Chương 567
Tha Y Y
27/08/2021
“Vương Thanh Hà, mặc dù tôi rất ghét những chuyện mà cô đã làm, nhưng mà tôi cũng sẽ không vì vậy mà tùy tiện lấy mạng của cô, mục tiêu hôm nay của tôi chỉ có một người là Chử Chấn Phong, về phần cô…
Vừa nói, cô vừa ngước mắt nhìn về phía cửa nhà vệ sinh ở bên cạnh.
Nửa tiếng sau, thợ trang điểm quay trở lại.
“Ngại quá cô Hà, Ôi trời, cô đã thay quần áo xong rồi sao?
Thật sự là quá tốt, tôi còn tưởng rằng sẽ không kịp được nữa đây, hôn lễ cũng sắp bắt đầu rồi, tôi đưa cô qua đó nhé?” Cô dâu đội khăn voan gật đầu một cái, đi theo thợ trang điểm đi ra ngoài.
Bên trong sảnh trước.
Khách khứa cũng đã đến khá là đông đủ.
“Nghe nói con gái nhà họ Tân cũng tới đây, làm sao lại không thấy bóng dáng đâu thế này?” Liễu Giai Tâm nhìn về phía cửa lớn, ngẩng đầu lên nhìn với vẻ mong chờ.
Chử Hoài Sơn giữ lấy bả vai của bà ấy, cười nói: “Giai Tâm, xem ra là em còn rất để ý đến người con dâu tương lai này đó.”
Liễu Giai Tâm liếc ông ấy một cái: “Em cũng phải gần mười năm rồi chưa có được gặp cô nhóc này, đương nhiên là muốn nhanh chóng được gặp mặt một chút, cũng không biết là con bé có bị lạc đường hay không…”
“Không phải là con bé đi cùng với anh hai Tân Dụ của mình hay sao, chắc chắn sẽ không… Này, đó không phải là đến rồi hay sao?” Hai người đang nói thì đúng lúc này có một nam một nữ đi tới từ đằng xa.
Liễu Giai Tâm nhìn cô gái có khí chất thướt tha giống như là trăng non đó, trong mắt không khỏi sáng lên, mừng rỡ bỏ cánh tay của Chử Hoài Sơn qua một bên đi lên nghênh đón.
“Dì Liễu, hôm nay bố mẹ cháu không tới được nên cố ý giao trọng trách cho cháu đến đây, chúc mừng anh Chấn Phong tân hôn vui vẻ.” Tân Bảo Nga dừng lại ở trước mặt Liễu Giai Tâm, ôn hòa lễ phép nói.
Liễu Giai Tâm gật đầu, hai tay nhẹ nhàng nâng hai cánh tay của cô ta lên: “Đến đây, để dì ngắm nhìn con cho thật kỹ nào.”
Tân Dụ đứng bên cạnh nhỏ giọng nói: “Dì Liễu, tình huống của anh cả và em ba còn dì cũng biết rồi đó, một người là quân nhân một người lại là cảnh sát, đúng lúc cả hai đêu có nhiệm vụ nên không thể về được.”
“Không có sao, hai cháu tới là tốt lắm rồi” Liễu Giai Tâm tùy ý đáp một tiếng, ánh mắt hoàn toàn cố định ở trên người Tân Bảo Nga, không di chuyển một chút nào.
Bảo Nga hạ thấp đôi mắt xuống, có chút thẹn thùng.
Liễu Giai Tâm vỗ nhẹ mu bàn tay nhẫn nhụi của cô gái, ý bảo nói: “Yên tâm đi, dì đây vẫn còn nhớ rõ hôn sự của hai đứa đó” Tân Bảo Nga hơi mím môi lại: “Cháu đều nghe theo dì”
“Bố mẹ của Thanh Phong ra đi từ sớm, một người cô như dì đây phải quan tâm đến hôn sự của hai đứa rồi” Liễu Giai Tâm nói rồi buông lỏng tay của cô ta ra: “Được rồi, cháu đến chỗ bà cụ chào hỏi một tiếng đi”
“Vâng ạ” Tân Bảo Nga gật đầu, sau khi cùng Tân Dụ chào bà ấy, hai anh em tiếp tục cùng nhau đi về phái phòng khách.
Liễu Giai Tâm nhìn bóng lưng của cô ta, trong lòng thấy vô cùng cảm thán.
Vừa nói, cô vừa ngước mắt nhìn về phía cửa nhà vệ sinh ở bên cạnh.
Nửa tiếng sau, thợ trang điểm quay trở lại.
“Ngại quá cô Hà, Ôi trời, cô đã thay quần áo xong rồi sao?
Thật sự là quá tốt, tôi còn tưởng rằng sẽ không kịp được nữa đây, hôn lễ cũng sắp bắt đầu rồi, tôi đưa cô qua đó nhé?” Cô dâu đội khăn voan gật đầu một cái, đi theo thợ trang điểm đi ra ngoài.
Bên trong sảnh trước.
Khách khứa cũng đã đến khá là đông đủ.
“Nghe nói con gái nhà họ Tân cũng tới đây, làm sao lại không thấy bóng dáng đâu thế này?” Liễu Giai Tâm nhìn về phía cửa lớn, ngẩng đầu lên nhìn với vẻ mong chờ.
Chử Hoài Sơn giữ lấy bả vai của bà ấy, cười nói: “Giai Tâm, xem ra là em còn rất để ý đến người con dâu tương lai này đó.”
Liễu Giai Tâm liếc ông ấy một cái: “Em cũng phải gần mười năm rồi chưa có được gặp cô nhóc này, đương nhiên là muốn nhanh chóng được gặp mặt một chút, cũng không biết là con bé có bị lạc đường hay không…”
“Không phải là con bé đi cùng với anh hai Tân Dụ của mình hay sao, chắc chắn sẽ không… Này, đó không phải là đến rồi hay sao?” Hai người đang nói thì đúng lúc này có một nam một nữ đi tới từ đằng xa.
Liễu Giai Tâm nhìn cô gái có khí chất thướt tha giống như là trăng non đó, trong mắt không khỏi sáng lên, mừng rỡ bỏ cánh tay của Chử Hoài Sơn qua một bên đi lên nghênh đón.
“Dì Liễu, hôm nay bố mẹ cháu không tới được nên cố ý giao trọng trách cho cháu đến đây, chúc mừng anh Chấn Phong tân hôn vui vẻ.” Tân Bảo Nga dừng lại ở trước mặt Liễu Giai Tâm, ôn hòa lễ phép nói.
Liễu Giai Tâm gật đầu, hai tay nhẹ nhàng nâng hai cánh tay của cô ta lên: “Đến đây, để dì ngắm nhìn con cho thật kỹ nào.”
Tân Dụ đứng bên cạnh nhỏ giọng nói: “Dì Liễu, tình huống của anh cả và em ba còn dì cũng biết rồi đó, một người là quân nhân một người lại là cảnh sát, đúng lúc cả hai đêu có nhiệm vụ nên không thể về được.”
“Không có sao, hai cháu tới là tốt lắm rồi” Liễu Giai Tâm tùy ý đáp một tiếng, ánh mắt hoàn toàn cố định ở trên người Tân Bảo Nga, không di chuyển một chút nào.
Bảo Nga hạ thấp đôi mắt xuống, có chút thẹn thùng.
Liễu Giai Tâm vỗ nhẹ mu bàn tay nhẫn nhụi của cô gái, ý bảo nói: “Yên tâm đi, dì đây vẫn còn nhớ rõ hôn sự của hai đứa đó” Tân Bảo Nga hơi mím môi lại: “Cháu đều nghe theo dì”
“Bố mẹ của Thanh Phong ra đi từ sớm, một người cô như dì đây phải quan tâm đến hôn sự của hai đứa rồi” Liễu Giai Tâm nói rồi buông lỏng tay của cô ta ra: “Được rồi, cháu đến chỗ bà cụ chào hỏi một tiếng đi”
“Vâng ạ” Tân Bảo Nga gật đầu, sau khi cùng Tân Dụ chào bà ấy, hai anh em tiếp tục cùng nhau đi về phái phòng khách.
Liễu Giai Tâm nhìn bóng lưng của cô ta, trong lòng thấy vô cùng cảm thán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.