Chương 491
Tha Y Y
22/08/2021
Nói xong, anh ta hỏi lại một cách thản nhiên: “Không biết là cậu Chử đây muốn lấy lại máu là để..”
“Cứu người.”
Trương Nhược Phi vừa nghe vậy liền thốt lên: “Không lẽ là..”
Anh ta đột nhiên nghĩ đến điều gì đó liền vội vàng dừng lại, dùng giọng điệu chậm rãi hỏi: “Là cậu bé mà trên mạng đang lan truyền ư?”
“Đúng vậy” Chử Chấn Phong nhìn thấy hết phản ứng của anh ta, hiển nhiên biết rằng anh ta đang hiểu lầm điều gì liền cố ý giải thích thêm: “Thế nhưng quan hệ của cậu bé và tôi không phải giống như trên mạng đưa tin”
“Thì ra là như vậy” Trương Nhược Phi đảo mắt như vô tình liếc nhìn tủ sách ở bên cạnh, trong mắt hiện lên vẻ khác thường.
Lúc này, Tân Hoài An đang núp sau tủ sách, cô nghe được rõ ràng cuộc đối thoại của hai người.
Trên mặt cô lên vẻ nghi ngờ, nghe ý của Chử Chấn Phong thì anh vốn hoàn toàn không biết Thiên Nam là con trai của mình.
Thế thì tốt.
Cô khẽ thở dài rồi tiếp tục im lặng trốn sau tủ sách.
Ở bên ngoài, Chử Chấn Phong hỏi xác nhận lại một lần nữa với Trương Nhược Phi: “Đã dùng hết toàn bộ số máu rồi ư?”
Trương Nhược Phi gật đầu.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ đối phương, trái tim Chử Chấn Phong chùng xuống, khuôn mặt anh nghiêm nghị căng thẳng, chìm đắm trong suy tư.
Một lúc sau, anh đột nhiên thay đổi đề tài câu chuyện, nói: “Lần trước tôi đã nói đợi anh chữa bệnh tốt cho bệnh nhân có nhóm máu phù hợp với nhóm máu của tôi thì nhất định tôi sẽ trực tiếp đến thăm.
Cậu Trương nói đã dùng hết số máu đó, vậy thì người bệnh đó hẳn đã kết thúc việc điều trị rồi, hôm nay tôi có thời gian rảnh, vừa hay có thể đi xem xem”
Ánh mắt Chử Chấn Phong thâm thúy nhìn Trương Nhược Phi, nói: “Làm phiền cậu Trương dẫn đường cho tôi?”
Trương Nhược Phi đối mặt với đôi con mắt sâu thẳm và mạnh mẽ như chim ưng kia liền cảm thấy tim như thắt lại, biểu cảm trên mặt gần như không giãn ra được.
Rốt cuộc là Chử Chấn Phong muốn đi thăm bệnh hay là không tin tưởng lời nói của anh ta mà cố ý thăm dò? Thế nhưng bệnh nhân kia là do Trương Nhược Phí bịa ra, hoàn toàn không tồn tại, đương nhiên không thể đưa anh đi xem.
Trên mặt Trương Nhược Phi nở một nụ cười: “Tôi e rằng hôm nay không được rồi, ca mổ của bệnh nhân chỉ mới kết thúc, bây giờ bệnh nhân vẫn ở trong phòng bệnh cách ly, không tiện cho việc thăm khám”
“Vậy à?” Dường như Chử Chấn Phong có chút thất vọng.
Trương Nhược Phi cố gắng lảng tránh chủ đề này nên đã “nhiệt tình” đề nghị: “Nếu cậu Chử tin tưởng tôi thì sao không mang cậu bé đó tới đây, để tôi nhìn xem có cách chữa trị hay không?”
Anh ta dự tính nếu như Chử Chấn Phong có thể đưa Thiên Nam trở lại thì không còn gì tốt hơn.
Chử Chấn Phong lắc đầu: “Không cần đâu”
“Hiện giờ sự chú ý của các trang mạng đối với cậu bé rất cao, tôi không muốn cậu bé gặp thêm phiền phức không đáng có. Tôi đã sắp xếp để bác sĩ giỏi nhất của tập đoàn Chử Thị để chữa trị cho cậu bé, chỉ thiếu mỗi nhóm máu RH âm tính” Giọng anh trầm thấp chầm chậm nói.
Nghe vậy, Trương Nhược Phi ý tứ hàm súc không rõ: “Cậu Chử ngược lại rất quan tâm cậu bé đó”
Mí mắt Chử Chấn Phong hơi rũ xuống, vẻ lạnh lùng trên mặt vẫn không hề thay đổi, anh lãnh đạm nói: “Chỉ là một đứa bé đáng thương, tôi muốn giúp cậu bé tìm mẹ. Nếu bên cậu Trương đã không có số máu mà tôi cần thì tôi sẽ không làm phiền nữa vậy”
“Cậu Chử đi từ từ”
“Cứu người.”
Trương Nhược Phi vừa nghe vậy liền thốt lên: “Không lẽ là..”
Anh ta đột nhiên nghĩ đến điều gì đó liền vội vàng dừng lại, dùng giọng điệu chậm rãi hỏi: “Là cậu bé mà trên mạng đang lan truyền ư?”
“Đúng vậy” Chử Chấn Phong nhìn thấy hết phản ứng của anh ta, hiển nhiên biết rằng anh ta đang hiểu lầm điều gì liền cố ý giải thích thêm: “Thế nhưng quan hệ của cậu bé và tôi không phải giống như trên mạng đưa tin”
“Thì ra là như vậy” Trương Nhược Phi đảo mắt như vô tình liếc nhìn tủ sách ở bên cạnh, trong mắt hiện lên vẻ khác thường.
Lúc này, Tân Hoài An đang núp sau tủ sách, cô nghe được rõ ràng cuộc đối thoại của hai người.
Trên mặt cô lên vẻ nghi ngờ, nghe ý của Chử Chấn Phong thì anh vốn hoàn toàn không biết Thiên Nam là con trai của mình.
Thế thì tốt.
Cô khẽ thở dài rồi tiếp tục im lặng trốn sau tủ sách.
Ở bên ngoài, Chử Chấn Phong hỏi xác nhận lại một lần nữa với Trương Nhược Phi: “Đã dùng hết toàn bộ số máu rồi ư?”
Trương Nhược Phi gật đầu.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ đối phương, trái tim Chử Chấn Phong chùng xuống, khuôn mặt anh nghiêm nghị căng thẳng, chìm đắm trong suy tư.
Một lúc sau, anh đột nhiên thay đổi đề tài câu chuyện, nói: “Lần trước tôi đã nói đợi anh chữa bệnh tốt cho bệnh nhân có nhóm máu phù hợp với nhóm máu của tôi thì nhất định tôi sẽ trực tiếp đến thăm.
Cậu Trương nói đã dùng hết số máu đó, vậy thì người bệnh đó hẳn đã kết thúc việc điều trị rồi, hôm nay tôi có thời gian rảnh, vừa hay có thể đi xem xem”
Ánh mắt Chử Chấn Phong thâm thúy nhìn Trương Nhược Phi, nói: “Làm phiền cậu Trương dẫn đường cho tôi?”
Trương Nhược Phi đối mặt với đôi con mắt sâu thẳm và mạnh mẽ như chim ưng kia liền cảm thấy tim như thắt lại, biểu cảm trên mặt gần như không giãn ra được.
Rốt cuộc là Chử Chấn Phong muốn đi thăm bệnh hay là không tin tưởng lời nói của anh ta mà cố ý thăm dò? Thế nhưng bệnh nhân kia là do Trương Nhược Phí bịa ra, hoàn toàn không tồn tại, đương nhiên không thể đưa anh đi xem.
Trên mặt Trương Nhược Phi nở một nụ cười: “Tôi e rằng hôm nay không được rồi, ca mổ của bệnh nhân chỉ mới kết thúc, bây giờ bệnh nhân vẫn ở trong phòng bệnh cách ly, không tiện cho việc thăm khám”
“Vậy à?” Dường như Chử Chấn Phong có chút thất vọng.
Trương Nhược Phi cố gắng lảng tránh chủ đề này nên đã “nhiệt tình” đề nghị: “Nếu cậu Chử tin tưởng tôi thì sao không mang cậu bé đó tới đây, để tôi nhìn xem có cách chữa trị hay không?”
Anh ta dự tính nếu như Chử Chấn Phong có thể đưa Thiên Nam trở lại thì không còn gì tốt hơn.
Chử Chấn Phong lắc đầu: “Không cần đâu”
“Hiện giờ sự chú ý của các trang mạng đối với cậu bé rất cao, tôi không muốn cậu bé gặp thêm phiền phức không đáng có. Tôi đã sắp xếp để bác sĩ giỏi nhất của tập đoàn Chử Thị để chữa trị cho cậu bé, chỉ thiếu mỗi nhóm máu RH âm tính” Giọng anh trầm thấp chầm chậm nói.
Nghe vậy, Trương Nhược Phi ý tứ hàm súc không rõ: “Cậu Chử ngược lại rất quan tâm cậu bé đó”
Mí mắt Chử Chấn Phong hơi rũ xuống, vẻ lạnh lùng trên mặt vẫn không hề thay đổi, anh lãnh đạm nói: “Chỉ là một đứa bé đáng thương, tôi muốn giúp cậu bé tìm mẹ. Nếu bên cậu Trương đã không có số máu mà tôi cần thì tôi sẽ không làm phiền nữa vậy”
“Cậu Chử đi từ từ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.