Chương 364
Tha Y Y
01/08/2021
“Trả lại điện thoại cho tôi!” Cô vươn tay giành lại điện thoại Chử Chấn Phong giơ tay lên cao khiến cô không thể nào với tới.
“Chử Chấn Phong, anh đúng là không biết phân biệt đúng sai, chỉ vì Vương Thanh Hà là vợ chưa cưới của anh mà anh bao che cho cô ta sao?” Cô tức giận nhìn chằm chằm Chử Chấn Phong.
Anh không hề giải thích gì, chỉ chau mày nói: “Ra ngoài”
“Đừng hòng!” Vì Nhã Ly, hôm nay cô nhất định phải đấu với người đàn ông này đến cùng.
Nhưng cô nào có qua nổi anh.
Không lâu sau, quán trà đã cử bảo vệ lên cưỡng chế cô rời đi. Vì đứa con trong bụng nên cô không dám dốc toàn lực phản kháng, chỉ đành phải để họ dẫn ra ngoài.
Có điều trước khi đi cô đã quăng một tràng với anh: “Chử Chấn Phong, anh muốn bao che cho cô ta tôi cũng hết cách, nhưng tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không trơ mắt nhìn Nhã Ly bị ức hiếp đâu. Cho dù anh có giữ điện thoại thì tôi vẫn còn bản sao, cùng lắm tôi sẽ phát tán chúng lên mạng cho mọi người xem, đến lúc đó, ai ai cũng sẽ thấy được bộ mặt thật của Vương Thanh Hà thôi!”
Sau đó, cửa phòng đóng lại, bóng dáng của người đàn ông cũng dân khuất theo, lòng Tân Hoài An trùng xuống. Cô không chỉ hận Vương Thanh Hà mà còn hận Chử Chấn Phong, thậm chí người đàn ông này còn khiến cô căm ghét hơn. Nếu như không phải anh bao che cho cô ta thì Vương Thanh Hà làm sao có thể làm ra được những chuyện như thế?
Hai người này đúng là chẳng tốt lành gì, xứng đôi vừa lứa!
Trong phòng.
Nhìn thấy Tân Hoài An rời đi, lúc này, cục trưởng Lương mới mở lời: “Cậu Chử,..”
“Cục trưởng Lương, vất vả cho ông phải đi đến đây một chuyến rồi, sau khi quay về, làm phiền ông hãy thả người ra”
Cục trưởng Lương ngây người, đến khi kịp phản ứng lại, ánh mắt ông lập tức ánh lên tia khâm phục. Bởi vì với người có quyền lực như Chử Chấn Phong lại không dung túng cho người thân của mình làm điều sai trái, đúng là hiếm có.
Khi cục trưởng Lương rời đi, bấy giờ, Chử Chấn Phong mới mở video trong điện thoại Tân Hoài An ra xem. Lúc xem xong ba đoạn video, ánh mắt anh có chút đanh lại.
Bị đuổi ra ngoài, trong lòng Tân Hoài An hiểu rõ một điều rằng chuyến đi lần này vô ích rồi.
Từ hành động của Chử Chấn Phong đã cho thấy, anh muốn bảo vệ cho Vương Thanh Hà. Còn cục trưởng Lương khi đó chỉ đứng một bên mà không lên tiếng gì, không phải là đã ngầm chấp thuận theo hay sao?
Đây là minh chứng sâu sắc nhất cho quyền thế và sức ảnh hưởng của nhà họ Chử.
Tâm trạng của Tần Hoài An trùng xuống, cô cảm thấy bản thân cực kỳ bất lực, thậm chí cô không biết giờ đây mình phải làm sao mới cứu được Nhã Ly ra ngoài.
Vừa nấy cô chỉ cứng miệng nói thế với Chử Chấn Phong mà thôi, bởi lẽ cho dù cô có phát tán chúng trên mạng thì chỉ cần Chử Chấn Phong vung tay một cái là mọi thứ sẽ đều bị dọn dẹp một cách sạch sẽ.
Cô vô cùng tức giận, không chỉ hận Vương Thanh Hà bày kế hãm hại Nhã Ly, mà còn hận Chử Chấn Phong bao che cho cô ta. Nếu không có anh đứng sau lưng làm bệ đỡ, Vương Thanh Hà sao có thể ngang nhiên đi chèn ép người khác như thế?
“Chử Chấn Phong, anh đúng là không biết phân biệt đúng sai, chỉ vì Vương Thanh Hà là vợ chưa cưới của anh mà anh bao che cho cô ta sao?” Cô tức giận nhìn chằm chằm Chử Chấn Phong.
Anh không hề giải thích gì, chỉ chau mày nói: “Ra ngoài”
“Đừng hòng!” Vì Nhã Ly, hôm nay cô nhất định phải đấu với người đàn ông này đến cùng.
Nhưng cô nào có qua nổi anh.
Không lâu sau, quán trà đã cử bảo vệ lên cưỡng chế cô rời đi. Vì đứa con trong bụng nên cô không dám dốc toàn lực phản kháng, chỉ đành phải để họ dẫn ra ngoài.
Có điều trước khi đi cô đã quăng một tràng với anh: “Chử Chấn Phong, anh muốn bao che cho cô ta tôi cũng hết cách, nhưng tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không trơ mắt nhìn Nhã Ly bị ức hiếp đâu. Cho dù anh có giữ điện thoại thì tôi vẫn còn bản sao, cùng lắm tôi sẽ phát tán chúng lên mạng cho mọi người xem, đến lúc đó, ai ai cũng sẽ thấy được bộ mặt thật của Vương Thanh Hà thôi!”
Sau đó, cửa phòng đóng lại, bóng dáng của người đàn ông cũng dân khuất theo, lòng Tân Hoài An trùng xuống. Cô không chỉ hận Vương Thanh Hà mà còn hận Chử Chấn Phong, thậm chí người đàn ông này còn khiến cô căm ghét hơn. Nếu như không phải anh bao che cho cô ta thì Vương Thanh Hà làm sao có thể làm ra được những chuyện như thế?
Hai người này đúng là chẳng tốt lành gì, xứng đôi vừa lứa!
Trong phòng.
Nhìn thấy Tân Hoài An rời đi, lúc này, cục trưởng Lương mới mở lời: “Cậu Chử,..”
“Cục trưởng Lương, vất vả cho ông phải đi đến đây một chuyến rồi, sau khi quay về, làm phiền ông hãy thả người ra”
Cục trưởng Lương ngây người, đến khi kịp phản ứng lại, ánh mắt ông lập tức ánh lên tia khâm phục. Bởi vì với người có quyền lực như Chử Chấn Phong lại không dung túng cho người thân của mình làm điều sai trái, đúng là hiếm có.
Khi cục trưởng Lương rời đi, bấy giờ, Chử Chấn Phong mới mở video trong điện thoại Tân Hoài An ra xem. Lúc xem xong ba đoạn video, ánh mắt anh có chút đanh lại.
Bị đuổi ra ngoài, trong lòng Tân Hoài An hiểu rõ một điều rằng chuyến đi lần này vô ích rồi.
Từ hành động của Chử Chấn Phong đã cho thấy, anh muốn bảo vệ cho Vương Thanh Hà. Còn cục trưởng Lương khi đó chỉ đứng một bên mà không lên tiếng gì, không phải là đã ngầm chấp thuận theo hay sao?
Đây là minh chứng sâu sắc nhất cho quyền thế và sức ảnh hưởng của nhà họ Chử.
Tâm trạng của Tần Hoài An trùng xuống, cô cảm thấy bản thân cực kỳ bất lực, thậm chí cô không biết giờ đây mình phải làm sao mới cứu được Nhã Ly ra ngoài.
Vừa nấy cô chỉ cứng miệng nói thế với Chử Chấn Phong mà thôi, bởi lẽ cho dù cô có phát tán chúng trên mạng thì chỉ cần Chử Chấn Phong vung tay một cái là mọi thứ sẽ đều bị dọn dẹp một cách sạch sẽ.
Cô vô cùng tức giận, không chỉ hận Vương Thanh Hà bày kế hãm hại Nhã Ly, mà còn hận Chử Chấn Phong bao che cho cô ta. Nếu không có anh đứng sau lưng làm bệ đỡ, Vương Thanh Hà sao có thể ngang nhiên đi chèn ép người khác như thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.