Chương 587
Tha Y Y
29/08/2021
Không hiểu sao, trái tim của cô đột nhiên nhảy lên.
Cô dứt khoát ném suy nghĩ kỳ quái trong lòng mình đi, do dự nói: “Tôi suýt nữa đã giết anh, anh không hận tôi sao?” Chử Chấn Phong nhìn vào mắt cô, dường như không có bất kỳ sự oán trách nào.
Mà ngược lại giống như anh nói, có chút gì đó vui mừng.
Tân Hoài Anh không biết tại sao.
Chử Chấn Phong vẫn chăm chú nhìn cô, chậm rãi nói: “Giữa chúng ta…có hiểu lầm, tôi sẽ điều tra rõ” Tân Hoài An trầm ngâm suy nghĩ, lại hỏi: “Vậy anh tính toán sẽ xử trí tôi thế nào?” Một hồi lâu không có ai đáp lại.
Cô nghi hoặc nhìn anh.
Ánh mắt của người đàn ông này tựa như đáy biển sâu thẩm, kéo cô vào trong.
Đôi môi mỏng khẽ nhúc nhích, thốt ra một câu: “Tôi muốn cô luôn ở trong tâm mắt của tôi.”
Tân Hoài An bị Chử Chấn Phong giữ lại trong phòng bệnh.
Cũng là do cô hại anh trúng độc, cho nên Tân Hoài An không có lý do gì từ chối yêu cầu này.
Thậm chí cô còn nghĩ, nếu có thể giúp Chử Chấn Phong mau chóng khỏi bệnh, có lẽ sẽ giảm bớt một phần tội lỗi trong người cô.
Mà Chử Chấn Phong đã mở miệng yêu cầu, những người khác trong nhà họ Chử tự nhiên sẽ không đưa Tân Hoài An đến cục cảnh sát.
Ở ngoài cửa, Liễu Giai Tâm hết nhìn Tân Hoài An lại chuyển sang nhìn Chử Chấn Phong, cuối cùng dừng lại trên người Tân Hoài An.
Chấn Phong gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Tân Hoài An trở lại phòng bệnh, ánh mắt của Chử Trấn Phong chưa từng rời khỏi người cô.
Bởi vì cơ thể quá yếu không có sức để nói, nên anh chỉ im lặng chăm chú nhìn cô.
Tân Hoài An bị anh nhìn như thế, có chút không được thoải mái.
Cô thà rằng anh hận mình, ghét bỏ mình, còn hơn giống như bây giờ… bầu không khí giữa hai người rất là quái dị.
Trong phòng bệnh có một chiếc giường nhỏ dành cho người nhà bệnh nhân.
Tân Hoài An sẽ ở đây chăm sóc cho Chử Chấn Phong, nên đương nhiên cô sẽ nằm trên chiếc giường này rồi.
Cô ngồi xuống giường, đưa lưng về phía người đàn ông, gọi điện cho Vệ Nam.
“Trợ lý Vệ, tình hình của Liễu Thanh Phong thế nào rồi?” Cô mở miệng hỏi.
Phía sau là ánh mắt cực kỳ nóng bỏng của Chử Chấn Phong, khiến người khác không thể ngó lơ.
Tân Hoài An nhíu mày, giả như không biết.
Bên kia, Vệ Nam nói: “Ca phẫu thuật đã thành công, hiện tại không nguy hiểm đến tính mạng nữa” Tân Hoài An hơi yên tâm một chút, cô lại hỏi: “Tay anh ấy..”
“Trật khớp ngón tay và gãy xương cánh tay phải.” Trước đó cô chỉ biết cánh tay anh ta bị thương nặng.
Vẻ mặt Tân Hoài An có chút nặng nề, cúp điện thoại.
Cô dứt khoát ném suy nghĩ kỳ quái trong lòng mình đi, do dự nói: “Tôi suýt nữa đã giết anh, anh không hận tôi sao?” Chử Chấn Phong nhìn vào mắt cô, dường như không có bất kỳ sự oán trách nào.
Mà ngược lại giống như anh nói, có chút gì đó vui mừng.
Tân Hoài Anh không biết tại sao.
Chử Chấn Phong vẫn chăm chú nhìn cô, chậm rãi nói: “Giữa chúng ta…có hiểu lầm, tôi sẽ điều tra rõ” Tân Hoài An trầm ngâm suy nghĩ, lại hỏi: “Vậy anh tính toán sẽ xử trí tôi thế nào?” Một hồi lâu không có ai đáp lại.
Cô nghi hoặc nhìn anh.
Ánh mắt của người đàn ông này tựa như đáy biển sâu thẩm, kéo cô vào trong.
Đôi môi mỏng khẽ nhúc nhích, thốt ra một câu: “Tôi muốn cô luôn ở trong tâm mắt của tôi.”
Tân Hoài An bị Chử Chấn Phong giữ lại trong phòng bệnh.
Cũng là do cô hại anh trúng độc, cho nên Tân Hoài An không có lý do gì từ chối yêu cầu này.
Thậm chí cô còn nghĩ, nếu có thể giúp Chử Chấn Phong mau chóng khỏi bệnh, có lẽ sẽ giảm bớt một phần tội lỗi trong người cô.
Mà Chử Chấn Phong đã mở miệng yêu cầu, những người khác trong nhà họ Chử tự nhiên sẽ không đưa Tân Hoài An đến cục cảnh sát.
Ở ngoài cửa, Liễu Giai Tâm hết nhìn Tân Hoài An lại chuyển sang nhìn Chử Chấn Phong, cuối cùng dừng lại trên người Tân Hoài An.
Chấn Phong gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Tân Hoài An trở lại phòng bệnh, ánh mắt của Chử Trấn Phong chưa từng rời khỏi người cô.
Bởi vì cơ thể quá yếu không có sức để nói, nên anh chỉ im lặng chăm chú nhìn cô.
Tân Hoài An bị anh nhìn như thế, có chút không được thoải mái.
Cô thà rằng anh hận mình, ghét bỏ mình, còn hơn giống như bây giờ… bầu không khí giữa hai người rất là quái dị.
Trong phòng bệnh có một chiếc giường nhỏ dành cho người nhà bệnh nhân.
Tân Hoài An sẽ ở đây chăm sóc cho Chử Chấn Phong, nên đương nhiên cô sẽ nằm trên chiếc giường này rồi.
Cô ngồi xuống giường, đưa lưng về phía người đàn ông, gọi điện cho Vệ Nam.
“Trợ lý Vệ, tình hình của Liễu Thanh Phong thế nào rồi?” Cô mở miệng hỏi.
Phía sau là ánh mắt cực kỳ nóng bỏng của Chử Chấn Phong, khiến người khác không thể ngó lơ.
Tân Hoài An nhíu mày, giả như không biết.
Bên kia, Vệ Nam nói: “Ca phẫu thuật đã thành công, hiện tại không nguy hiểm đến tính mạng nữa” Tân Hoài An hơi yên tâm một chút, cô lại hỏi: “Tay anh ấy..”
“Trật khớp ngón tay và gãy xương cánh tay phải.” Trước đó cô chỉ biết cánh tay anh ta bị thương nặng.
Vẻ mặt Tân Hoài An có chút nặng nề, cúp điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.