Chương 537
Tha Y Y
26/08/2021
Trong xe chẳng ai nói chuyện với nhau, vô cùng yên tĩnh.
Thiên Nam nằm ngủ trong vòng tay của Tân Hoài An, thỉnh thoảng lại mấp máy đôi môi, nói mơ một hai câu với giọng ngọt ngào, ngây thơ.
Hoàn cảnh như vậy rất dễ khiến cho con người ta trở nên mệt mỏi.
Tân Hoài An đang ôm đứa bé, dần dần cũng cảm thấy mí mắt mình bắt đầu nặng trĩu.
Trước khi đi, trong lòng Tân Hoài An vẫn luôn lo lắng không biết liệu có phải Chử Chấn Phong muốn đưa hai mẹ con ra khỏi thành phố, âm thầm xử lý hay không.
Nhưng xe đã đi được lâu như vậy, cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, ba người trên xe trông có vẻ cũng khá tốt bụng, lương thiện, những hoài nghỉ trong lòng cô lúc đầu cũng dần dà tan biến.
Xem ra Chử Chấn Phong thật sự muốn bảo vệ sự an toàn của cô và Thiên Nam.
Nghĩ đến đây, cô đã dần dần chìm vào giấc ngủ.
Chẳng biết đã bao lâu, một âm thanh kì dị khiến cô giật mình tỉnh giấc.
Là, tiếng súng?
Cô nhanh chóng mở mắt ra, vẻ mặt hoảng hốt.
Lúc này mới phát hiện ra, cửa xe đã mở toang tự bao giờ, tài xế xe cùng hai người trung niên trên xe đều đã không thấy đâu!
Tân Hoài An cúi đầu nhìn, bỗng nhiên thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Vẫn may, Thiên Nam vẫn còn ở đây!
“Bé cưng, mau tỉnh dậy đi!” cô nhanh chóng gọi cậu bé thức dậy.
Thiên Nam ngủ đến mơ mơ màng màng, đưa tay dụi dụi đôi mắt lim dim vẫn còn đang ngái ngủ: “Mẹ, sao vậy?”
“Xảy ra chuyện rồi” Tân Hoài An cảnh giác nhìn xung quanh, nhớ lại âm thanh vừa nghe được.
Là tiếng súng sao?
Trước đây Hàn Lệ Hoan đã bảo cô dùng súng để giết Chử Gia Mỹ, cô đã từng nghe qua âm thanh đó, đạn bay ra khỏi nòng súng, tiếng nổ vô cùng lớn!
Không thể nghe nhầm được.
Hơn nữa những người trên xe đều biến mất một cách kì lạ, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó!
Cô không biết chuyện gì đang xảy ra xung quanh mình, vì vậy nên chẳng dám tùy tiện bước xuống xe mà chỉ có thể cẩn thận thò đầu ra khỏi cửa xe thăm dò xung quanh.
Nhìn về hướng có tiếng súng ban nãy cô vừa nghe thấy.
Trên một con dốc nhỏ cách đó không xa, từ trong đám cỏ cao đến nửa người có bóng dáng của vài người đàn ông.
Khi nhìn thấy thứ năm trong tay của một người trong đó đang giơ lên, đồng tử của cô đột ngột co lại.
Quả nhiên chính là…
Không kịp suy nghĩ nhiều, Tân Hoài An đã hành động quyết đoán, quay về phía Thiên Nam ra dấu im lặng: “Đừng lên tiếng, bây giờ mẹ sẽ ngay lập tức đưa con đến nơi an toàn!”
Thiên Nam không hiểu lí do tại sao nhưng nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của mẹ, cậu bé cũng không thể không căng thẳng theo, đôi môi nhỏ mím chặt không dám phát ra tiếng động.
Tân Hoài An không dám chần chừ thêm nữa, nhân lúc những người kia còn chưa chú ý đến chỗ cô, ngay lập tức liền ôm lấy Thiên Nam, nhẹ nhàng chuyển sang ghế lái, để cho Thiên Nam tự mình trèo sang ghế phụ ngồi.
Thật may.
Chiếc xe vẫn còn đang ở trong trạng thái khởi động.
Cô hít một hơi thật sâu, cửa xe bên tay cũng chẳng kịp đóng, chỉ có thể đại khái nhìn nhận phương hướng, sau đó ra sức đạp chân ga lái xe chạy ra ngoài.
Thiên Nam nằm ngủ trong vòng tay của Tân Hoài An, thỉnh thoảng lại mấp máy đôi môi, nói mơ một hai câu với giọng ngọt ngào, ngây thơ.
Hoàn cảnh như vậy rất dễ khiến cho con người ta trở nên mệt mỏi.
Tân Hoài An đang ôm đứa bé, dần dần cũng cảm thấy mí mắt mình bắt đầu nặng trĩu.
Trước khi đi, trong lòng Tân Hoài An vẫn luôn lo lắng không biết liệu có phải Chử Chấn Phong muốn đưa hai mẹ con ra khỏi thành phố, âm thầm xử lý hay không.
Nhưng xe đã đi được lâu như vậy, cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, ba người trên xe trông có vẻ cũng khá tốt bụng, lương thiện, những hoài nghỉ trong lòng cô lúc đầu cũng dần dà tan biến.
Xem ra Chử Chấn Phong thật sự muốn bảo vệ sự an toàn của cô và Thiên Nam.
Nghĩ đến đây, cô đã dần dần chìm vào giấc ngủ.
Chẳng biết đã bao lâu, một âm thanh kì dị khiến cô giật mình tỉnh giấc.
Là, tiếng súng?
Cô nhanh chóng mở mắt ra, vẻ mặt hoảng hốt.
Lúc này mới phát hiện ra, cửa xe đã mở toang tự bao giờ, tài xế xe cùng hai người trung niên trên xe đều đã không thấy đâu!
Tân Hoài An cúi đầu nhìn, bỗng nhiên thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Vẫn may, Thiên Nam vẫn còn ở đây!
“Bé cưng, mau tỉnh dậy đi!” cô nhanh chóng gọi cậu bé thức dậy.
Thiên Nam ngủ đến mơ mơ màng màng, đưa tay dụi dụi đôi mắt lim dim vẫn còn đang ngái ngủ: “Mẹ, sao vậy?”
“Xảy ra chuyện rồi” Tân Hoài An cảnh giác nhìn xung quanh, nhớ lại âm thanh vừa nghe được.
Là tiếng súng sao?
Trước đây Hàn Lệ Hoan đã bảo cô dùng súng để giết Chử Gia Mỹ, cô đã từng nghe qua âm thanh đó, đạn bay ra khỏi nòng súng, tiếng nổ vô cùng lớn!
Không thể nghe nhầm được.
Hơn nữa những người trên xe đều biến mất một cách kì lạ, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó!
Cô không biết chuyện gì đang xảy ra xung quanh mình, vì vậy nên chẳng dám tùy tiện bước xuống xe mà chỉ có thể cẩn thận thò đầu ra khỏi cửa xe thăm dò xung quanh.
Nhìn về hướng có tiếng súng ban nãy cô vừa nghe thấy.
Trên một con dốc nhỏ cách đó không xa, từ trong đám cỏ cao đến nửa người có bóng dáng của vài người đàn ông.
Khi nhìn thấy thứ năm trong tay của một người trong đó đang giơ lên, đồng tử của cô đột ngột co lại.
Quả nhiên chính là…
Không kịp suy nghĩ nhiều, Tân Hoài An đã hành động quyết đoán, quay về phía Thiên Nam ra dấu im lặng: “Đừng lên tiếng, bây giờ mẹ sẽ ngay lập tức đưa con đến nơi an toàn!”
Thiên Nam không hiểu lí do tại sao nhưng nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của mẹ, cậu bé cũng không thể không căng thẳng theo, đôi môi nhỏ mím chặt không dám phát ra tiếng động.
Tân Hoài An không dám chần chừ thêm nữa, nhân lúc những người kia còn chưa chú ý đến chỗ cô, ngay lập tức liền ôm lấy Thiên Nam, nhẹ nhàng chuyển sang ghế lái, để cho Thiên Nam tự mình trèo sang ghế phụ ngồi.
Thật may.
Chiếc xe vẫn còn đang ở trong trạng thái khởi động.
Cô hít một hơi thật sâu, cửa xe bên tay cũng chẳng kịp đóng, chỉ có thể đại khái nhìn nhận phương hướng, sau đó ra sức đạp chân ga lái xe chạy ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.