Chương 329
Tha Y Y
27/07/2021
“Nói cho rõ ràng ra, không thì đừng hòng đi!”
“Tôi không có lời gì muốn nói cho cô cả!” Lâm Bình Nguyên hổn hển hất tay, đẩy cô ra.
Sức của Tân Hoài An nào có khỏe được như anh ta, người ngả về phía sau ngã xuống.
Cũng may có Trương Nhược Phi nhanh mắt nhanh tay đỡ lấy cô.
“Này, muốn động thủ có phải không?” Trương Nhược Phi bẻ khớp †ay răng rắc.
Lâm Bình Nguyên nhìn thoáng qua nắm tay của anh ta, tự biết mình đánh không lại, chỉ có thể chạy nhanh đi. Nên kéo Đường Ái Linh chạy ra phía ngoài.
Trương Nhược Phi xông lên định đuổi theo, bị Tân Hoài An giữ lại.
“Bỏ đi, tôi có cách để anh ta mở miệng”
Đã xác định được Lâm Bình Nguyên có vấn đề, thì cô nhất định phải tra cho rõ ràng. Chuyện này không đơn giản như vậy, có lẽ sau lưng anh ta là một người hoàn toàn khác.
Cô quay đầu nhìn về phía Dư Nhiễm, thấy cô ấy vẫn đang trong dáng vẻ chưa hoàn hồn được, cười nhẹ nói: “Không sao rồi, chúng ta đi thôi”
Dư Nhiễm gật đầu, nén nỗi tò mò trong lòng xuống.
Sau khi các cô rời đi, Vệ Nam ngồi ở cây cột bên cạnh mới chậm rãi đứng dậy, trên mặt mang vẻ nghi hoặc.
Cậu ta nghĩ ngợi gì đó rồi đứng dậy đi ra ngoài. Đồng thời dùng điện thoại di động gọi cho một dãy số.
“Cậu Chử, vừa rồi tôi gặp Tân Hoài An ở phòng ăn..”
“Chính miệng Lâm Bình Nguyên nói không phải con của anh ta?”
Chử Chấn Phong xác nhận nói.
Vương Thanh Hà ngồi đối diện với anh đang cắt thịt bò bít tết nghe thấy như vậy, bỗng dưng ngừng lại động tác. Cô ta nhanh chóng cúi đầu xuống để che giấu nỗi kinh ngạc trong ánh mắt.
Thằng ngu Lâm Bình Nguyên này, sao lại nói ra lời đó chứ? Lại còn bị Chử Chấn Phong biết được?
“Điều tra rõ ràng đi” Chử Chấn Phong mang ánh mắt u ám phân phó xong thì cúp điện thoại.
Ngước mắt lên lại thấy được vẻ mặt khác thường của Vương Thanh Hà.
Anh thuận miệng hỏi: “Sao vậy? Không hợp khẩu vị hả?”
Anh đưa mắt nhìn theo bóng dáng của Vương Thanh Hà đã biến mất. Sắc mặt của anh bỗng nhiên trầm xuống, nhanh chân đi về phía xe của mình.
Trong đầu nghĩ về tin tức Vệ Nam báo lại.
Đứa con không phải của Lâm Bình Nguyên. Vậy tại sao Tân Hoài An sống chết thề rằng đứa bé đó là của anh ta?
Người phụ nữ này, rốt cuộc là đang giở trò quỷ gì?
Chử Chấn Phong đè lên tay lái, sắc mặt nghiêm túc, mãi sau mới lái xe rời đi.
Đã đến ngày đại hội đấu thầu.
Tân Hoài An mặc trang phục ở chỗ làm, dùng thân phận cố vấn đi theo bên người Hàn Âu Dương.
Từ giờ đến lúc đấu thầu bắt đầu còn mười phút, cô đang làm công tác chuẩn bị ở khu nghỉ ngơi phía bên ngoài hội trường.
“Tôi không có lời gì muốn nói cho cô cả!” Lâm Bình Nguyên hổn hển hất tay, đẩy cô ra.
Sức của Tân Hoài An nào có khỏe được như anh ta, người ngả về phía sau ngã xuống.
Cũng may có Trương Nhược Phi nhanh mắt nhanh tay đỡ lấy cô.
“Này, muốn động thủ có phải không?” Trương Nhược Phi bẻ khớp †ay răng rắc.
Lâm Bình Nguyên nhìn thoáng qua nắm tay của anh ta, tự biết mình đánh không lại, chỉ có thể chạy nhanh đi. Nên kéo Đường Ái Linh chạy ra phía ngoài.
Trương Nhược Phi xông lên định đuổi theo, bị Tân Hoài An giữ lại.
“Bỏ đi, tôi có cách để anh ta mở miệng”
Đã xác định được Lâm Bình Nguyên có vấn đề, thì cô nhất định phải tra cho rõ ràng. Chuyện này không đơn giản như vậy, có lẽ sau lưng anh ta là một người hoàn toàn khác.
Cô quay đầu nhìn về phía Dư Nhiễm, thấy cô ấy vẫn đang trong dáng vẻ chưa hoàn hồn được, cười nhẹ nói: “Không sao rồi, chúng ta đi thôi”
Dư Nhiễm gật đầu, nén nỗi tò mò trong lòng xuống.
Sau khi các cô rời đi, Vệ Nam ngồi ở cây cột bên cạnh mới chậm rãi đứng dậy, trên mặt mang vẻ nghi hoặc.
Cậu ta nghĩ ngợi gì đó rồi đứng dậy đi ra ngoài. Đồng thời dùng điện thoại di động gọi cho một dãy số.
“Cậu Chử, vừa rồi tôi gặp Tân Hoài An ở phòng ăn..”
“Chính miệng Lâm Bình Nguyên nói không phải con của anh ta?”
Chử Chấn Phong xác nhận nói.
Vương Thanh Hà ngồi đối diện với anh đang cắt thịt bò bít tết nghe thấy như vậy, bỗng dưng ngừng lại động tác. Cô ta nhanh chóng cúi đầu xuống để che giấu nỗi kinh ngạc trong ánh mắt.
Thằng ngu Lâm Bình Nguyên này, sao lại nói ra lời đó chứ? Lại còn bị Chử Chấn Phong biết được?
“Điều tra rõ ràng đi” Chử Chấn Phong mang ánh mắt u ám phân phó xong thì cúp điện thoại.
Ngước mắt lên lại thấy được vẻ mặt khác thường của Vương Thanh Hà.
Anh thuận miệng hỏi: “Sao vậy? Không hợp khẩu vị hả?”
Anh đưa mắt nhìn theo bóng dáng của Vương Thanh Hà đã biến mất. Sắc mặt của anh bỗng nhiên trầm xuống, nhanh chân đi về phía xe của mình.
Trong đầu nghĩ về tin tức Vệ Nam báo lại.
Đứa con không phải của Lâm Bình Nguyên. Vậy tại sao Tân Hoài An sống chết thề rằng đứa bé đó là của anh ta?
Người phụ nữ này, rốt cuộc là đang giở trò quỷ gì?
Chử Chấn Phong đè lên tay lái, sắc mặt nghiêm túc, mãi sau mới lái xe rời đi.
Đã đến ngày đại hội đấu thầu.
Tân Hoài An mặc trang phục ở chỗ làm, dùng thân phận cố vấn đi theo bên người Hàn Âu Dương.
Từ giờ đến lúc đấu thầu bắt đầu còn mười phút, cô đang làm công tác chuẩn bị ở khu nghỉ ngơi phía bên ngoài hội trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.