Chương 585
Tha Y Y
29/08/2021
Vẻ mặt Chử Hoài Sơn nặng nề nhìn cô, nói: “Bác sĩ nói tình trạng của Chử Chấn Phong trước mắt vẫn chưa ổn định còn phải tiếp tục quan sát, không thích hợp có quá nhiều người làm phiền”
Tân Hoài An ngẩn ra, sau đó gật đầu: “Tôi biết” Có thể sống sót sau khi trúng độc chết người đã là kỳ tích rồi, không cần nghĩ cũng biết tình trạng hiện tại chắc chắn không mấy lạc quan.
Chử Hoài Sơn nhìn cô thật sâu, nói: “Tôi có vài lời muốn nói với cô” Trong lòng Tân Hoài An biết rõ, theo sự chỉ dẫn của ông ấy mà đi vào trong phòng chờ.
Chử Hoài Sơn ngồi xuống trước sau đó chỉ chỉ chỗ đối diện: “Ngồi đi” Tân Hoài An theo lời ông ấy ngồi vào trên ghế salon, thấy ông ấy chỉ vào hai phần cơm hộp trên bàn uống trà: “Chúng ta vừa ăn vừa nói” Nói xong thì bưng lên trước một phần.
Thấy vậy, Tân Hoài An cũng phải cầm một hộp khác lên, bưng ở trong tay.
Chử Hoài Sơn nhìn cô, mở đũa ra trước sau đó ăn.
Bởi vì đã chắc chắn Chử Chấn Phong qua khỏi cơn nguy kịch cho nên ông ấy cũng không tính là nóng vội mà chỉ ung dung cho thấy sự dạy dỗ tốt của gia tộc lớn.
Tân Hoài An thì có hơi bối rối mà ăn vào vị giống như nhai sáp.
Thật vất vả mới xuống một miếng, cô do dự nói: “Ông Chử, thật xin lỗi”
“Ăn cơm xong đã, chúng ta sẽ nói về vấn đề này” Chử Hoài Sơn nói.
Tân Hoài An chỉ đành nuốt lời trở về mà tiếp tục vùi đầu ăn.
Cô thực sự không có cảm giác thèm ăn mà chỉ ăn một nửa.
Chử Hoài Sơn thấy cô ăn không vô nữa thì mới gặp miếng cơm cuối cùng trong chén, sau khi từ từ nuốt xuống thì đặt chén đũa lên bàn trước mặt.
Ông ấy lau mép, dù bận nhưng vẫn thong dong nhìn Tân Hoài An, nói: “Bây giờ cô có thể nói cho tôi, giữa cô và Chử Chấn Phong, Vương Thanh Hà và mẹ của con bé có ân oán gì rồi.”
Tân Hoài An hít một hơi thật sâu, đón nhận ánh mắt của ông ấy.
Cô dần lấy lại được bình tĩnh, vẻ mặt cũng trở nên đạm nhiên hơn, sau đó chậm rãi mở miệng nói: “Chuyện này bắt đầu từ ba năm trước…” Cô thuật lại tất cả nguyên nhân tại sao mình đầu độc Chử Chấn Phong.
Nói xong, cô xin lỗi: “Ông Chử, thật xin lỗi. Nếu Vệ Nam không nói với tôi những lời này và tự mình xác nhận Thiên Nam vẫn còn sống, có thể cho tới bây giờ tôi vẫn nghĩ Chữ Chấn là hung thủ giết mẹ con tôi” Chử Hoài Sơn không nói gì, mím chặt môi, vẻ mặt trầm ngâm.
Chuyện này nghe rất kỳ quặc, có chỗ đáng nghi ngờ.
Tân Hoài An không chừng cũng là bị người ta lợi dụng, mà mục đích của đối phương, hơn phân nửa là Chử Chấn Phong.
Chử Hoài Sơn vừa suy nghĩ thông suốt, điện thoại bên cạnh vang lên.
Ông ấy nghe một hồi, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi: “Cái gì? Tập đoàn Hàn Thị quả nhiên là nhân cơ hội…” Vì Tân Hoài An vẫn còn ở đây, Chử Hoài Sơn theo năng nuốt ngược trở lại.
Lúc này bên ngoài truyền đến động tĩnh…Liễu Giai Tâm mang theo bà cụ Chử đến đây.
Chử Hoài Sơn nhíu mày, đứng dậy hỏi: “Mấy người đến đây làm gì?”
“Nghe Chử Chấn Phong đã qua giai đoạn nguy kịch, mẹ nói muốn đi thăm nó một chút” Vẻ mặt Liễu Giai Tâm bất đắc dĩ, nhưng vẫn quan tâm hỏi han tình hình: “Chử Chấn Phong đâu? Nó đã tỉnh lại chưa?” Chử Hoài Sơn lắc đầu: “Vẫn chưa, mới phẫu thuật xong, làm sao tỉnh nhanh như vậy được” Ông ấy nghĩ tới cuộc điện thoại vừa rồi, vẻ mặt cứng lại nói: “Tập đoàn Hàn Thị bên kia đã biết Chử Chấn Phong xảy ra chuyện nên bắt đầu động tay động chân, phải nhanh chóng đi giải quyết, em đến rồi cũng tốt, mọi chuyện ở đây giao lại cho em” Liễu Giai Tâm suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: “Anh đi đi” Chử Hoài Sơn vừa đi vài bước, dường như nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên đứng lại, xoay người nói với Tân Hoài An: “Việc này không thể hoàn toàn trách cô được, là do tâm tư người đứng sau lưng quá thâm độc, tôi sẽ cho người điều tra rõ” Tân Hoài An cảm động nói: “Ông Chử, cảm ơn ông..” Còn chưa nói xong, Chử Hoài Sơn đã không đợi được nữa vội vàng rời đi.
Cô quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt tò mò của Liễu Giai Tâm và Tống cẩn Dung đang nhìn mình.
Vẻ mặt Tống Cẩn Dung ngờ vực, hỏi Liễu Giai Tâm ở bên cạnh: “Hoài Sơn nói vậy là sao?”
“Con cũng không rõ lắm” Liễu Giai Tâm lắc đầu, lạnh lùng nhìn Tân Hoài An.
Tân Hoài An ngẩn ra, sau đó gật đầu: “Tôi biết” Có thể sống sót sau khi trúng độc chết người đã là kỳ tích rồi, không cần nghĩ cũng biết tình trạng hiện tại chắc chắn không mấy lạc quan.
Chử Hoài Sơn nhìn cô thật sâu, nói: “Tôi có vài lời muốn nói với cô” Trong lòng Tân Hoài An biết rõ, theo sự chỉ dẫn của ông ấy mà đi vào trong phòng chờ.
Chử Hoài Sơn ngồi xuống trước sau đó chỉ chỉ chỗ đối diện: “Ngồi đi” Tân Hoài An theo lời ông ấy ngồi vào trên ghế salon, thấy ông ấy chỉ vào hai phần cơm hộp trên bàn uống trà: “Chúng ta vừa ăn vừa nói” Nói xong thì bưng lên trước một phần.
Thấy vậy, Tân Hoài An cũng phải cầm một hộp khác lên, bưng ở trong tay.
Chử Hoài Sơn nhìn cô, mở đũa ra trước sau đó ăn.
Bởi vì đã chắc chắn Chử Chấn Phong qua khỏi cơn nguy kịch cho nên ông ấy cũng không tính là nóng vội mà chỉ ung dung cho thấy sự dạy dỗ tốt của gia tộc lớn.
Tân Hoài An thì có hơi bối rối mà ăn vào vị giống như nhai sáp.
Thật vất vả mới xuống một miếng, cô do dự nói: “Ông Chử, thật xin lỗi”
“Ăn cơm xong đã, chúng ta sẽ nói về vấn đề này” Chử Hoài Sơn nói.
Tân Hoài An chỉ đành nuốt lời trở về mà tiếp tục vùi đầu ăn.
Cô thực sự không có cảm giác thèm ăn mà chỉ ăn một nửa.
Chử Hoài Sơn thấy cô ăn không vô nữa thì mới gặp miếng cơm cuối cùng trong chén, sau khi từ từ nuốt xuống thì đặt chén đũa lên bàn trước mặt.
Ông ấy lau mép, dù bận nhưng vẫn thong dong nhìn Tân Hoài An, nói: “Bây giờ cô có thể nói cho tôi, giữa cô và Chử Chấn Phong, Vương Thanh Hà và mẹ của con bé có ân oán gì rồi.”
Tân Hoài An hít một hơi thật sâu, đón nhận ánh mắt của ông ấy.
Cô dần lấy lại được bình tĩnh, vẻ mặt cũng trở nên đạm nhiên hơn, sau đó chậm rãi mở miệng nói: “Chuyện này bắt đầu từ ba năm trước…” Cô thuật lại tất cả nguyên nhân tại sao mình đầu độc Chử Chấn Phong.
Nói xong, cô xin lỗi: “Ông Chử, thật xin lỗi. Nếu Vệ Nam không nói với tôi những lời này và tự mình xác nhận Thiên Nam vẫn còn sống, có thể cho tới bây giờ tôi vẫn nghĩ Chữ Chấn là hung thủ giết mẹ con tôi” Chử Hoài Sơn không nói gì, mím chặt môi, vẻ mặt trầm ngâm.
Chuyện này nghe rất kỳ quặc, có chỗ đáng nghi ngờ.
Tân Hoài An không chừng cũng là bị người ta lợi dụng, mà mục đích của đối phương, hơn phân nửa là Chử Chấn Phong.
Chử Hoài Sơn vừa suy nghĩ thông suốt, điện thoại bên cạnh vang lên.
Ông ấy nghe một hồi, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi: “Cái gì? Tập đoàn Hàn Thị quả nhiên là nhân cơ hội…” Vì Tân Hoài An vẫn còn ở đây, Chử Hoài Sơn theo năng nuốt ngược trở lại.
Lúc này bên ngoài truyền đến động tĩnh…Liễu Giai Tâm mang theo bà cụ Chử đến đây.
Chử Hoài Sơn nhíu mày, đứng dậy hỏi: “Mấy người đến đây làm gì?”
“Nghe Chử Chấn Phong đã qua giai đoạn nguy kịch, mẹ nói muốn đi thăm nó một chút” Vẻ mặt Liễu Giai Tâm bất đắc dĩ, nhưng vẫn quan tâm hỏi han tình hình: “Chử Chấn Phong đâu? Nó đã tỉnh lại chưa?” Chử Hoài Sơn lắc đầu: “Vẫn chưa, mới phẫu thuật xong, làm sao tỉnh nhanh như vậy được” Ông ấy nghĩ tới cuộc điện thoại vừa rồi, vẻ mặt cứng lại nói: “Tập đoàn Hàn Thị bên kia đã biết Chử Chấn Phong xảy ra chuyện nên bắt đầu động tay động chân, phải nhanh chóng đi giải quyết, em đến rồi cũng tốt, mọi chuyện ở đây giao lại cho em” Liễu Giai Tâm suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: “Anh đi đi” Chử Hoài Sơn vừa đi vài bước, dường như nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên đứng lại, xoay người nói với Tân Hoài An: “Việc này không thể hoàn toàn trách cô được, là do tâm tư người đứng sau lưng quá thâm độc, tôi sẽ cho người điều tra rõ” Tân Hoài An cảm động nói: “Ông Chử, cảm ơn ông..” Còn chưa nói xong, Chử Hoài Sơn đã không đợi được nữa vội vàng rời đi.
Cô quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt tò mò của Liễu Giai Tâm và Tống cẩn Dung đang nhìn mình.
Vẻ mặt Tống Cẩn Dung ngờ vực, hỏi Liễu Giai Tâm ở bên cạnh: “Hoài Sơn nói vậy là sao?”
“Con cũng không rõ lắm” Liễu Giai Tâm lắc đầu, lạnh lùng nhìn Tân Hoài An.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.