Chương 332
Tha Y Y
28/07/2021
“Rượu này thì tổng giám đốc Kha cứ uống với tổng giám đốc Hàn đi, Tân Hoài An không đi được”
“Cậu Chử?” Kha Khuyết Thành nhìn thấy bóng người đàn ông cao ráo, khí chất hơn người kia đi đến, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Đôi mắt sau tấm kính của Hàn Âu Dương cũng trở nên sắc bén.
“Cậu Chử nói như thế là có ý gì?” Kha Khuyết Thành ngoài cười nhưng trong không cười mà nói.
“Tôi tìm cô ấy có việc, cô ấy phải đi theo tôi”
Giọng nói tràn đầy sự bá đạo, tư thái cao cao tại thượng.
Lời vừa phát ra, không đợi cho Tân Hoài An phản ứng lại, anh đã kéo lấy tay cô rồi sải bước đi ra ngoài.
Hoàn toàn không thèm để ý đến sắc mặt phức tạp của Kha Khuyết Thành và Hàn Âu Dương.
Tân Hoài An bị anh kéo đi, cuối cùng cũng hoàn hồn lại, nhíu mày mà nói: “Anh làm cái gì vậy?”
“Nếu như không muốn quay về đi uống rượu thì ngoan ngoãn đi theo tôi” Chử Chấn Phong không hề quay đầu lại mà nói.
Nghe nói vậy, Tân Hoài An không nói nhiều nữa mà im lặng đi theo anh ra ngoài.
Vừa lên xe, xe đã nhanh chóng rời đi.
Sau khi xác định là lái xe đủ xa rồi, Tân Hoài An mới quay đầu sang nhìn người đàn ông bên cạnh rồi nói: “Cảm ơn anh đã giúp tôi giải vây, thả tôi ở đoạn phía trước là được rồi”
Chử Chấn Phong khẽ nghiêng đầu, thản nhiên mà liếc cô một cái, đôi môi khẽ mở: “Vệ Nam”
Vệ Nam ngồi trước bảng điều khiển gật đầu một cái, sau đó lạch cạch một tiếng.
Cửa xe đã khóa.
“Chử Chấn Phong!” Dưới tình thế cấp bách Tân Hoài An buột miệng kêu tên anh.
Cô nhìn chằm chằm anh, nghiến răng mà nói: “Anh căn bản là không có lòng tốt muốn giúp tôi, rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
“Lên xe tôi rồi mới hỏi câu này, có phải là quá muộn rồi không?” Chử Chấn Phong mỉa mai.
Ánh mắt của anh rơi lên bụng cô, sau đó nheo mắt lại mà nói: “Tôi vẫn câu hỏi đó, vì sao cố ý nói đứa bé là của Lâm Bình Nguyên?”
Khuôn mặt của anh vô cùng lạnh lùng, cứng nhắc, nếu không có được đáp án thì sẽ cố chấp đến cùng.
Tân Hoài An bất đắc dĩ mà thở dài.
Nói cho anh biết hết sự thật?
Đương nhiên là không thể rồi, quỷ mới biết anh sẽ làm gì với đứa bé.
“Nếu như anh đã để ý đến đứa bé như vậy, vậy thì tôi cũng không lừa anh, nhưng anh phải cam đoan là không được nói chuyện này cho người khác.”
Cô nhìn anh rồi nói một cách trịnh trọng.
Chử Chấn Phong gật đầu một cái, dáng vẻ chăm chú lắng nghe rồi nói: “Nói đi”
Tân Hoài An rủ mi xuống, khuôn mặt lộ ra chút buồn bã.
Sắc mặt Chử Chấn Phong đã trở nên u ám.
“Cậu Chử?” Kha Khuyết Thành nhìn thấy bóng người đàn ông cao ráo, khí chất hơn người kia đi đến, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Đôi mắt sau tấm kính của Hàn Âu Dương cũng trở nên sắc bén.
“Cậu Chử nói như thế là có ý gì?” Kha Khuyết Thành ngoài cười nhưng trong không cười mà nói.
“Tôi tìm cô ấy có việc, cô ấy phải đi theo tôi”
Giọng nói tràn đầy sự bá đạo, tư thái cao cao tại thượng.
Lời vừa phát ra, không đợi cho Tân Hoài An phản ứng lại, anh đã kéo lấy tay cô rồi sải bước đi ra ngoài.
Hoàn toàn không thèm để ý đến sắc mặt phức tạp của Kha Khuyết Thành và Hàn Âu Dương.
Tân Hoài An bị anh kéo đi, cuối cùng cũng hoàn hồn lại, nhíu mày mà nói: “Anh làm cái gì vậy?”
“Nếu như không muốn quay về đi uống rượu thì ngoan ngoãn đi theo tôi” Chử Chấn Phong không hề quay đầu lại mà nói.
Nghe nói vậy, Tân Hoài An không nói nhiều nữa mà im lặng đi theo anh ra ngoài.
Vừa lên xe, xe đã nhanh chóng rời đi.
Sau khi xác định là lái xe đủ xa rồi, Tân Hoài An mới quay đầu sang nhìn người đàn ông bên cạnh rồi nói: “Cảm ơn anh đã giúp tôi giải vây, thả tôi ở đoạn phía trước là được rồi”
Chử Chấn Phong khẽ nghiêng đầu, thản nhiên mà liếc cô một cái, đôi môi khẽ mở: “Vệ Nam”
Vệ Nam ngồi trước bảng điều khiển gật đầu một cái, sau đó lạch cạch một tiếng.
Cửa xe đã khóa.
“Chử Chấn Phong!” Dưới tình thế cấp bách Tân Hoài An buột miệng kêu tên anh.
Cô nhìn chằm chằm anh, nghiến răng mà nói: “Anh căn bản là không có lòng tốt muốn giúp tôi, rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
“Lên xe tôi rồi mới hỏi câu này, có phải là quá muộn rồi không?” Chử Chấn Phong mỉa mai.
Ánh mắt của anh rơi lên bụng cô, sau đó nheo mắt lại mà nói: “Tôi vẫn câu hỏi đó, vì sao cố ý nói đứa bé là của Lâm Bình Nguyên?”
Khuôn mặt của anh vô cùng lạnh lùng, cứng nhắc, nếu không có được đáp án thì sẽ cố chấp đến cùng.
Tân Hoài An bất đắc dĩ mà thở dài.
Nói cho anh biết hết sự thật?
Đương nhiên là không thể rồi, quỷ mới biết anh sẽ làm gì với đứa bé.
“Nếu như anh đã để ý đến đứa bé như vậy, vậy thì tôi cũng không lừa anh, nhưng anh phải cam đoan là không được nói chuyện này cho người khác.”
Cô nhìn anh rồi nói một cách trịnh trọng.
Chử Chấn Phong gật đầu một cái, dáng vẻ chăm chú lắng nghe rồi nói: “Nói đi”
Tân Hoài An rủ mi xuống, khuôn mặt lộ ra chút buồn bã.
Sắc mặt Chử Chấn Phong đã trở nên u ám.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.