Chương 522
Tha Y Y
26/08/2021
Trên đường đi đến phòng khám đông y, Vương Thanh Hà cụp mắt xuống, trong mắt cô ta có một lưồng sát khí lạnh lùng u ám xẹt qua.
Nhóm người đã đến phòng khám đông y của Nhược Phi, một nhóm người đông đúc phô trương khiến người ta phải kinh ngạc.
Trương Nhược Phi vô cùng lo lắng đi quanh quẩn ở ngoài cửa, nhìn thấy Tân Hoài An từ trong xe bước ra, hai mắt chợt sáng lên, lập tức tới đón, giọng nói có hơi run rẩy: “Tân Hoài An, Thiên Nam cậu nhóc…”
“Tôi biết!” Tân Hoài An thốt ra hai chữ ngắn gọn, rồi nhìn Trương Nhược Phi một cái.
Ánh mắt mạnh mẽ và kiên định.
Sau đó, cô xách cái hộp giữ nhiệt mà Hàn Lệ Thu đã đưa cho cô ở trên xe xuống và đi thẳng vào phòng phẫu thuật.
Mọi người trong nhà họ Chử đều bị cô bỏ lại ở phía sau, trong lòng sinh nghi, không thể không nhanh chóng rảo bước đi theo.
Ngoại trừ Chử Chấn Phong người cao chân dài đã đi theo Tân Hoài An vào phòng phẫu thuật trước một bước, còn những người khác đều bị chặn lại ở bên ngoài.
Phòng phẫu thuật không phải là ai cũng đều có thể tùy tiện bước vào đâu.
Trương Nhược Phi đứng canh ngoài cửa, nói với người đứng đầu là bà cụ Chử và những người khác: “Xin lỗi, tình hình hiện tại của Thiên Nam rất nguy hiểm. Tân Hoài An nhất định phải cứu chữa cho cậu bé ngay lập tức, xin mọi người vui lòng đợi một lát.”
Mặc dù trong lòng anh ta rất khó hiểu tại sao Tân Hoài An lại ở cùng một chỗ với người nhà họ Chử chứ, nhưng bây giờ không phải lúc để dò hỏi những thứ này… an toàn của Thiên Nam mới là quan trọng nhất!
Trong phòng phẫu thuật.
Tân Hoài An vừa bước vào phòng phẫu thuật đã ngay lập tức mở hộp giữ nhiệt ra, lúc lấy túi máu ở bên trong đó ra, có một khoảnh khắc cô chợt do dự, nhưng lại nhanh chóng ném nó sang một bên. . Ngôn Tình Hài
Đã không còn kịp để nghi ngờ nữa rồi.
Cho dù Hàn Lệ Thu có mưu tính giở trò như thế nào, cũng không thể sử dụng cùng một thủ đoạn hai lần được.
Cô cao giọng ra lệnh cho các bác sĩ và phụ tá đang chờ sẵn bên bàn phẫu thuật.
“Truyền máu cho nó đi, nhanh lên!”
Sau đó, cô dùng tốc độ nhanh nhất có thể để thay đồ phẫu thuật, đeo khẩu trang và cầm dao mổ lên.
Chử Chấn Phong đi theo vào đó đứng sang một bên, khi bước vào nhìn thấy cậu nhóc nhỏ bé trên bàn phẫu thuật, ánh mắt đầu tiên đã khiến trái tim anh vô cùng xúc động.
Vốn dĩ là một cậu nhóc nhỏ sinh động hoạt bát, bây giờ lại đang nằm trên bàn phẫu thuật như một con búp bê vải bị rách, làn da trắng bệnh gần như là trong suốt luôn rồi.
Chử Chấn Phong biết Tân Hoài An đang cấp cứu cho đứa trẻ này nên không dám quấy rầy.
Anh chỉ có thể lặng lẽ nhìn ở một bên quan sát, trái tim dần dần thắt chặt lại.
Một lúc lâu sau, Tân Hoài An cởi bỏ khẩu trang ra, lau mồ hôi trên trán rồi đi về phía Chử Chấn Phong.
“Đứa bé… sao rồi?” Cổ họng Chử Chấn Phong khô khốc căng thẳng hỏi một câu.
Tân Hoài An nhìn anh vô thức lô ra bộ dạng lo lắng, trong lòng không hiểu tại sao lại có chút phức tạp.
Cô không trả lời câu hỏi của anh, mà ném cho anh một cái túi trong suốt được niêm phong: “Đây là mẫu máu của Thiên Nam, vừa rồi anh đã tận mắt nhìn thấy tôi lấy nó ra từ thằng bé, không hề làm giả đâu đấy”
“Anh đi làm xét nghiệm mối quan hệ cha con đi, tôi còn phải ở lại đây xem tình hình của thằng bé nữa” Tân Hoài An đuổi anh đi.
“Tôi … ở lại đây với cô”
Vô thức muốn nói ra câu này nhưng cuối cùng Chử Chấn Phong vẫn kìm lại được.
Anh không phải là bác sĩ, ở lại đây cũng không giúp ích được gì.
Sắc mặt tối sầm lại, trong lòng anh đã có quyết định rồi, anh xoay người bước ra ngoài.
Nhóm người đã đến phòng khám đông y của Nhược Phi, một nhóm người đông đúc phô trương khiến người ta phải kinh ngạc.
Trương Nhược Phi vô cùng lo lắng đi quanh quẩn ở ngoài cửa, nhìn thấy Tân Hoài An từ trong xe bước ra, hai mắt chợt sáng lên, lập tức tới đón, giọng nói có hơi run rẩy: “Tân Hoài An, Thiên Nam cậu nhóc…”
“Tôi biết!” Tân Hoài An thốt ra hai chữ ngắn gọn, rồi nhìn Trương Nhược Phi một cái.
Ánh mắt mạnh mẽ và kiên định.
Sau đó, cô xách cái hộp giữ nhiệt mà Hàn Lệ Thu đã đưa cho cô ở trên xe xuống và đi thẳng vào phòng phẫu thuật.
Mọi người trong nhà họ Chử đều bị cô bỏ lại ở phía sau, trong lòng sinh nghi, không thể không nhanh chóng rảo bước đi theo.
Ngoại trừ Chử Chấn Phong người cao chân dài đã đi theo Tân Hoài An vào phòng phẫu thuật trước một bước, còn những người khác đều bị chặn lại ở bên ngoài.
Phòng phẫu thuật không phải là ai cũng đều có thể tùy tiện bước vào đâu.
Trương Nhược Phi đứng canh ngoài cửa, nói với người đứng đầu là bà cụ Chử và những người khác: “Xin lỗi, tình hình hiện tại của Thiên Nam rất nguy hiểm. Tân Hoài An nhất định phải cứu chữa cho cậu bé ngay lập tức, xin mọi người vui lòng đợi một lát.”
Mặc dù trong lòng anh ta rất khó hiểu tại sao Tân Hoài An lại ở cùng một chỗ với người nhà họ Chử chứ, nhưng bây giờ không phải lúc để dò hỏi những thứ này… an toàn của Thiên Nam mới là quan trọng nhất!
Trong phòng phẫu thuật.
Tân Hoài An vừa bước vào phòng phẫu thuật đã ngay lập tức mở hộp giữ nhiệt ra, lúc lấy túi máu ở bên trong đó ra, có một khoảnh khắc cô chợt do dự, nhưng lại nhanh chóng ném nó sang một bên. . Ngôn Tình Hài
Đã không còn kịp để nghi ngờ nữa rồi.
Cho dù Hàn Lệ Thu có mưu tính giở trò như thế nào, cũng không thể sử dụng cùng một thủ đoạn hai lần được.
Cô cao giọng ra lệnh cho các bác sĩ và phụ tá đang chờ sẵn bên bàn phẫu thuật.
“Truyền máu cho nó đi, nhanh lên!”
Sau đó, cô dùng tốc độ nhanh nhất có thể để thay đồ phẫu thuật, đeo khẩu trang và cầm dao mổ lên.
Chử Chấn Phong đi theo vào đó đứng sang một bên, khi bước vào nhìn thấy cậu nhóc nhỏ bé trên bàn phẫu thuật, ánh mắt đầu tiên đã khiến trái tim anh vô cùng xúc động.
Vốn dĩ là một cậu nhóc nhỏ sinh động hoạt bát, bây giờ lại đang nằm trên bàn phẫu thuật như một con búp bê vải bị rách, làn da trắng bệnh gần như là trong suốt luôn rồi.
Chử Chấn Phong biết Tân Hoài An đang cấp cứu cho đứa trẻ này nên không dám quấy rầy.
Anh chỉ có thể lặng lẽ nhìn ở một bên quan sát, trái tim dần dần thắt chặt lại.
Một lúc lâu sau, Tân Hoài An cởi bỏ khẩu trang ra, lau mồ hôi trên trán rồi đi về phía Chử Chấn Phong.
“Đứa bé… sao rồi?” Cổ họng Chử Chấn Phong khô khốc căng thẳng hỏi một câu.
Tân Hoài An nhìn anh vô thức lô ra bộ dạng lo lắng, trong lòng không hiểu tại sao lại có chút phức tạp.
Cô không trả lời câu hỏi của anh, mà ném cho anh một cái túi trong suốt được niêm phong: “Đây là mẫu máu của Thiên Nam, vừa rồi anh đã tận mắt nhìn thấy tôi lấy nó ra từ thằng bé, không hề làm giả đâu đấy”
“Anh đi làm xét nghiệm mối quan hệ cha con đi, tôi còn phải ở lại đây xem tình hình của thằng bé nữa” Tân Hoài An đuổi anh đi.
“Tôi … ở lại đây với cô”
Vô thức muốn nói ra câu này nhưng cuối cùng Chử Chấn Phong vẫn kìm lại được.
Anh không phải là bác sĩ, ở lại đây cũng không giúp ích được gì.
Sắc mặt tối sầm lại, trong lòng anh đã có quyết định rồi, anh xoay người bước ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.