Chương 379
Tha Y Y
04/08/2021
“Xương không bị tổn thương, chỉ bị thương bắp thịt thôi” Sau khi kiểm tra mắt cá chân của Dư Nhiễm, Tân Hoài An phán đoán.
Cô lấy chai thuốc xịt trong túi xách ra, xịt lên mắt cá chân sưng đỏ của cô ấy, giúp cô ấy mát xa.
Trương Nhược Phi và Ôn Nhã Ly cũng chạy lại.
“May quá, không bị thương nặng” Ôn Nhã Ly thở phào nhẹ nhõm.
“Cũng may mà có cậu Trương, từ khi tôi trật khớp đã cõng tôi lên núi” Dư Nhiễm cười nói, lại trịnh trọng nói với Trương Nhược Phi: “Cậu Trương, cảm ơn anh”
Nụ cười của Dư Nhiễm rất đẹp, như nụ hoa mới nở, đôi mắt xinh đẹp lại mang sóng nước, khiến người nhìn bị thu hút.
Trương Nhược Phi bị cô ấy nhìn thì có chút ngượng ngùng, cười nói: “A, không có gì”
Thấy vậy, không hiểu sao Ôn Nhã Ly lại cảm thấy đau lòng.
Sau khi xử lý vết thương cho Dư Nhiễm xong, sắc trời đã tối hẳn, xung quanh là một mảnh đen nhánh.
“Ở đây không thấy gì cả, không lẽ chúng ta phải bò xuống núi?” Ôn Nhã Ly nhìn quanh bốn phía nói.
“A?” Dư Nhiễm vừa nghe vậy thì lập tức cảm thấy chán nản. Hiện tại cô ấy đã như vậy rồi, thật sự rất ngại ngùng khi phải để người khác cõng cô ấy xuống núi.
“Hôm nay là sinh nhật của em, hoạt động của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà” Tân Hoài An vừa nói vừa kéo nhẹ tay Ôn Nhã Ly: “Em xem, đẳng kia là gì?”
Ôn Nhã Ly ngẩng đầu nhìn theo hướng Tân Hoài An chỉ.
Bùm!
“Nhã Ly, sinh nhật vui vẻ!” Tân Hoài An đẩy xe bánh kem dừng lại trước mặt cô ấy, mỉm cười nói.
“Nhã Ly, sinh nhật vui vẻ” Trương Nhược Phi cũng nói.
Dư Nhiễm một chân khập khiễng cầm trong tay hai cây pháo hoa nhỏ đi đến trước mặt cô ấy: “Chị Ôn, chúc chị sinh nhật vui vẻ!”
Nhìn thấy cảnh này, Ôn Nhã Ly không kìm được nước mắt, rơi lã chã.
“Chị Hoài An, anh Nhược Phi, cô Dư, cảm ơn, cảm ơn mọi người!”
Cô ấy nói trong nức nở.
Mười tám năm, lần đầu tiên có người tổ chức sinh nhật, chuẩn bị pháo hoa và bánh kem chúc mừng cô ấy.
Thật sự cô ấy rất vui vẻ!
“Khóc nữa là nến sẽ tắt đấy, mau chóng ước nguyện vọng sinh nhật đi!” Tân Hoài An cười nói.
Lúc này Ôn Nhã Ly mới xoa xoa đôi mắt, ‘ừ’ một tiếng rồi nhanh chóng nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực, ước nguyện một cách chân thành.
Cô ấy hít sâu một hơi rồi thổi tắt ngọn nến.
Cô lấy chai thuốc xịt trong túi xách ra, xịt lên mắt cá chân sưng đỏ của cô ấy, giúp cô ấy mát xa.
Trương Nhược Phi và Ôn Nhã Ly cũng chạy lại.
“May quá, không bị thương nặng” Ôn Nhã Ly thở phào nhẹ nhõm.
“Cũng may mà có cậu Trương, từ khi tôi trật khớp đã cõng tôi lên núi” Dư Nhiễm cười nói, lại trịnh trọng nói với Trương Nhược Phi: “Cậu Trương, cảm ơn anh”
Nụ cười của Dư Nhiễm rất đẹp, như nụ hoa mới nở, đôi mắt xinh đẹp lại mang sóng nước, khiến người nhìn bị thu hút.
Trương Nhược Phi bị cô ấy nhìn thì có chút ngượng ngùng, cười nói: “A, không có gì”
Thấy vậy, không hiểu sao Ôn Nhã Ly lại cảm thấy đau lòng.
Sau khi xử lý vết thương cho Dư Nhiễm xong, sắc trời đã tối hẳn, xung quanh là một mảnh đen nhánh.
“Ở đây không thấy gì cả, không lẽ chúng ta phải bò xuống núi?” Ôn Nhã Ly nhìn quanh bốn phía nói.
“A?” Dư Nhiễm vừa nghe vậy thì lập tức cảm thấy chán nản. Hiện tại cô ấy đã như vậy rồi, thật sự rất ngại ngùng khi phải để người khác cõng cô ấy xuống núi.
“Hôm nay là sinh nhật của em, hoạt động của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà” Tân Hoài An vừa nói vừa kéo nhẹ tay Ôn Nhã Ly: “Em xem, đẳng kia là gì?”
Ôn Nhã Ly ngẩng đầu nhìn theo hướng Tân Hoài An chỉ.
Bùm!
“Nhã Ly, sinh nhật vui vẻ!” Tân Hoài An đẩy xe bánh kem dừng lại trước mặt cô ấy, mỉm cười nói.
“Nhã Ly, sinh nhật vui vẻ” Trương Nhược Phi cũng nói.
Dư Nhiễm một chân khập khiễng cầm trong tay hai cây pháo hoa nhỏ đi đến trước mặt cô ấy: “Chị Ôn, chúc chị sinh nhật vui vẻ!”
Nhìn thấy cảnh này, Ôn Nhã Ly không kìm được nước mắt, rơi lã chã.
“Chị Hoài An, anh Nhược Phi, cô Dư, cảm ơn, cảm ơn mọi người!”
Cô ấy nói trong nức nở.
Mười tám năm, lần đầu tiên có người tổ chức sinh nhật, chuẩn bị pháo hoa và bánh kem chúc mừng cô ấy.
Thật sự cô ấy rất vui vẻ!
“Khóc nữa là nến sẽ tắt đấy, mau chóng ước nguyện vọng sinh nhật đi!” Tân Hoài An cười nói.
Lúc này Ôn Nhã Ly mới xoa xoa đôi mắt, ‘ừ’ một tiếng rồi nhanh chóng nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực, ước nguyện một cách chân thành.
Cô ấy hít sâu một hơi rồi thổi tắt ngọn nến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.