Chương 525
Tha Y Y
26/08/2021
“Cô ta đã dám trắng trợn uy hiếp lên đầu nhà chúng ta rồi, không thể để cô ta bước vào cổng lớn nhà họ Chử cùng với đứa nhỏ được. Hơn nữa người mà Chấn Phong vẫn luôn muốn cưới là Thanh Hà, biết bao nhiêu năm như vậy rồi không thể để người ta chờ đợi vô ích được. Nếu thăng bé thực sự làm ra loại chuyện phụ bạc người ta thì thật không xứng làm con trai của Chử Hoài Sơn con đâu”
Liễu Giai Tâm nhìn ông ấy một cái, không vội bày tỏ lập trường mà lại nhìn về phía bà cụ.
Thì nhìn thấy Tống Cẩn Dung đang cau mày, có phần cảm khái: “Mẹ hoàn toàn không thể ngờ được Tân Hoài An lại làm ra chuyện như vậy”
“Mẹ, con người rồi sẽ thay đổi thôi mà” Liễu Giai Tâm thuận tiện bồi thêm một câu.
Tống Cẩn Dung miễn cưỡng gật đầu, trầm ngâm nói: “Hay là cho Tân Hoài An một chút lợi ích rồi để cô ta chủ động từ bỏ đứa con này, cô ta là một người thông minh và biết điều, chắc hẳn phải hiểu rõ ràng rằng nếu như cố chấp gây rắc rối cho đến cuối cùng, thì sẽ không thể vơ vét được bất cứ thứ gì cả”
“Làm như vậy là quá lời cho cô ta rồi? Loại người này nên bị đưa đến đồn cảnh sát hoặc trực tiếp xử lý luôn để tránh phiền phức về sau”
Một tia sáng lạnh lùng lóe lên trong mắt Chử Hoài Sơn.
Liễu Giai Tâm siết chặt cánh tay ông ấy, nháy mắt ra hiệu với ông ấy, rồi thờ ơ nói: “Cứ làm theo những gì mà mẹ chúng ta nói đi”
Tống Cẩn Dung không nói thêm gì nữa, quay đầu lại và chăm chú nhìn vào cháu trai của mình.
Liễu Giai Tâm kéo Chử Hoài Sơn ra khỏi phòng bệnh, lúc này mới hạ thấp giọng nhắc nhở ông ấy: “Mẹ rất tốt bụng, hơn nữa trước đây Tân Hoài An đã từng cứu mẹ, mẹ lại là người niệm tình xưa, ông nói cho mẹ nghe những điều này thì liệu mẹ có thể đồng ý hay không hả?”
Chử Hoài Sơn vỗ trán: “Đúng ha, chẳng trách sau khi tôi nói những lời đó xong sắc mặt của mẹ không được tốt cho lắm. Vẫn là bà thận trọng, suy nghĩ chu toàn.”
Liễu Giai Tâm không đồng ý và đã xem xét mọi chuyện một cách thấu đáo: “Thế nhưng chuyện này mẹ hay chúng ta nói đều không có tác dụng gì cả, vẫn phải xem quyết định của Chấn Phong ra sao nữa, tôi nghĩ thăng bé có vẻ..”
Bà ấy nói được một nửa, rồi lại ngập ngừng trong giây lát và dừng lại.
Phỏng đoán không dựa trên tình hình thực tế nên tốt hơn hết là đừng nói xằng bậy thì hơn, nếu lỡ như trở thành sự thật thì sẽ vô cùng phiền phức.
Trong phòng bệnh.
Sau khi Trương Nhược Phi rời khỏi, Tân Hoài An vừa mới ngủ được chưa lâu thì nghe thấy tiếng bước chân đi vào cửa.
Tiếng động rất nhẹ, nhưng Tân Hoài An vẫn cảnh giác mà tỉnh lại.
Nhìn thấy một người phụ nữ không rõ động cơ đứng cạnh giường bệnh, cô nheo mắt lại, giọng nói lạnh lùng, có ý cảnh cáo: “Vương Thanh Hà, cô muốn làm gì?”
Sắc mặt Vương Thanh Hà như bị đông cứng, nhanh chóng thu lại sát ý trong mắt.
Vừa nấy có một khoảnh khắc nào đó, cô ta muốn lấy ống tiêm trên đầu giường đâm chết Tân Hoài An.
Nhưng Tân Hoài An tỉnh lại ngay lập tức, cô ta không có cơ hội ra tay, chỉ đành xua tan ý định trong đầu này.
Dù sao thì lúc này người nhà họ Chử và bạn bè của Tân Hoài An đều đang ở trong phòng khám đông y cả, nếu gây ra ồn ào thì mình cũng không thể thoát khỏi liên quan.
Vương Thanh Hà thu hồi suy nghĩ, ưỡn ngực thẳng lưng, làm ra vẻ trịch thượng: “Đương nhiên là tôi có chuyện muốn nói rõ ràng với cô.”
“Ồ” Tân Hoài An hờ hững trả lời, dường như đã đoán được Vương Thanh Hà muốn nói gì, quay đầu đi, thậm chí còn hơi nheo mắt lại.
Vương Thanh Hà cực kỳ rất tức giận khi thấy cô còn không thèm nhìn mình.
Cô tưởng chỉ dựa vào thằng tạp chủng kia là có thể thế chỗ tôi sao?
Liễu Giai Tâm nhìn ông ấy một cái, không vội bày tỏ lập trường mà lại nhìn về phía bà cụ.
Thì nhìn thấy Tống Cẩn Dung đang cau mày, có phần cảm khái: “Mẹ hoàn toàn không thể ngờ được Tân Hoài An lại làm ra chuyện như vậy”
“Mẹ, con người rồi sẽ thay đổi thôi mà” Liễu Giai Tâm thuận tiện bồi thêm một câu.
Tống Cẩn Dung miễn cưỡng gật đầu, trầm ngâm nói: “Hay là cho Tân Hoài An một chút lợi ích rồi để cô ta chủ động từ bỏ đứa con này, cô ta là một người thông minh và biết điều, chắc hẳn phải hiểu rõ ràng rằng nếu như cố chấp gây rắc rối cho đến cuối cùng, thì sẽ không thể vơ vét được bất cứ thứ gì cả”
“Làm như vậy là quá lời cho cô ta rồi? Loại người này nên bị đưa đến đồn cảnh sát hoặc trực tiếp xử lý luôn để tránh phiền phức về sau”
Một tia sáng lạnh lùng lóe lên trong mắt Chử Hoài Sơn.
Liễu Giai Tâm siết chặt cánh tay ông ấy, nháy mắt ra hiệu với ông ấy, rồi thờ ơ nói: “Cứ làm theo những gì mà mẹ chúng ta nói đi”
Tống Cẩn Dung không nói thêm gì nữa, quay đầu lại và chăm chú nhìn vào cháu trai của mình.
Liễu Giai Tâm kéo Chử Hoài Sơn ra khỏi phòng bệnh, lúc này mới hạ thấp giọng nhắc nhở ông ấy: “Mẹ rất tốt bụng, hơn nữa trước đây Tân Hoài An đã từng cứu mẹ, mẹ lại là người niệm tình xưa, ông nói cho mẹ nghe những điều này thì liệu mẹ có thể đồng ý hay không hả?”
Chử Hoài Sơn vỗ trán: “Đúng ha, chẳng trách sau khi tôi nói những lời đó xong sắc mặt của mẹ không được tốt cho lắm. Vẫn là bà thận trọng, suy nghĩ chu toàn.”
Liễu Giai Tâm không đồng ý và đã xem xét mọi chuyện một cách thấu đáo: “Thế nhưng chuyện này mẹ hay chúng ta nói đều không có tác dụng gì cả, vẫn phải xem quyết định của Chấn Phong ra sao nữa, tôi nghĩ thăng bé có vẻ..”
Bà ấy nói được một nửa, rồi lại ngập ngừng trong giây lát và dừng lại.
Phỏng đoán không dựa trên tình hình thực tế nên tốt hơn hết là đừng nói xằng bậy thì hơn, nếu lỡ như trở thành sự thật thì sẽ vô cùng phiền phức.
Trong phòng bệnh.
Sau khi Trương Nhược Phi rời khỏi, Tân Hoài An vừa mới ngủ được chưa lâu thì nghe thấy tiếng bước chân đi vào cửa.
Tiếng động rất nhẹ, nhưng Tân Hoài An vẫn cảnh giác mà tỉnh lại.
Nhìn thấy một người phụ nữ không rõ động cơ đứng cạnh giường bệnh, cô nheo mắt lại, giọng nói lạnh lùng, có ý cảnh cáo: “Vương Thanh Hà, cô muốn làm gì?”
Sắc mặt Vương Thanh Hà như bị đông cứng, nhanh chóng thu lại sát ý trong mắt.
Vừa nấy có một khoảnh khắc nào đó, cô ta muốn lấy ống tiêm trên đầu giường đâm chết Tân Hoài An.
Nhưng Tân Hoài An tỉnh lại ngay lập tức, cô ta không có cơ hội ra tay, chỉ đành xua tan ý định trong đầu này.
Dù sao thì lúc này người nhà họ Chử và bạn bè của Tân Hoài An đều đang ở trong phòng khám đông y cả, nếu gây ra ồn ào thì mình cũng không thể thoát khỏi liên quan.
Vương Thanh Hà thu hồi suy nghĩ, ưỡn ngực thẳng lưng, làm ra vẻ trịch thượng: “Đương nhiên là tôi có chuyện muốn nói rõ ràng với cô.”
“Ồ” Tân Hoài An hờ hững trả lời, dường như đã đoán được Vương Thanh Hà muốn nói gì, quay đầu đi, thậm chí còn hơi nheo mắt lại.
Vương Thanh Hà cực kỳ rất tức giận khi thấy cô còn không thèm nhìn mình.
Cô tưởng chỉ dựa vào thằng tạp chủng kia là có thể thế chỗ tôi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.