Chương 304
Tha Y Y
24/07/2021
Vương Thanh Hà nhanh chóng giơ hai tay ngăn cản anh ta lại, ánh mắt mang theo một tia cảnh cáo.
“Làm sao, hai tháng không gặp liền không cho chạm vào nữa phải không? Ông đây nghe nói cô muốn gả vào nhà giàu cho nên cố ý chạy đến tìm cô, làm sao cũng phải để cho tôi ôn lại một chút mùi vị đi chứ?”
Người đàn ông tham lam liếm bờ môi đầy đặn của mình một cái.
Trong lòng Vương Thanh Hà không ngừng buồn nôn, nhưng cũng không dám trở mặt với anh ta, sợ anh ta sẽ nói chuyện này cho nhà họ Chử biết.
Cô ta tỉnh táo lại, giọng điệu thay đổi trở nên mềm mại đáng yêu hơn, nói: “Đại ca, chuyện của hai chúng ta anh giúp tôi giữ bí mật đi, lợi ích chắc chắn sẽ không thiếu phần của anh”
“Hả? Lợi ích gì vậy?”
“Nơi này không phải là nơi thích hợp nói chuyện, tôi cho anh một cái địa chỉ khách sạn, buổi tối anh tới tìm tôi.”
Người đàn có chút nghỉ ngờ: “Cô sẽ không lừa tôi đấy chứ?”
“Đương nhiên sẽ không, tôi làm sao dám lừa anh chứ? Hơn nữa bây giờ tôi là người của công chúng, tôi cũng không muốn làm lớn chuyện.”
“Vậy được Người đàn ông gật đầu.
Trước khi Vương Thanh Hà phát tác liền thu tay lại, cười khà khà: “Đừng làm cho anh thất vọng nhé.”
Nói xong, chắp tay sau lưng đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Vương Thanh Hà đen mặt, nhìn một đống dầu mỡ trên quần áo cô ta lập tức lộ ra vẻ mặt chán ghét.
Xui xẻo, sao lại gặp phải cái tên buồn nôn này chứ!
Màn đêm dần dần buông xuống.
Vương Thanh Hà bọc kín cả người bước vào trong phòng khách sạn.
Người đàn ông mập mạp sốt sắng đứng dậy khỏi giường, đi đến trước mặt cô ta, gấp gáp choàng cánh tay qua người cô ta, nói: “Cuối cùng em gái nhỏ cũng đến, anh đây sắp không đợi nổi nữa rồi: Vương Thanh Hà lùi ra phía sau một bước và rút ra một tấm thẻ, nói: “Đây là một tỷ rưỡi, mau cầm lấy tiền rồi rời khỏi Hải Lam”
Nghe đến tiền, đôi mắt nhỏ như mắt chuột của người đàn ông kia chợt trợn to hơn rất nhiều, anh ta vội vàng cầm lấy tấm thẻ rồi hỏi để xác nhận: “Ở trong này thật sự có một tỷ rưỡi?”
Một tỷ rưỡi chính là số tiền mà một kẻ ở nông thôn có cố gắng cả đời mình cũng không dành dụm được!
Trông thấy vẻ mặt tham lam của anh ta, trong lòng Vương Thanh Hà tràn đầy chế nhạo, nói: “Đúng vậy, anh không tin thì có thể đi xuống chỗ máy rút tiền ở tầng dưới để xác nhận, mật khẩu là một hai ba bốn năm sáu”
“Được thôi!” Người đàn ông lấy được tiền liền lập tức xách dép đi khỏi.
Một lúc sau, anh ta mang bộ mặt vui mừng hớn hở quay trở lại: “Đúng là có một tỷ rưỡi! Người có tiền có khác, ra tay thật hào phóng quá đi”
Vương Thanh Hà nheo mắt cảnh cáo: “Lấy được tiền rồi thì không được phép đến tìm tôi nữa, thêm nữa, không được nói có quen biết tôi. . Bạn đang đọc truyện tại || trumt ruyen.O R G ||
Hôm nay chúng ta cứ coi như chưa từng gặp mặt đi!”
Nói xong cô ta bước nhanh ra ngoài.
Người đàn ông mập mạp đột nhiên nhảy lên từ đẳng sau, ôm chặt lấy cô ta: “Đừng mà, em gái nhỏ, suốt hai tháng nay anh đều chỉ nghĩ đến em, sao em không ngủ với anh một đêm đi?”
Vương Thanh Hà vô cùng chán ghét giãm lên chân của anh ta, người đàn ông kia đau đến mức phải buông tay.
“Làm sao, hai tháng không gặp liền không cho chạm vào nữa phải không? Ông đây nghe nói cô muốn gả vào nhà giàu cho nên cố ý chạy đến tìm cô, làm sao cũng phải để cho tôi ôn lại một chút mùi vị đi chứ?”
Người đàn ông tham lam liếm bờ môi đầy đặn của mình một cái.
Trong lòng Vương Thanh Hà không ngừng buồn nôn, nhưng cũng không dám trở mặt với anh ta, sợ anh ta sẽ nói chuyện này cho nhà họ Chử biết.
Cô ta tỉnh táo lại, giọng điệu thay đổi trở nên mềm mại đáng yêu hơn, nói: “Đại ca, chuyện của hai chúng ta anh giúp tôi giữ bí mật đi, lợi ích chắc chắn sẽ không thiếu phần của anh”
“Hả? Lợi ích gì vậy?”
“Nơi này không phải là nơi thích hợp nói chuyện, tôi cho anh một cái địa chỉ khách sạn, buổi tối anh tới tìm tôi.”
Người đàn có chút nghỉ ngờ: “Cô sẽ không lừa tôi đấy chứ?”
“Đương nhiên sẽ không, tôi làm sao dám lừa anh chứ? Hơn nữa bây giờ tôi là người của công chúng, tôi cũng không muốn làm lớn chuyện.”
“Vậy được Người đàn ông gật đầu.
Trước khi Vương Thanh Hà phát tác liền thu tay lại, cười khà khà: “Đừng làm cho anh thất vọng nhé.”
Nói xong, chắp tay sau lưng đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Vương Thanh Hà đen mặt, nhìn một đống dầu mỡ trên quần áo cô ta lập tức lộ ra vẻ mặt chán ghét.
Xui xẻo, sao lại gặp phải cái tên buồn nôn này chứ!
Màn đêm dần dần buông xuống.
Vương Thanh Hà bọc kín cả người bước vào trong phòng khách sạn.
Người đàn ông mập mạp sốt sắng đứng dậy khỏi giường, đi đến trước mặt cô ta, gấp gáp choàng cánh tay qua người cô ta, nói: “Cuối cùng em gái nhỏ cũng đến, anh đây sắp không đợi nổi nữa rồi: Vương Thanh Hà lùi ra phía sau một bước và rút ra một tấm thẻ, nói: “Đây là một tỷ rưỡi, mau cầm lấy tiền rồi rời khỏi Hải Lam”
Nghe đến tiền, đôi mắt nhỏ như mắt chuột của người đàn ông kia chợt trợn to hơn rất nhiều, anh ta vội vàng cầm lấy tấm thẻ rồi hỏi để xác nhận: “Ở trong này thật sự có một tỷ rưỡi?”
Một tỷ rưỡi chính là số tiền mà một kẻ ở nông thôn có cố gắng cả đời mình cũng không dành dụm được!
Trông thấy vẻ mặt tham lam của anh ta, trong lòng Vương Thanh Hà tràn đầy chế nhạo, nói: “Đúng vậy, anh không tin thì có thể đi xuống chỗ máy rút tiền ở tầng dưới để xác nhận, mật khẩu là một hai ba bốn năm sáu”
“Được thôi!” Người đàn ông lấy được tiền liền lập tức xách dép đi khỏi.
Một lúc sau, anh ta mang bộ mặt vui mừng hớn hở quay trở lại: “Đúng là có một tỷ rưỡi! Người có tiền có khác, ra tay thật hào phóng quá đi”
Vương Thanh Hà nheo mắt cảnh cáo: “Lấy được tiền rồi thì không được phép đến tìm tôi nữa, thêm nữa, không được nói có quen biết tôi. . Bạn đang đọc truyện tại || trumt ruyen.O R G ||
Hôm nay chúng ta cứ coi như chưa từng gặp mặt đi!”
Nói xong cô ta bước nhanh ra ngoài.
Người đàn ông mập mạp đột nhiên nhảy lên từ đẳng sau, ôm chặt lấy cô ta: “Đừng mà, em gái nhỏ, suốt hai tháng nay anh đều chỉ nghĩ đến em, sao em không ngủ với anh một đêm đi?”
Vương Thanh Hà vô cùng chán ghét giãm lên chân của anh ta, người đàn ông kia đau đến mức phải buông tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.