Chương 473
Tha Y Y
18/08/2021
Ở quảng trường bên dưới lầu, hoạt động đang tiến hành rất náo nhiệt, Vương Thanh Hà ở trên sân khấu đang được bao vây bởi rất nhiều người hâm mộ và các phương tiện truyền thông xung quanh, tất cả đều đang chăm chú nhìn Vương Thanh Hà.
Hàn Lệ Thu dùng một ánh mắt mỉa mai, nói: “Người phụ nữ này, không biết Chử Chấn Phong rốt cuộc đã nhìn thấy điểm nào ở cô ta”
Sau đó cô ta lại thở dài, rồi một lần nữa lại chuyển ánh nhìn lên người của Tân Hoài An, sau đó kêu trợ lý đẩy một tập hồ sơ đến trước mặt của Tân Hoài An, rồi hất cằm ra hiệu.
Tân Hoài An liền mở tập hồ sơ ra, sau đó ánh mắt liền từ từ thay đổi.
Đây là hai bản báo cáo giám định bố con.
Hai bản này đều có liên quan đến Chử Chấn Phong, trong đó một bản là của Thiên Nam, bản còn lại thì không rõ.
Ánh mắt của cô dừng lại ở góc ký tên và ngày tháng năm của bản báo cáo giám định, hai hàng chân mày của cô liền nhíu lại.
Đây là của ba năm trước rồi sao?
Chẳng lẽ vào lúc đó Hàn Lệ Thu đã biết rõ thân phận của Thiên Nam rồi sao… Thảo nào mà cô luôn bị người khác theo dõi.
Tân Hoài An bỗng dưng nhớ lại một vài chuyện, sắc mặt của cô không hề thay đổi nhưng trong lòng thì lại không khỏi cảm thấy rùng mình ớn lạnh đối với con người thâm độc Hàn Lệ Thu này.
Còn về phần bản báo cáo còn lại.
Ánh mắt của cô tỏ ra vẻ khó hiểu, chất chứa đầy vẻ nghĩ ngợi.
Hàn Lệ Thu “thông minh hiền lành hiểu ý người” nên đã chủ động lên tiếng giải thích: “Bản báo cáo này là về đứa con trong bụng của Vương Thanh Hà, đáng tiếc, không biết đứa con hoang này là từ đâu mà ra”
Lúc nói câu này, trong ánh mắt của cô ta ẩn chứa đầy sự mỉa mai.
Tân Hoài An nghe xong thì liền rất ngạc nhiên.
Cái thai của Vương Thanh Hà không phải là con của Chử Chấn Phong sao?!
Tân Hoài An nghi ngờ nhìn về phía Hàn Lệ Thu, cô nhếch môi không nói gì.
Cô biết Hàn Lệ Thu còn chưa nói xong.
Đúng là như thế, đối phương cười nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Nếu không phải tôi ra tay ngăn cản thì Vương Thanh Hà đã đưa đứa con hoang này vào nhà họ Chử rồi, nói đến chuyện này chắc Chử Chấn Phong phải cảm ơn tôi.”
Nghe vậy, đột nhiên Tân Hoài An nghĩ đến chuyện gì đó, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Hàn Lệ Thu nhìn thấy nét mặt của cô, ý cười càng sâu, không hề che giấu mà nói: “Cô đoán không sai, chuyện Vương Thanh Hà sảy thai trước khi kết hôn không phải chuyện ngoài ý muốn, là tôi cho người làm đó”
Cô ta hơi dừng lại, ánh mắt sâu thảm, giọng điệu có hơi không rõ: “Mà tôi làm vậy… Là vì bây giờ hợp tác với cô, để huyết mạch thật sự của nhà họ Chử trở về nhà họ Chửi Đột nhiên sắc mặt của Tân Hoài An căng thẳng, nhìn chăm chằm Hàn Lệ Thu mà nói: “Cô muốn tôi đưa Thiên Nam về nhà họ Chử?”
“Đúng thế!”
So với Tân Hoài An đang sốt ruột thì Hàn Lệ Thu càng bình tĩnh hơn.
Dù sao chuyện này cô ta tính toán đã lâu, trong lòng đã luyện qua vô số lần.
“Chử Chấn Phong bất lực không thể tiếp tục có con được nữa. Con của cô sẽ trở thành người thừa kế duy nhất của nhà họ Chử” Cô ta mỉm cười nói.
Tân Hoài An nghe nói như thế, sắc mặt âm trầm: “Không thể nào”
€ô hít sâu một hơi đè lại cảm xúc dâng lên trong lòng, nhìn về phía Hàn Lệ Thu, giọng điệu chắc chắn: “Tôi sẽ không đưa Thiên Nam cho nhà họ Chử. Ba năm trước, Chử Chấn Phong phái người truy giết để mẹ con chúng tôi suýt chết đuối ở sông. Từ đó có thể thấy được anh ta không cần mẹ con chúng tôi.”
Hàn Lệ Thu híp mắt, chuyện ba năm trước kia… Thật ra do cô ta ra tay, đạo diễn một màn kịch này.
Nhưng mà cô ta sẽ không nói cho Tân Hoài An biết.
Dù chột dạ nhưng cô ta vẫn ung dung mà nói: “Lúc đó, chắc là anh ta không biết trong bụng cô mang thai con anh ta đúng không?”
“Thì thế nào? Tôi sẽ không để cho Thiên Nam trở thành quân cờ để cô tranh đoạt quyền thế. Cô muốn để thẳng bé đến nhà họ Chử là vì muốn khống chế mẹ con chúng tôi, giúp cô mưu lợi ở nhà họ Chử”
Thái độ từ chối của Tân Hoài An vô cùng mạnh mẽ.
Hàn Lệ Thu dùng một ánh mắt mỉa mai, nói: “Người phụ nữ này, không biết Chử Chấn Phong rốt cuộc đã nhìn thấy điểm nào ở cô ta”
Sau đó cô ta lại thở dài, rồi một lần nữa lại chuyển ánh nhìn lên người của Tân Hoài An, sau đó kêu trợ lý đẩy một tập hồ sơ đến trước mặt của Tân Hoài An, rồi hất cằm ra hiệu.
Tân Hoài An liền mở tập hồ sơ ra, sau đó ánh mắt liền từ từ thay đổi.
Đây là hai bản báo cáo giám định bố con.
Hai bản này đều có liên quan đến Chử Chấn Phong, trong đó một bản là của Thiên Nam, bản còn lại thì không rõ.
Ánh mắt của cô dừng lại ở góc ký tên và ngày tháng năm của bản báo cáo giám định, hai hàng chân mày của cô liền nhíu lại.
Đây là của ba năm trước rồi sao?
Chẳng lẽ vào lúc đó Hàn Lệ Thu đã biết rõ thân phận của Thiên Nam rồi sao… Thảo nào mà cô luôn bị người khác theo dõi.
Tân Hoài An bỗng dưng nhớ lại một vài chuyện, sắc mặt của cô không hề thay đổi nhưng trong lòng thì lại không khỏi cảm thấy rùng mình ớn lạnh đối với con người thâm độc Hàn Lệ Thu này.
Còn về phần bản báo cáo còn lại.
Ánh mắt của cô tỏ ra vẻ khó hiểu, chất chứa đầy vẻ nghĩ ngợi.
Hàn Lệ Thu “thông minh hiền lành hiểu ý người” nên đã chủ động lên tiếng giải thích: “Bản báo cáo này là về đứa con trong bụng của Vương Thanh Hà, đáng tiếc, không biết đứa con hoang này là từ đâu mà ra”
Lúc nói câu này, trong ánh mắt của cô ta ẩn chứa đầy sự mỉa mai.
Tân Hoài An nghe xong thì liền rất ngạc nhiên.
Cái thai của Vương Thanh Hà không phải là con của Chử Chấn Phong sao?!
Tân Hoài An nghi ngờ nhìn về phía Hàn Lệ Thu, cô nhếch môi không nói gì.
Cô biết Hàn Lệ Thu còn chưa nói xong.
Đúng là như thế, đối phương cười nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Nếu không phải tôi ra tay ngăn cản thì Vương Thanh Hà đã đưa đứa con hoang này vào nhà họ Chử rồi, nói đến chuyện này chắc Chử Chấn Phong phải cảm ơn tôi.”
Nghe vậy, đột nhiên Tân Hoài An nghĩ đến chuyện gì đó, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Hàn Lệ Thu nhìn thấy nét mặt của cô, ý cười càng sâu, không hề che giấu mà nói: “Cô đoán không sai, chuyện Vương Thanh Hà sảy thai trước khi kết hôn không phải chuyện ngoài ý muốn, là tôi cho người làm đó”
Cô ta hơi dừng lại, ánh mắt sâu thảm, giọng điệu có hơi không rõ: “Mà tôi làm vậy… Là vì bây giờ hợp tác với cô, để huyết mạch thật sự của nhà họ Chử trở về nhà họ Chửi Đột nhiên sắc mặt của Tân Hoài An căng thẳng, nhìn chăm chằm Hàn Lệ Thu mà nói: “Cô muốn tôi đưa Thiên Nam về nhà họ Chử?”
“Đúng thế!”
So với Tân Hoài An đang sốt ruột thì Hàn Lệ Thu càng bình tĩnh hơn.
Dù sao chuyện này cô ta tính toán đã lâu, trong lòng đã luyện qua vô số lần.
“Chử Chấn Phong bất lực không thể tiếp tục có con được nữa. Con của cô sẽ trở thành người thừa kế duy nhất của nhà họ Chử” Cô ta mỉm cười nói.
Tân Hoài An nghe nói như thế, sắc mặt âm trầm: “Không thể nào”
€ô hít sâu một hơi đè lại cảm xúc dâng lên trong lòng, nhìn về phía Hàn Lệ Thu, giọng điệu chắc chắn: “Tôi sẽ không đưa Thiên Nam cho nhà họ Chử. Ba năm trước, Chử Chấn Phong phái người truy giết để mẹ con chúng tôi suýt chết đuối ở sông. Từ đó có thể thấy được anh ta không cần mẹ con chúng tôi.”
Hàn Lệ Thu híp mắt, chuyện ba năm trước kia… Thật ra do cô ta ra tay, đạo diễn một màn kịch này.
Nhưng mà cô ta sẽ không nói cho Tân Hoài An biết.
Dù chột dạ nhưng cô ta vẫn ung dung mà nói: “Lúc đó, chắc là anh ta không biết trong bụng cô mang thai con anh ta đúng không?”
“Thì thế nào? Tôi sẽ không để cho Thiên Nam trở thành quân cờ để cô tranh đoạt quyền thế. Cô muốn để thẳng bé đến nhà họ Chử là vì muốn khống chế mẹ con chúng tôi, giúp cô mưu lợi ở nhà họ Chử”
Thái độ từ chối của Tân Hoài An vô cùng mạnh mẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.