Chương 593
Tha Y Y
29/08/2021
“Chấn Phong, em…” Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới, Chử Chấn Phong sẽ vì chuyện này của mẹ mình mà truy hỏi được chuyện ba năm trước!
Không còn cách nào khác, Vương Thanh Hà chỉ đành cắn chặt răng, nói: “Em cũng không muốn như vậy, cũng là bởi vì em quá quan tâm anh. Mỗi lần em thấy anh bao che Tân Hoài An thì trong lòng em rất khó chịu. Chấn Phong, là anh nói muốn kết hôn với em, nhưng cũng là anh đối xử với cô ta tốt hơn em, anh muốn em phải suy nghĩ thế nào trong lòng đây?” Vẻ mặt Chử Chấn Phong khẽ run, theo bản năng mà nhìn Tân Hoài An.
Ánh mắt của anh quay vòng trên người hai người phụ nữ trước mắt.
Cuối cùng, nhẹ thở dài một tiếng: “Tôi thừa nhận, là tôi phụ lòng cô” Những việc Vương Thanh Hà, thật ra đều bắt nguồn từ trên người mình.
Đây cũng là sự đau đớn và đấu tranh nhất trong lòng Chử Chấn Phong.
Anh mặt lạnh, nói: “Chuyện của mẹ cô tôi sẽ tiếp tục điều tra, còn cô, những điều kiện mà tôi đã hứa khi từ hôn vẫn còn hiệu lực, cô có thể yêu cầu bất cứ lúc nào. Chỉ là từ nay về sau, chúng ta không còn quan hệ gì nữa” Nói xong, anh hỏi: “Kết quả như vậy, cô đồng ý không?” Vương Thanh Hà không nói một lời mà chỉ nhếch môi, trong lòng đầy sự không cam tâm.
Cô ta… vẫn là thua Tân Hoài An sao?
Thật sự không cam tâm!
Vương Thanh Hà bấm chặt lòng bàn tay, ngẩng đầu lên, cười buồn bã một tiếng: “Chuyện từ hôn, có thể chờ sau tang lễ của mẹ em rồi mới nói không?”
“Cho dù khi nào cô quyết định thì ý tôi cũng đã quyết” Chử Chấn Phong thản nhiên nói.
Tân Hoài An ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt tái nhợt và lạnh lùng của người đàn ông đẹp đế chứa sự kiên quyết và tàn nhẫn.
Vương Thanh Hà cũng nhìn thấy rõ sự quyết tâm của Chử Chấn Phong, cô ta biết trước mắt nói nhiều cũng vô ích.
Cô ta cắn chặt môi, im lặng rời khỏi phòng bệnh.
Tân Hoài An đang chuẩn bị thu hồi tầm mắt thì Chử Chấn Phong thình lình xoay đầu lại.
Tâm mắt của hai người giao nhau trên không trung.
Tân Hoài An sợ run lên, chỉ vì ánh mắt Chử Chấn Phong nhìn cô rất sâu xa.
Cô khẽ cau mày, chưa đợi mở miệng thì đã nghe anh nói: “Tôi từ hôn với Vương Thanh Hà, cô thấy thế nào?”
“Đây không phải là chuyện tình cảm cá nhân của hai người sao?” Tân Hoài An trả lời theo bản năng.
Ai biết được cô vừa dứt lại thì vẻ mặt của người đàn ông ngồi trên giường bệnh thoáng chốc tối lại.
Cô nói sai cái gì sao?
Hai người bọn họ kết hôn hay từ hơn thì có liên quan gì tới cô hả?
Trong lòng Tân Hoài An thoáng qua thắc mắc.
Cô vừa ngước mắt lên đã phát hiện Chử Chấn Phong đang nhìn chằm chằm thẳng tắp cô, ánh mắt mạnh mẽ bức người, thật giống như nếu mình không cho anh câu trả lời hài lòng thì anh sẽ không nghỉ.
Chỉ là người đàn ông này xưa nay bá đạo, ba năm trước là như vậy, ba năm sau chắc có lẽ anh cũng sẽ không thay đổi nhiều.
Tân Hoài An không thể làm gì khác hơn mà thản nhiên nói: “Liên quan tới chuyện này… từ góc độ của tôi mà nói thì coi như là trong dự liệu nhưng lại ngoài dự liệu.”
“Hử?” Lời của này cô khiến cho Chử Chấn Phong có hơi tò mò, vẻ mặt cũng dịu đi rất nhiều.
“Nói thử xem” Anh nói khàn và nhỏ.
Tân Hoài An thật sự nói cho anh biết.
“Từ khi tôi biết Vương Thanh Hà là loại người như thế nào, tôi cảm thấy thật kỳ quái, sao anh có thể vừa ý cô ta được vậy? Hơn nữa cũng không phải là cô ta không lập gia đình.
Cho nên, từ đầu tới cuối tôi không cảm thấy cuộc hôn nhân của hai người tốt đẹp” Chử Chấn Phong khẽ hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Không còn cách nào khác, Vương Thanh Hà chỉ đành cắn chặt răng, nói: “Em cũng không muốn như vậy, cũng là bởi vì em quá quan tâm anh. Mỗi lần em thấy anh bao che Tân Hoài An thì trong lòng em rất khó chịu. Chấn Phong, là anh nói muốn kết hôn với em, nhưng cũng là anh đối xử với cô ta tốt hơn em, anh muốn em phải suy nghĩ thế nào trong lòng đây?” Vẻ mặt Chử Chấn Phong khẽ run, theo bản năng mà nhìn Tân Hoài An.
Ánh mắt của anh quay vòng trên người hai người phụ nữ trước mắt.
Cuối cùng, nhẹ thở dài một tiếng: “Tôi thừa nhận, là tôi phụ lòng cô” Những việc Vương Thanh Hà, thật ra đều bắt nguồn từ trên người mình.
Đây cũng là sự đau đớn và đấu tranh nhất trong lòng Chử Chấn Phong.
Anh mặt lạnh, nói: “Chuyện của mẹ cô tôi sẽ tiếp tục điều tra, còn cô, những điều kiện mà tôi đã hứa khi từ hôn vẫn còn hiệu lực, cô có thể yêu cầu bất cứ lúc nào. Chỉ là từ nay về sau, chúng ta không còn quan hệ gì nữa” Nói xong, anh hỏi: “Kết quả như vậy, cô đồng ý không?” Vương Thanh Hà không nói một lời mà chỉ nhếch môi, trong lòng đầy sự không cam tâm.
Cô ta… vẫn là thua Tân Hoài An sao?
Thật sự không cam tâm!
Vương Thanh Hà bấm chặt lòng bàn tay, ngẩng đầu lên, cười buồn bã một tiếng: “Chuyện từ hôn, có thể chờ sau tang lễ của mẹ em rồi mới nói không?”
“Cho dù khi nào cô quyết định thì ý tôi cũng đã quyết” Chử Chấn Phong thản nhiên nói.
Tân Hoài An ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt tái nhợt và lạnh lùng của người đàn ông đẹp đế chứa sự kiên quyết và tàn nhẫn.
Vương Thanh Hà cũng nhìn thấy rõ sự quyết tâm của Chử Chấn Phong, cô ta biết trước mắt nói nhiều cũng vô ích.
Cô ta cắn chặt môi, im lặng rời khỏi phòng bệnh.
Tân Hoài An đang chuẩn bị thu hồi tầm mắt thì Chử Chấn Phong thình lình xoay đầu lại.
Tâm mắt của hai người giao nhau trên không trung.
Tân Hoài An sợ run lên, chỉ vì ánh mắt Chử Chấn Phong nhìn cô rất sâu xa.
Cô khẽ cau mày, chưa đợi mở miệng thì đã nghe anh nói: “Tôi từ hôn với Vương Thanh Hà, cô thấy thế nào?”
“Đây không phải là chuyện tình cảm cá nhân của hai người sao?” Tân Hoài An trả lời theo bản năng.
Ai biết được cô vừa dứt lại thì vẻ mặt của người đàn ông ngồi trên giường bệnh thoáng chốc tối lại.
Cô nói sai cái gì sao?
Hai người bọn họ kết hôn hay từ hơn thì có liên quan gì tới cô hả?
Trong lòng Tân Hoài An thoáng qua thắc mắc.
Cô vừa ngước mắt lên đã phát hiện Chử Chấn Phong đang nhìn chằm chằm thẳng tắp cô, ánh mắt mạnh mẽ bức người, thật giống như nếu mình không cho anh câu trả lời hài lòng thì anh sẽ không nghỉ.
Chỉ là người đàn ông này xưa nay bá đạo, ba năm trước là như vậy, ba năm sau chắc có lẽ anh cũng sẽ không thay đổi nhiều.
Tân Hoài An không thể làm gì khác hơn mà thản nhiên nói: “Liên quan tới chuyện này… từ góc độ của tôi mà nói thì coi như là trong dự liệu nhưng lại ngoài dự liệu.”
“Hử?” Lời của này cô khiến cho Chử Chấn Phong có hơi tò mò, vẻ mặt cũng dịu đi rất nhiều.
“Nói thử xem” Anh nói khàn và nhỏ.
Tân Hoài An thật sự nói cho anh biết.
“Từ khi tôi biết Vương Thanh Hà là loại người như thế nào, tôi cảm thấy thật kỳ quái, sao anh có thể vừa ý cô ta được vậy? Hơn nữa cũng không phải là cô ta không lập gia đình.
Cho nên, từ đầu tới cuối tôi không cảm thấy cuộc hôn nhân của hai người tốt đẹp” Chử Chấn Phong khẽ hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.