họ cũng không thể đi tìm hiểu.
Mà Chử Gia Mỹ nghe nói bà nội gọi anh mình về thì trong lòng đột nhiên giật nảy.
Bà nội gọi một mình anh về không phải là vì giúp biện hộ cho mình chứ? Bà nội thật đúng là người nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng lại mềm như đậu hũ, ngày hôm nay mắng mình thảm như vậy, nhưng vẫn là đồng ý giúp mình.
Chử Gia Mỹ vọng, đứng lên nói: “Bố, mẹ, con cũng đến chỗ bà nội ăn cơm”
“Ơ, Gia Mỹ..” Liêu Giai Tâm muốn gọi cô ta về, kết quả lại không gọi lại được.
Chử Hoài Sơn lắc đầu: “Quên đi, mặc kệ nó, hai chúng ta ăn thôi”
Liễu Giai Tâm không nhìn con nữa, nhưng như là đột nhiên nghĩ tới cái gì, Liễu Giai Tâm thăm dò nói: “Chú hai có nói bao giờ về không?”
“Về?” Chử Hoài Sơn nhìn Liễu Giai Tâm với vẻ khó hiểu.
không trước đây sẽ không nhường chứ chủ tịch Chử thị cho anh rồi”
“Trước khác nay khác” Liễu Giai Tâm khá khó chịu mà nói ra những lời này.
Huống hồ, từ trước đến nay, Liễu Giai Tâm luôn cho rằng chú hai kia sâu xa không lường được, không đơn giản như mặt ngoài.
Ở nơi khác.
Chử Gia Mỹ che giấu tâm tình kích động và đi vào nhà bà cụ Chử.
Vừa đi vào nhà, cô ta đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.
Tống Cẩn Dung nói: “Chấn Phong, bà nội không nói cho người khác biết chuyện Tân Hoài An mang thai là vì muốn xác nhận với cháu trước, đứa bé kia… Có phải là của cháu hay không?”
Cái gì? Tân Hoài An mang thai?
Nghe được tin tức này, Chử Gia Mỹ kinh ngạc, chân cô ta không có để ý đá vào cái chậu hoa, gây ra âm thanh bịch, làm kinh động đến người trong phòng.
Chử Chấn Phong dẫn đầu dáng dấp như gió sải bước đi ra ngoài, nhìn thấy là Chử Gia Mỹ, liền lạnh lùng nghiêm nghị nhíu lông mày lại.
Tống Cẩn Dung cũng đi theo sát, nhìn thấy cô ta sắc mặt ngay lập tức trở nên không tốt: “Cháu tới đây làm gì vậy hả?”
“Cháu, cháu…” Chử Gia Mỹ do dự một lúc, định thần lại rồi mới vội vàng h‹ à nội, Tân Hoài An đang mang thai con của anh cháu sao?
Có phải là thật không ạ?”
Bản thân Tống Cẩn Dung cũng vẫn chưa hỏi rõ ràng nữa, huống hồ chỉ là cho cô ta câu trả lời: “Vấn đề này…”
“Không liên quan gì đến em cả” Chử Chấn Phong lạnh lùng nói, nhắc nhở cô ta: “Hiện giờ em chỉ cần lo tốt cho bản thân mình mà thôi, đừng có xen vào bất cứ chuyện gì khác”
Tống Cẩn Dung gật đầu tán thành, rồi nói với Chử Gia Mỹ: “Đúng vậy, nghe lời anh cháu đi, mau quay về nhà, chuyện này cứ coi như là chưa từng nghe đến, đừng có đi khoe khoang ở khắp nơi, biết không hả?!”
Dù sao thì chuyện vẫn chưa xác thực, nên cần phải nhắc nhở đứa cháu gái này vài câu, kẻo không cô ta lại mắc sai lâm.
Mọi người đang nghĩ ngợi, thì nghe Liễu Giai Tâm nói: “Không có đâu, ngày hôm nay mẹ ăn cơm ở nhà mẹ, mẹ gọi Chấn Phong về ăn cơm cùng”
Chử Hoài Sơn nghi ngờ nhíu nhíu mày: “Có phải mẹ tìm Chấn Phong có chuyện gì hay không?”
Liễu Giai Tâm bất đắc dĩ cười: “Cái này cũng không rõ.”
Dù sao, bà cụ Chử làm bất cứ chuyện gì thì bọn họ cũng không thể đi tìm hiểu.
Mà Chử Gia Mỹ nghe nói bà nội gọi anh mình về thì trong lòng đột nhiên giật nảy.
Bà nội gọi một mình anh về không phải là vì giúp biện hộ cho mình chứ? Bà nội thật đúng là người nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng lại mềm như đậu hũ, ngày hôm nay mắng mình thảm như vậy, nhưng vẫn là đồng ý giúp mình.
Chử Gia Mỹ vọng, đứng lên nói: “Bố, mẹ, con cũng đến chỗ bà nội ăn cơm”
“Ơ, Gia Mỹ..” Liêu Giai Tâm muốn gọi cô ta về, kết quả lại không gọi lại được.
Chử Hoài Sơn lắc đầu: “Quên đi, mặc kệ nó, hai chúng ta ăn thôi”
Liễu Giai Tâm không nhìn con nữa, nhưng như là đột nhiên nghĩ tới cái gì, Liễu Giai Tâm thăm dò nói: “Chú hai có nói bao giờ về không?”
“Về?” Chử Hoài Sơn nhìn Liễu Giai Tâm với vẻ khó hiểu.
không trước đây sẽ không nhường chứ chủ tịch Chử thị cho anh rồi”
“Trước khác nay khác” Liễu Giai Tâm khá khó chịu mà nói ra những lời này.
Huống hồ, từ trước đến nay, Liễu Giai Tâm luôn cho rằng chú hai kia sâu xa không lường được, không đơn giản như mặt ngoài.
Ở nơi khác.
Chử Gia Mỹ che giấu tâm tình kích động và đi vào nhà bà cụ Chử.
Vừa đi vào nhà, cô ta đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.
Tống Cẩn Dung nói: “Chấn Phong, bà nội không nói cho người khác biết chuyện Tân Hoài An mang thai là vì muốn xác nhận với cháu trước, đứa bé kia… Có phải là của cháu hay không?”
Cái gì? Tân Hoài An mang thai?
Nghe được tin tức này, Chử Gia Mỹ kinh ngạc, chân cô ta không có để ý đá vào cái chậu hoa, gây ra âm thanh bịch, làm kinh động đến người trong phòng.
Chử Chấn Phong dẫn đầu dáng dấp như gió sải bước đi ra ngoài, nhìn thấy là Chử Gia Mỹ, liền lạnh lùng nghiêm nghị nhíu lông mày lại.
Tống Cẩn Dung cũng đi theo sát, nhìn thấy cô ta sắc mặt ngay lập tức trở nên không tốt: “Cháu tới đây làm gì vậy hả?”
“Cháu, cháu…” Chử Gia Mỹ do dự một lúc, định thần lại rồi mới vội vàng h‹ à nội, Tân Hoài An đang mang thai con của anh cháu sao?
Có phải là thật không ạ?”
Bản thân Tống Cẩn Dung cũng vẫn chưa hỏi rõ ràng nữa, huống hồ chỉ là cho cô ta câu trả lời: “Vấn đề này…”
“Không liên quan gì đến em cả” Chử Chấn Phong lạnh lùng nói, nhắc nhở cô ta: “Hiện giờ em chỉ cần lo tốt cho bản thân mình mà thôi, đừng có xen vào bất cứ chuyện gì khác”
Tống Cẩn Dung gật đầu tán thành, rồi nói với Chử Gia Mỹ: “Đúng vậy, nghe lời anh cháu đi, mau quay về nhà, chuyện này cứ coi như là chưa từng nghe đến, đừng có đi khoe khoang ở khắp nơi, biết không hả?!”
Dù sao thì chuyện vẫn chưa xác thực, nên cần phải nhắc nhở đứa cháu gái này vài câu, kẻo không cô ta lại mắc sai lâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.